Saved Font

Trước/112Sau

[Chuyển Ver] [ Vkook] Ác Ma Chi Sủng

Chương 26

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Mẫn Doãn Khởi rất lễ phép nói:“Cô Tần, phòng lão đại ở lầu 3…” Cậu lời còn chưa dứt, Tần Nhu đã đi lên lầu.

Mẫn Doãn Khởi nhíu mày nhìn bộ dáng của cô, gấp như vậy, xem ra thật là vội vã muốn cùng lão đại hòa hảo như lúc ban đầu a!

Vốn hôm nay có chính sự cậu phải đến công ty, nhưng cậu nghĩ có thể xem diễn cùng Kim Tại Hưởng xong rồi cùng đi công ty, nhưng không nghĩ đến Kim Tại Hưởng hôm nay hiếm khi chăm chỉ, đã đến công ty.

“Bang bang bang…”

Tần Nhu nhìn qua dịu dàng nhưng tiếng phá cửa này một chút cũng không thể nói là dịu dàng:“Hưởng, em đã trở về !”

Điền Chính Hy vốn chưa ngủ đủ, hơn nữa lại bị Kim Tại Hưởng ép buộc một lần, lúc này đang ngủ thoải mái lại bị tiếng vang thật lớn như vậy, thật sự làm cho người ta không thể xem nhẹ, bất mãn lầm bầm một tiếng, từ từ nhắm hai mắt mò mò, đúng lúc mò đến áo sơ mi của Kim Tại Hưởng, bộ dáng mơ mơ màng màng, ánh mắt mở một khe hở, lảo đảo đi đến cạnh cửa, mở cửa ra, bất mãn nhìn người ngoài cửa quấy rầy cậu ngủ.

Tần Nhu sửng sốt, như thế nào cũng không nghĩ tới trong phòng Kim Tại Hưởng sẽ có người, dưới chiếc áo sơ mi khổ lớn là cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn lộ ra làn da trắng nõn, trên khắp da thịt tuyết trắng kia đầy các dấu vết, thân thể như ẩn như hiện, dưới chiếc áo lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mang theo nét đỏ ửng ngủ say, hai mắt sương mù, dường như vẫn chưa tỉnh táo, bộ dáng này bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy đều như lửa nóng đốt khắp người.

Mẫn Doãn Khởi chậm rãi đi lên liền thấy cảnh tượng này, phản ứng đầu tiên không phải chảy nước miếng mà rất nhanh xoay người, vẻ mặt bi thương, lão đại sẽ móc hai mắt của cậu hay không?

Tần Nhu sắc mặt khó coi đến cực hạn, mở miệng chất vấn:“Cậu là ai?”

Điền Chính Hy nhận thấy cô không có ý tốt, nhíu mày, miễn cưỡng ngáp một cái, mới hỏi:“Cô là ai a?”

“Tôi là vị hôn thê của Hưởng, cậu câu dẫn vị hôn phu của tôi lại không biết tôi là ai, thật sự là chê cười!” Tần Nhu yên lặng nhìn nam nhân trước mắt, trong lòng đánh giá uy hiếp của cậu ta lớn như thế nào.

Điền Chính Hy vô tội nháy mắt mấy cái:“Vị hôn phu của cô là ai a?”

Tần Nhu hoài nghi cậu cố ý, nhưng biểu tình kia giống như thật ngốc nghếch, làm cho cô có chút hoài nghi:“Vị hôn phu của tôi đương nhiên là Kim Tại Hưởng!”

“Hưởng?” Điền Chính Hy nhíu nhíu mày, lại nhìn người phụ nữ trước mặt liếc mắt một cái.

Tần Nhu xác định cậu ta không biết mình, khinh thường nói:“Hưởng không có nói với cậu sao? Xem ra cậu ở trong lòng anh ta cũng không quan trọng! Tôi hiểu được đàn ông luôn không chịu nổi cô đơn, tôi không ở đây, anh ta tự nhiên sẽ tìm người khác để giết thời gian, này tôi sẽ không trách anh ta, nhưng hiện tại tôi đã trở về, cậu cũng nên rời khỏi.” Nói xong tìm ở trong ví, sau đó viết một tờ chi phiếu, đưa cho Điền Chính Hy, khinh miệt nói:“Đây là một trăm vạn, cầm rồi nhanh rời đi đi!”

