Saved Font

Trước/60Sau

Cố Chấp - Linh Lạc Thành Nê

Chương 57: Phiên ngoại sau khi cưới không biết xấu hổ không biết ngượng ngùng (1)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tần Tuyên Tuyên cảm thấy, cuộc sống sinh hoạt sau khi cưới của mình, quả thực có thể hình dung đến không biết xấu hổ không ngượng.

Tuy nói trước khi kết hôn cô cũng thấy được, Đỗ Mộ Ngôn quả thật là một người có dục vọng chiếm giữ rất mạnh, đặc biệt còn là người đàn ông thích động chạm tay chân, nhưng cô không nghĩ tới, kết hôn xong Đỗ Mộ Ngôn sẽ...... đói khát như vậy.

Tần Tuyên Tuyên tính cách bảo thủ, tuy nói sau khi cùng một chỗ với Đỗ Mộ Ngôn cô liên tiếp bị những hành động lớn mật của hắn bắt khiến buông lỏng một chút, nhưng tổng thể mà nói, vẫn tương đối ưa thích vận động truyền thống trên giường. Nhưng Đỗ Mộ Ngôn không phải, có lúc hắn giống như sẽ tùy thời tùy chỗ động dục, làm cho cô cảm thấy ăn không tiêu.

Một ngày chủ nhật, ánh nắng tươi sáng. Tần Tuyên Tuyên đem sữa tươi và trứng chiên tới trước mặt Đỗ Mộ Ngôn, ngồi xuống ghế bên cạnh hắn, im lặng ăn xong bữa sáng.

"Mộ Ngôn, hôm nay chúng ta đi ra ngoài đi?"Nhanh chóng ăn xong, Tần Tuyên Tuyên nhìn phía Đỗ Mộ Ngôn, chờ mong hỏi.

Vốn Đỗ Mộ Ngôn đang cười nhạt nhìn dáng người lung linh của Tần Tuyên Tuyên trong phòng bếp, nghe vậy nói: " Được. Em muốn đi đâu?"

"Em nghĩ xem." Tần Tuyên Tuyên ngồi bên cạnh bàn ăn, vừa ăn điểm tâm vừa bắt đầu suy nghĩ," Công viên Ngọc sơn? Không được, hôm nay chỗ đó chắc chắn rất đông; Tháp sơn? Đi nhiều quá hoá chán. A, hay là chúng ta đi vườn bách thảo? Gần đây rất nhiều người đều đi vườn bách thảo xem chim, ở đó có đủ chủng loại giống loài, thuận tiện kết hợp leo núi."

"Được. Do em quyết định hết." Đỗ Mộ Ngôn nhìn Tần Tuyên Tuyên cười đến mờ ám.

Liếc thấy bộ dáng cười thầm của Đỗ Mộ Ngôn, Tần Tuyên Tuyên ngẩn ngơ, bỗng dưng đỏ mặt, sẵng giọng: "Anh nghĩ đến gì thế!"

Đỗ Mộ Ngôn khẽ cười không đứng đắn,"Anh nghĩ đến thứ mà em đang nghĩ."

Hắn bỗng nhiên đứng lên, bước từng bước đến bên cạnh Tần Tuyên Tuyên, hơi cúi người nâng cằm của cô, đặt lên một nụ hôn thật sâu, hôn đến khi cô thở hồng hộc, mới buông cô ra, thanh âm mờ ám từ từ vang lên ở cô bên tai,"Nếu muốn ngắm chim, không cần đi ra ngoài."

Hắn nói xong liền nắm lấy tay Tần Tuyên Tuyên, đặt tại nơi nào đó đang bừng bừng hưng phấn của mình.

Tần Tuyên Tuyên ngẩn ra, vẻ mặt lập tức đỏ bừng,"Em đang nói chuyện nghiêm túc!"

"Anh nói chuyện không nghiêm chỉnh sao?" Đỗ Mộ Ngôn nheo mắt, khóe môi nhếch lên cười điên cuồng, giơ tay đẩy đồ ăn qua một bên, sau đó hai tay nắm thắt lưng Tần Tuyên Tuyên, đem cô ôm lên ngồi trên bàn cơm.

Tần Tuyên Tuyên kêu lên một tiếng, một tay chống mặt bàn,tay còn lại đấm ngực Đỗ Mộ Ngôn, sẳng giọng: "Anh làm gì thế! Mau tránh ra!"

