Saved Font

Trước/86Sau

Cinderella 12 Giờ

Chương 47: Đêm Thứ Bốn Mươi Bảy

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Editor: Hà Vĩ

Beta: Mạc Y Phi

Phong Kính vốn đang đứng một bên thảo luận cảnh quay tiếp theo với tác giả nguyên tác kiêm biên kịch Hạnh Tâm. Quay phim trên núi khá vất vả nhưng Hạnh Tâm vẫn luôn đi cùng với đoàn phim, với Phong Kính mà nói thì đây là cơ hội trao đổi rất tốt, vì có rất nhiều chỗ chắc chắn tác giả là người hiểu rõ nhất.

Hạnh Tâm nói khá nhiều ý kiến của bản thân và những đề nghị trong phương diện diễn xuất, hai người trò chuyện vô cùng tập trung, mãi đến khi nhân viên công tác khiêng đạo cụ bắt đầu dựng bối cảnh. Phong Kính theo bản năng bước sang bên cạnh nhường đường, ai ngờ lại bị trượt chân, Hạnh Tâm cũng không kéo kịp.

Sau khi nhân viên công tác hét to Phong Kính bị ngã xuống núi, toàn bộ đoàn phim đều run lẩy bẩy. Vài nhân viên công tác đi theo sau Michelle vội vàng lao xuống dưới. Phong Kính rơi xuống không xa nhưng đầu không biết đụng phải cái gì, sau gáy chảy đầy máu, đã lâm vào trạng thái hôn mê. Đạo diễn vội vã gọi điện thoại cấp cứu, quản lý gọi người lấy hòm thuốc, khẩn cấp xử lý miệng vết thương cho Phong Kính.

Toàn bộ phim trường hỗn loạn vô cùng.

Phong Kính quay phim ở trên núi mấy ngày nay, Tần Phàm đều tự mình đi tới, hôm nay vì trời mưa nên anh ta tới chậm hơn. Còn đang đi trên đường thì nhận được điện thoại Michelle gọi đến, nghe giọng như sắp khóc đến nơi: “Giám đốc Tần, Phong tổng ngã xuống núi rồi.”

Tần Phàm hơi sững sờ, xuất phát từ sự nghi ngờ với nhân phẩm của Phong Kính, phản ứng đầu tiên của anh ta là không tin: “Mánh khóe này lần trước Mạnh Hành Xuyên đã dùng rồi, lần này các cậu lại định làm gì?”

“Không phải, Phong tổng thật sự ngã mà.” Michelle nói đến đây, rốt cuộc cũng bật khóc thành tiếng, “Còn chảy rất nhiều máu, đạo diễn đã gọi xe cấp cứu rồi.”

Tần Phàm nhíu mày, vì anh ta đã nghe được tiếng đạo diễn Tạ gào lên ở đầu dây bên kia. Anh ta giữ bình tĩnh, giẫm mạnh chân ga: “Tình huống bây giờ của cậu ta thế nào?”

“Người của đoàn phim đã giúp anh ấy xử lý miệng vết thương rồi, nhưng máu chưa ngừng chảy hoàn toàn, anh ấy còn hôn mê… Xin lỗi giám đốc Tần, đều do tôi không chăm sóc tốt cho Phong tổng.” Michelle gào khóc.

Tần Phàm mím môi, không kiên nhẫn nói: “Bây giờ cậu khóc thì có ích gì chứ, tôi sẽ đến ngay lập tức, xe cứu thương còn bao lâu nữa thì đến?”

“Chắc là sắp rồi, nhưng đường trên núi khó đi, chúng tôi lại không dám tùy tiện di chuyển Phong tổng.”

“Được rồi, tôi biết rồi.” Tần Phàm cụp mắt rồi tìm tên Phong Bình trong danh bạ.

Xe cấp cứu đến nhanh hơn tưởng tượng, gần như là đến cùng lúc với Tần Phàm, vì nơi quay phim xe không vào được nên nhân viên y tế chỉ có thể dùng cáng nâng Phong Kính đi xuống, sau đó mới đưa vào xe cấp cứu.

Tần Phàm nói chuyện với đoàn phim để bọn họ không truyền chuyện này ra bên ngoài, nhưng trong lòng cũng biết không có ích nhiều lắm. Đoàn phim nhiều người như thế, bất kỳ người nào trong đó nói ra một câu thì lập tức nhân dân cả nước có thể biết hết. Nhưng tình trạng vết thương của Phong Kính còn chưa rõ, bây giờ anh ta cũng không có sức để quản lý chuyện đó.

Lúc Phong Kính nằm trong xe cấp cứu chạy về bệnh viện thì Giang Nhiễm mới vừa đưa nhẫn cho cô dâu chú rể.

Mọi người đồng loạt vỗ tay như sấm, cô dâu chú rể trao nhẫn xong thì Đỗ Tiểu Ưu chuẩn bị ném hoa cưới. Chuyện ném hoa cưới cũng đã chú ý từ trước, thông thường cô dâu đều sẽ cố ý ném cho phù dâu của mình. Giang Nhiễm và một phù dâu khác đứng chung một chỗ, nhận được ánh mắt ra hiệu của cô dâu, theo bản năng bắt đầu tập trung.

Hoa cưới xinh xắn vẽ một đường parabol trên không trung, nhóm những cô gái chưa lập gia đình ở đây hét chói tai, mạnh mẽ lao tới hướng nó rơi xuống. Hôm nay Giang Nhiễm đi giày cao gót, mức độ nhanh nhẹn cũng giảm xuống rất nhiều, chỉ có thể di chuyển theo dòng người. Không biết do Đỗ Tiểu Ưu ném quá chuẩn hay do số cô may mắn, bị gạt ra như vậy nhưng hoa cưới vẫn rơi đúng vào lòng cô.

Xung quanh lại vang lên tiếng hoan hô, Giang Nhiễm giơ hoa cưới lên vẫy vẫy với mấy người bạn rồi trở về vị trí của mình. Lấy di động từ túi cầm tay ra, cô cười tủm tỉm gửi tin nhắn cho Phong Kính: “Em bắt được hoa cưới của cô dâu đấy, hahaha!”

[Giang Nhiễm]: (hình ảnh) Đẹp chứ ~

Phong Kính mãi không trả lời cô, cô cũng không để ý vì trước đó anh đã nói với cô tín hiệu trên núi không tốt.

Nghiêm Hoan Hoan vừa nãy cũng đi bắt hoa cưới, mặc dù không giành được nhưng vẫn có thể mượn của Giang Nhiễm để đăng lên vòng bạn bè. Cô ấy tạo dáng chụp một bức ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè, lại thuận tay đăng lên Weibo.

Trước đó Nghiêm Hoan Hoan đã từng nói, năm nay Phong Kính rất có thể mang số mệnh lên hot search, không sai, vừa lên Weibo, trên thanh tìm kiếm lại có tên Phong Kính. Sau khi cô ấy nhìn kỹ mấy chữ trên thanh tìm kiếm thì kêu “Á” lên một tiếng.

Toàn bộ người ngồi bàn này đều quay đầu lại nhìn cô ấy.

Nghiêm Hoan Hoan không quan tâm ánh mắt kinh ngạc xung quanh, giữ chặt tay Giang Nhiễm ở bên cạnh, đưa điện thoại cho cô xem: “Trong lúc quay phim Phong Kính bị thương!”

Lòng Giang Nhiễm trùng xuống, ánh mắt nhanh chóng dừng lại ở mấy chữ nhỏ trên đó.

Phong Kính bị thương nằm viện.

Nghiêm Hoan Hoan nhấn vào bài viết, rất nhiều tạp chí lớn đều đã tung tin tức này, thậm chí còn kèm theo hình ảnh, là hình ảnh Phong Kính nằm trên cáng, được nhân viên y tế nâng xuống dưới chân núi.

Trên người anh mặc áo lông rất dày, chỉ để lộ một phần nhỏ gương mặt, làn da trắng bệch.

“Trước mắt Phong Kính đã được đưa vào bệnh viện, tình trạng thương tích tạm thời không rõ.”

Đầu Giang Nhiễm trống rỗng khoảng hai giây, sau đó cầm lấy di động của mình chạy ra bên ngoài. Cô không thay quần áo, thậm chí cũng không cởi đôi giày cao gót khó đi kia ra, chạy thẳng ra khỏi nơi tổ chức hôn lễ.

“Giang Nhiễm, cậu đi đâu thế?” Nghiêm Hoan Hoan cũng sốt ruột, cô ấy đeo túi của mình lên, lại ôm túi và áo khoác của Giang Nhiễm rồi đuổi theo. Chạy ra đường cái thì đúng lúc thấy Giang Nhiễm mặc lễ phục ngồi lên một chiếc xe taxi.

“Giang Nhiễm!” Nghiêm Hoan Hoan gọi to một tiếng, vẫn không thể ngăn cản xe taxi rời đi. Cô ấy đứng tại chỗ thở hổn hển mấy hơi rồi gọi điện thoại cho Giang Nhiễm.

Đường dây bận.

… Chết tiệt, rốt cuộc thì chuyện gì xảy ra thế?

Dọc theo đường đi Giang Nhiễm đều gọi điện thoại cho Phong Kính nhưng vẫn luôn trong trạng thái tắt máy, điện thoại là phương thức liên lạc duy nhất giữa bọn họ, nếu bị cắt đứt, cô thật sự không biết làm sao để tìm anh cả.

Người lái xe thấy cô mặc lễ phục từ nơi tổ chức hôn lễ chạy ra, còn tưởng cô bỏ trốn khỏi hôn lễ, nghe thấy cô muốn đến bệnh viện trung tâm thì hơi nghi ngờ: “Cô gái, cô sao thế?”

“Bạn của tôi nhập viện.” Giang Nhiễm cúp điện thoai rồi lại gọi tiếp nhưng vẫn tắt máy. Điện thoại không gọi được, trong lòng cô càng ngày càng nôn nóng. Người lái xe thấy vành mắt cô đỏ ửng, lên tiếng an ủi: “Cô đừng sốt ruột, tình hình giao thông tầm này rất tốt, không mất nhiều thời gian là có thể tới bệnh viện trung tâm rồi, bạn cô chắc chắn sẽ không sao đâu.”

Anh ta mới nói xong lời này không bao lâu đã muốn tự vả vào mặt mình.

Càng gần tới bệnh viện trung tâm, xe càng nhiều, giống như phía trước tổ chức triển lãm gì vậy, “Sao vậy chứ? Bình thường tầm này không bị tắc đoạn nào cả mà.”

Như đáp lại nghi ngờ của anh ta, bộ đàm trên xe vang lên giọng nói của một người đàn ông.

“Nghe nói có một ngôi sao nổi tiếng nằm viện, bây giờ truyền thông và fan đều chạy tới bệnh viện, khu vực xung quanh bệnh viện trung tâm bắt đầu tắc đường, không có việc gì thì đừng nên lái xe về hướng bên đó.”

Tài xế bừng tỉnh: “Tôi nói này chứ, truyền thông và fan ăn no không có việc gì làm, cứ gây thêm phiền phức.”

Tay Giang Nhiễm cầm điện thoại càng siết chặt, cô đang định gọi lại lần nữa thì điện thoại sáng lên, trên màn hình hiển thị một dãy số lạ.

Cô chưa thấy số điện thoại này bao giờ, nhưng trực giác của cô nói có thể nó liên quan đến Phong Kính nên cô lập tức nghe máy: “Xin chào.”

“Chào cháu, cháu là Giang Nhiễm à? Bác là là mẹ của Phong Kính.”

Giọng nói này Giang Nhiễm vẫn nhớ rõ, cô lập tức ngồi thẳng người: “Dạ bác, là cháu.”

“Chuyện Phong Kính nằm viện cháu đã biết chưa?”

“Cháu biết rồi ạ, cháu đang trên đường đến bệnh viện.”

Mẹ Phong dừng lại, hỏi cô: “Cháu tới đâu rồi?”

“Còn mấy con phố nữa là cháu đến nơi, nhưng bây giờ hơi tắc đường ạ.”

“Ừ, lúc này bên ngoài bệnh viện toàn là phóng viên, một lát nữa có lẽ cháu cũng không vào được, bác gọi người xuống đón cháu. Tài xế lần trước đưa cháu về nhà, cháu còn nhớ không?”

Giang Nhiễm suy nghĩ một lát mới nói: “Chú Chu đúng không ạ?

“Đúng vậy, bác bảo chú ấy ở ngoài đón cháu, đến lúc đó cháu đi theo chú ấy nhé.”

“Vâng, bây giờ Phong Kính thế nào rồi ạ?”

“Vẫn đang làm phẫu thuật, cháu đừng sốt ruột.”

“Vâng ạ.”

Tài xế cảm thấy cái tên Phong Kính này rất quen tai, chẳng lẽ người bạn mà cô gái này nói chính là ngôi sao nổi tiếng nằm viện kia à? Anh ta không kìm được nhìn Giang Nhiễm thêm hai cái.

Sau khi tới bệnh viện, Giang Nhiễm mới phát hiện mình không cầm theo ví tiền. Cũng may bây giờ trả tiền bằng internet vừa nhanh vừa tiện, cô dùng Alipay chuyển tiền qua cho tài xế luôn.

Xe không dừng ở cổng bệnh viện vì trước cổng bệnh viện đã đỗ đầy xe. Vô số người giơ camera và máy quay phim chặn trước cổng bệnh viện đến nỗi con kiến không chui lọt. Trong số đó có không ít cô gái bị gạt ra, chắc là fan Phong Kính nghe tin chạy đến bị bảo vệ của bệnh viện và những phóng viên ngăn cản ở ngoài cổng.

Giang Nhiễm mặc lễ phục rất dễ khiến người khác chú ý, ven đường có không ít người nhìn cô bằng ánh mắt tò mò… Không phải người này bỏ trốn khỏi đám cưới để đến xem ảnh đế Phong đấy chứ?

Giang Nhiễm không có tâm trạng để ý đến bọn họ, chỉ tìm kiếm chú Chu trong đám người. Vừa rồi ở trên xe không cảm thấy gì, bây giờ vừa xuống xe, khí lạnh ngay lập tức tiếp xúc với làn da cô, lạnh đến mức cô lập tức nổi da gà. Cô dùng tay xoa xoa cánh tay mình, chợt thấy một người đàn ông trung niên bước vội về phía mình.

“Chào cô Giang.” Người đàn ông rất lịch sự, thấy cô lạnh đến nỗi không chịu nổi, còn cởi áo khoác của mình ra, khoác lên trên người cô.

“Cảm ơn chú.”

Chú Chu mỉm cười, ý bảo cô đi theo mình: “Cô Giang, đi bên này.”

Ông dẫn Giang Nhiễm đi qua con đường cấp cứu của bệnh viện, dọc theo đường đi không gặp được mấy người. Chỉ có điều có phóng viên cũng định trà trộn vào con đường này nhưng đều bị ánh mắt sáng như đuốc của bảo vệ cản lại

Ngoài phòng phẫu thuật, mẹ và chị gái Phong Kính đều ở đó, còn có vài người đàn ông mà Giang Nhiễm không biết. Tần Phàm thấy Giang Nhiễm thì hơi híp mắt lại.

Mấy ngày nay anh ta mới nghe nói Phong Kính đã dẫn bạn gái đi gặp người lớn trong nhà, mặc dù anh ta không hề hỏi đến chuyện bạn gái của Phong Kính, nhưng có phải một người đại diện như anh ta đã bị đá ra ngoài vũ trụ rồi không?

“Cháu chào bác.” Giang Nhiễm thấy mẹ Phong thì nhanh chân bước tới, “Phong Kính thế nào rồi ạ? Bị thương nghiêm trọng lắm à bác?”

“Bị đập vào đầu, lúc đưa đến bệnh viện đã hôn mê bất tỉnh.” Mẹ Phong giống như an ủi khẽ vỗ tay cô, “Cháu không cần quá lo lắng, bình thường sức khỏe của Phong Kính rất tốt, chắc sẽ không sao đâu.”

“Vâng, chắc chắn sẽ không sao cả.” Giang Nhiễm yên lặng cầu nguyện ở trong lòng.

“Đúng rồi, giới thiệu với cháu, đây là Phong Bình, anh họ của Phong Kính, hai vị này là người đại diện và trợ lý của Phong Kính.”

Giang Nhiễm nhìn theo tay mẹ Phong thì thấy ba người đàn ông phía đối diện. Tên của Phong Bình cô đã từng nghe trong chuyện “đánh người” trước đó, bản thân anh ta nhìn qua cực kỳ ít nói ít cười, đôi mắt sắc bén như chim ưng, chỉ cần nhìn ai sẽ khiến người đó rùng mình. Người đại diện Tần Phàm thì cô đã nghe Phong Kính nói đến rất nhiều lần, bây giờ nhìn thấy người thật cũng gần giống như trong tưởng tượng của mình, là một tinh anh mạnh mẽ dứt khoát. Còn trợ lý thì hình như đã từng gặp ở Chẩm Thủy Hương.

“Chào cô Giang.” Tần Phàm chủ động lên tiếng chào hỏi Giang Nhiễm, “Di động Phong Kính vẫn tắt máy, lúc nãy khởi động máy mới phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của cô. Nếu tiện cô có thể lưu số của tôi và Michelle, sau này có việc gì gấp có thể liên lạc với chúng tôi.”

“Vâng, cảm ơn anh.” Vì không mang theo túi nên Giang Nhiễm vẫn đang cầm điện thoại trên tay, cô lưu số của Tần Phàm và Michelle xong thì cũng lưu số của mẹ Phong.

Chân Phong Nhã vẫn chưa khỏi, cô ấy nhảy đến bên cạnh Giang Nhiễm, hỏi cô: “Nhìn cách ăn mặc kiểu này, em chạy từ hôn lễ tới đây à?”

Giang Nhiễm gật đầu: “Vâng, hôm nay bạn em kết hôn, mời em làm phù dâu.”

“À.” Phong Nhã suy nghĩ, cô gái này tốt thật đấy, gấp gáp đến nỗi áo khoác và túi còn chưa lấy đã chạy luôn tới bệnh viện. Ôi, mong là Phong Kính không sao.

Chờ phẫu thuật là một quá trình vừa dài vừa khó khăn, tất cả mọi người đều yên lặng hơn so với ngày thường. Một lát sau trước hành lang ồn ào hẳn lên, chú Chu đi qua xem thử rồi nói là phóng viên bọn họ gặp phải lúc đi lên không biết dùng cách nào mà có thể chạy đến tận đây.

Mặc dù vượt qua được sự ngăn cản của bảo vệ nhưng Phong Bình có mang theo vệ sĩ đến, phóng viên đã nhanh chóng bị cản lại. Vệ sĩ cao lớn hơn nhiều so với bảo vệ của bệnh viện, dáng vẻ cũng uy nghiêm hơn, phóng viên vẫn hơi sợ hãi. Nghĩ đến hai bức ảnh mình mới chụp được, cô ta cực kỳ thức thời mà rời đi.

“Thế nào, chụp được cái gì không?” Người chờ bên ngoài thấy cô ta đi ra, gấp gáp chạy đến hỏi. Phóng viên lắc đầu, thở dài nói: “Nhà họ Phong có đưa vệ sĩ đến, tôi không dám xông vào.”

“Chúng ta phí công lớn như vậy không lẽ chịu trắng tay sao?”

“Cũng không phải.” Phóng viên cười gian xảo, nói với thợ quay phim, “Nhớ cô gái mà chúng ta gặp được ở lối vào cấp cứu kia không?”

Thợ quay phim suy nghĩ một chút mới hỏi cô ta: “Cô gái mặc lễ phục sao?”

“Đúng, người dẫn cô ta đi vào là tài xế của nhà họ Phong, tôi vừa mới thấy cô ta cũng đứng chờ tin tức ở bên ngoài phòng phẫu thuật.”

Anh chàng quay phim không hiểu ý cô ta lắm: “Vậy thì sao?”

“Này, thế mới nói anh chỉ có thể làm thợ quay phim mà thôi! Chuyện hay như vậy mà anh không nhìn ra à? Mặc dù chúng ta không lấy được tin tức về Phong Kính nhưng cô gái này rất có thể là bạn gái bí mật của Phong Kính!”

“…” Anh ta thật sự bội phục dây thần kinh ngoằn ngoèo mười tám đường núi của mấy phóng viên này, “Lỡ không phải thì sao?”

“Ai thèm quan tâm cô ta có phải hay không chứ? Tôi nói phải thì sẽ là phải!” Phóng viên nhiều chuyện như bọn họ, cho tới bây giờ chưa có đạo đức như thế, chỉ cần có thể thu hút được nhiều người đọc là được.

Cô ta cầm máy ảnh mà như cầm bảo bối, quyết định về công ty “viết bài” trước: “Anh trông ở đây nhé, có tin tức gì nhớ báo với tôi đầu tiên, tôi đi viết bài đây!”

Vì vậy giữa thông tin “Phong Kính bị thương hôn mê” đang dồn dập che trời lấp đất thì tin tức “bạn gái của Phong Kính xuất hiện tại bệnh viện” cứ thế xuất hiện, thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.

Mà nhân vật chính trong chủ đề này, ảnh đế Phong, lúc này đang chậm chạp ngáp một cái rồi mở to mắt.

Hả? Anh lại chớp mắt, xác định bản thân không nhìn nhầm.

Đây là nhà Giang Nhiễm.

Anh xoay đầu, nhìn trời bên ngoài, ừ đúng là ban ngày.

Chuyện gì xảy ra thế? Vì sao ban ngày mà anh cũng biến thành Nhị Hoàng?

Phong Kính lập tức nóng nảy, nếu như ban ngày anh cũng biến thành Nhị Hoàng, vậy thì Nhị Hoàng… Không không không, đừng nghĩ nữa.

Anh xoay vòng vài vòng trong phòng khách, ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, sau đó nhớ tới một chuyện quan trọng.

Anh nhớ rõ, anh bị ngã ở phim trường.

Anh cũng nhanh chóng nhớ lại gáy mình bị đập vào vật cứng, dòng máu ấm chảy vào cổ áo, sau đó trước mắt anh tối sầm.

Trong lòng Phong Kính căng thẳng, không hay rồi, chẳng lẽ anh đã chết? Sau đó linh hồn bám vào người Nhị Hoàng, lần này là vĩnh viễn.

Bình tĩnh bình tĩnh.

Anh hít sâu một hơi, lại vòng quanh phòng khách mấy vòng, cuối cùng tim cũng không đập nhanh nữa.

Anh phải biết rõ tình huống hiện tại như thế nào.

Trước tiên anh nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, đã hơn một giờ chiều. Anh nhớ lúc anh bị ngã vào khoảng 10 giờ rưỡi, lúc đó mới ngừng mưa, đạo diễn hô chuẩn bị. Không không không, có lẽ vốn không phải trong cùng một ngày!

Anh sốt ruột tìm một vòng trong phòng, không tìm được Giang Nhiễm, bất lực kêu lên hai tiếng.

Giang Nhiễm không ở nhà, bây giờ anh là chó, phải làm sao để biết tin tức bên ngoài đây? Mắt anh đảo qua máy tính Giang Nhiễm đặt trên bàn, nhún người nhảy lên.

Máy tính đang để mở, anh dùng chân chọc một cái, rất dễ dàng nhấn mở nguồn điện. Sau âm thanh khởi động máy, anh nhìn thoáng qua góc phải dưới màn hình, ngày 9 tháng 12, cũng may, vẫn cùng một ngày. Đặt chân lên con chuột, anh click mở trình duyệt, tìm được nơi đăng nhập vào Weibo.

Weibo của Giang Nhiễm là kiểu tự động đăng nhập, khi anh nhấn vào là trang chủ của Giang Nhiễm.

Trước khi lên Weibo anh vẫn đang tự hỏi, làm sao để dùng chân chó gõ hai chữ “Phong Kính”, đến lúc lên được Weibo anh mới phát hiện, căn bản không cần anh gõ! Khắp nơi trên Weibo đều là tin tức liên quan đến anh!

Anh vội vàng xem qua, trên tin tức nói bây giờ mình đang hôn mê ở bệnh viện, tình hình vết thương không rõ. Ôi, may mà anh còn chưa chết. Anh vừa thả lỏng thì lại thấy được một tin tức khác.

Bạn gái của Phong Kính xuất hiện tại bệnh viện.

Lông mày chó đột nhiên nhíu lại. “Bạn gái” trên ảnh chụp đúng là Giang Nhiễm, mặc dù phóng viên này chỉ chụp được bóng lưng và nửa bên mặt nhưng anh vẫn có thể nhận ra ngay.

Trên người cô mặc lễ phục, là bộ váy phù dâu ngày đó cô gửi cho anh… Anh nhớ ra hôm nay là ngày diễn ra hôn lễ của bạn cô, chẳng lẽ cô chạy từ hôn lễ tới sao? Trên ảnh Giang Nhiễm khá chật vật, tạo hình xinh đẹp ban đầu đã không còn, hoa trên đầu cũng lệch đi, cô khoác một cái áo khoác đàn ông màu tối rất quen mắt, hình như là của chú Chu.

Bây giờ cô đang ở bệnh viện sao?

Nghĩ đến việc phóng viên sẽ giơ microphone và camera ép hỏi Giang Nhiễm như bình thường vẫn ép hỏi anh, Phong Kính liền không chịu nổi. Rõ ràng từng thề với cô rằng sẽ cố gắng bảo vệ cô, nhưng bây giờ vào lúc tồi tệ nhất lại để cô bại lộ trước người khác.

