Saved Font

Trước/112Sau

Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 5

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 5

Không chỉ không đáp lại, mà ngay cả ngọn đèn pin vốn phải xuất hiện ở cửa động cũng không thấy đâu nữa.

Có khi nào là cửa động quá cao, cho nên căn bản không nhìn thấy, hay chú Ngô không kịp đợi, đã về thôn tìm người trước? Tôi ôm thằng nhóc béo nặng muốn chết này, trong bụng không ngừng suy xét biện pháp giải quyết.

Mà vừa rồi con mèo hoang cắn bị thương tôi kia, giờ phút này chẳng biết đột nhiên phát điên cái gì, cư nhiên mở đôi mắt mèo màu vàng, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp cổ quái, từng bước một chậm rãi đi về hướng tôi.

Trước đó tôi từng bị nó cắn, biết rõ con này lợi hại, hiện giờ nhìn dáng điệu này của nó, không khỏi có chút sợ, nghĩ đến bị loại mèo hoang không rõ lai lịch này cắn bị thương trở về khẳng định phải chích ngừa, vạn nhất bị nhiễm vi khuẩn gì gì đó thì càng phiền toái, tôi là người lớn còn không sao, Tiểu Béo tuyệt đối không thể để cho nó cắn được.

Tôi ôm chặt Tiểu Béo, theo động tác của mèo hoang chậm rãi di chuyển về phía sau, đi còn chưa được vài bước, lại cảm giác phía sau lưng đột nhiên có thứ gì đó đụng phải, tôi thoáng sửng sốt, nhanh chóng xoay người ra sau nhìn xem, tiếc rằng hiện giờ ánh sáng không đủ, hoàn toàn nhìn không rõ rốt cuộc là cái gì trước mặt, nhưng tôi có thể khẳng định, đó tuyệt đối không phải thứ gì tương tự vách tường, bởi vì trong cứng rắn nó lại mang theo một loại mềm mại đặc thù, thật giống như thân thể của đàn ông vậy.

Suy nghĩ một chút, tôi liền một tay ôm lấy Ngô Tiểu Béo, tay kia gian nan rút ra bật lửa. Mặc dù ánh sáng của minh hỏa ở loại địa phương này không có tác dụng quá lớn, nhưng đối với quỷ quái mà nói có lực sát thương cường đại, tôi vô cùng hoài nghi tôi vừa mới đụng phải người con oán quỷ nào.

Quang mang tím sẫm chợt sáng lên trước mắt, một khuôn mặt đàn ông lạnh lùng nghiêm khắc bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, khuôn mặt kia không có một tia cảm xúc, lạnh lùng như lệ quỷ, tóc đen ngắn có chút hỗn độn tản mát trên trán, nhưng vẫn như cũ không che dấu được sự sắc bén lộ ra trong đôi mắt kia.

Nếu như là trước kia, tôi có khả năng sẽ cho rằng đây là một con người, nhưng từ khi tiếp nhận nghề thầy phong quỷ này rồi, tôi rất nhanh có thể nhận ra loại quỷ quái này cùng con người bất đồng. Nhìn vết máu từ trán hắn uốn lượn chảy xuống phía dưới, cùng khuôn mặt tái nhợt kia, tôi liền biết đây cũng là một oán quỷ chết ở rừng hoang núi vắng.

Thở dài, tôi đưa tay nắm lấy bả vai quỷ nam kia, muốn lật người hắn qua, tiễn vào sông Vong Xuyên tiến hành độ hóa, lại không ngờ rằng tay phải vừa chạm vào vốn phải cảm nhận được một cỗ rét lạnh mãnh liệt, nhưng khối thân thể dưới tay này, chẳng những không có loại khí âm hàn này, trái lại có một luồng khí tức ấm áp không ngừng từ trong cơ thể toát ra.

Đây là oán quỷ nơi nào, đây mẹ nó rõ ràng là một người sống mà!

Tôi hú lên quái dị, cuống quít lui về sau hai bước, mồ hôi lạnh trong nháy mắt liền chảy đầy người.