Mẫn Doãn Khởi nhíu nhíu mày, cũng không dám quay đầu, muốn nói cái gì nhưng không biết vì sao lại ngậm miệng.

Điền Chính Hy đưa tay tiếp nhận tờ chi phiếu kia, ngây ngốc hỏi:“Một trăm vạn rất nhiều nha?” Thứ lỗi cho cậu, cậu thật sự không biết, cậu sau khi mất trí nhớ cũng rất ít khi ra ngoài, quần áo gì đều là Kim Tại Hưởng giúp cậu chuẩn bị, cậu không mua qua cái gì, mơ hồ biết một trăm vạn này hẳn là hơi nhiều.

Tần Nhu nhìn cậu trong mắt nghi hoặc, hiểu được cậu ta không phải đang trêu đùa mình, trong lòng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ nam nhân này là đứa ngốc sao? Trong miệng lại khinh thường như cũ nói:“Đủ cho cậu dùng một thời gian!”

Điền Chính Hy vẫn còn nghiên cứu tờ chi phiếu kia, Tần Nhu tiếp tục nói:“Tôi khuyên cậu tốt nhất vẫn là nhận lấy…”

Cô ta còn chưa nói xong, Điền Chính Hy liền gật gật đầu:“Được.”

Tần Nhu vui vẻ, không nghĩ tới nam nhân này giải quyết dễ như vậy, Mẫn Doãn Khởi lại nhịn không được nhíu mày, trong lòng có chút phẫn nộ, chẳng lẽ anh dâu nhỏ cũng có thể là người vì tiền phản bội lão đại sao?

Trong lúc nhất thời, cậu cũng không quản được nhiều như vậy, xoay người, lạnh lùng nhìn Điền Chính Hy, chất vấn:“Anh một chút cũng không để ý lão đại có thể khổ sở hay không sao?” Chỉ một trăm vạn, giá trị con người lão đại cư nhiên chỉ trị giá như vậy sao?

Mẫn Doãn Khởi càng nghĩ càng tức giận nhưng lại nghe thấy Điền Chính Hy rất vô tội, thật nghi hoặc hỏi:“Tôi kiếm tiền, Hưởng vì sao sẽ khổ sở?”

Mẫn Doãn Khởi nhìn cậu bộ dáng nghi hoặc, nghĩ cậu cá tính có chút mơ hồ, thử hỏi:“Anh có nghe rõ cô ta nói cái gì không? Nhận một trăm vạn này, anh phải rời khỏi lão đại.”

Điền Chính Hy không chút nào đỏ mặt nói:“Nhưng tôi chỉ đáp ứng cô ta nhận lấy tiền, không đáp ứng cô ta phải rời khỏi Hưởng a!”

Nhìn cậu biểu tình vô cùng vô tội, Mãn Doãn Khởi rút khóe miệng thật mạnh, hóa ra anh dâu nhỏ không chỉ là tiểu ác ma mà bụng còn đầy đen tối, chỉ lấy tiền không làm việc, so với xã hội đen còn đen hơn a! [Mị: Em cg nể cái suy nghĩ của anh rồi, Khởi ca ca!!!]

Tần Nhu nghe được lời của cậu thoáng chốc đen mặt, nổi giận nói:“Ti tiện, cậu cư nhiên dám đùa giỡn tôi!”

Điền Chính Hy sắc mặt lạnh lùng, Mẫn Doãn Khởi cũng đã chống lại trước:“Cô Tần, chú ý lời nói của cô!”

“Hừ! Cậu ta câu dẫn vị hôn phu của người ta, không phải ti tiện thì là cái gì? Cậu giúp đỡ cậu ta như vậy, không phải cũng là cùng một phe với cậu ta chứ?” Tần Nhu khinh thường nhìn Mẫn Doãn Khởi, chẳng qua là thủ hạ của Kim Tại Hưởng mà thôi, ở trong mắt cô liền giống như hạ nhân, một hạ nhân cư nhiên cũng dám cùng cô hô to gọi nhỏ! [Mị: Quên chưa giới thiệu, đây là "bà chị" nữ phản thứ 2 a, và bênh ảo tưởng cũng nặng hơn nữ phản 1 (Lãnh Nguyệt Tâm). Haiza!!!]

Kim Nam Tuấn nghe tiếng ồn ào, lên lầu thấy cảnh tượng như vậy, nhíu mày hỏi:“Xảy ra chuyện gì?”

