Saved Font

Trước/88Sau

Cô Hàng Xóm Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 33

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Editor: Yeee

Beta: Yaann

Trình Gia Dũng nhìn nhóm họ hàng duỗi đầu nhìn xung quanh ở cửa, sợ dọa đến bọn họ dẫn đến náo loạn hiện trường, anh tận lực bảo trì cảm xúc ổn định, nhàn nhạt nói một câu: “Dì chết rồi’!

Mọi người đều đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không biết những lúc như thế này nên nói cái gì, làm cái gì mới tốt, mỗi một người ngơ ngác đờ đẫn mà trừng mắt trong bóng tối.

Trương Mộ Đồng là người đầu tiên hồi phục tinh thần, hai người hợp tác nhiều năm, ăn ý luôn luôn có, cậu giống như tiếp nhận được thông điệp không lời Trình Gia Dũng phát ra, đẩy tất cả mọi người ra khỏi phòng 1 mét, đảm bảo hiện trường đầu tiên không bị phá hỏng, sau đó lấy điện thoại báo nguy cho cảnh sát địa phương.

Hành động của Trương Mộ Đồng như thể giải khai chú ngữ trói buộc người ở đây, mọi người lập tức đều thở dài một cái, giống như trước đó đã làm ám hiệu, mấy người phụ nữ trước sau khóc rống lên.

“Mẹ, cô, A—-”!

“Là ai phải làm việc tàn nhẫn như vậy”?

Các cô nói một câu giống nhau, giống như khóc càng lớn tiếng, thì giống như thời gian có thể lùi lại, âm thanh than khóc kêu gào hết đợt này đến đợt khác.

Trương Mộ Đồng và Tiêu Tiêu thật vất vả mới có thể ngăn cản mấy người đàn ông muốn nhắm vào thi thể.

“Ai cũng không được tiến vào, trước khi cảnh sát địa phương đến, căn phòng này không cần người tiến vào”.

Trương Mộ Đồng vừa giơ cánh tay ngăn cản một người mất khống chế chuẩn bị lao vào, vừa báo cáo với Trình Gia Dũng: “Cảnh sát địa phương nói mưa bão quá to, nước đọng phá hủy giao thông, xe căn bản không ra được, nhanh nhất cũng phải sáng ngày mai mới tới được”.

Trình Gia Dũng đứng dậy nhìn thoáng qua mưa càng ngày càng lớn, cây cối bị gió quật ngã trái ngã phải bên ngoài cửa sổ, mưa bão lớn như vậy cộng thêm cuồng phong, thật là người bên ngoài vào không được, người bên trong cũng ra không xong.

Như vậy, hung thủ giết người cực kỳ có khả năng đang lẩn trốn trong những người này!

Trình Gia Dũng dặn dò dượng út Triệu Huy đã mất khống chế cảm xúc: “Dượng, làm phiền dượng kiểm tra một chút các cửa sổ trong nhà, xem xem có người lạ tiến vào không”?

Triệu Huy sửng sốt một lát, sau đó như mới tỉnh mộng gật gật đầu, cầm đèn pin cầm tay duy nhất trong phòng đi kiểm tra.

Qua một lúc, Triệu Huy trở lại rất chắc chắn mà nói với Trình Gia Dũng, cửa sổ trong phòng đều đóng rất kĩ, cũng không có dấu vết của người lạ tiến vào.

Mục đích Trình Gia Dũng để Triệu Huy đi kiểm tra cửa sổ đã rất rõ ràng, Trương Mộ Đồng há há miệng, ngược lại hít một ngụm khí lạnh, Trương Mộ Đồng lại đảo mắt nhìn thoáng qua Tiêu Tiêu, sắc mặt Tiêu Tiêu cũng cực kỳ khó coi.

Trình Gia Dũng thở dài, rất tiếc nuối tuyên bố với mọi người: “Nếu không có người xa lạ tiến vào trong ngôi nhà này, như vậy hung thủ giết hại dì, chính là bên trong chúng ta’!

Lời Trình Gia Dũng vừa nói ra, căn phòng vừa mới đầy một mảnh tiếng khóc nháo tiếng la hét, ngay lập tức yên lặng xuống”.

Mấy lời Trình Gia Dũng nói ra đóng băng mọi người lần nữa, mọi người đều theo bản năng bảo trì khoảng cách với người bên cạnh, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều không lên tiếng.

