Saved Font

Trước/11Sau

Chuyện Tình Của Gió

Chương 10

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Sáng hôm sau, tại phòng họp, Lưu Kỳ đã đến từ rất sớm, lúc đó chưa có ai ở đó cả. Anh ngồi xuống ghế, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ. Bỗng cánh cửa phòng họp mở ra, Cảnh Đằng bước vào.

- Anh đến sớm thế?

- Em cũng thế mà!

Cảnh Đằng nhìn thấy vẻ mặt uể oải của Lưu Kỳ, cậu hỏi:

- Anh có chuyện gì hay sao mà trông mệt mỏi vậy?

- Chỉ là chút chuyện thôi.

Cảnh Đằng lặng im không nói gì, cậu thoáng nhìn Lưu Kỳ. Một lúc sau, cậu lại cất tiếng hỏi:

- Là chuyện của Giai Nghi phải không?

Lưu Kỳ giật mình.

- Tại sao em lại nghĩ như thế chứ?

- Không lẽ em không biết - Cảnh Đằng nhìn vào mắt Lưu Kỳ - Tuy em và anh không cùng chung dòng máu, nhưng sống chung với nhau bấy lâu nay mà em không hiểu được anh hay sao. Phải không, ông anh họ lúc nào cũng muốn tự giải quyết mọi chuyện một mình?

Lưu Kỳ khẽ mỉm cười:

- Đúng là không có gì có thể giấu được đôi mắt của em. Nó lúc nào cũng như xoáy sâu vào trong tâm hồn người khác.

- Nếu nói như vậy thì có lẽ không bằng anh rồi nhỉ!

Hai người cùng phá lên cười. Lưu Kỳ cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

- Hay là sau buổi họp này, em đưa anh đến "chỗ đó" đi.

- Hừm, được thôi, tùy anh.

Cảnh Đằng vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa, cậu thấy Linh Ngọc đang bước vào, nhưng không có Giai Nghi đi cùng.

- Ủa, Giai Nghi đâu rồi?

- Chị ấy bị bệnh nên không đến được.

Lưu Kỳ vội hỏi:

- Cô ấy có sao không?

- Không sao đâu, chỉ là bị cảm nhẹ thôi. Nhưng mà chị ấy sợ mọi người lo lắng nên nằng nặc đòi đi. Em phải nói mãi chị ấy mới chịu ở nhà nghỉ ngơi.

- Bệnh thì cứ ở nhà, đi làm chi. Ở đây còn nhiều người mà. Thôi, chúng ta đợi mọi người đông đủ rồi bắt đầu cuộc họp. Mọi người mau ổn định chỗ ngồi.

Năm phút sau, Tử Hà, Gia Hạo, Hàn Tuyên đều vào phòng, chỉ thiếu mỗi anh chàng Đường Lưu Tinh.

- Cái anh chàng công tử này, sao đến trễ quá vậy không biết! - Cảnh Đằng cằn nhằn.

Lưu Kỳ lên tiếng:

- Thôi, bao nhiêu đây người là đủ rồi. Bây giờ chúng ta hãy bắt đầu cuộc họp thôi. Đầu tiên, tôi xin thông qua một số vấn đề về việc xây tháp Liên Minh. Theo dự tính, trường Liên Hoa sẽ hỗ trợ chúng ta khoảng 100 người, cộng với trường chúng ta là 250 người. Việc xây tháp ước tính khoảng 1 tháng rưỡi...

- Khoan, khoan! - Cảnh Đằng hỏi - Còn chuyện cuộc thi thì sao? Không lẽ để bọn họ ngồi vào ghế Danh Dự được à?

Lưu Kỳ xua tay:

- Không sao đâu, em đừng lo!

- Không lo làm sao được chứ! - Gia Hạo tiếp lời.

- Tôi đã nói là mọi người không cần phải lo, mọi chuyện tôi sẽ giải quyết ổn thỏa.

- Liệu có chắc chắn không? Một mình em sao lo liệu việc này được? - Tử Hà hỏi.