Điền Chính Hy thấy cậu liền ủy khuất cáo trạng:“Tiểu Tuấn, tiện nhân này mắng em!”

Kim Nam Tuấn nhíu mày:“Ở đâu học được những lời này?”

Điền Chính Hy chỉa chỉa Tần Nhu:“Cô ta mắng em như vậy!” Ngẩng đầu đáng thương nhìn cậu, ý trong mắt là “Anh nhất định phải chủ trì công đạo cho em !”

Kim Nam Tuấn vô cùng không vui nhìn Tần Nhu, giọng nói có chút lạnh:“Cô Tần, nơi này không phải Tần gia, xin cô nên tôn trọng một chút!”

Tần Nhu giận không thể kiềm, cô mới là nữ chủ nhân nơi này, những người này cư nhiên đều giúp đỡ ti tiện này! “Được lắm! Nhìn không ra a! Ngoài mặt một bộ dáng vô tội, cư nhiên câu dẫn nhiều người như vậy, thật sự chẳng biết xấu hổ!”

Điền Chính Hy thật sự tức giận, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tần Nhu, không chút nào che giấu sát ý.

Kim Nam Tuấn cũng không biết thực lực của Điền Chính Hy, nhìn cậu đột nhiên thay đổi, trong lòng một trận lo lắng, vội vàng lắc lắc cậu:“Hy nhi, em làm sao vậy?”

Điền Chính Hy ngẩng đầu nhìn anh trong mắt lo lắng, sắc mặt hơi dịu đi một chút, lắc đầu nói:“Em không sao.”

Tần Nhu bị ánh mắt của cậu khóa chặt, đáy lòng nhịn không được phát lạnh, hai chân run run, sắc mặt trắng bệch. Điền Chính Hy thu hồi tầm mắt, cô mới từ từ bình tĩnh, nhưng nghĩ mình cư nhiên bị ti tiện này dọa, vốn tức giận cuồn cuộn càng không thể kiềm chế thêm, hai bước đi đến bên người Điền Chính Hy, vươn tay muốn cho cậu một cái tát.

Lãnh Nguyệt Tâm đúng lúc lên lầu thấy một màn này, vốn muốn lên trước ngăn cản nhưng lại không biết vì sao đột nhiên do dự.

“Ầm”

Điền Chính Hy bắt lấy cổ tay của cô ta vung lên, Tần Nhu bị ném ở cầu thang, không thể điều khiển lăn từ cầu thang xuống.

Kim Tại Hưởng vốn muốn đi tham gia một hội nghị quan trọng, thảo luận hợp đồng hợp tác lần này nhưng nửa đường lại được đối phương báo trên đường xảy ra tai nạn xe cộ, hội nghị lùi lại, cho nên anh nửa đường liền trở về, đúng lúc thấy một màn này.

Tầm mắt dừng lại trên người Tần Nhu thê thảm trong một lát, sau đó lại dừng trên người Điền Hhính Hy, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

"Đ-I-Ề-N C-H-Í-N-H H-Y"

[Mị: Toang rồi, chính thức toang rồi!!! Cứu ~]

_________________________________________________________

_Có ai hóng không ạ??? Tập sau biến nha!!! Một chút thính:

+“Em không bao giờ muốn để ý anh nữa!”

+Kim Tại Hưởng gõ cửa một lát, hoàn toàn không thấy phản ứng, mày nhíu càng chặt, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa sổ, trong lòng căng thẳng, nâng một chân “Ầm” một tiếng đá cửa văng ra, đúng lúc thấy Điền Chính Hy tính nhảy ra bên ngoài, trong lòng cả kinh:“Bé cưng…”

+Hai người quấn đấu thật lâu sau, như cũ không phân thắng bại, Kim Tại Hưởng động tác đột nhiên ngừng lại, tránh qua chỗ hiểm, trúng một cước thật mạnh của Điền Chính Hy, lui hai bước mới đứng vững thân hình nhưng thấy cậu xoay người lại muốn chạy, Kim Tại Hưởng trong lòng hoảng hốt, cậu thật sự không để ý tới anh, ngay cả anh bị thương cậu cũng không quan tâm.

Trước/112Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Toàn Dân Thần Linh: Ta Hiến Tế Ức Vạn Sinh Linh Thành Thần