Saved Font

Trước/107Sau

Cô Ấy Là Hương Hoa Sơn Chi

Chương 103: Phiên Ngoại 24: Thiên Diêm X Lục Uyển Đình

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
*

Edit: Tiểu Màn Thầu

Mùa xuân năm sau, Thiên Diêm và Lục Uyển Đình cử hành hôn lễ.

Lục Uyển Đình lấy số cổ phần mà tập đoàn Lục thị đã bị thu mua, xác nhập vào tập đoàn Thiên thị, cô trở thành phụ tá của Thiên Diêm.

Kể từ sau khi hai người kết hôn, phần lớn thời gian bọn họ gặp nhau đều ở công ty.

Tham vọng của Thiên Diêm rất lớn, thậm chí tập đoàn Thiên thị còn từng bước đưa chi nhánh của mình ra nước ngoài.

Xét thấy thị trường ở nước ngoài rộng lớn như vậy, sau khi tiến hành thanh toán sổ sách và kiểm kê những tháng cuối năm, báo cáo tài chính thực sự có thể ngang bằng với nhà họ Tống.

Hiện giờ Tống thị vẫn do ông cụ Tống quản lý, đại thiếu gia Tống Thanh Đình của nhà họ Tống không có mặt ở công ty, ngày thường thong dong nhàn nhã, là một vị thiếu gia yêu thích du sơn ngoạn thủy.

Ngày hôm đó, Tống Thanh Đình và Cố Oản Oản bảo rằng muốn đến đây thăm hỏi đôi vợ chồng trẻ này.

Lục Uyển Đình vừa mới hoàn thành xong một hạng mục, nên có thể nghỉ ngơi hai ngày, khi nghe thấy hai người bọn họ muốn đến thăm hỏi, cô còn nhiệt tình chiêu đãi một phen.

Thiên Diêm không có ở nhà, trong hai ngày qua Lục Uyển Đình chỉ ở suốt trong nhà, chờ anh quay trở về.

Thực ra Lục Uyển Đình đối với Tống Thanh Đình và Cố Oản Oản, cũng không thân quen lắm, may mắn là cả hai người nọ quen biết nhau, cho nên bọn họ luôn có đề tài để nói chuyện với, sẽ không làm cho người ta cảm thấy xấu hổ.

Lần đầu tiên Lục Uyển Đình nghe nói đến hai người này, là khi cô còn học cấp ba.

Khi ấy trường học quý tộc của thành phố Ngân, người vào đó học không phú cũng quý, Cố Oản Oản và Tống Thanh Đình vốn là một đôi, nếu quay ngược dòng quá khứ để nhìn lại, lúc ấy bọn họ đã sớm quấn lấy nhau rồi.

Lục Uyển Đình luôn nghe thấy những câu chuyện bát quái truyền từ lớp bên cạnh ——

[Cố Oản Oản lại chặn Tống Thanh Đình ở trong lùm cây, còn ép người ta vào thân cây nữa!]

[Cố Oản Oản can đảm tỏ tình, dám cạnh tranh với những đối thủ khác, nhưng lại không cẩn thận làm đổ chai nước suối vào người Tống Thanh Đình mất rồi!]

[Cố Oản Oản cưỡng hôn người ta ở hành lang, nhưng bị Tống nam thần từ chối, cô ấy đau lòng đến mức bật khóc ngay trong lớp!]

[Cố Oản Oản không may té ngã ở sân bóng rổ còn thu hút một đám con trai chạy đến, Tống Thanh Đình khí phách tuyên bố chủ quyền rồi!]

Nói tóm lại, những chuyện bát quái của cặp đôi này không bao giờ ngừng lại, quả thực rất rôm rả.

Lúc ấy mọi người xung quanh đều biết đến việc Lục Uyển Đình chính là con dâu tương lai của nhà họ Thiên, chẳng qua còn chưa đính hôn mà thôi, bọn họ rất hâm mộ cô.

Theo lý thuyết mà nói, mức độ nổi tiếng của cô và Thiên Diêm vô cùng cao, nhưng không có ai dám tiếp cận với bọn họ cả.

Ngược lại Cố Oản Oản còn chảo hỏi Lục Uyển Đình mấy lần.