“Ngươi, ngươi là người?” Tôi ngạc nhiên chen lẫn nghi ngờ nhìn nhân ảnh một lần nữa ẩn vào trong bóng tối kia, mạnh mẽ trấn định ôm chặt Ngô Tiểu Béo.

Nghĩ đến trước đó nhìn thấy mấy dấu chân ở cửa động kia thì có vị trước mắt này, cũng không biết bọn họ nửa đêm canh ba đến loại địa phương này để làm gì, hiện giờ loại tình huống này, người sống so với người chết càng đáng sợ hơn, vạn nhất là tử tù vượt ngục tôi đây hôm nay liền hoàn toàn toi đời.

Không đợi tôi suy nghĩ xong, trong bóng tối đột nhiên vươn tới một cánh tay, tôi ôm Tiểu Béo tránh né không kịp, thoáng cái đã bị y bắt được cổ, áp lực cường đại nhất thời siết đến tôi ngừng thở.

“Bà mẹ mày. . . . . Buông tay!” Bật lửa rơi trên mặt đất, tôi cùng tay phải vẫn còn lưu lại minh hỏa túm lấy cổ tay người đàn ông kia, muốn bắt y buông tay ra.

Đáng tiếc sức y lớn vô cùng, tay mang găng đặc thù càng siết càng chặt, cơ hồ bẻ gảy cổ tôi tại chỗ.

Nỗi sợ hãi tử vong trong nháy mắt chiếm lấy tôi, bởi vì thiếu dưỡng khí, hai tay tôi dần dần mất sức, đừng nói túm lấy tay gã đàn ông kia, mà ngay cả thằng nhóc béo trong ngực tôi cũng suýt nữa ôm không được.

“Sở Tần Hán là gì của ngươi.” Người đàn ông kia đột nhiên mở miệng, thanh âm trầm thấp rét lạnh như tra khảo phạm nhân, từng lời nói ra lại khiến tôi không khỏi chấn động.

Sở Tần Hán là tên của ông nội tôi, tôi lần đầu tiên biết tên của ông đã nghĩ, hay nhỉ, ngài đây một mình chiếm ba triều đại, so với chủ tịch còn có phong cách hơn. Hiện tại xem chừng, cái tên vô cùng trâu bò này cứu vớt mạng nhỏ của tôi.

Nghĩ đến đây, tội vội vàng lấy bàn tay suy yếu vỗ vỗ cánh tay y, y hiểu ý, lập tức giảm lực đạo trên tay đi rất nhiều.

Tôi mở mắt, phát hiện người đàn ông kia chẳng biết từ khi nào đã vẫy sáng một cây gậy huỳnh quang lớn cắm trong túi xách trước ngực, nương nhờ quang mang lạnh lẽo này, tôi mới nhìn rõ, khuôn mặt này không chỉ khiến cho đàn ông bình thường hâm mộ ghen tỵ, còn có một vóc người cực kỳ cao ngất tráng kiện.

Trên tay trái y túm lấy tôi mang một găng tay da dày màu đen, găng tay kia cực kỳ to, làm vượt quá tay người thường những hai vòng, không biết có tác dụng gì.

Mà con quái miêu trước đó cắn bị thương tôi, đang lười biếng nằm soài trên tay y, phía sau lưng lân giáp màu đen quỷ dị kỳ lạ đã thu vào, mắt mèo màu vàng kim sắc bén dị thường, thẳng tắp nhìn chằm chằm Ngô Tiểu Béo trên tay tôi.

“Sở Tần Hán là ông nội tôi, hiện giờ đang ngủ ở nhà đó, ông gần đây thiếu một bảo mẫu hầu hạ, anh nếu có hứng thú, có thể đến xin việc.” Cổ bị bóp lâu, khi tôi há mồm ra lần nữa thanh âm đã trở nên khàn khàn, nhưng thua người không thua trận, tôi không muốn làm cho nhà họ Sở mất mặt, chỉ có thể mạnh mẽ nhịn cổ họng nóng rát đau đớn gượng gạo nói xong câu này.