- Em chắc chắn mà!

- Nếu vậy thì thôi - Tử Hà nhìn Lưu Kỳ, trong lòng đầy thắc mắc.

Lưu Kỳ tiếp tục đọc bản kế hoạch:

- Trường Liên Hoa sẽ cử các thành viên trong Hội của họ đến để tham gia khảo sát tiến triển của việc xây tháp...

- Cái gì?! Không lẽ họ không tin chúng ta có thể làm tốt mọi chuyện hay sao mà phải đi khảo sát? - Cảnh Đằng la lên.

- Có sao đâu, chỉ là khảo sát thôi mà.

- Nói tóm lại là em không thích chuyện này chút nào hết - Cảnh Đằng càu nhàu rồi ngồi xuống ghế.

- Hôm nay đến đây là xong! Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận thêm một số vấn đề nữa. Bây giờ mọi người có thể ra về.

Mọi người lần lượt ra về, chỉ còn Cảnh Đằng và Lưu Kỳ ở đó.

- Lúc nãy em không nên nóng nảy như thế chứ.

- Em biết! Nhưng mà em tức lắm. Cái bọn trường Liên Hoa ấy, nó chẳng xem mình ra gì đâu. Chẳng qua chỉ là giúp đỡ nhân lực cho việc xây tháp mà cũng hống hách đến thế thì đến lúc có thể ngồi vào ghế Danh Dự sẽ không biết thế nào đây nữa.

- Mọi việc chúng ta đều phải cẩn trọng, không được nóng nảy, hấp tấp. Nếu em mà còn như vậy thì năm sau có lẽ em sẽ không giành được chức Hội trưởng đâu.

- Em cũng không muốn nữa. Làm Hội trưởng như anh thật là mệt mỏi, có lẽ em nên rút lui.

- Tùy em quyết định thôi. Anh cũng không ép em làm gì.

- À mà anh còn muốn đi đến "chỗ đó" không?

- Ừ, đi thôi!

Hai người rời khỏi phòng họp.

Về phần Linh Ngọc, sau khi cuộc họp đã kết thúc, cô đến nhà Giai Nghi.

- Chị à! Em đã đến đây!

Cánh cửa mở ra, Giai Nghi xuất hiện. Khuôn mặt của cô hiện lên vẻ mệt mỏi.

- À, Linh Ngọc! Em vào nhà đi!

Linh Ngọc bước vào nhà, cô ngồi xuống cạnh Giai Nghi.

- Trông chị mệt mỏi quá! Chị nên nghỉ ngơi nhiều hơn.

- Không sao đâu, chỉ là cảm nhẹ thôi mà!

- Dù sao cũng phải nghỉ ngơi mới được.

- Chị biết rồi mà!

- À mà chị có chuyện gì sao?

- Chuyện gì?

- Nhìn mặt chị là biết rồi mà!

- Chị không có chuyện gì đâu! Chị nghĩ người đang có chuyện chính là em đấy!

- Ơ, em có chuyện gì?

- Thì chuyện giữa em và Cảnh Đằng đấy! Không phải sao?

- Em và cậu ấy không có chuyện gì đâu!

- Làm sao chị biết được! - Giai Nghi nói vu vơ.

Mặt Linh Ngọc lúc này đã đỏ như gấc chín. Cô vội xua tay:

- Chắc chắn không có chuyện gì đâu!

- Vậy sao? - Giai Nghi khẽ mỉm cười.

Ngoài cửa có tiếng gọi:

- Giai Nghi, mở cửa đi! Cảnh Đằng đây!

- Là Cảnh Đằng sao? - Linh Ngọc ngạc nhiên.

- Em mở cửa giùm chị đi!

- Vâng ạ! - Linh Ngọc cảm thấy hơi bối rối, không ngờ Cảnh Đằng lại tới ngay lúc này.

Giai Nghi nhìn theo Linh Ngọc:

- Đúng là một sự trùng hợp mà!

- Đúng là một sự trùng hợp mà! Không ngờ em cũng có ở đây!

Trước/11Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi