Saved Font

Trước/112Sau

Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 59

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 59

Dây thép này cực nhỏ, vả lại chốn chốn lộ ra hàn quang, nhìn qua cực kỳ quen mắt. Tôi nheo mắt lại, bỗng dưng nhớ tới ả đàn bà tóc đen đụng phải trong đế lăng thời Nguyên kia, lúc đấu thi vương, trong tay ả chẳng phải quơ dây thép kia sao.

Nói vậy, chúng tôi chẳng phải đã đụng người quen sao?

Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Đao Phong, cậu ấy khẽ vuốt cằm, ý bảo tôi không nhớ lầm.

Người đàn ông âm thầm thao túng cổ nhân và bầy rắn kia, hiển nhiên là cùng một nhóm với ả tóc đen họ Đường, bản lĩnh hai người đều không thấp, cũng khó trách họ có thể im ắng tiến vào Hoàng Kim thành.

Mọi thứ trong mộ Định Tôn vẫn rõ mồn một trước mắt, tôi vẫn không sao quên được thế thân của chú bị nổ chết thảm thiết và Đao Phong bị thương tổn, vả lại tôi lúc đó đã lặng lẽ lập lời thề, nhất định phải khiến cho ả đàn bà trăm phương ngàn kế mưu hại chúng tôi kia trả giá thật lớn.

Đây không phải là lý do miễn cưỡng dùng thoái thác, chỉ đơn thuần là trả thù.

Đều nói lòng dạ đàn bà nhỏ nhen, không khéo chính là, đầu óc bố đây cũng nhỏ, ai chọc tôi, tôi sẽ khiến ả trả gấp bội.

Nghĩ tới đây, tôi cố sức siết chặt tay trái, tâm niệm khẽ nhúc nhích, ngón trỏ lập tức truyền tới đau đớn khó nhịn.

Tiểu Hải dưới sự điều khiển của tôi, hai tròng mắt ánh đỏ tăng vọt, sợi tóc đen nhánh yêu dị ùn ùn cuộn tới, bầy rắn vặn vẹo quay cuồng trên mặt đất bị sợi tóc siết lấy sít sao, sau đó trong tiếng xé rách một trận máu thịt tung tóe toàn bộ bị vặn nát thành bã. Giải quyết xong đám rắn, tóc đen dài theo sát mà lên, băng qua những sợi dây thép không dễ gì phát giác kia, chạy thẳng tới người đàn ông trốn sau tượng gỗ.

Một tiếng thét kinh hãi, người đàn ông bị tóc đen cuốn lấy tay chân, từ chỗ ẩn núp kéo ra, hai tay hắn gắt gao bắt lấy tượng gỗ không buông, hai chân đang bị tóc đen mạnh mẽ lôi kéo thẳng tắp, nếu như không có đai lưng chống đỡ, e rằng quần cũng đã bị lột xuống rồi.

“Mẹ kiếp! Thứ gì vậy, bà nội cha mi mau dừng tay!” Người đàn ông kia quần áo xốc xếch chật vật không chịu nổi, trong miệng hung tợn đem tổ tiên tám đời của tôi mắng một lượt, trong đó còn kèm theo vài câu thổ ngữ tiếng Vân Nam chúng tôi trước đó từng nghe qua.

Trong lòng tôi vô cùng kinh ngạc, lấy ra đèn pin mắt sói soi lên mặt hắn, muốn nhìn xem gã này đến tột cùng mặt mũi thế nào.

“Con mẹ nó mi muốn làm bố mù à!” Người đàn ông nhận được ánh đèn, lập tức nhắm chặt mắt, đồng thời nhắc nhở tôi không nên dùng đèn mắt sói chiếu vào mắt người ta.

Tôi nhìn gương mặt phơi bày trước mắt chúng tôi, đã sợ đến trắng bệch, nghĩ thầm vốn là nhân vật đánh lén bọn này rất trâu bò, không ngờ là một gã trai trẻ, vì vậy liền trả lời: “Bố cứ thích cầm mắt sói chiếu mắt người đấy, thì sao nào, còn không buông tay? Để ta làm gãy hai cánh tay ngươi cũng không có gì khó đâu.”

“Tao đệt mẹ mi.” Người đàn ông lại mắng một câu, lúc này mới không cam lòng buông tay ra, nhụt chí để mặc cho mình bị kéo đến trước mặt chúng tôi.

Tôi ra hiệu cho Tiểu Hải thu hồi tóc, sau đó trên cao nhìn xuống người đàn ông dưới chân này.

