Saved Font

Trước/35Sau

Chuyện Tình Ngàn Năm Giữa Sói Và Hồ Ly

Chương 31

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tâm Lam Vũ căng thẳng, nắm chặt tay Lăng Hiểu, trên mặt nàng mồ hôi lạnh đều chảy ra. Cảnh sát sao lại biết các nàng đi đường này?

Lăng Hiểu lạnh lùng nhìn về phía trước, đột nhiên cô nghĩ ra được gì đó. Cô nhanh chóng tìm kiếm trên người Lam Vũ, kết quả tìm được một thiết bị theo dõi mini. Cô đã đoán trúng ! Không ngờ cảnh sát có thể gắn thiết bị theo dõi mini trong tóc của nàng.

Sắc mặt Lam Vũ tái nhợt, là nàng hại Lăng Hiểu !

Lăng Hiểu nở một nụ cười trấn an với Lam Vũ, "Yên tâm đi, không sao đâu, chúng ta có thể qua được cửa này. Em ngoan ngoãn ngồi nắm chặt chỗ này nha!" Cô hai bước vọt đến trước tài xế, kề một cây dao vào cổ hắn, trầm giọng nói :"Nếu không muốn tôi đem đầu ông cắt xuống thì hãy chạy thẳng xe đi !"

Đang muốn giảm tốc độ, tài xế bị dọa đến choáng váng, thanh âm lạnh lẽo của Lăng Hiểu lần thứ hai truyền đến :"Nếu như ông không làm theo, tôi lập tức lấy mạng ông !"

Cô hoàn toàn không phải người hay nói đùa !

Tài xế sợ hãi, không dám có chút phản kháng, đành phải lập tức tăng tốc, dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía trước.

Đây là một trong những xe buýt đời mới nhất, tốc độ nhanh nhất có thể đạt đến một trăm tám mươi km, cảnh sát phía trước nhìn thấy xe buýt đang như điên lao đến liền lập tức tránh ra. Trên xe có hành khách nên bọn họ cũng không dám nổ súng, chỉ còn cách nhanh chóng chạy về xe cảnh sát lái xe đuổi theo.

Xe chạy quá nhanh, tài xế cũng bị sợ đến kinh hồn táng đảm, một vài lần suýt đâm vào xe ở phía trước.

Xe cảnh sát bị họ bỏ lại phía sau khá xa, tiếng chuông báo động càng ngày càng nhỏ. Nhưng Lăng Hiểu biết, phía trước nhất định vẫn còn cảnh sát khác đang chờ các nàng. Các nàng vừa vượt qua một chiếc xe thể thao xa hoa, đột nhiên trong đầu Lăng Hiểu nảy ra một ý nghĩ. Sau khi qua khỏi xe thể thao khoảng mấy chục thước, cô bắt xe buýt dừng lại ở ven đường, sau đó đứng ở trước cửa xe, chờ xe thể thao đến gần, cô đột nhiên nhào tới, chặt chẽ bám vào xe. Tài xế xe thể thao càng hoảng sợ, lập tức phanh xe dừng lại. Lăng Hiểu bị tông ra ngoài nhưng cô sử dụng chiêu "Diều hâu xoay người", vững vàng mà rơi trên mặt đất. Cô bắt tài xế xe thể thao xuống xe, sau đó kiểm tra nhiên liệu bên trong xe, đủ rồi.

"Lam Vũ, xuống xe !" Lăng Hiểu hô to với Lam Vũ. Thấy bên trong không có tiếng trả lời, cô một quyền đánh tài xế đến choáng váng, sau đó nhảy lên xe buýt.

Tài xế xe buýt đang muốn khởi động xe bỏ chạy thì thấy Lăng Hiểu vọt đến, hắn sợ đến không dám động đậy, hắn đã thấy qua thân thủ của cô gái này, quá dọa người rồi, giống y như trong các bộ phim hành động của Mỹ vậy.