Thân thể Đỗ Mộ Ngôn kẹp ở giữa hai chân Tần Tuyên Tuyên, nghe vậy hai tay nắm lấy đùi cô kéo ra hai bên, chỉ nghe Tần Tuyên Tuyên khẽ hét lên, cơ thể ngửa về phía sau, Đỗ Mộ Ngôn lập tức áp sát, không cho cô đứng lên.

"Bây giờ là sáng sớm, anh làm gì thế!" Tần Tuyên Tuyên cũng hiểu Đỗ Mộ Ngôn muốn làm gì, sắc mặt hồng đến như muốn rỉ máu.

Đỗ Mộ Ngôn lại làm như có thật nói: "Anh tập thể dục buổi sáng."

Tầm mắt hắn thoáng nhìn, thấy được ly sữa mình chưa uống hết, cánh tay dài chụp tới, ly sữa nằm trong tay hắn.

Lờ mờ đoán được hắn muốn làm gì Tần Tuyên Tuyên khẽ trừng lớn hai mắt, đang muốn giãy dụa, ngay lập tức hắn nghiêng ly,nháy mắt sữa tươi màu trắng ngà nhỏ xuống trớc ngực cô.

"Quần áo của em!" Ngay cả lỗ tai của Tần Tuyên Tuyên cũng đỏ bừng lên, vội vàng kháng nghị nói. Đã là mùa xuân, hôm nay cô mặc áo sơmi màu trắng, vì ở trong phòng nên không mặc áo khoác, sữa tươi nhanh chóng thấm vào ngực cô.

"Hả,anh xin lỗi." Đỗ Mộ Ngôn dừng một chút, đem ly đặt trên bàn, một tay chạm đến ngực cô, làm bộ muốn cởi cúc áo sơmi.

"Anh buông ra, em vào phòng thay quần áo!" Tần Tuyên Tuyên còn đang phí công giãy dụa.

Đỗ Mộ Ngôn rụt tay về, làm như tiếc nuối lại làm như bất đắc dĩ nói: "Không thích anh dùng tay hả? Được rồi."

Hắn nhe răng cười, cúi đầu, dùng răng nanh cắn mở cúc áo thứ nhất trước ngực cô.

Hô hấp của Tần Tuyên Tuyên gần như ngừng lại, trái tim bắt đầu đập điên cuồng, không chớp mắt nhìn hành động tiếp theo của hắn, cho đến khi nút áo cuối cùng bị răng nanh cởi bỏ, lộ ra làn da óng ánh mềm mại dưới lớp quần áo.

Làm xong hết thảy, hắn lại thẳng đứng dậy, một lần nữa cầm lấy ly sữa kia, trực tiếp rót xuống nửa thân trần của cô. Rơi trên da thịt.

Sữa hơi nóng, cảm giác ấm áp rõ ràng xuyên thấu qua làn da lại truyền đến tận óc của cô, Tần Tuyên Tuyên cũng hít vào một hơi, căng thẳng nhìn Đỗ Mộ Ngôn.

Đỗ Mộ Ngôn ung dung đem ly đặt xuống, lại lần nữa đè sát cơ thể, nhìn ánh mắt của cô cười nói: "Hình như anh vẫn chưa ăn no. Tuyên Tuyên, thấy không, dáng vẻ của em ăn ngon lắm."

Tần Tuyên Tuyên nghiêng đầu, khẽ hừ nhẹ một tiếng, cả người bởi vì xấu hổ mà hiện lên ửng hồng.

Đỗ Mộ Ngôn chỉ cảm thấy tim mình dường như đập nhanh một nhịp, nuốt nước miếng, ngay sau đó liền cúi đầu hôn bên gáy cô. Sữa ngọt cùng với hương thơm dịu nhẹ trên người cô kết hợp một chỗ, làm cho hắn hận không thể lập tức ăn vào trong bụng. Cho dù bọn họ đã kết hôn, cho dù hắn đã chiếm được. Có cô rất nhiều rất nhiều lần, hắn vẫn không thể ức chế kích động giờ phút này.

Đầu lưỡi ở trên da thịt mềm mịn giống như rắn nhỏ uốn lượn qua lại, quả thực hắn làm giống trong suy nghĩ, liếm sạch sữa trên người cô. Động tác hắn mềm nhẹ, lại mập mờ như vậy, Tần Tuyên Tuyên mặc dù nhắm chặt hai mắt, dường như cũng có thể thấy được đầu lưỡi của hắn đang dạo chơi trên người cô. Hình ảnh thật dâm mĩ, chờ hắn liếm sạch sẽ giọt sữa cuối cùng, Tần Tuyên Tuyên xấu hổ phát hiện, bản thân mình cũng có phản ứng.

Chờ hai người chỉnh trang lại xong, nhà ăn được dọn dẹp quét tước một lần, đã gần đến giữa trưa, Tần Tuyên Tuyên cầm túi sách của mình, thở phì phì đi ở phía trước, mãi đến khi tới nhà xe, cô ngồi ghế bên cạnh tài xế, dùng sức đóng sầm cửa xe.

Đỗ Mộ Ngôn cảm thấy mỹ mãn ngồi vào vị trí lái, nhưng không lập tức khởi động xe, hơi nghiêng lại gần cô, cố ý nhíu mày nói: "Tuyên Tuyên, chẳng lẽ vừa rồi anh chưa làm em thoả mãn, v ì thế mà em tức giận?"

Tần Tuyên Tuyên vốn nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nghe vậy phút chốc quay đầu, tức giận nói: "Anh thật không biết xấu hổ!"

Đỗ Mộ Ngôn nở nụ cười,"Cảm ơn bà xã khích lệ." Dừng một chút, nụ cười của hắn càng mập mờ,"Bà xã xin yên tâm, lần sau nhất định anh sẽ càng cố gắng."

"Anh!" Tần Tuyên Tuyên trừng mắt Đỗ Mộ Ngôn, cô thật sự khâm phục sự vô liêm sỉ của hắn.

Đỗ Mộ Ngôn ha ha cười thắt dây an toàn thay cô, nhích lên phía trước hôn nhẹ cô, sau đó ổn định chỗ ngồi, thắt dây an toàn nhân tiện nói: "Thật ngọt."

"Mau lái xe!" Tần Tuyên Tuyên thúc giục nói. Nếu còn dừng, cũng không biết hắn còn có thể nói những lời mà cô cảm thấy thẹn như thế nào nữa.

Hôm nay thời tiết tốt, người tới vườn bách thảo cũng không ít, hiển nhiên không thiếu mấy đứa nhóc đang chào bán hoa cho các cặp tình nhân. Tần Tuyên Tuyên và Đỗ Mộ Ngôn nắm tay nhau thong thả dọc theo đường đi xi-măng, gió mát đưa tới mùi hoa nhàn nhạt, màu xanh biếc tràn ngập tầm nhìn làm cho người ta cảm thấy thải mái. Đỗ Mộ Ngôn thường thường cúi đầu nói bên tai Tần Tuyên Tuyên hai ba câu tâm tình, càng khiên cho mặt cô thêm phần sắc xuân, nhưng so với xuân này. Vẻ mặt càng tươi đẹp vài phần.

"Anh ơi, bạn gái anh xinh đẹp thế kia,hãy mua bông hoa tặng cô ấy đi." Nhìn qua như là học sinh trung học, sau lưng cô gái còn đeo ba lô, ngọt ngào cười nói.

Đỗ Mộ Ngôn nhìn Tần Tuyên Tuyên liếc mắt một cái, vẻ mặt nghiêm túc,"Cô ấy không phải bạn gái tôi."

Cô nhóc giật mình chớp mắt một cái,hơi lúng túng.

Tần Tuyên Tuyên kéo kéo Đỗ Mộ Ngôn, trừng hắn liếc mắt một cái, trách hắn trêu chọc cô nhóc.

Đỗ Mộ Ngôn cười cười, thân mật nắm cả bả vai Tần Tuyên Tuyên, nói: "Cô ấy là vợ tôi."

Cô gái ngẩn người, lập tức cười nói: "Anh à, vợ anh và anh thật sự là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, mua một đóa xinh đẹp tặng cô ấy đi!"

"Bao nhiêu?"

"Mười tệ." Cô gái đưa qua một đóa.

"Tôi nói toàn bộ."

Cô gái sửng sốt, rất nhanh trên mặt liền hiện lên mừng như điên, vội hỏi: " Ở đây tổng cộng là ba mươi ba bông, tính cho anh ba trăm tệ!"

Đỗ Mộ Ngôn lấy từ bóp da đưa cho cô gái bốn tờ, cô gái lại là ngẩn ra, lập tức bỏ túi sách trên lưng, tìm nửa ngày lấy ra mấy giấy gói bắt mắt, bó bó cột cột, sau đó đem ba m ươi đoá hoa này bó thành một bó, đưa cho Đỗ Mộ Ngôn.

Chờ cô gái nhận tiền xong rồi quay đi, Tần Tuyên Tuyên mới bất mãn nói: "Mua nhiều hoa như vậy làm gì?"

"Em không thích à?" Đỗ Mộ Ngôn đem hoa đưa tới trước mắt Tần Tuyên Tuyên.

Không có cô gái không thích đ ư ợc tặng hoa, hơn nữa này hoa vẫn tươi,nhìn qua cũng được, mỗi một bông đều rất đẹp. Tần Tuyên Tuyên đưa tay nhận lấy hoa, cuối cùng còn không quên bổ sung một câu,"Về sau đừng lãng phí tiền nữa."

"Được, bà xã đại nhân." Đỗ Mộ Ngôn trong miệng lĩnh chỉ, dừng một chút lại nói,"Có thưởng không?"

Tần Tuyên Tuyên mặt đỏ hồng lên, nhìn nhìn xung quanh, kiễng mũi chân dùng sức hôn thật mạnh lên mặt Đỗ Mộ Ngôn.

Đúng lúc này, cách đó không xa thanh âm một cô gái truyền tới.

"Mẹ con nói cho mẹ nghe,hoa của con bán hết rồi!...... Dạ, mẹ, mẹ cứ yên tâm, ở đây đông người như thế,sao mà có chuyện gì được, con cũng lớn rồi mà. Con nói cho mẹ nghe, có một chú rất đẹp trai mua hết toàn bộ số hoa của con, chú ấy đúng là người tốt! Vợ chú ấy là một chị rất xinh đó".

Đỗ Mộ Ngôn và Tần Tuyên Tuyên hai người cùng nhìn về phía phát ra thanh âm, thấy người đang nói chuyện đúng là cô gái vừa bán hoa cho họ.

Tần Tuyên Tuyên không tự chủ được nhìn Đỗ Mộ Ngôn liếc mắt một cái, phát hiện sắc mặt hắn có chút khó coi.

Cô bỗng dưng nở nụ cười.

"Con nhóc đó gọi anh là chú, gọi em là chị, em thích lắm?" Đỗ Mộ Ngôn quay đầu thản nhiên nhìn Tần Tuyên Tuyên.

"Không có. " Tần Tuyên Tuyên nín cười cười xoay qua nói.

Chẳng qua Đỗ Mộ Ngôn ôm sát Tần Tuyên Tuyên, không nói thêm cái gì. Tần Tuyên Tuyên cũng chỉ cười qua, không để tâm lắm, thời gian còn thoải mái lại hưởng thụ ánh nắng mặt trời ấm áp, chạng vạng lại ở bên ngoài ăn qua cơm mới về nhà.

Đợi đến buổi tối, Tần Tuyên Tuyên mới biết Đỗ Mộ Ngôn có bao nhiêu oán giận phải trả.

Khi hắn đem Tần Tuyên Tuyên khiêu khích. Chọc cho ham muốn trống rỗng khó nhịn. Cả người gấp gáp khó chịu, hắn lại cố tình không chịu thỏa mãn cô, ngược lại tà ác ở cô bên tai nói nhỏ,"Tuyên Tuyên ngoan, gọi anh một tiếng chú, anh sẽ cho em."

Tần Tuyên Tuyên bị nhu cầu lấp đầy khoảng trống đến ý chí mơ hồ, chỉ còn lại một chút lý trí cuối cùng.

"Nào, gọi chú." Đỗ Mộ Ngôn động tác trên tay không ngừng, nhưng chỉ chớp mắt một cái thỏa mãn cô sau, càng làm cho cô trống rỗng hơn.

Cuối cùng Tần Tuyên Tuyên cũng không giữ được,"...... Chú...... Chú chú......"

Đỗ Mộ Ngôn thỏa mãn cười, động thân như cô mong muốn.

Trước/60Sau

Theo Dõi Bình Luận