Gã nhận thấy được thứ trói buộc mình đã biến mất, kinh ngạc liếc mắt nhìn tôi, lập tức dứt khoát cứ thế hai tay khoanh trước ngực ngồi xếp bằng dưới đất, ra vẻ các người hỏi gì ta cũng sẽ không nói.

Tôi và Đao Phong liếc nhìn nhau, Đao Phong vẻ mặt bí hiểm nhìn tôi một cái, lại quay đầu nhìn về phía gã kia, không ngờ lại mở miệng hỏi trước: “Đường Ninh đâu.”

Nghe được cái tên này, gã đàn ông kia rõ ràng thoáng run lên, hắn nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Đao Phong, nhưng sống chết không chịu mở miệng nói một lời.

Lúc này chú và chị Tuyền cũng đã đi tới, chú nghe được câu hỏi của Đao Phong, cau mày nói: “Đường Ninh, chính là Đường Ninh kia à? Từ khi nào thì cậu biết là ả?”

Đao Phong không hề cố ý giấu giếm, kể chi tiết: “Lần đầu nhìn thấy cô ta thì không chắc lắm, về sau giao thủ lần nữa, ả không hề phủ nhận mình là người Đường gia, tôi liền đoán ra ả tám chín phần mười là Đường Ninh.”

“Chả trách.” Chú gật đầu, ngồi xổm xuống hỏi người đàn ông kia: “Ngươi rốt cuộc là Hán tộc hay Miêu tộc, bên trong quần áo thêu của ngươi có trang sức bạc, lại nói tiếng địa phương Vân Nam, nhưng nói tiếng Hán một hơi lưu loát . . . . . . ” Nhìn thấy gã đàn ông khinh thường nghiêng đầu qua chỗ khác, chú cười một tiếng tiếp tục nói: “Ta đoán chút nhé . . . . . . . . Mẹ ngươi là người Miêu tộc, hơn nữa còn là Thảo Quỷ Bà, thủ đoạn làm cổ trùng của ngươi đều là bà ta dạy, đáng tiếc mẹ ngươi gả cho người Hán tộc, ngươi lớn lên trong tường rào của Hán tộc, cho nên sẽ biết chút thổ ngữ, về sau lại chuyển chỗ ở đến nơi khác, do đó tiếng phổ thông nói rất chuẩn . . . . . . . Không sai chứ?”

“Ngươi . . . . . . .” Gã đàn ông trợn to hai mắt, cái vẻ mặt này khiến hắn nhìn qua có chút trẻ con, hồi lâu, hắn nghiến răng nghiến lợi, thanh âm như từ cổ họng nghẹn ra ngoài: “Láo toét!”

“Ha ha ha.” Chú vỗ tay đắc ý đứng dậy, ông cười, là vì người sáng suốt đều nhìn ra được ông đã đoán đúng, bằng không gã sẽ không có vẻ mặt như bị đâm phải nỗi đau thầm kín thế kia.

Tôi tiếc hận lắc đầu, nghĩ thầm chỉ dựa vào ngươi mà dám đấu cùng ông chú, sớm an nghỉ đi.

Chị Tuyền hiển nhiên cũng vô cùng khen ngợi năng lực nhìn thấu siêu phàm của chú, chị cười vỗ vai chú, cúi người xuống nói với gã đàn ông kia: “Ranh con chớ giở trò ngang ngược, dám động bậy một cái bà đây liền cắt đứt chân chó của mày, song nhìn mày bây giờ bị bọn tao bắt được, đồng bọn mày cũng không có ý ra mặt cứu, mày còn kín như miệng bình giúp chúng giữ bí mật . . . . . . Thật không biết chúng đến tột cùng tốn bao nhiêu tiền để nuôi con chó trung thành như mày?”

Chị Tuyền đối với kẻ địch luôn cay độc, lời này nói cũng không nể mặt hết sức, chắc chắn không có bất kỳ gã đàn ông này nhịn được loại châm chọc này.

Gã kia quả nhiên bị chị chọc giận, cơ hồ nhảy dựng lên tại chỗ muốn liều mạng với chị ấy, lại bị Đao Phong tay mắt lanh lẹ đá ngã xuống đất.

“Muốn sống thì đừng nhúc nhích.” Đao Phong một cước giẫm lên ngực gã đàn ông, khuôn mặt cậu ấy lạnh lùng, con ngươi đen nhánh lộ ra vẻ tàn nhẫn, trong thanh âm trầm thấp lộ ra chút nghiền ngẫm: “Mày muốn chết, Đường Ninh sẽ không cứu mày, không cần dự định giữ bí mật, mày căn bản không biết bao nhiêu tin tức.”