Lam Vũ nôn rất nhiều, sắc mặt trắng bệch. Lăng Hiểu không kịp nghĩ nhiều, lập tức ôm Lam Vũ lên xe thể thao, thắt dây an toàn cho nàng, rồi liền nổ xe chạy đi.

Xe thể thao này có thể chạy đến ba trăm sáu mươi km, Lăng Hiểu không ngừng đạp ga tăng tốc.

Phía trước xuất hiện ba con đường, Lăng Hiểu đem xe chạy vào con đường nhỏ.

Xe chạy đến ba giờ sáng mới dừng lại ở một nơi không biết tên. Ở đây bốn phía đều là núi cao, thỉnh thoảng xuất hiện một cái thôn nhỏ, một con đường nhỏ ghồ ghề lượn vòng ở giữa núi, tựa như một lúc nào đó sẽ không còn đường để đi tiếp. Có một ngọn đồi nhỏ bên cạnh hồ chứa nước, trong hồ thỉnh thoảng còn có cá nhảy lên.

"Em đói bụng không?" Lăng Hiểu hỏi, bụng cô cũng đang rất đói. May là trước khi lên xe đã chuẩn bị một ít lương khô và nước.

"Em không đói." Lam Vũ lắc đầu, sắc mặt có chút không được tốt, "Hôm nay suýt chút nữa là bị cảnh sát bắt rồi."

Lăng Hiểu nở một nụ cười trấn an, cô yêu thương mà vuốt đầu Lam Vũ, "Yên tâm đi, tôi không dễ dàng bị bắt như vậy đâu. Nhưng mà đã làm em sợ hãi rồi, xin lỗi !"

"Đừng nói xin lỗi !" Lam Vũ hôn một chút lên môi của cô, "Chỉ có thể trách con đường tình yêu của chúng ta quá nhấp nhô mà thôi."

Bên ngoài rất yên tĩnh, rất tối, giống như một con quái thú đang há to mồm. Thế nhưng, các nàng lúc này lại cảm thất rất an toàn, bởi vì chí ít ở đây không có cảnh sát đuổi đến bắt.

"Em nên ăn một chút gì đi, qua ngọn núi này phía trước không còn đường nữa. Chúng ta phải đi vào núi, qua hai ngọn núi nữa sẽ đến cổ miếu."

"Đường này cũng có thể đến cổ miếu sao? Sao lại khác với đường lần trước?"

"Lần trước chúng ta đi là đường lớn, lần này là đường nhỏ." Lăng Hiểu nói.

"Oh."

"Leo núi sẽ mệt lắm, phải có chuẩn bị, tôi sợ em sẽ chịu không nổi. Bằng không, chúng ta quay trở lại đi đường lớn đi."

"Đừng !" Đi đường lớn phải ra cao tốc, đến lúc đó sẽ có cảnh sát, quá nguy hiểm.

Lăng Hiểu nhìn xe, rồi lại nhìn hồ nước, sau đó cô đem xe châm lửa, rồi đặt một tảng đá lên trên chân ga, để xe thẳng tắp mà chạy vào hồ nước.

Lam Vũ trợn to mắt nhìn Lăng Hiểu, "Chị đang làm gì vậy?"

"Không thể để cho bọn họ tìm được chiếc xe này, nếu không hành tung của chúng ta rất dễ bị phát hiện." Lăng Hiểu giải thích.

Hai người nghỉ ngơi một lát sau đó bắt đầu đi bộ về phía trước. Đến ngày thứ ba, mệt mỏi rã rời, rốt cuộc trước mặt hai người đã xuất hiện hang động mà phía sau thác nước ở gần cổ miếu. Lam Vũ mệt mỏi tựa vào vách động, chân vừa xót vừa đau.

Lăng Hiểu ôm nàng, cảm thấy vô cùng yêu thương. Đã nhiều ngày trèo đèo lội suối làm cho nàng mệt muốn chết rồi.