Nheo mắt lại, người đàn ông kia lạnh lùng vứt cho tôi một cái liếc mắt, lại nhìn bật lửa rơi trên mặt đất một chút, tựa hồ tin lời tôi nói.

“Nếu còn muốn sống sót ra ngoài tốt nhất nên ngậm miệng chó của mày lại.” Y rốt cuộc buông tay ra, xem như tha cho tôi một mạng, con quái miêu kia cũng vào lúc y buông tay hết sức cơ trí lủi lên bả vai y.

“Nói không lại tôi thì bảo tôi câm miệng, biến mẹ đi.” Tôi xoa cổ đau đớn không thôi, không nhịn được kỳ quái tên này sao lại quen biết ông nội tôi, y cùng ông nội có quan hệ gì, đến nỗi có thể vì cái tên Sở Tần Hán này mà tạm tha cho tôi.

Y hiển nhiên nghe được câu này của tôi, ánh mắt sắc bén lập tức đâm sang, tôi khinh thường chề môi với y, đổi tay ôm Tiểu Béo, nhân tiện hoạt động cánh tay trái sớm đã tê rần.

Nhặt bật lửa trên mặt đất, tôi nhìn chung quanh, muốn tìm chỗ bò lên, về phần người đàn ông lạ lùng trước mặt này, chẳng liên quan gì đến tôi.

Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của tôi, người đàn ông nhíu nhíu mày, thấp giọng nói: “Từ đây không ra được, đi theo tôi.”

Nói rồi, mặc kệ tôi có bằng lòng nghe lời y hay không, tự ý đi về phía trước.

Tôi chửi nhỏ một tiếng, rơi vào đường cùng chỉ có thể đi theo sau y, ai ngờ hơi nhấc chân liền cảm thấy một trận đất trời ngã nghiêng, trước mắt cơ hồ chớp mắt đã tối sầm đi, tôi dừng một chút, nghĩ có lẽ mới rồi bị bóp cổ bây giờ còn chưa khôi phục lại sức, liền không nghĩ ngợi nhiều nữa, cắn răng đuổi theo.

Dọc theo thạch thất đi về phía trước, là một con đường khá hẹp, trên vách tường sặc sỡ hai bên đường hình như vẽ rất nhiều thứ, đáng tiếc ánh sáng quá mờ căn bản nhìn không rõ lắm, tôi cũng không có tâm trí nào nghiên cứu thứ này, chỉ lo theo sát phía sau người đàn ông kia.

Lúc này chợt nhớ tới trước đó khi dùng minh hỏa chiếu sáng nhìn thấy trên mặt người đàn ông có không ít vết máu, tôi không nhịn được bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ người này lúc từ cửa động nhảy xuống té bị thương? Đây chẳng phải so với tôi còn thảm bại hơn sao.

Song loại suy nghĩ này căn bản không có khả năng thành lập, bởi vì thân thủ của người đàn ông này khi túm lấy tôi vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn, ngay cả tiếng động cũng không có, thế thì càng kỳ quái, rốt cuộc là thứ gì có thể khiến cho y bị thương thành như vậy.

“Phát ngốc cái gì, đi mau.” Ngay khi tôi còn ngây người, người đàn ông kia đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt khẩn trương đẩy tôi lên phía trước, còn bản thân thì tiện tay gõ lên phiến đá trên vách tường gần đó.

Nhìn y thay đổi sự nghiêm túc tỉnh táo bình thường, lộ ra vẻ mặt luống cuống, tôi không khỏi có chút kỳ quái, nhưng vẫn mau chóng bước nhanh về phía trước.

Càng đi sâu vào trong con đường đá này, càng có thể cảm nhận được một loại âm lãnh và áp lực xâm nhập xương tủy, loại áp lực này tôi vô cùng quen thuộc, chính là cảm giác thường xuyên xuất hiện khi tới gần những mộ phần trong rừng cây nhỏ.

Có khi nào nơi này cũng có người chết không? Vậy thạch thất, thạch đạo lại còn có người chết, chẳng lẽ. . . . . . .