“Vậy thì lấy chân bẩn mi ra!” Gã đàn ông bị giẫm đến gần như thở không ra hơi, trong mắt hắn lóe lên vẻ độc địa, thình lình vươn tay ra vẻ muốn đẩy chân Đao Phong.

Tôi cướp trước khi hắn động thủ, bước nhanh qua bắt lấy cái tay kia của hắn, liền thấy từ trong tay áo hắn chậm rãi bò ra một con rắn màu tím đen. Nếu để con rắn này chui vào trong cơ thể Đao Phong, phỏng chừng Đao Phong cũng toi rồi.

Tôi phủi con giun kia xuống, nhấc chân nghiền nát nó, sau đó lạnh mắt nhìn về phía đối phương.

Gã đàn ông kia bị tôi bắt tại trận, hừ một tiếng nghiêng đầu sang chỗ khác.

Tôi thấy hắn không chịu mềm, nhếch môi cười một tiếng, nói: “Không nghe lời đúng không, không nghe lời bố mày có chiêu trị mày.”

Nói rồi, tôi từ trên túi đeo lưng móc ra dây leo núi bền chắc, dưới sự giúp đỡ của Đao Phong và chị Tuyền trói gã này thành cái bánh ú, chỉ để lại một đoạn nhỏ cuối cùng, dùng để kéo hắn.

“Ôi mẹ kiếp, nặng thật đấy.” Tôi cầm đoạn dây trói cuối cùng trên tay, xem gã kia như chó chết kéo đi, nếu tôi nhớ không lầm, cổ đại có hình phạt như vậy, chẳng qua đó là dùng ngựa kéo, chúng tôi không có thứ cao cấp vậy, chỉ có thể dựa vào sức người.

“Mẹ kiếp bọn mày có còn là con người hay không!” Gã đàn ông bị bắt la lối liên tục, sợ da đầu bị mài nát, chỉ có thể cố gắng khom người, tuy rằng lưng có áo và dây thừng che phủ, thời gian dài chịu đựng loại ma sát này cũng sẽ khiến người ta khổ không thể tả.

“Bọn mày có nhân tính hay không!” Hắn cắn răng tiếp tục mắng.

“Lúc ngươi thao túng cổ nhân thì có từng nghĩ đến cái này không.” Chú tấm tắc hai tiếng, lắc đầu thở dài.

“Chính là thiếu dạy dỗ.” Chị Tuyền tổng kết nói.

Nhìn chị Tuyền mặt mày rạng rỡ, tôi không khỏi nghĩ thầm, chị Tuyền dường như rất thích nhìn kẻ khác bị chỉnh, đặc biệt dáng dấp gã này coi như không tệ, không ngờ chị ấy vậy mà không hề có chút thương tiếc, thật là không phải người nhà mình, không đáng lo ngại mà.

Chúng tôi kéo gã đàn ông đi sâu vào trong mộ thất, dọc đường không hề gặp lại bộ da người quỷ dị, chẳng qua tượng gỗ chung quanh như cũ xếp hàng ngay ngắn, khiến người ta nhìn không ra chúng đến tột cùng là cơ quan hay đơn giản chỉ là bày trí.

Mộ thất nối liền đến một góc đại điện, mật đạo kia chếch lên trên, tôi kéo một người sống, cơ hồ muốn phế nửa cái mạng mới leo lên được, mà chờ sau khi tôi leo lên rồi, gã đàn ông kia cũng suýt phế nửa cái mạng. Bởi vì tôi luôn phải chú ý hai bên, có mấy lần không cẩn thận buông tay ra, lập tức nghe được hắn kêu la lăn xuống phía dưới, tôi đành phải tuột xuống kéo hắn lên. Như thế vài lần, hắn bị tôi giày vò suýt tâm thần.

Đao Phong chờ tôi ở cửa ra, nhìn tôi ló đầu ra liền đưa tay qua hỗ trợ, cậu ấy thấy gã đàn ông kia bị tôi làm cho tóc tai hỗn độn suýt nữa hôn mê, khóe miệng lại có chút ý cười giảo hoạt. Song Đao Phong lúc nào cũng mềm lòng hơn so với tôi một chút, cậu ấy đỡ gã kia dậy, để hắn đi theo sau chúng tôi, cứ thế giảm bớt thống khổ sâu sắc cho người kia.

