Saved
Font
Trước
/90
GO
Sau
Cô Dâu Thứ Bảy
Chương 16
Màu Nền
Xám nhạt
Xám Đậm
Xanh nhạt
Vàng nhạt
Màu sepia
Xanh đậm
Vàng đậm
Vàng ố
Màu trắng
Hạt sạn
Sách cũ
Màu tối
Màu Chữ
Đen
Xám Nhạt
Xám Đậm
Trắng
Font Chữ
Palatino Linotype
Bookerly
Minion
Segoe UI
Roboto
Roboto Condensed
Patrick Hand
Noticia Text
Times New Roman
Verdana
Tahoma
Arial
Cỡ Chữ
14
16
18
20
22
24
26
28
30
32
34
36
38
Kiểu Màu
otruyen.net
truyenfull.net
sstruyen.com
webtruyen.com
Đóng
Reset
"Bỏ tay ra khỏi người vợ tao! Nhanh!"
"Này! Mày là ai? Khôn hồn thì cút! Cô ấy là của tao!"
Vương Nguyên nhếch môi lên ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, rồi từ từ liếc sang anh ta
"Tao cho mày cơ hội cuối cùng! Buông tay hoặc tao bẻ tay mày!"
Anh ta bỗng nhìn Vương Nguyên, sát khí từ người hắn tỏa ra thật khiến anh ta có chút lạ lùng, anh ta cất lời
"Rốt cuộc, mày là ai? Không phải một linh hồn bình thường như những linh hồn khác! Là thứ gì hả?"
"Tao là ông nội của mày đây! Buông tay....!"
Vương Nguyên khẽ cười, đôi mắt như thiêu đốt người đối diện, anh ta bỗng lạnh gáy, nhưng vẫn không buông tay cô, mắt lạnh nhìn Vương Nguyên nói
"Từ bây giờ cô ấy là người của tôi!"
Hắn nhìn cô, đôi môi mỏng không ngừng run rẩy vì giận
"Em qua đây! Mau!"
Anh ta nắm chặt cổ tay cô, nghiêng đầu nói nhỏ vào tai cô
"Muốn hái hoa bỉ ngạn không? Cô mà đi là tôi không cho cô đâu!"
Cô nghe thế lòng thấp thỏm không yên, ánh mắt của Vương Nguyên càng lúc càng đáng sợ, cô cúi đầu nhỏ giọng nói với hắn
"Vương Nguyên! Tôi có thể về sau không?"
"Muốn hái hoa bỉ ngạn chứ gì?"
"Được!"
Hắn quay lưng với cô, một đường bước thẳng, hai tay bỏ vào túi quần thon thả bước, bỗng nhiên hắn dừng lại quay đầu lại nhìn cô
"Đừng hối hận!"
Hắn giơ tay ra, những ngón tay thon dài bỗng
"Tạch"
Hắn nhẹ nhàng búng tay
Phừng......
Cả một vườn hoa bỉ ngạn bốc cháy, hắn lại ung dung bước đi, môi nhếch lên
"Đừng thách thức tôi!"
Cô thấy thế bỗng hốt hoảng, không biết làm gì, chỉ bất lực đứng nhìn, còn anh ta cứ như chết lặng, hắn là cái quái gì thế? Tại sao hắn lại đốt cháy được hoa của mình?
"Hắn là ai? Chẳng lẽ là...Thiếu gia?"
Cô chạy theo hắn, tay cô nắm tay hắn, hắn lạnh lùng gạt phắt cánh tay cô ra, cô mất trớn ngã phịch xuống đất
"A...."
Hắn vẫn cứ bước đi, bỏ mặc cô, hắn lạnh lùng đến đáng sợ
Anh ta chỉ biết nhìn theo bóng lưng Vương Nguyên môi mỉm cười
"Thiếu gia về rồi! "
Cô chạy theo hắn nhưng hắn lại biến thành một làn khói đen rồi từ từ biến mất trong không trung
Cô chạy đến bến sông, bà lão đưa đò vẫn ngồi đó, cô lên thuyền, bà lão từ từ chèo ra sông
Giữa sông, bà ta dừng lại, bà nhìn cô, bà ta đứng lên, đôi mắt nhìn cô một cách đáng sợ, hai tay bà ta dài ngoằn bóp cổ cô thì thầm hỏi
"Tại sao lại làm thiếu gia nổi giận? Con người như cô không xứng với thiếu gia!"
Cô giãy dụa, càng giãy bà ta bóp càng chặt, cô thật sự không thở nổi, cô ngã người về phía sao
"Đùng....."
Cô ngã xuống sông, dòng sông lạnh lẽo như cắt da cắt thịt, cô như chơi vơi, dòng sông từ từ đen ngòm trong mắt cô, cô dần dần chìm xuống, im lặng quá...lạnh quá...Tối quá...