Lần này đến làm khách, Lục Uyển Đình nhìn thấy hai người không ngừng phát đường.

Bên này mở miệng một tiếng “Bà xã”, bên kia lại mở miệng gọi một tiếng “Ông xã”, còn dùng trái cây mà Lục Uyển Đình mua, đút từng miếng cho đối phương.

Lục Uyển Đình: “……”

Kỳ thực trong ấn tượng của Lục Uyển Đình, Tống Thanh Đình thuộc dạng học bá khá đẹp trai, lúc nào nói chuyện cũng theo kiểu nói có sách mách có chứng, ở phương diện tình cảm luôn biết kiềm chế.

Ai có thể ngờ đến, hai người một đường tiến lên, Tống Thanh Đình luôn bảo vệ Cố Oản Oản, trên mặt tràn ngập sự yêu thương.

Hai người đều không mang gánh nặng kế thừa gia nghiệp, thỉnh thoảng bọn họ sẽ đi ra ngoài du ngoạn một phen, cuộc sống gia đình của đôi vợ chồng trẻ này, so với cô còn thoải mái hơn rất nhiều.

“Này —— Vị kia nhà cậu không trở về ăn cơm à?” Trong lúc ăn cơm, Cố Oản Oản thực sự cảm thấy rất khó hiểu.

“Hai chúng tớ luôn bận rộn, cho nên thỉnh thoảng không quay về nhà, trực tiếp giải quyết ở công ty. Lần này hai người đến đây, vừa khéo tớ lại có thời gian rảnh.”

“Hai người các cậu nên dành cho mình một kỳ nghỉ đi, quanh năm suốt tháng đều bận rộn, còn trẻ như vậy, nên biết hưởng thụ.”

Nghe thấy những lời của Cố Oản Oản nói, Lục Uyển Đình chỉ mỉm cười.

“Lần này đến đây, hai người bảo có chuyện muốn nói, là chuyện gì vậy?”

Sau khi cơm nước xong xuôi, Lục Uyển Đình trực tiếp hỏi.

Cố Oản Oản nhún vai, “Chuyện là như thế này, chẳng phải tớ đang mang thai sao, sau khi ba mẹ Thiên Diêm biết chuyện đó, bọn họ bảo tớ đến thúc giục các cậu.”

Lục Uyển Đình nghe xong có hơi kinh ngạc, nhìn về phía bụng dưới tương đối phẳng lì của Cố Oản Oản, “Cậu mang thai rồi hả?”

Tống Thanh Đình ngồi bên cạnh mỉm cười, “Ừ, được ba tháng rồi.”

Sắc mặt của Cố Oản Oản có hơi ửng hồng, vội che miệng Tống Thanh Đình lại, “Anh im miệng! Em muốn tự mình nói ra, ai bảo anh nói trước vậy, anh muốn cướp quyền chủ động lên tiếng của em à.”

Tống Thanh Đình nhìn chằm chằm vào cô vợ nhỏ, khoé môi hơi cong lên, cô ấy nóng giận cũng thật đáng yêu, cho nên anh ấy không tiếp tục phản bác.

“Uyển Đình, chúng tớ chỉ đến đây ngồi một lúc thôi, ba mẹ Thiên Diêm có vẻ ngại khi ở trước mặt các cậu thúc giục chuyện sinh con này, cho nên bọn họ muốn tớ mang phúc khí đến đây, nhân tiện hỏi thăm kế hoạch của các cậu.”

Lục Uyển Đình cúi đầu rũ mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nếu nói về kế hoạch.

Cả hai chưa từng lên kế hoạch sinh con.

Lúc trước ba mẹ Thiên Diêm đã từng uyển chuyển nhắc đến mấy lần, đều bị khuôn mặt lạnh lùng của Thiên Diêm ngăn lại. Về sau bọn họ không bao giờ đề cập đến việc ấy nữa.

Lục Uyển Đình chỉ mới kết hôn gần một năm, cô chưa từng nghĩ đến phương diện này, ngược lại ý tưởng của cô và Thiên Diêm không mưu mà hợp.

Nhưng hôm nay nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ nhà họ Tống hạnh phúc như vậy, còn có cả sự tương tác cùng quan tâm chăm sóc của hai người bọn họ.

Trong đầu Lục Uyển Đình bỗng nhiên sinh ra một ý tưởng.

Một khi cái ý tưởng này đã bén rể, trước sau nó vẫn luôn cố thủ ở đó, không thể phân tán.

Buổi tối hôm đó, sau khi tiễn đôi vợ chồng trẻ nhà họ Tống rời đi, đến gần rạng sáng, Thiên Diêm mới trở về nhà.

Hai người thỉnh thoảng sẽ quay về đại viện, hiện giờ ở bên phía nhà họ Thiên chủ yếu là nơi nghỉ ngơi của ba mẹ chồng.

Trước mắt, cả hai đều dành phần lớn thời gian sống ở căn hộ gần công ty.

Nơi này được trang trí sang trọng, với đầy đủ tiện nghi, nó xem như là một phòng cưới với ý nghĩa khác.

Vừa mới kết hôn, Lục Uyển Đình chăm sóc nơi này rất tốt, cả căn nhà trở nên thật ấm áp.

Chữ “Hỷ” lúc trước vẫn còn dán trên cửa sổ.

Lục Uyển Đình chưa từng gỡ nó xuống.

Thiên Diêm một thân gió lạnh bước vào nhà, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, anh đi vào phòng tắm để tắm rửa, lúc này anh mới tiến vào phòng ngủ chính.

Lục Uyển Đình không tắt đèn, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, phần chăn bị vén lên, lộ ra đôi chân trắng nõn.

Hẳn là cô đang đợi anh về, kết quả còn chưa kịp đợi người quay về, thì cơn buồn ngủ đã ập đến.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Lục Uyển Đình cảm thấy hai chân bị gập lại rồi ấn xuống, toàn bộ nhiệt huyết của cơ thể chỉ tập trung vào một điểm nhất định.

Tập trung tại nơi đó.

Tựa như đục gỗ, quấy nhiễu giấc mơ của người ta.

Lục Uyển Đình trải qua một trận thiên đường và địa ngục, cuối cùng trong mê loạn tỉnh dậy.

Cô đã rất quen thuộc với thân thể của Thiên Diêm, sau khi âm thanh rên rỉ vang lên cô lập tức nghênh đón anh.

Cuối cùng cô nằm sấp, cảm nhận sự dao động ở phía sau, vùi mặt vào gối, không nói nên lời.

Khi đến lúc chạy nước rút, Thiên Diêm nhổm người lên mở tủ đầu giường ra.

Nhưng lại bị Lục Uyển Đình ngăn cản.

Thiên Diêm dừng tay, bộ dạng rất nghi hoặc.

Giọng nói căng thẳng, “Sao thế?”

“Anh muốn có con không?” Lục Uyển Đình lên tiếng hỏi.

Thiên Diêm ưỡn lưng lên, nhất thời dừng lại một giây.

Nhưng chỉ trong một giây mà thôi, anh vượt qua bàn tay đang quấy rối của cô, vươn tay về phía tủ đầu giường.

Sau khi đồ vật kia bị xé ra, hơi thở lạnh lẽo của Thiên Diêm phả vào tai, anh gần như không hề nghĩ ngợi.

“Không muốn.”

*

Thiên Diêm đã nói không muốn, tức là anh thực sự không muốn.

Về sau Lục Uyển Đình có dùng chiêu thức gì đi nữa, cũng không làm anh thay đổi chủ ý.

Lục Uyển Đình thậm chí còn mặc nội y tình thú và đồ ngủ cosplay.

Những thứ này anh đều tiếp nhận, nhưng vẫn là ——

Không muốn sinh con.

Kể từ đó ý kiến của hai người hoàn toàn bất đồng.

Lục Uyển Đình không cam tâm, còn bị dáng vẻ lạnh lùng như băng của anh chọc cho phát cáu.

Cô cũng không giấu giếm chuyện đó ở trong lòng, trực tiếp hỏi lý do, nhưng Thiên Diêm vẫn im lặng không nói, cuối cùng anh chỉ nói gần đây công ty rất bận rộn, không thể phân thân.

“Em là người sinh con, không phải là anh.”

Lục Uyển Đình cực kì bất mãn với lý do mà anh đưa ra, cảm thấy nó rất qua loa.

Cô không thể tìm ra lý do không muốn sinh con, cô cũng đã vượt qua rào cản tâm lý của mình, nhưng Thiên Diêm lại có biểu hiện như thế này.

“Em rất muốn sinh con?” Thiên Diêm nhìn qua, không đợi cô trả lời, trong giọng nói có chút giễu cợt, “Lúc trước là ba mẹ em, sau đó là công ty, sau đó nữa lại là con cái, em cứ muốn bận rộn như vậy sao?”

Trước đây cô còn nói rất thích anh kia mà.

Cuối cùng cô đều đặt mọi thứ lên trước anh.

Quả thực khi cô nhìn thấy anh, cô rất vui vẻ.

Nhưng lần nào cũng vậy.

Từ trước đến nay Thiên Diêm luôn mong muốn, một tình yêu không có bất kì tạp chất nào.

Cho dù chỉ có 1% tạp chất, anh thà hủy diệt nó, còn hơn để người khác chiếm hữu.

Cho nên khi biết tin Chu Doãn Ngôn xuất hiện trước mặt cô.

Thiên Diêm cảm thấy mình sắp điên mất rồi.

Cảm xúc này trước đây không lộ ra ngoài, vẫn luôn giấu thật sâu trong lòng, không muốn để người khác nhìn thấy.

Nhưng theo thời gian hai người ở bên nhau càng lâu, mối quan hệ càng ngày càng trở nên sâu đậm hơn.

Anh chỉ nghĩ đến việc trói chặt cô bên mình, anh cảm thấy dường như mình bị bệnh rồi.

Càng không cần phải đề cập đến đứa con sẽ được sinh ra sau này.

Dựa vào cái gì.

Nó vừa xuất hiện đã cướp đi tất cả sự chú ý và tình yêu của cô dành cho anh.

Không nên như vậy, nó không nên xuất hiện.

“Em thực sự bận rộn như thế à!” Lục Uyển Đình thở gấp, giơ hai tay lên, làm rối tinh rối mù tài liệu trên bàn làm việc của anh.

Sau khi phát hỏa xong, Lục Uyển Đình mở cửa rời đi, trợ lý lên tiếng hỏi, “Thiên tổng, ngài có muốn tiễn phu nhân một đoạn không?”

“Không cần.” Thiên Diêm lạnh lùng lên tiếng.

Anh không nên tiếp tục nuông chiều cô nữa.

*

Sau cuộc sóng gió nhỏ này, chỉ trong vài ngày Lục Uyển Đình đã khôi phục lại thần sắc bình thường.

Cô một lòng vùi đầu vào việc xây dựng Thiên thị, công việc ngày càng trở nên bận rộn.

Chẳng qua là ——

Đêm không về nhà ngủ, người ở lại công ty đã trở thành cô.

Mặc dù chỉ có một vài lần, nhưng đó là lần đầu tiên Lục Uyển Đình làm được như vậy.

Cô quan sát anh, vẫn là bộ dạng mê luyến lúc ban đầu, ban đêm khi hai người cùng giường chung gối cô luôn phải tiếp tục chịu đựng sự không biết tiết chế của anh.

Nhưng đã có một điều gì đó không còn giống như trước đây.

Thời điểm Lục Uyển Đình không mấy vui vẻ, cô sẽ không dành chút thời gian ít ỏi đó cho anh nữa.

Cuộc sống cứ tiếp tục trải qua như vậy.

Cuối cùng Thiên Diêm đành phải thoả hiệp.

Nhưng không phải vì ba mẹ thúc giục, không phải cô luôn có tâm nguyện sinh con sao, anh sẽ thành toàn cho cô.

Chỉ là thành toàn vẫn có điều kiện, anh đã dung túng cho cô lần này.

Kể từ nay trở về sau, mọi chuyện không còn do cô quyết định nữa.

Cô chỉ có thể nhìn anh mà thôi.

*

Lúc đầu Lục Uyển Đình nghe thấy lời đề nghị của Thiên Diêm, cô còn vui vẻ đến tận mấy ngày.

Nhưng sau khi cả hai thực sự bắt đầu chuẩn bị mang thai, đứa trẻ mãi vẫn không đến.

Tại thời điểm con trai của Tống Thanh Đình và Cố Oản Oản được bốn tuổi, Lục Uyển Đình mới thành công hoài thai.

Mang thai mười tháng, sinh con, ở cử, cho đến khi chăm sóc sau khi sinh.

Thiên Diêm vẫn luôn ở bên cạnh cô, với sự dịu dàng chưa từng có, Lục Uyển Đình chỉ cảm thấy trái tim mình như sắp tan ra.

Kể từ khi bắt đầu mang thai, cho dù Thiên Diêm bận rộn đến đâu, mỗi ngày anh đều sẽ trở về với cô.

Ôm cô từ phía sau, ngủ cùng nhau, thậm chí là đến cuối thai kỳ, cô phải nhập viện với cái bụng to tướng, Thiên Diêm vẫn sẽ ôm cô ngủ.

Anh vừa dính người lại vừa biết kiềm chế như vậy, quả thực làm cho người ta cam tâm tình nguyện trở thành con thiêu thân lao đầu vào lửa, hãm sâu trong mị lực đó.

Sau khi Lục Uyển Đình sinh được một bé gái, Thiên Diêm chính thức đổi tên tập đoàn Thiên thị thành tập đoàn Thiên Lục.

Bên ngoài giới không ngừng lan truyền tin tức thay đổi tên này, chỉ cảm thấy nó không tầm thường.

Khi còn bé người đàn ông này tính tình rất lạnh lùng, không tiếp xúc với bất kì người nào, càng không thích nói chuyện, nhưng may mắn là anh rất ưu tú.

Bởi vì Lục Uyển Đình đã sinh con, cho nên cha mẹ Thiên Diêm cũng không truy cứu việc đổi tên ấy nữa.

Ngược lại bên phía nhà họ Lục, ba Lục và mẹ Lục đã bị hành động này của Thiên Diêm dọa sợ không nhẹ.

Lục Uyển Đình hạ sinh một đứa bé gái, lại còn sinh vào mùa xuân, đó là một ngày cuối xuân ôn hoà tươi đẹp.

Khi đó những bông hoa màu trắng bên ngoài cửa sổ nở rộ, những tán lá xanh mướt xếp chồng lên nhau, thướt tha lả lướt, tỏa hương thơm thoang thoảng.

Loài hoa sơn chi giản dị, thanh khiết lại tao nhã.

(Hoa Sơn Chi.)

Cho nên, Lục Uyển Đình suy nghĩ, quyết định chọn chữ “Chi.”

Sơn Chi, cũng giống như trẻ con.

(*Sơn Chi (栀子) đọc là Chi tử, còn trẻ con (稚子) đọc là trĩ tử. Ở đây tác giả muốn nói âm đọc của hai từ tương đồng với nhau.)

Lục Uyển Đình hy vọng con gái của cô và Thiên Diêm, sẽ có một cuộc đời hạnh phúc không lo lắng, hồn nhiên như một đứa trẻ.

Thiên Diêm đối với cái tên mà cô muốn đặt, không có ý kiến gì.

Ba mẹ anh nghe xong cũng cảm thấy rất hài lòng, lúc tuổi già có được một đứa cháu gái tựa như một viên ngọc quý báu, tất nhiên bọn họ sẽ luôn cưng chiều cô cháu gái nhỏ này trong lòng bàn tay.

Tiểu Thiên Chi thừa hưởng nét đẹp của ba và mẹ, khi còn bé đã rất đáng yêu, một đứa bé xinh xắn như vậy, có thể mơ hồ nhìn thấy vẻ đẹp của cô bé trong tương lai.

Khi đôi vợ chồng nhà họ Tống dẫn theo cậu con trai bốn tuổi đến đây thăm hỏi, cậu bé cứ ôm chặt Tiểu Thiên Chi không buông, cuối cùng mọi người phải khuyên nhủ mãi, cậu bé mới miễn cưỡng buông ra.

Tại thời điểm đó, mọi thứ trông như rất hoàn hảo.

Nhưng ngay sau đó, Lục Uyển Đình đã nhận ra có cái gì đó không ổn.

Kể từ khi sinh con cho đến bây giờ, cô hầu như không được phép nhìn thấy con bé.

Mỗi lần cô chỉ được nhìn thoáng qua, đứa bé lập tức bị bảo mẫu bế đi.