Trương Mộ Đồng vẫn luôn giơ tay chặn lại cuối cùng cũng có thể hạ xuống nghỉ ngơi một chút, Trình Gia Dũng lại hô một câu: “Hiện tại mọi người đều xuống phòng khách lầu một đợi chúng tôi”.

“Cái gì vậy? Hung thủ sao có thể ở trong chúng ta”?

‘Không thể nào! Loại chuyện này không thể nào xảy ra”!

“Nhà chúng ta đều là người an phận thủ thường, tuyệt đối không phải”!

Mọi người mồm năm miệng mười anh một câu tôi một câu thảo luận, mặc dù không tình nguyện nhưng cũng đều phối hợp xuống lầu.

Phòng Lâm Vân trên lầu, chỉ còn lại ba người tổ cảnh sát Trình Gia Dũng, Tiêu Tiêu nương theo đèn di động mỏng manh ngồi xổm trên mặt đất xem xét vật chứng bên người Lâm Vân, ngoại trừ một cái bình hoa bằng đồng chắc chắn là hung khí, bên người Lâm Vân cũng không phát hiện vật phẩm đáng nghi nào ngoài nó.

“Tiêu Tiêu, phát hiện vật chứng gì”? Trương Mộ Đồng ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tiêu dò hỏi thuận tiện giúp cô chiếu sáng.

Tiêu Tiêu lắc lắc đầu nói: “Không được, hiện trường thật sự quá tối, hiện tại tốt nhất là cái gì cũng không cần làm, đợi trời sáng lại nói”.

Trương Mộ Đồng hiểu ý gật đầu cùng Tiêu Tiêu đứng lên, cúi đầu lại thấy Trình Gia Dũng như cũ ngồi xổm bên người Lâm Vân, đôi mắt nhìn chằm chằm thi thể, cũng không biết anh đang nghĩ cái gì.

“Anh Dũng, anh không sao chứ”? Trương Mộ Đồng thấy cảm xúc Trình Gia Dũng có chút không thích hợp lắm.

Trình Gia Dũng đỏ mắt lắc lắc đầu, Lâm Vân thật sự chết?

Hiện trường vừa rồi mọi người một mảnh hỗn loạn, Trình Gia Dũng phải giúp mọi người ổn định cảm xúc, không kịp nghĩ nhiều.

Hiện tại mới thật sự nhận thức được hết thảy mọi chuyện xảy ra xung quanh là sự thật, Trình Gia Dũng không khỏi đau buồn cho dì Lâm Vân.

Anh nhớ rõ lúc bản thân còn nhỏ, lúc Lâm Vân sống nhờ ở nhà bọn họ, những ngày ở cùng anh chăm sóc anh, mặc dù thời gian anh ở cùng dì không tính là nhiều, nhưng dù sao dì ấy cũng là em gái ruột của mẹ, máu mủ tình thâm, dì ấy cứ như vậy chết trước mặt mình, Trình Gia Dũng vẫn là ức chế không được sự đè nén cùng đau khổ trong thâm tâm.

“Dưới lầu dù sao cũng là họ hàng của anh, nếu không lát nữa tôi với cảnh sát Trương tới hỏi chuyện, anh ở một bên nghe là được”! Tiêu Tiêu rất hiểu được cảm nhận và chỗ khó của Trình Gia Dũng lúc này, cô tinh ý mà bằng lòng chủ động giúp đỡ Trình Gia Dũng chia sẻ nhiệm vụ thẩm vấn.

“Cảm ơn, tôi có thể”! Trình Gia Dũng cảm ơn ý tốt của Tiêu Tiêu, lúc này không thể làm việc theo cảm tính, bây giờ càng là lúc anh nên đứng ra tìm ra chân tướng.

Trình Gia Dũng là người đầu tiên đi xuống lầu, Tiêu Tiêu lo lắng nhìn bóng dáng cô đơn của anh rời đi.

“Á Á, em lại đây trước”!

Sau khi Trình Gia Dũng xuống lầu, gọi Triệu Á người đầu tiên phát hiện thi thể dì vào một phòng cho khách độc lập ở lầu một. Những người còn lại tiếp tục ở lại phòng khách.

Hiện tại bão ở bên ngoài ít nhất cũng là cấp 9, mặc dù hung thủ ở đó, Trình Gia Dũng cũng không sợ hắn (cô ta) có thể chạy thoát.

