*Bệnh viện An Bình… Sau khi để xe ngoài bãi, Phong chạy một mạch đến phòng cấp cứu thì thấy Nhật đang ngồi thẫn thờ trước cửa. Đến ngồi xuống bên Nhật, Phong nhẹ nhàng cất giọng “Nhật à, bác Lâm sẽ qua khỏi thôi. Cậu đừng quá lo lắng”. Nghe Phong nói vậy nhật gật đầu nhẹ, mắt lại tiếp tục hướng vào cánh cửa phòng cấp cứu. Thấy Nhật đã không muốn nói chuyện, Phong cũng đành im lặng cùng Nhật chờ đợi…. Ting… tiếng cửa phòng cấp cứu vang lên sau 3 tiếng trôi qua, đèn đã tắt. Thấy bác sĩ ra ngoài, Nhật liền chạy ngay đến nắm lấy tay ông, ngước đôi mắt đỏ hoe lên hỏi “bác sĩ…ba cháu…sao rồi ạ???” “Xin lỗi cháu. Ba cháu vì lao động nặng quá sức cộng thêm việc ông bị bệnh tim khá nặng nên…đã không thể qua khỏi” “ẦM” một tiếng sét đánh ngang tai, đập tan hi vọng của Nhật. Đôi chân Nhật như đứng không vững mà từ từ khuỵu xuống. May nhờ có Phong đứng sau đã đỡ lại và dìu cậu đến nơi ghế chờ. Hiểu tâm trạng của cậu, bác sĩ chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở “cháu vào gặp ba cháu lần cuối đi ” Nói rồi vị bác sĩ cùng vài y tá khác vừa mới ra từ phòng cấp cứu bước đi về phía hành lang vắng. Không gian như chìm vào yên tĩnh, im lặng đến đáng sợ, dường như đang tiếc thương ột linh hồn sắp ra đi mãi mãi, ột người con sắp mất đi chỗ dựa tinh thần duy nhất… Không gian như chìm vào yên tĩnh, im lặng đến đáng sợ, dường như đang tiếc thương ột linh hồn sắp ra đi mãi mãi, ột người con sắp mất đi chỗ dựa tinh thần duy nhất… Như sực tỉnh, Nhật vội chạy vào phòng, Phong cũng chạy theo. Một người đàn ông trung niên đang nằm trên cái giường trắng với hơi thở khó nhọc, đưa đôi mắt trìu mến nhìn Nhật. Mọi cảm xúc của Nhật vỡ oà khi trông thấy ông, trông thấy ánh mắt ôn nhu mà ông nhìn Nhật hằng ngày giờ đây như đang dần dần rời xa cậu. Chạy nhanh đến giường ôm ba, Nhật khóc nức nở. Một đôi bàn tay đang nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của cậu, tỉ mỉ, cẩn thận như cố gắng ghi nhớ khuôn mặt con trai vào tiềm thức. Chậm rãi lau từng giọt nước trên đôi mắt sáng hằng ngày, ông nói “Cố ga..gắng sống tô..tốt, tha..tha thứ ẹ củ..của con, nói với bà ấy ta yêu..yêu bà ấy nhiề…nhiều lắm” Rồi ông đưa mắt nhìn Phong, miệng mấp máy. ” chăm…sóc nha..nhật giúp ba..ác, b..bảo vệ no…nó”. Từ từ nhắm mắt lại, bàn tay ấm áp trên mặt Nhật tự do buông xuống, cũng dần không còn nhiệt độ… “ba/bác ơi…” cả Nhật và Phong đồng thanh gọi. Nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt sắc nét của nhật. Bên ngoài phòng bệnh, cô Minh cũng khóc thương cho sự ra đi của ông Lâm. *Vài ngày sau…. Thẫn thờ bước ra khỏi khu nghĩa trang sau khi an táng cho ông Lâm Chấn, Phong chỉ lẳng lặng đi theo sau Nhật. Ổn định xong trong chiếc xe hơi đen bóng nhoáng của mình, Phong có chút tò mò về mẹ của Nhật. Phong muốn biết tại sao đám tang ba nhật mà bà không có mặt. khẽ tằng hắng một cái, Phong hỏi “Nhật! Tại sao ba cậu đã mất ba ngày rồi nhưng mẹ cậu vẫn không đến vậy ???”. Nghe Phong hỏi Nhật bỗng thẫn thờ. Nhận thấy được điều đó, Phong đành im lặng không hỏi nữa, đang định bật khoá xe để đi về thì nghe tiếng Nhật đã mất đi xúc cảm vang lên “Mẹ ư? Mình không có mẹ đâu! Chẳng qua, bà ta đã sinh ra mình thôi, rồi lại bỏ hai ba con mình đi theo người đàn ông khác…cũng vì nhà nội quá nghèo nên không giữ được bà nên ba miễn cưỡng để bà đi, một mình chịu cảnh gà trống nuôi con. Ngày qua ngày, ba yêu thương chăm sóc mình với tình yêu lớn lao, thay cho tình cảm của mẹ. Lúc nhỏ, mình chưa biết chuyện này đâu. Mình chỉ nghĩ rằng bà vì mưu