Thực ra nguyên nhân cũng rất dễ hiểu, dù sao sức đề kháng của trẻ con luôn yếu ớt, không nên ôm ấp quá lâu.

Chỉ là điều này vẫn không ngăn được sự hoài nghi xuất hiện ở trong đầu của Lục Uyển Đình, dù sao khát vọng được nhìn thấy con, đó là trời sinh, không thể ngăn cản được.

Cảnh tượng như vậy, ngày càng trở nên trầm trọng hơn.

Thiên Diêm luôn kiểm soát thời gian cô ở cùng với con gái.

Thời điểm Thiên Chi còn nhỏ, Thiên Diêm vẫn có thể kiềm chế được, nhưng càng về sau, con gái của anh đã lớn hơn một chút, trong lúc mở rộng thị trường ở nước ngoài, anh luôn muốn dẫn theo Lục Uyển Đình.

Từ đó trở đi, cho đến mãi sau này.

Sau khi Lục Uyển Đình bắt đầu suy nghĩ đến việc mình quá bận rộn không có thời gian chăm sóc Thiên Chi, cuối cùng Thiên Diêm cũng đã lộ nguyên hình.

Anh đích thân để cho Lục Uyển Đình nhìn thấy rõ mọi chuyệh, anh đã sớm giăng lưới khắp nơi.

“Em theo anh ra nước ngoài, hay muốn ở lại đây.”

Chuyến đi thu mua các doanh nghiệp ở nước ngoài lần này, không chỉ có vài năm, mà sẽ còn kéo dài hơn nữa.

Thậm chí về sau, bọn họ còn phải trường kỳ đóng quân ở nơi đó.

Trụ cột hiện tại của tập đoàn Thiên Lục đều đã chuyển ra nước ngoài, đó mới là trọng tâm ngay lúc này, nghiệp vụ trong nước đã sớm chỉ còn là một phần phụ.

Nghe Thiên Diêm nói xong, Lục Uyển Đình do dự một lúc, “Em muốn đưa Chi Chi đi cùng với chúng ta.”

Thiên Diêm không buồn nâng mắt lên, “Hoặc là một mình em đi, hoặc là em ở lại đây.”

“Nhưng để Chi Chi một mình ở lại đây, em làm sao có thể an tâm, nó cũng là con gái của anh mà!”

“Đương nhiên nó chỉ có thể là con gái của anh.” Giọng nói của Thiên Diêm không mang theo bất kì độ ấm nào, “Anh đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ bên phía đại viện.”

Lục Uyển Đình cảm thấy thật bất lực, ngước mắt nhìn anh, dường như nghẹn ngào nói, “Anh nhất định phải ép buộc em như vậy sao, Thiên Diêm.”

“Chẳng qua là anh đang em có sự lựa chọn mà thôi.” Anh chỉ để lại cho cô, một bên mặt lãnh khốc.

Tiểu Thiên Chi không biết từ chỗ nào chui ra, kéo ống tay áo của Thiên Diêm, nói rằng mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ba đừng làm cho mẹ khóc nữa.

Thiên Diêm rũ mắt nhìn xuống Tiểu Thiên Chi, có lẽ trong mắt anh có chút dao động, nhưng có lẽ là không.

Nói đến ý chí sắt đá.

Không ai có thể sánh bằng Thiên Diêm, cũng không ai nhẫn tâm bằng anh.

Lục Uyển Đình bắt lấy Thiên Chi, ôm con gái vào lòng, buộc bản thân mình bình tĩnh lại.

Nếu cô không đi theo.

Khi ấy Thiên Diêm nhất định sẽ hành động rất tàn nhẫn và lạnh lùng, có thể trong vòng vài năm, anh cũng sẽ không thèm liên lạc với cô.

Thiên Diêm là ai.

Chính là người mà cô đã theo đuổi từ khi còn nhỏ, luôn một mực truy đuổi một bóng lưng, là một giấc mộng đẹp, còn là một người bạn đời mà cô hằng mong muốn.

Quanh đi quẩn lại nhiều năm như vậy, cô vẫn không nghĩ ra được, vì sao mình lại biến thành bộ dạng như thế này.

Cũng tìm không ra, đến tột cùng là vì cái gì.