Tôi nhìn thấy gã kia thời điểm Đao Phong giúp hắn còn chưa cho sắc mặt tốt, chờ Đao Phong xoay người lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm cậu ấy suốt, thầm nghĩ thằng nhóc này sẽ không vì chút ân huệ đó mà si mê Lão Đao chứ, vậy tôi có thể đã bị hắn nhận định là ma đầu tội ác tày trời rồi không?

“Chậc . . . . . . . ” Tôi nhíu mày, dùng sức kéo sợi thừng, cả giận nói: “Đàng hoàng chút coi!”

Hắn bị kéo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, cắn răng tức giận trừng mắt với tôi.

“Thế coi còn được.” Tôi cười cười, nghĩ thầm thảo nào người xưa nhiều hình phạt như vậy, giày vò người ta rõ là một chuyện khoái trá, đặc biệt người này còn là kẻ địch của bạn.

Chính giữa đại điện là một hồ nước tương tự suối phun, diện tích hồ khá lớn, trung tâm đình đài lầu gác thật giống như tiên cảnh, trong hồ có thật nhiều thực vật thủy sinh, song phần lớn đều đã héo rũ, nhìn không ra nguyên trạng, đáy nước đen kịt, khiến người ta không dám tùy tiện đưa tay vào trong thăm dò.

Tôi nhìn hồ nước này rõ ràng là dùng để trang trí, quay đầu hỏi chú: “Đây là nơi nào, sao còn có hồ nước?”

Chú mắt cũng không hề chớp tí nào, trả lời: “Dưỡng sinh điện.”

“Làm sao chú biết?”

“Ở kia chẳng phải viết thế sao.”

Tôi theo hướng đèn pin chú chiếu sáng nhìn lại, quả nhiên thấy trên cây cột hai bên dùng cổ tự mạ vàng viết ba chữ Dưỡng Sinh Điện to tướng, thể chữ kia đặc biệt ngắn gọn, ngay cả người như tôi cũng có thể nhìn ra đại khái có ý gì.

“Sao dùng chữ Hán mà không phải cổ tự Nam Chiếu?” Chị Tuyền nghi ngờ nói.

“Cái này cũng không đơn giản.” Chú vuốt cằm nói: “Ban đầu trong đám thợ xây địa cung này có người Hán tộc, người thiết kế không chỉ một, e rằng người Hán tộc cũng chiếm phần lớn.”

Chú giải thích xong, chúng tôi vòng qua hồ nước, tiếp tục đi về phía trước.

Cuối đại điện là bậc thang kéo dài xuống phía dưới, bậc thang vừa rộng lại vừa dài, ba bốn người trưởng thành nằm song song trên đó cũng không thành vấn đề, khiến chúng tôi muốn bước lên bậc kế tiếp phải bước mấy bước mới được.

Để tránh xảy ra tình huống ngoài ý muốn, chúng tôi mỗi bước đều phải dùng chân đạp chắc chắn, ánh đèn pin đến đây khoảng cách chiếu xạ rút ngắn không ít, cũng khiến chúng tôi càng thêm cảnh giác, thường xuyên đề phòng phía trước sẽ nhảy ra thứ gì đó như bộ da người kia.

Chú vừa đi vừa dùng ngôn ngữ trêu đùa gã kia, lúc hỏi tên gã, đối phương nói lung tung một cái tên Vương Thụy, ánh mắt chú khẽ biến, vỗ vai hắn nói: “Ngươi bây giờ hai tay bị trói, cơ thể không cách nào giữ thăng bằng, ta khẽ đẩy ngươi chút thôi là ngã ngay, sao, còn chơi trò bịp bợm với ta, muốn thử từ đây lăn xuống chút không?”

Gã đàn ông này thủ đoạn dùng cổ tuy cao, về mặt nhân tình thế sự dường như lại không thông hiểu, có một loại ngây thơ, đơn giản của học sinh mà so với tôi còn cải trắng hơn. Hắn thấy thật sự không có biện pháp gạt nữa, liền không cam lòng nói tên mình: “Hạng Văn.”

Chú cẩn thận nhìn vẻ ảo não trong mắt hắn, lúc này mới hài lòng nói: “Nhóc ngoan, tên không tồi, đáng tiếc ngươi theo Đường Ninh, dưới tay ả ngươi sống không được bao lâu, chúng ta cũng không giết ngươi, tới nơi sẽ tự thả ngươi, nhanh suy nghĩ lại đường lui cho mình đi.”

“Không cần ông thừa lời.” Hạng Văn hừ một tiếng, vẻ mặt phẫn hận khó nén: “Tôi đi theo cô ta hiển nhiên có nguyên nhân của tôi.”