Anh phải đi bệnh viện tìm cô.

Cho dù biến thành một con chó, anh cũng phải bảo vệ cô.

Ngay cả máy tính cũng không đóng, Phong Kính nhảy từ trên ghế xuống rồi chạy ra ngoài. Khi đi đến cửa, anh gặp phải vấn đề khó khăn thứ nhất, mở cửa kiểu gì bây giờ?

Khóa cửa nhà Giang Nhiễm không phức tạp, chân chó của anh vẫn có thể mở được, chẳng qua người không đủ cao. Anh kêu “gâu gâu” rồi xoay vài vòng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái ghế nhỏ trong phòng khách.

Đứng trên cái ghế này chắc có thể đủ cao đến chỗ then cửa. Anh dùng đầu và bốn chân dịch ghế ra ngoài cửa, âm thanh ma sắt trên mặt đất chói tai khiến anh cảm thấy có thể nhà ở tầng dưới sẽ chạy lên đập cửa.

Vẫn may không có.

Chuyển ghế đến vị trí lý tưởng của mình, Phong Kính mạnh mẽ nhảy lên, hai chân sau đỡ thân thể, một chân trước để lên cánh cửa, còn một chân cầm then cửa, dùng sức mở cửa ra.

“Cạch” một tiếng, âm thanh vừa tuyệt vời vừa dễ nghe.

Sau khi ra khỏi đó, Phong Kính còn không quên tiện tay đóng cửa lại.

Đúng lúc có hàng xóm đi vào thang máy, trước khi cửa thang máy đóng lại, Phong Kính xông vào thang máy.

Hàng xóm: “…”

Nhìn con chó núi Đài Loan ngồi xổm bên cạnh mình, nhất thời hàng xóm không động đậy gì. Anh ta biết con chó này, bình thường đều là cô chủ dắt chó đi tản bộ, sao hôm nay lại một mình… con chó đi dạo xung quanh vậy?

Trong sự im lặng kỳ dị, thang máy đã xuống tầng một, chờ sau khi cửa mở, Phong Kính lao nhanh ra ngoài.

Nhà Giang Nhiễm cách bệnh viện trung tâm khá xa, nhưng anh chỉ có thể dựa vào bốn chân để chạy tới đó, anh đã nghiêm túc suy nghĩ, nếu như anh ra ngoài gọi xe thì tài xế taxi có thể ngừng hay không.

Kết luận là không.

Đường xa thì xa, cũng may anh vẫn biết nên đi thế nào. Có thể vì lúc anh chạy dáng người quá hấp dẫn nên khi dừng lại chờ đèn đỏ ở ngã tư, rốt cuộc có người không nhịn được tới gần anh.

“Này, Tiểu Hoàng, cậu đẹp trai thật đấy.”

“…” Phong Kính nghiêng đầu sang nhìn, anh phát hiện đến gần mình không phải là con người mà là… Một con Poodle xinh đẹp.

Anh lại mất bình tĩnh.

Trong lòng thầm an ủi chính mình, do anh quá sốt ruột mới sinh ra ảo giác, Poodle thắt nơ bướm kia lại nói chuyện: “Tiểu Hoàng, cậu ở đâu thế? Có cơ hội thì cùng nhau đi chơi nhé.”

Phong Kính: “…”

Ơ, không, từ từ, vì sao đèn đỏ này lại dài như vậy?

“Vì sao cậu không nói gì?”

“…” Cuối cũng Phong Kính đáp lại một câu, “Tên tôi không phải Tiểu Hoàng.”

“Hả? Không phải chó núi Đài Loan như các cậu đều tên là XX Hoàng à? Tôi thì không giống thế, chủ của tôi lấy tên tiếng anh cho tôi, tên là LiLi.”

Phong Kính: “…”

Tuy có cảm giác khủng khiếp nhưng bây giờ điều anh để ý chính là: “Cậu có thể hiểu lời tôi nói sao?”

Anh chắc chắn vừa rồi anh chỉ mới kêu hai tiếng.

Poodle xinh đẹp ra vẻ kinh ngạc nhìn anh: “Có gì kỳ lạ sao?”

Phong Kính: “…”

Đúng vậy, vô cùng kỳ lạ.

Anh cảm thấy thế giới này hỗn loạn quá rồi.

Trước/86Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đan Vũ Độc Tôn