Thần thức cô mơ hồ khẽ nhớ đến hắn
"Vương Nguyên....!"
Người cô bỗng dưng được nhấc bổng lên, cô cảm nhận sự mềm mại chạm vào lưng cô, cô cảm nhận được không khí, cô ho sặc sụa, người run lên liên hồi, cô mở mắt
Vương Nguyên bế cô trên tay, mái tóc hắn ướt sũng, vài giọt nước long lanh rơi xuống, hắn chẳng thèm liếc sang nhìn cô một cái, cô run run khẽ gọi
"Vương Nguyên...!"
"Đừng nói nữa! Nằm yên đi!"
Hắn lên đến bờ, hắn quay xuống nhìn bà lão dưới thuyền, ánh mắt sắc lẹm
Bà lão run rẩy cúi đầu lấp bấp nói
"Thiếu gia! Tôi xin lỗi! Là tôi bất cẩn!"
"Ai cần bà lo chuyện bao đồng! Cô ấy là vợ tôi! Bà nên tôn trọng thiếu phu nhân của mình!"
"Vâng!"
Hắn cứ thế mà quay lưng bước đi, mắt cô nhắm tịt, hơi thở cũng yếu ớt dần, hắn liếc nhìn cô, đôi môi mím chặt
"Đồ ngốc! Muôn đời ngốc!"
Về đến nhà cũng là lúc cô tỉnh dậy, cô đờ đẩn như người mất hồn, nước mắt tuông trào không kiểm soát được
Cô ngồi thộp xuống khóc
Hắn bước lại đứng trước mặt cô
"Tại sao khóc?"
"Bỏ bảo nhiêu công sức, nguy hiểm, tìm được hoa rồi thì bị anh đốt sạch, chị tôi phải làm sao chứ? Chị ấy sẽ chết mất!"
Hắn móc ra một cây hoa bỉ ngạn để trước mặt cô, ngồi xuống nhìn cô mỉm cười
Cô thấy như bắt được vàng mừng rỡ cầm lấy miệng cười hớn hở
Thấy cô cười hắn cũng cười, hắn đưa tay quẹt nước mắt trên mặt của cô nói
"Thứ em thích, thứ em muốn anh nhất định tìm cho em! Em chỉ được là của anh thôi, nghe không?"
"Nhưng!...đây không phải là cây hoa lớn nhất!"
"Nó không lớn nhất nhưng giờ nó là duy nhất! Tất cả anh đốt cả rồi! Nên giờ nó là độc nhất!"
"Cũng giống như em, không đẹp nhất, không thông minh nhất, nhưng là người anh bảo vệ nhất! Và là duy nhất của anh!"
Trước
/90
GO
Sau
Theo Dõi
Bình Luận
Truyện Convert :
Trọng Sinh 90 Tiểu Kiều Tức
Truyện hay nên đọc
Quỷ Y Sát
Gả Cho Cha Của Nam Chính
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Ngài Tổng Giám Đốc, Buổi Tối Gặp!
Hôn Nhân Tàn Khốc
Hôn Là Nghiện
Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi
Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen
Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật
Cao Thủ Thâu Hương (Cải Biên)
Dừng đọc
Truyện Vừa Đọc
>> Bấm để xem ...
Truyện Đã Theo Dõi
>> Bấm để xem ...
Chương Mới
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
- Chương 1800: “Thứ Mà Ông Nói Đâu?”
- Chương 1799: Tám Vương Tộc Lớn!
- Chương 1798: Bổ Nhiệm Gia Chủ
- Chương 1797: Làm Gia Chủ
- Chương 1796: Đổi Lấy Cái Mạng
Danh Mục
Lọc Truyện
Xếp Hạng
Truyện Full
Truyện Mới
Truyện Full Hay
Truyện Hot
Ngôn Tình Hay
Xuyên Không Hay
Đam Mỹ Hay
Tiên Hiệp Hay
Kiếm Hiệp Hay
Truyện Convert
Thể Loại
Tiên Hiệp
Kiếm Hiệp
Ngôn Tình
Đô Thị
Quan Trường
Võng Du
Khoa Huyễn
Huyền Huyễn
Dị Giới
Dị Năng
Quân Sự
Lịch Sử
Xuyên Không
Trọng Sinh
Trinh Thám
Thám Hiểm
Linh Dị
Sắc
Ngược
Sủng
Cung Đấu
Nữ Cường
Gia Đấu
Đông Phương
Đam Mỹ
Bách Hợp
Hài Hước
Điền Văn
Cổ Đại
Mạt Thế
Truyện Teen
Phương Tây
Nữ Phụ
Light Novel
Việt Nam
Đoản Văn
GG Dịch