Saved Font

Trước/186Sau

Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Chương 31: Tôi Đã Báo Nguy

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Editor: Kiều Tiếu (tui thấy có kha khá bạn giờ này vẫn đang vote cho tui. Thú thật đi, các bạn được nghỉ hay đang đọc truyện trong giờ thế??????)

Xe chạy đến vùng ngoại ô.

Lúc cô bị đưa xuống xe, trên mặt bị bắt đeo một cái mũ chụp đen, sau đó bị đưa tới một kho hàng cũ nát.

Nam Tinh bị người mạnh mẽ ấn ngồi xuống ghế, cả người và ghế bị cột vào nhau.

Một tên to con trong đám dò hỏi.

"Lão đại, đối phương muốn chúng ta trói cô ta làm chi? Nhìn cô nàng này đâu giống với loại hay gây chuyện thị phi đâu."

Tên lão đại râu xồm nhíu mày quát lớn.

"Quản nhiều thế làm gì, chờ chỉ thị lấy tiền."

Tên to con lập tức dạ vâng.

Đám người còn lại thấy thế cũng lập tức câm mồm, sắc mặt nghiêm túc, không hề hi hi ha ha.

Năm phút sau.

Cố chủ gọi điện thoại tới.

Câu đầu tiên là hỏi, "Người trói lại? Cho tôi xem."

Vừa nói xong, mũ chụp đen trên đầu Nam Tinh bị người ta ném xuống.

Kho hàng cũ nát tối tăm len lỏi chút ánh sáng.

Tên to con cầm đầu bắt cóc cô, trên tay cầm một chiếc di động đang gọi video.

Camera đối diện mặt cô.

Mà mặt bên kia video, là một mảnh đen nhánh.

Âm thanh nói chuyện cũng đã qua xử lý.

Hiển nhiên đã được chuẩn bị đầy đủ, không tính để người khác phát hiện.

Đối diện xác nhận là Nam Tinh, chợt vang lên tiếng cười, sau đó vừa lòng khen ngợi:

"Không tồi."

Nam Tinh nghe động tĩnh, mí mắt khẽ nhíu.

Tiếng cười khiến người ta phản cảm như vậy, cách thức dùng từ và chất giọng nói chuyện, có hơi quen thuộc.

Cô nhìn chằm chằm màn hình một lát.

Rất nhanh, bên kia video lại vang lên âm thanh.

"Nam Tinh, nghe nói cô rất thích nam nhân, cũng rất thích chơi tình thú. Có muốn cùng chơi với mấy vị đại ca này không?"

Nam Tinh không nói chuyện.

Ngược lại, mấy tên to con bên cạnh lộ ra vẻ mặt ý vị sâu xa.

Cô gái này, lớn lên không tồi.

Mấy việc chiếm tiện nghi này, cho không ai lại không chiếm.

Không nghĩ tới thế mà còn có chuyện tốt như vậy.

Nhẹ nhàng kiếm được 100 vạn, còn được một nữ nhân bồi chơi.

Đặc biệt là nữ nhân này ăn mặc quần áo học sinh, rất non a.

Thấy Nam Tinh trầm mặc, bên kia video lần nữa cười ha hả.

Bởi vì tác dụng của máy biến thanh nên tiếng cười kia phá lệ quỷ dị.

Một hồi lâu, tiếng cười dần dần ngưng lại, âm thanh lại lần nữa truyện đến.

"Nga, đúng rồi. Chuyện như vậy, vô luận thế nào cũng nên báo cho cha mẹ cô. Nếu bọn họ đồng ý dùng giá cao chuộc lại cô, tâm tình của tôi tốt một chút, có lẽ sẽ giao cô ra."

Nói xong, một tên to con thuần thục lấy di động trên người Nam Tinh ra, gọi điện cho số được ghi chú là "ba" trong danh bạ.

Điện thoại rất nhanh được bắt máy.

Giọng nói của Nam Kiến Quốc có chút không kiên nhẫn.

"Nghĩ thông rồi?"

Thanh âm bọn bắt cóc hung ác.

"Nghĩ thông cái mả cha mày. Con gái mày đang ở trong tay bọn tao. 500 vạn, mua cái mạng của con gái mày, bằng không thì chờ thi cốt vô hồn đi!"

Đầu dây bên kia hiển nhiên bị đơ một lát.

Sau đó, giọng nói dần trở nên bất an và cảnh giác.

"Mấy người muốn làm gì? Tôi nói cho mấy người biết giờ đang là xã hội pháp trị, mấy người động tới con gái tôi, các người sẽ phải chịu sự trừng trị của pháp luật!"

Bọn bắt cóc cười lạnh.

"Bà nội mày, lải nhải cái gì? Lão tử đòi tiền! Cho mày năm phút suy xét, nếu không đáp ứng, mày biết kết cục của con gái mày rồi đấy!"

Nói xong, tút tút hai tiếng, điện thoại bị bọn bắt cóc cúp.

Lúc này, giọng nói của tên thuê bắt cóc lần nữa vang lên.

"Nam Tinh, cô đoán xem ba cô sẽ chọn 500 vạn, hay là chọn cô?"

Nam Tinh dựa vào ghế, tầm mắt đảo quanh một vòng quanh kho hàng, không nói chuyện.

Mùi xăng nồng nặc.