*

Trong vài năm gần đây việc kinh doanh ở nước ngoài tăng trưởng rất mạnh, cuối cùng tập đoàn Thiên Lục đã soán ngôi vua của các doanh nghiệp đầu tư trong nước.

Kể từ đó, tập đoàn Thiên Lục vinh dự trở thành doanh nghiệp có sức cạnh tranh mạnh mẽ nhất.

Hoạt động phát triển ở nước ngoài, đã khiến cho một số doanh nghiệp trong nước đuổi theo không kịp.

Trong những năm qua Thiên Diêm cùng Lục Uyển Đình luôn song hành hợp tác, cũng không uổng phí công sức và thời gian, mọi thứ đều đã nhận được những thành quả xứng đáng.

Sau khi tập đoàn Thiên Lục phát triển vững chắc, những người trong ban hội đồng quản trị không tóm được sai lầm của Thiên Diêm và Lục Uyển Đình, cho nên bọn họ đành phải gây rối ở phương diện khác.

Thực ra lúc trước tập đoàn Thiên thị thay tên, đã làm cho người trong gia tộc nhà họ Thiên không mấy hài lòng.

Lần này, cuối cùng bọn họ cũng tìm ra được một điểm, cứ muốn nắm chặt không buông.

Sau khi sinh Thiên Chi, Thiên Diêm không có ý định sinh thêm đứa con thứ hai.

Dưới gối của anh chỉ có một đứa con gái, không có con trai.

Hội đồng quản trị bắt đầu thường xuyên tìm những lỗi sai để bắt bẻ Thiên Diêm và Lục Uyển Đình, với lý do người thừa kế của Thiên thị phải là con trai.

Các trưởng bối của nhà họ Thiên, không còn biện pháp nào để thuyết phục cả hai sinh thêm đứa con thứ hai, bọn họ chỉ cho rằng Lục Uyển Đình không thể tiếp tục sinh con.

Vì vậy bọn họ liền đưa ra một phương án để người phụ nữ khác sinh con cho Thiên Diêm, thậm chí bọn họ còn chuẩn bị đưa một người phụ nữ đến đây.

Số mệnh của Thiên Diêm, sao có thể để người khác tự ý sắp đặt.

Nhưng lần này, bọn họ đã đâm vào điểm mấu chốt của anh.

Từ xưa đến nay Đại Ma Vương Thiên Diêm trong truyền thuyết.

Cho đến bây giờ cũng không phải là một đối tượng dễ trêu chọc.

Ngay tại cuộc họp ngày hôm đó, Thiên Diêm đã sa thải những vị chỉ biết khua môi múa mép, còn cảnh cáo mọi người trong công ty một phen.

Cả đời này của anh, chỉ có một đứa con gái là Thiên Chi.

Ngoài ra Thiên Diêm còn lạnh lùng thông báo với những người có mặt trong cuộc họp.

Nếu lần sau còn dám đưa ra đề nghị như vậy, không chỉ đơn giản là việc sa thải nữa đâu.

Thủ đoạn của anh vô cùng tàn nhẫn, nói như thế cũng không phải là doạ người.

Sau khi Lục Uyển Đình nghe thấy chuyện này, chỉ cảm thấy những ông lão cổ hữu ấy thật buồn cười.

Tài sản của nhà họ Lục và nhà họ Thiên, bất luận như thế nào, cũng không thể rơi xuống đầu của bọn họ, vậy mà còn muốn vượt qua sư tử để xưng vương, quả là quá thiếu suy nghĩ.

Nhưng cũng chính vì sóng gió lần này.

Đã khiến cho Lục Uyển Đình quyết tâm đưa ra một quyết định.

Khi cô đặt tờ giấy thỏa thuận ly hôn lên bàn làm việc của Thiên Diêm, anh khẽ nhướng mi, rồi sau đó ngước mắt nhìn lên.

Giọng nói khá bình tĩnh, “Em đừng quan tâm những người đó nói cái gì, anh đã trừng phạt bọn họ, bản thỏa thuận có thể thu về được rồi.”

“Bản thoả thuận này, em sẽ không rút lại, anh nhận lấy đi.” Lục Uyển Đình nhìn anh, nói rất thành khẩn.

Thật lâu sau, cuối cùng Thiên Diêm cũng ngẩng đầu lên.