Lòng tôi thoáng trầm xuống, cố sức tới gần vách tường đi lại, quả nhiên phát hiện giữa ánh sáng lại tối mờ như ẩn như hiện, thứ gì đó cùng loại như đế cắm nến, lại kết hợp với những bức tranh sặc sỡ nhìn thấy trên vách tường này trước đó, liền có bảy tám phần khẳng định.

“Cẩn thận dưới chân.”

Đang lúc tôi lâm vào suy nghĩ, trên tay người đàn ông kia chẳng biết gõ trúng phiến đá nào, chỉ nghe cách một tiếng vang của cơ quan, dưới chân tôi bỗng nhiên trống rỗng, cả người nháy mắt rơi xuống.

“Mẹ kiếp!” Lại dùng tư thế bất nhã rơi xuống đất, tôi ôm Ngô Tiểu Béo thống khổ trở mình trên mặt đất, làm cho cái mông chịu đủ sự tàn phá của tôi có thể được tạm thời xoa dịu.

“Tổ cha mày!” Nhìn người đàn ông kia động tác lưu loát nhảy đến bên cạnh tôi, tôi không khỏi nổi giận trong lòng, há mồm mắng chửi tổ tông mười tám đời nhà y.

“Câm miệng.” Y ra hiệu đừng lên tiếng, kéo tôi rất nhanh trốn vào trong, kề sát vách tường ngồi xổm xuống rồi không hề lên tiếng nữa, nín thở ngưng thần tựa hồ đang đợi gì đó.

Tôi bị tư thế này của y quấy nhiễu mất cả hứng mắng chửi người, chỉ cảm thấy toàn thân nặng trĩu, đầu óc choáng váng mắt nổ đom đóm, dựa vào vách tường liền muốn ngủ.

Thời gian từng chút qua đi, chung quanh không gian nhỏ hẹp, lại yên lặng đáng sợ, chỉ có điều bên cạnh có hai người sống, tâm tình sợ hãi cũng không mãnh liệt như vậy.

Ngay khi tôi ôm đại lò sưởi Ngô Tiểu Béo mệt mỏi sắp ngủ, trong thạch đạo chỉ cách đỉnh đầu một tầng cơ quan đá phiến, thình lình truyền đến một trận thanh âm bò sát sột sột soạt soạt, thanh âm kia càng ngày càng gần, phảng phất như ngay bên tai vậy, nhất thời liền dọa tôi giật mình.

“Thứ gì vậy?” Tôi trợn mắt ngửa đầu nhìn đá phiến phía trên, thấp giọng hỏi: “Sao cảm giác như phía trên có người. . . . . . . ”

“Không phải người, đừng nói nữa.” Cắt ngang nghi vấn của tôi, người đàn ông đưa tay sờ sờ con quái miêu trên vai mình, trong ánh mắt hiện ra một tia lẫm liệt.

Vừa nghe không phải người, tôi lập tức yên tĩnh lại, càng thêm tin chắc nơi này có khả năng chính là cổ mộ trong truyền thuyết, hiện giờ trên đỉnh đầu chúng tôi, có lẽ chính là cơ quan ám khí khủng bố quỷ dị trong cổ mộ này, mà không gian nhỏ hẹp trước mắt chúng tôi đây, không chừng là ám đạo thông về phía mộ thất chính hoặc nhĩ phòng.

Ai ya, nếu thật sự là vậy, chờ sau khi trở về nhất định phải mang người trong thôn sang đây, đào ra thứ tốt sẽ đưa đến cục di vật văn hóa, thứ hư hỏng tự mình giữ lại bán lấy tiền.

Trong tai nghe tiếng vật kia bò sột soạt, trong đầu tôi bắt đầu suy nghĩ hành động đào mộ ngày mai, đáng tiếc mộng đẹp còn chưa thành, tôi đã cảm giác được, vật trên đỉnh đầu kia vừa vặn bò đến ngay trên chúng tôi, lại hoàn toàn dừng bất động, tựa hồ đang nghiêng tai lắng nghe, bên trong ám đạo này, có còn lại người sống nào không. Đăng bởi: admin

Trước/112Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trùng Sinh Chi Tuyệt Thế Phế Thiếu