Trước đây chỗ này hình như là nơi chứa xăng.

Rất nhiều bình xăng bị rỉ sắt nằm ở tận cùng bên trong.

Thời gian từng phút trôi qua.

Mà ở một khung cảnh khác, cái vị thân thể ốm yếu của khách sạn Cảnh Thành kia, đã biết được tin tức Nam Tinh bị trói.

Quyền Tự ngồi ở trên sô pha, nhìn cảnh tượng máy chiếu chiếu lên.

Đúng là cảnh Nam Tinh bị đưa đi.

Một bên, trong tay Bạch Vũ còn cầm cặp sách và máy tính của Nam Tinh.

Giọng nói Bạch Vũ ngưng trọng.

"Thiếu gia, có cần báo nguy hay không?"

Quyền Tự mặc một thân bệnh phục, trên mặt không hề có ý cười, nhìn chằm chằm video kia một lúc lâu.

Mí mắt hắn rất nhanh rũ xuống, ngón tay khớp xương rõ ràng gõ nhịp lên tay vịn sô pha.

Trông không rõ vẻ mặt của hắn, giọng nói hắn khàn khàn.

"Gọi Tống Cảnh Hiên tới."

Bạch Vũ lập tức đáp lại, "Vâng."

Chẳng được bao lâu, Tống Cảnh Hiên lảo đảo chạy tới.

Hắn đeo một bộ kính râm đi vào, vẻ mặt ngứa đòn.

"Khó có được a, Quyền đại thiếu gia lại chủ động tìm tôi."

Rất nhanh, khi hắn nhìn thấy video trên máy chiếu, ý cười trên mặt giấu đi, im miệng.

Hắn kéo kính râm xuống một ít, trừng to mắt nhìn hình ảnh trong video.

Chờ tới khi xem xong toàn bộ video, Tống Cảnh Hiên trêu đùa một câu.

"Kêu tôi tới, chỉ vì cái này? Thỏ con của chú bị người ta bắt mất?"

Nói xong, Tống Cảnh Hiên nhìn chằm chằm video, sau đó lắc đầu.

"Không đúng, dựa vào thân thủ của cô bạn nhỏ, tính tình đó, không giống như kiểu sẽ ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói."

Quyền Tự nghiêng đầu, mặt không có tí cảm xúc gì.

"Tôi muốn biết vị trí của cô ấy."

Tống Cảnh Hiên đẩy kính râm lên, "Dễ thôi."

Nói xong, liền nghênh ngang đi ra ngoài.

Ở bên trong kho hàng bị vứt bỏ.

Năm phút đồng hồ trôi qua rất nhanh.

Bọn bắt cóc lần nữa gọi điện thoại cho Nam Kiến Quốc.

"Tôi nói cho mấy người biết, tôi đã báo nguy. Tốt nhất hiện tại liền thúc thủ chịu trói đi, bằng không sẽ bị xử trí theo pháp luật!"

Nói dứt lời, năm tên bắt cóc đều sửng sốt, sau đó, một tên trong đó bạo nộ, âm ngoan nói.

"Lão già thối, mày thật đúng là muốn con gái của mày chết a."

Một bên, tiếng cười đắc ý của tên cố chủ vọng ra từ điện thoại.

"Nam Tinh a Nam Tinh, 500 vạn đối với tập đoàn Nam thị mà nói, chỉ là ít tiền trinh. Cô so với 500 vạn còn không đáng giá, thời khắc nguy hiểm như vậy, không ai tới cứu cô, cô nói xem, sự tồn tại này, cô không thấy bi ai sao?"

Nam Kiến Quốc hừ lạnh.

"Nam gia chúng tôi có chuyện gì không trải qua? Con gái tôi từ khi mới sinh đã bị bắt cóc, mấy trường hợp như này nó đã sớm thành thói quen! Thả nó, tự mình đi tự thú, mấy người mới có đường sống."

Bọn bắt cóc nghe Nam Kiến Quốc nói nhảm liền cảm thấy bực bội, trực tiếp cúp điện thoại.

Có người chửi một tiếng, "Con mẹ nó, đen đủi."

Lúc bọn họ trói người, tuy rằng địa phương có chút hẻo lánh, nhưng cũng không có tránh camera, báo cảnh xong rất nhanh sẽ tìm được chỗ này.

Nơi này không an đoàn.

Tên râu ria cầm đầu cau mày, "Cảnh sát sẽ tới nhanh thôi, mau nói ra yêu cầu đi. Chuyện gϊếŧ người chúng tôi sẽ không làm."

Nói xong, tên thuê người, thông qua máy biến âm nói ra yêu cầu.

"Mấy người bồi cô ta chơi, nhớ chụp mấy đoạn video có ý tứ cho tôi. Cảnh sát muốn đi tìm cũng phải mất hơn một giờ."

Nói đến đây, điện thoại tiếp tục truyền đến tiếng cười khiến người ta nổi da gà.

"Nam Tinh, tôi sẽ tìm một ít phóng viên tới phỏng vấn ba cô, đến lúc đó tình cảnh thảm hại của cô sẽ bị phóng viên chụp được, phát tán trên mạng cho mọi người vây xem. Nam gia các người muốn giấu cũng giấu không được."

Trước/186Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Siêu Cấp Tu Chân Vứt Bỏ Thiếu