“Thế nào? Cảm thấy trừng phạt như vậy còn chưa đủ? Anh có thể làm mạnh tay hơn.”

Lục Uyển Đình nhìn người đàn ông mà cô đã yêu thương rất nhiều năm, chậm rãi nói, “Không cần đâu, Thiên Diêm. Nếu có thể, xin anh hãy ký nó ngay bây giờ.”

Anh mím môi, cau mày, nhìn chằm chằm vào bản thỏa thuận mà cô đặt ngay trước mắt, chỉ nhìn thoáng qua, không hề muốn nhìn tiếp.

Sau đó giọng nói của Thiên Diêm dường như mang theo sự hời hợt, nhanh chóng lướt qua, “Em nháo loạn đủ chưa?”

“Đến bây giờ anh vẫn cảm thấy em đang nháo loạn à? Em nói cho anh biết, em không nháo loạn, em rất nghiêm túc, mau ký đi, đừng nói nhảm nữa.”

Thiên Diêm nhìn cô chằm chằm không lên tiếng, cuối cùng anh có vẻ như bị chọc giận mà mỉm cười đầy châm biếm.

“Thế nào? Lúc trước đi theo anh đến đây, trải qua nhiều năm như vậy, hiện giờ đổi ý rồi à?”

Lục Uyển Đình nghênh đón ánh mắt của anh, thừa nhận, “Đúng vậy, em đổi ý rồi.”

“Ban đầu là do em quyết định muốn theo anh đến đây.” Giọng nói của Thiên Diêm càng ngày càng trầm xuống.

Là cô khi xưa nhất quyết theo anh.

Nhưng bây giờ thì sao, vẫn như cũ, giống như ngày xưa, luôn muốn rời xa anh.

“Vâng, chính em quyết định theo anh đến đây. Bất luận như thế nào, ban đầu khi em đi đến nơi này. Là vì em muốn tìm kiếm một đáp án, hiện giờ em đã tìm được rồi.”

Lục Uyển Đình biết rõ tình cảm mà Thiên Diêm dành cho mình, cô vốn có thể hiểu được tình yêu của anh, nhưng càng về sau cô không thể tiếp nhận được nữa.

Ngày qua ngày, năm qua năm.

Lục Uyển Đình cảm thấy mình giống như một con chim trong lồng, không thể thoát ra ngoài, còn bị bẻ gãy đôi cánh.

Những năm sống ở nước ngoài, ngoại trừ công việc, cô cứ bị nuôi dưỡng giống như một chú chim hoàng yến bị nhốt trong lồng.

Cô muốn nói, cô cũng là một con người.

Cô biết mệt mỏi, biết đau khổ mà.

Không phải ai cũng giống như anh.

Nhưng tất cả mọi chuyện vào giờ phút này, đã không còn quan trọng nữa.

Âm thanh của Thiên Diêm vẫn rất lạnh lùng, lại tựa như lông ngỗng, rất nhẹ.

“Đừng ầm ĩ nữa.”

Lần này Lục Uyển Đình không có đáp lại lời của anh, chỉ kiên định với mục đích khi đi đến đây, trực tiếp nói thẳng, “Bản thoả thuận ly hôn này giao cho anh, em ra ngoài trước. Bao giờ anh quyết định ký, nhớ thông báo cho em một tiếng.”

Bóng lưng lã lướt cùng tiếng nói của người phụ nữ ấy, dần biến mất sau cánh cửa.

Tiếp đến ——

Một tiếng động lớn bùng nổ trong văn phòng.

Sau khi cái bàn thủy tinh bị phá hủy, mãnh vỡ vương vãi khắp sàn.

Thiên Diêm rũ mắt, máu chảy dài trên bàn tay với những khớp xương rõ ràng, một giọt rồi lại một giọt, đọng trên mặt sàn.

Nam trợ lý nghe thấy động tĩnh, vội vàng chạy vào.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh ta hít vào một ngụm khí lạnh.

“Thiên tổng, ngài có ổn không? Có cần băng bó không?”

“Không cần.”

“Nhưng vết thương của ngài có vẻ rất nặng.”

Thiên Diêm rũ mắt, giọng nói giống như bị đóng băng, “Cút ra ngoài.”

Trước/107Sau

Theo Dõi Bình Luận