Sau khi Triệu Á tiến vào căn phòng đơn độc, thân mình vẫn còn run rẩy dữ dội, hiển nhiên cô ấy vẫn chưa hồi phục lại tinh thần từ trong khiếp sợ.

Mặc kệ Trình Gia Dũng cùng Trương Mộ Đồng thay phiên hỏi cái gì, ánh mắt Triệu Á đều dại ra nhìn về một hướng, hoàn toàn không ở trong cùng một tần số với bọn họ, giống như cái gì cũng không nghe thấy.

Thẩm vấn không tiến hành được, Tiêu Tiêu thấy mọi người đều bó tay, chủ động kéo Triệu Á sang một bên, ôm bả vai cô ấy, vẫn luôn nhẹ nhàng trao đổi gì đó bên tai cô ấy.

Triệu Á lúc đầu vẫn luôn một câu cũng không nói, sau đó dưới sự khuyên bảo không ngừng của Tiêu Tiêu, cô ấy chậm rãi bắt đầu gật đầu, rốt cuộc cũng bằng lòng cùng Tiêu Tiêu trao đổi một hai câu.

Trình Gia Dũng từ chỗ không xa nhìn hai cô nói chuyện, vẫn là lần đầu tiên anh thấy được Tiêu Tiêu chủ động nhiệt tình an ủi một người như vậy, thì ra cô cũng không phải sẽ không nói chuyện, như vậy xem ra kỹ năng giao tiếp của Tiêu Tiêu cũng không thua kém bọn họ.

Ước chừng qua mười mấy phút, Triệu Á dưới sự dìu dắt của Tiêu Tiêu, chủ động ngồi xuống trước mặt Trình Gia Dũng nói: “Anh họ Dũng, các anh muốn biết cái gì, em đều nói cho anh”.

Trương Mộ Đồng đẩy đẩy ngọn nến về phía bản thân, mặc dù ánh sáng không đủ mạnh, nhưng ghi chép vẫn không thể thiếu. May mà vẫn mang theo giấy bút tùy thân, không nghĩ tới vẫn là có tác dụng.

“Á Á, em phát hiện thi thể dì như thế nào? Lúc trước có xảy ra chuyện đặc biệt nào không? Hoặc là em có nhìn thấy người nào đặc biệt, nghe thấy âm thanh đặc biệt nào không”?

Trình Gia Dũng không muốn tra tấn Triệu Á, yêu cầu cô ấy hồi tưởng lại đối với cô ấy mà nói là một việc tàn khốc, dứt khoát đem điều mình muốn biết hỏi luôn một lần.

Người Triệu Á run rẩy một chút, thiếu chút nữa lại khóc, cô ấy quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Tiêu, lúc Tiêu Tiêu gật đầu ý bảo cố lên, mới nghẹn ngào nói: “Thật ra về phòng không lâu, bởi vì không có việc có thể làm, em nằm trên giường một lát liền ngủ”.

“Ngủ một lát, em thức dậy đi vệ sinh. Trong phòng vệ sinh, em nghe được trong phòng mẹ truyền ra một tiếng bùm, sau đó là vài tiếng đập gõ nhỏ”.

“Xung quanh rất tối, điện thoại của em lại sắp hết pin, em rất sợ hãi, em ở phòng vệ sinh bên này kêu vài tiếng mẹ, nhưng bà ấy không có trả lời em”.

“Em do dự rất lâu, mới dám từ phòng vệ sinh đi ra ngoài. Sau khi ra ngoài em liền trực tiếp đi đến phòng mẹ, em vừa đi vào bên trong vừa gọi mẹ, nhưng bà ấy vẫn luôn không trả lời em”.

“Mãi cho đến khi em cảm giác được dưới chân đạp trúng cái gì…”

Hai tay Triệu Á bụm mặt lại không nói được nữa.

“Á Á, em ở trong phòng vệ sinh nghe được âm thanh nhỏ đó, có nghe được âm thanh nào khác không, ví dụ như tiếng mẹ cầu cứu”? Trình Gia Dũng hỏi.

“Không có, không có âm thanh khác”!

“Vậy trước khi em đến phòng mẹ, có thấy người khả nghi nào xuất hiện ở gần phòng mẹ không”? Trình Gia Dũng lại hỏi.

