Saved Font

Trước/46Sau

Có Thứ Hạnh Phúc Gọi Là Chờ Đợi Không Nhỉ ?

Chương 25

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chap 15(a)

**********

Cuộc đua diễn ra vui vẻ nhưng những lần sau tôi nhường nó đấy chứ! Khiếp! Thế mà nó vênh không thể nhịn được. Ức tiết không thể miêu tả được! Nhưng không sao dù sao cũng vui.

Nằm trùm kín trong cái chăn cùng với 1 đàn cháu vây quanh. Không khí như ngột ngạt không thể chịu được. Tôi vùng chăn bước ra khỏi phòng nhưng cũng không quên đắp chăn lại cho đám em đang ngủ lăn ngủ lóc. Tôi khoác 1 chiếc áo mỏng ra ngồi ở vườn bưởi của ông chơi. Dạo quanh bỗng nhiên có người đập vào vai tôi. Giật thót cả người, đau tim gần chết luôn ý!

- Ai đấy!-Tôi quay ra quát.

- Anh Duy đây mà!

- Hú hồn! Sao anh lại ở đây?-Tôi ngạc nhiên.

- Ra đây chơi! Không khí ở Hồ Chí Minh ngột ngạt lắm! Chẳng mấy khi được hít thở cái không khí mát lành như thế này! Phải hít cho căng lồng ngực lên mới đã chứ!

- Trời đất ơi!-Tôi cười hả hê.

- Thế em ra đây làm gì?

- Tránh nạn ạ!-Tôi lễ phép.

- Sao lại tránh nạn?-Giọng anh ngac nhiên.

- Chúng nó đạp em ghê quá! Ngủ cạnh chúng nó em bị dồn vào góc tường. Đã thể còn chẳng hiểu thằng nào nó thượng cẳng 1 phát vào bụng đến đau.

- Khổ nhỉ? Em đi chơi không?

- Đi đâu ạ? Bây giờ mới 4 giờ sáng à! Trời tối om om!

- Thế mà thích!

Anh đưa tôi đi đến 1 nơi nào đó tôi cũng không biết. Chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác tin anh đến lạ. Tôi bước theo anh mà không quan tâm đến anh sẽ đưa tôi đi đâu. Nhịp tim tôi đập như gõ trống trong lồng ngực. Tôi bước theo anh mà không hỏi anh bất cừ điều gì.

Anh đưa tôi đi đến 1 nơi nào đó tôi cũng không biết. Chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác tin anh đến lạ. Tôi bước theo anh mà không quan tâm đến anh sẽ đưa tôi đi đâu. Nhịp tim tôi đập như gõ trống trong lồng ngực. Tôi bước theo anh mà không hỏi anh bất cừ điều gì.

- Em có lạnh không?

- Không anh ạ!

Tôi không hiểu làm sao tôi lại có 1 cảm giác ấm áp đến kì lạ này. Một câu nói của khẽ làm tôi khựng bước nhưng rồi tôi cũng chấn tĩnh được bản thân lại và bước tiếp theo anh. Không lạnh à! Có hâm mới trả lời như thế. Tôi đang run lên bần bật đây này! Hai bàn tay tôi trà lên nhau để giữ ấm. Không khí lạnh xuyên quá da tôi, lạnh buốt thấu cả xương khiến tôi rùng mình. Cái cảm giác khiếp sợ của mùa đông làm tôi e sợ nhưng dường như có anh bên cạnh cảm giác ấy lại được xua tan đi phần nào.

Anh đưa tôi ra 1 bãi đất trống. Anh nắm lấy bàn tay tôi. Cái cảm giác đấy làm tôi giật thót mình. Nó làm cho tôi cảm thấy xúc động, ấm áp và có 1 cái gì như sét đánh ý.

- Em không sợ anh bắt cóc em à?-Anh hỏi tôi.

- Không!-Tôi cố giữ vững nhịp tim và giọng nói của mình. Anh trai em sẽ đi cứu em mà.

- Anh biết em từ lâu rồi! Nhưng không ngờ giờ em lại lớn thế này!

- Anh biết em á!-Tôi ngạc nhiên.

- Từ khi anh còn học chung với anh em cơ mà!

- Vậy sao em không biết anh nhể?

- Vì chỉ có anh nhìn em chứ chưa bao giờ em nhìn anh cả!

Chưa bao giờ tôi nhìn anh sao! Anh như vậy mà tôi chưa bao giờ nhìn anh sao. Đẹp trai ngời ngời thế này mà tôi không nhìn thì tôi nhìn ai vậy trời. Tôi cảm thấy run run trước những lời anh nói. Bỗng

- Chúng mày đánh lẻ hả?-Giọng anh trai tôi từ phía sau làm tôi thót cả tim.

- Đánh lẻ bao giờ?-Tôi quát lên.

- Rõ rành rành! Tang chứng vật chứng có cả! Giữa đêm hôm khuya khoắt chúng mày dắt nhau ra đây hú hí không gọi tao đi với.

- Mày ra đây làm gì?-Anh Duy lên tiếng. Tự dưng mò xác ra đây.

- Tao mất ngủ! Ra hóng gió ở đây lâu rồi, đang định về thì thấy bóng 2 đứa nào dắt nhau ra đây. Tao tính dạo ma tí chơi cho vui ai dè gặp ngay chúng mày, tụt cả hứng!

- Tao mất ngủ! Ra hóng gió ở đây lâu rồi, đang định về thì thấy bóng 2 đứa nào dắt nhau ra đây. Tao tính dạo ma tí chơi cho vui ai dè gặp ngay chúng mày, tụt cả hứng!

- Mày lắm trò vừa thôi! Thôi đi về!-Anh Duy đứng dậy.

- Về cũng có ngủ được đâu! Anh em ta lượn vài vòng chơi đê! Tao mang xe đạp của ông ra đây nè!

- Thảm nào lúc nãy em mò mãi mà chẳng thấy!-Tôi làu bàu. Thế ai đèo ai ngồi và ai chạy bộ.

- Tôi ngồi, thằng Duy đèo, mày chạy bộ-Anh Tùng cười hả hê.

- Không! Làm gì có truyện!

- Thôi tao đèo, chúng mày ngồi sau tất.-Anh Duy lên tiếng.

Tôi leo lên xe và vi vu khắp nơi đây với anh Duy và anh Tùng. Trới càng ngày càng sáng rõ. Chúng tôi mau mau đạp về nhà theo lời chỉ dẫn của anh Tùng.

Đến đúng cồng, ông đã cầm gậy sẵn. Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của ông là chúng tôi đã biết mắc tội gì rồi.

- Đêm qua đi đâu 3 cái đứa này?-Ông nghiêm giọng, tay khua khua cây gậy.

- Con không ngủ được nên ra ngoài dạo mát ạ!-Anh Tùng đỡ lời.

- Có đúng vậy không?-Ông nghiêm giọng.

- Dạ, đúng!-tôi và 2 anh đáp đồng thanh.

- Vậy vào ăn sáng đi!-Ông cười tươi mở cửa rồi đi thẳng vào trong.

Hú hồn! …

Trước/46Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Y Vũ Tiên Tôn