Bên trong hang động truyền đến tiếng gõ, Lăng Hiểu đỡ Lam Vũ đi vào. Cô trước tiên dìu Lam Vũ đến trên giường của Không Minh thái sư bá để nghỉ ngơi, rồi nói :"Chúng ta ở chỗ này nghỉ một chút, chờ trời tối chút tôi vào trong miếu xem thử."

"Uhm." Lam Vũ đáp, hai người ôm nhau cùng nằm trên giường ngủ.

Tiếng hít thở rất nhỏ khiến Lăng Hiểu cảnh giác mà mở mắt ra, Không Minh thái sư bá với khuôn mặt hiền lành xuất hiện trước mặt cô, vẻ mặt thâm ý mà nhìn cô. Lăng Hiểu nhẹ nhàng dời cánh tay đang để trên thắt lưng mình của Lam Vũ, sau đó ngồi dậy.

Không Minh thái sư bá chậm rãi đi ra ngoài.

Lăng Hiểu cũng đi theo ra ngoài, hai người đứng nhìn dòng suối trong suốt đang chảy.

Cô nhớ đến những lời mà Không Minh thái sư bá trước đây đã nói.

"Phóng hạ đồ đao, con lúc nào cũng cần phải ghi nhớ trong lòng."

"Giết người tốt là thương thiên hại lý, giết người xấu là cứu người, nhưng trên đời không có người xấu tuyệt đối, cũng không có người xấu mà hoàn toàn không thể thay đổi, cứu một mạng người bằng xây tòa tháp Phật bảy tầng, tha một mạng người cũng có nghĩa là cứu một mạng người, cứu người cũng là cứu mình, con phải tự giải quyết cho tốt."

"Số phận, số mệnh là do thiên định, vận do người gieo, mệnh ảnh hưởng bởi vận, số phận khó sửa, nhưng cũng có thể sửa."

Cô đột nhiên đã hiểu ra những gì Không Minh thái sư bá nói, hóa ra ông đã sớm biết cô sẽ có ngày hôm nay, cho nên mới khuyên can. Đây chính là một kiếp nạn trong số mệnh của cô, tính cách của cô, tính sói của cô khiến cô phải đau đớn mà xuống tay ! Số phận ! Cô không có cách nào trốn thoát khỏi hành vi của Tống Tử Hào, là số mệnh ! Thế nhưng, đối với việc xử lý chuyện này là do cô nắm giữ, đây là vận ! Nếu như cô xử lý tốt hơn, số phận đã có thể sửa được, cô không cần phải chạy trốn như thế này. Tha một mạng người cũng giống như cứu một mạng người, cứu người cũng là cứu mình. Lúc trước nếu như cô buông tha cho bọn họ, hôm nay cũng sẽ là buông tha cho bản thân mình, sẽ không phải chật vật như vậy mà chạy trối chết.

"Biết sai rồi sao?" Không Minh thái sư bá chậm rãi hỏi.

"Đáng tiếc đã trễ, tất cả đã quá muộn !" Lăng Hiểu cười khổ. Sau khi vượt ngục cô lại giết thêm mấy người cảnh sát, đúng là tội không thể tha thứ.

Không Minh thái sư bá than thở :"Lăng Hiểu, con tội gì phải đi hủy bản thân. Phải biết rằng, những việc con làm sẽ khiến con xuống địa ngục."

"Con hiểu." Lăng Hiểu nói, "Con sẽ chịu tội những gì do con gây ra. Chỉ là..." Lam Vũ làm sao bây giờ? Cô xuống địa ngục thì Lam Vũ làm sao bây giờ?

"Nợ ở trần gian, ở trần gian trả, đừng đợi đến khi tuổi thọ đã hết, đến Diêm Vương rồi mới trả." Không Minh thái sư bả để lại những lời này, rồi chậm rãi bước đi.