“Không có, em chưa từng gặp qua người nào”!

“Sau khi em nghe được tiếng động, đại khái ngây người trong phòng vệ sinh bao lâu”?

“Em không có xem thời gian, nhưng cũng sẽ không quá lâu, không vượt quá một phút”.!

Trình Gia Dũng lâm vào trầm tư, hung thủ từ đánh chết dì út lại đến rời khỏi hiện trường, trước sau không tới một phút?

Phòng của dì ở lầu hai, xuống lầu là không có khả năng, bọn họ có thể nghe tiếng thấy người. Chạy lên lầu ba, thời gian cũng không nhất định đủ dùng. Có khả năng nhất là trực tiếp trốn vào phòng khác trên tầng hai.

Cách phòng của dì với dượng gần nhất, chính là phòng ngủ của cậu với mợ.

Ông ngoại Lâm Chấn, mợ Sầm Phương, cậu Lâm Nhất Đức, dượng Triệu Huy, hai chị em Lâm Tiểu Như Lâm Tiểu Kỳ, em họ Lâm Vũ Hàng cùng với dì Mã người làm phục vụ nhiều năm ở chỗ này. Đối với ánh mắt hoài nghi mà người khác lén lút hướng về phía mình, mọi người hầu như đều đang áp chế lửa giận, bầu không khí ở phòng khách lầu một biến thành vô cùng lạnh lẽo.

“Em dâu, sau khi cô cãi nhau với vợ tôi, có phải lại đến phòng chúng tôi không”?

Âm thanh của Triệu Huy đột nhiên làm mọi người hồi phục tinh thần, trước đó mọi người đều đang tự tính toán trong lòng, mọi người đều giật mình một cái, giống như đột nhiên bị người đánh thức từ trong mộng.

“Lời này của anh là có ý gì”?

Sầm Phương bị một câu không đầu không đuôi của Triệu Huy hỏi đến phát bực, lúc này lại hỏi loại vấn đề này, rõ ràng là đang nghi ngờ bà ta.

“ý của tôi rất rõ ràng, các người vừa mới cãi nhau xong, vợ tôi liền bị người đánh chết, này còn không thể nói rõ cái gì sao”?

“Nói rõ vợ anh là tôi đánh chết”?

“Đúng! Tôi đã nghĩ đến! Đại Dũng nói hung thủ chính là đang ở trong phòng này, nơi này ngoại trừ cô, không có ai khác”! Triệu Huy chém đinh chặt sắt mà xác nhận Sầm Phương, một chút tình cảm cũng không lưu.

“Aiii! Tôi nói anh rể, câu này của cậu tôi không thích nghe, tội phạm giết người là được nhận loạn sao? Cậu có chứng cứ gì, mà nói vợ tôi giết người hả?”.

Sầm Phương bị Triệu Huy oan uổng, Lưu Nhất Đức người thứ nhất không bỏ qua, ông ta đứng lên thay vợ oán trách.

Mấy đứa con của Sầm Phương cũng đứng lên gia nhập ‘chiến tranh’ thay mẹ cãi nhau, Lâm Chấn ngơ ngác mà ngồi cũng không nói lời nào, giống như vẫn còn ở trong mộng chưa tỉnh.

Triệu Huy lấy một địch năm, căn bản chính là cãi không lại người ta.

Nhưng vô duyên vô cớ mất vợ, cục tức này, đương nhiên Triệu Huy nuốt không trôi.

Mặc dù ngày thường ở nhà anh ta vẫn luôn là ‘người thành thật’, nhưng lúc này cũng không thể lại làm một người câm không lên tiếng.

Triệu Huy lấy một địch năm, khí thế vẫn như cũ không chịu thua, mọi người thoát ly ra khỏi loại trạng thái ‘u sầu’ sau khi phát hiện thi thể Lâm Vân, lại sôi nổi tiến vào trong loại trạng thái ‘nóng nảy’, nghi ngờ chỉ trích lẫn nhau, trước tiên đều muốn loại bỏ hiềm nghi của bản thân ra ngoài.

Âm thanh cãi nhau càng lúc càng lớn, đột nhiên một tiếng sấm lớn ngoài cửa sổ đánh gãy tranh cãi của mọi người!

- -----oOo------

Trước/88Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hỗn Độn Thiên Đế Quyết