sinh nên mới bỏ đi, rồi sau này bà sẽ quay về, sẽ yêu thương mình như những người mẹ khác yêu thương con cái họ. Nhưng một lần mình nghe hàng xóm nói với nhau về bà ấy. Họ bảo bà là người ham tiền, bà ruồng bỏ ba mình đi theo người khác vì ông ta giàu hơn. Lúc đó mình hoang mang lắm cậu biết không? Hình tượng và mong muốn về một ngày được gặp lại người mẹ thân yêu bỗng chốc sụp đổ hoàn toàn.Ba mình biết mình đã nghe chuyện, biết không thể giấu mình được nữa ông đành kể sự thật ình nghe. Mình hiểu, tuy bị bà ta bội bạc nhưng ba vẫn rất yêu bà ta. Mình không như ba mình, sau khi biết hết sự thật mình cảm thấy căm hận bà.Do đó, con gái trong lòng mình, giờ thật sự rất ghê tởm, không đáng tin, không đáng trân trọng…” Bày tỏ hết lòng mình, Nhật quay sang Phong hỏi” mẹ mình là người như vậy liệu cậu có coi mình là bạn nữa không” “Mẹ ư? Mình không có mẹ đâu! Chẳng qua, bà ta đã sinh ra mình thôi, rồi lại bỏ hai ba con mình đi theo người đàn ông khác…cũng vì nhà nội quá nghèo nên không giữ được bà nên ba miễn cưỡng để bà đi, một mình chịu cảnh gà trống nuôi con. Ngày qua ngày, ba yêu thương chăm sóc mình với tình yêu lớn lao, thay cho tình cảm của mẹ. Lúc nhỏ, mình chưa biết chuyện này đâu. Mình chỉ nghĩ rằng bà vì mưu sinh nên mới bỏ đi, rồi sau này bà sẽ quay về, sẽ yêu thương mình như những người mẹ khác yêu thương con cái họ. Nhưng một lần mình nghe hàng xóm nói với nhau về bà ấy. Họ bảo bà là người ham tiền, bà ruồng bỏ ba mình đi theo người khác vì ông ta giàu hơn. Lúc đó mình hoang mang lắm cậu biết không? Hình tượng và mong muốn về một ngày được gặp lại người mẹ thân yêu bỗng chốc sụp đổ hoàn toàn.Ba mình biết mình đã nghe chuyện, biết không thể giấu mình được nữa ông đành kể sự thật ình nghe. Mình hiểu, tuy bị bà ta bội bạc nhưng ba vẫn rất yêu bà ta. Mình không như ba mình, sau khi biết hết sự thật mình cảm thấy căm hận bà.Do đó, con gái trong lòng mình, giờ thật sự rất ghê tởm, không đáng tin, không đáng trân trọng…” Bày tỏ hết lòng mình, Nhật quay sang Phong hỏi” mẹ mình là người như vậy liệu cậu có coi mình là bạn nữa không” “ngốc! Mình chơi với cậu vì cậu chính là Lâm Vũ Nhật” nhìn Nhật bằng ánh mắt nghiêm nghị Phong nói “từ giờ không được hỏi những câu điên rồ như vậy nữa, không thì mình sẽ nghỉ chơi cậu ra luôn” Nghe Phong nói mà Nhật phải bật cười trước sự trẻ con của Phong. Sau một lúc vui vẻ, Phong nhẹ nhàng ôm lấy Nhật thì thầm “Khóc đi, khóc xong rồi thì bắt đầu cuộc sống mới, sống tốt như ba cậu mong muốn”. Một khoảng lặng yên, rồi…1 giọt..2 giọt… nước mắt thấm đẫm áo Phong, mang theo sự đau thương, mất mác của một người con mất đi người cha kính mến… Thật ra, Phong cũng rất bất ngờ vì chuyện của Nhật. Làm bạn thân với nhau bao năm mà Phong chưa bao giờ hỏi về gia đình không hoàn chỉnh của Nhật, vì, Phong biết, mỗi gia đình đều có góc khuất của nó. Ví như nhà Phong đây, cũng chẳng khá khẩm hơn Nhật là bao. Chẳng qua, Phong may mắn hơn một chút. Phong vẫn còn người ba thương Phong hết mực, được nhìn mặt mẹ lúc còn nhỏ. Nhưng cũng vì khuôn mặt mẹ còn nằm trong trí nhớ, Phong cũng thật hận mẹ, hận những người con gái xung quanh vì đơn giản, mẹ Phong cũng có lí do rời xa Phong giống mẹ Nhật… ….Hai người con trai, mang trong mình những tổn thương về một người mẹ, luôn có chung niềm đồng cảm với nhau…Phong cũng luôn tự nhủ với lòng mình rằng sẽ bảo vệ nhật trước những sóng gió của cuộc đời, và cũng là hoàn thành tâm nguyện của bác Lâm Chấn trước lúc đi xa….. Đọc tiếp Chuyện tình hai chàng trai – Chương 5