"Nợ ở trần gian, ở trần gian trả, đừng đợi đến khi tuổi thọ đã hết, đến Diêm Vương rồi mới trả." Lăng Hiểu thì thào. Cô ngơ ngác nhìn dòng nước chảy trước mắt, cô có thể trả sao? Đó là mạng người, là nợ máu a ! Đó là phải dùng mạng mình để trả lại, nhưng nếu như cô chết rồi, để lại Lam Vũ một mình trên đời này nên làm gì bây giờ? Mà nếu như trả, cô và nàng còn có thể có kiếp sau, kiếp sau sau nữa, nếu như không trả, chỉ sợ kiếp này tránh không khỏi, kiếp sau cũng sẽ không có.

Lúc Lam Vũ tỉnh lại, liền nhìn thấy Lăng Hiểu đang lẳng lặng ngồi bên cạnh nàng. Nàng từ phía sau ôm cô, đem mặt tựa vào lưng cô.

Lăng Hiểu xoay người lại ôm nàng, hôn lên mặt của nàng, mắt của nàng, mũi của nàng, môi của nàng. Thật lâu thật lâu sau, cô mới buông Lam Vũ ra, nói :"Đói bụng rồi phải không, ăn chút cháo nha." Nói xong, cô đi đến nồi cháo gần đó múc một chén cháo cho nàng.

Một khoảng thời gian không ăn cơm nên khi Lam Vũ nhận lấy chén cháo liền ăn như hổ đói, trong khoảnh khắc nàng đã ăn sạch chén cháo không còn dấu vết, sau đó lại xin Lăng Hiểu thêm nữa, rốt cuộc một hơi ăn hết bốn chén cháo mới cảm thấy mỹ mãn mà ôm bụng no của mình.

Lăng Hiểu yếu ớt cười nhìn nàng, trong mắt tràn đầy yêu thương. Nàng đi theo cô đã ăn thật nhiều khổ rồi.

Lam Vũ vỗ về gương mặt thon gầy của Lăng Hiểu, yêu thương nói :"Chị gầy đi thật nhiều, ánh mắt của chị cũng rất buồn."

Lăng Hiểu mỉm cười, nắm tay nàng, vươn đầu lưỡi liếm một ít vào ngón tay nàng, rồi tựa đầu vào vai nàng.

Nếu như thế giới này có thể vĩnh viễn yên bình như thế này, nếu như cô và nàng có thể vĩnh viễn ở bên nhau, thật là tốt biết bao !

"Sao không nói gì vậy?"

"Tiểu Vũ, nếu có một ngày tôi chết đi, em làm sao bây giờ?"

"Em với chị cùng chết !" Lam Vũ kiên định nói, "Đừng nghĩ bỏ em lại một mình trên đời này, muốn lên trời hay xuống địa ngục, hai chúng ta đều phải có đôi có cặp."

"Tôi không cho em chết !" Lăng Hiểu nói, "Em phải sống thật tốt !"

"Không có chị, em sao có thể sống tốt được !" Lam Vũ kêu lên.

"Cho dù chết, tôi cũng sẽ ở bên cạnh em." Lăng Hiểu yếu ớt nói. Cô không cần kiếp này, không cần kiếp sau, cô tình nguyện vĩnh viễn chỉ là một u hồn, vĩnh viễn ở bên cạnh nàng. Trời xanh thật quá trêu cợt người, rõ ràng các nàng yêu nhau nhưng lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, mặc kệ làm người hay làm động vật, đều có nhiều chuyện bất đắc dĩ, như vậy, cô thà rằng phiêu lãng trong trời đất, mãi mãi làm một cô hồn.

Lam Vũ ôm chặt Lăng Hiểu nói :"Chúng ta đừng nghĩ đến chuyện này được chứ? Hiện tại cứ vui vẻ mà trải qua mỗi một ngày, những chuyện cần đối mặt sau này thì để sau này tính, được không?"

"Uh, được !" Lăng Hiểu đáp.

"Em muốn ra bên ngoài ngồi, chị đi theo em nha ?"

"Được."

Lăng Hiểu đỡ Lam Vũ đi ra ngoài, hai người sóng vai ngồi trên tảng đá hưởng thụ sự yên lặng quý giá này.

Trước/35Sau

Theo Dõi Bình Luận