Chú không nói gì nữa, lắc đầu bước tới trước, Hạng Văn thì cúi đầu, giấu nét mặt mình dưới những sợi tóc hỗn độn.

Nhìn Hạng Văn kiên quyết như vậy, tôi đoán hắn nhất định có nguyên nhân gì đó không thể nói ra, mới có thể cam nguyện giúp Đường Ninh, đây có lẽ có liên quan đến gia tộc hắn, suy cho cùng cha mẹ đều không cùng tộc, có lúc chuyện sẽ phiền phức hơn nhiều.

Phía dưới cầu thang là một bệ thềm trống trải, trước bệ thềm nối liền với một rãnh sâu, rãnh sâu bất kể là chiều rộng, chiều sâu đều dài đến đặc biệt dọa người, hoàn toàn nhìn không thấy tình huống phía trước và hai đầu, dùng đèn pin chiếu xuống, cũng là một mảnh đen ngòm không thấy đáy.

Chú rút ra bao thuốc lá trong túi áo, lấy mấy điếu thuốc còn dư ra, sau đó vo bao thuốc lá thành một cục ném xuống phía dưới.

Chúng tôi đứng yên tại chỗ thật lâu, cũng không nghe được thanh âm bao thuốc chạm đáy phát ra, trái lại Hạng Văn thính lực cực tốt, nói cho chúng tôi biết phía dưới này ít nhất phải sâu hơn trăm thước.

Tôi thấy chân mày chú đều nhíu xoắn vào nhau, ông liếc nhìn Hạng Văn, khoát tay nói: “Trở về thôi, bên này không vui.”

Lúc đi trở về, tôi chú ý sắc mặt Hạng Văn trong nháy mắt biến hóa, rất nhanh lại khôi phục bộ dáng lơ ngơ ban đầu, điều này không khỏi khiến tôi hoài nghi, hắn có phải nghe được thanh âm của Đường Ninh, mưu đồ thừa dịp chúng tôi không chuẩn bị mà bảo Đường Ninh cứu hắn không.

Song khi chúng tôi định trở về đại điện, tôi biết sự thật không phải như tôi nghĩ, Hạng Văn cũng không phải là nghe được thanh âm của Đường Ninh núp trong bóng tối, mà là nghe được dị động trong đại điện.

Đao Phong nghe được tiếng động đầu tiên, lập tức ra hiệu chúng tôi cẩn thận, càng đi về phía trước vài bước, tôi mới nghe được tiếng vẩy nước như đang bơi.

“Có thứ gì đó xuất hiện?” Chị Tuyền nhỏ giọng hỏi.

“Đoán chừng là quái vật trong nước.” Chú gật đầu, bảo chúng tôi chuẩn bị sẵn sàng, mấy thứ này chờ chúng tôi đi tới ngõ cụt mới ra ngoài vây đánh, mục đích rất rõ ràng muốn đẩy chúng tôi vào chỗ chết.

Tuy rằng ở đây một đường nối thẳng đến cuối không có bất kỳ chỗ nào ẩu náu, nhưng chú vẫn quyết định để chúng tôi ôm cây đợi thỏ, lấy tĩnh chế động, trong hoàn cảnh tối đen nhìn không thấy mặt người này, trực tiếp xông lên không thể nghi ngờ la tự tìm đường chết.

Chúng tôi dựa theo lời chú, trốn sau cây cột, cây cột này độ dày bằng hai người ôm trọn, tạm thời có thể giấu người, chúng tôi nín thở ngưng thần, lẳng lặng chờ những sinh vật thủy sinh kia đến. Nói thật, vừa nãy nghe tiếng của chúng số lượng e rằng không ít, bốn chúng tôi kéo một cái đuôi trói chặt, có thể chạy thoát không cũng là cả vấn đề, đừng nói chi là quét sạch chúng.

Đao Phong tựa hồ cũng lo lắng vấn đề này, cậu ấy thả con mèo đen trên vai xuống, mèo đen kia hiểu ý khẽ nhảy ra ngoài, màu lông đen nhánh hoàn toàn hòa vào cảnh vật xung quanh, chỉ chớp mắt liền biến mất dạng. Tôi nghĩ, Đao Phong đại khái là muốn dự định để mèo đen làm mồi dụ, thu hút lực chú ý của những thứ kia, sau đó đợi đến khi chúng xông tới, chúng tôi mới cùng nhào lên.

Bốn chúng tôi thêm một cái đuôi lần lượt trốn sau hai cây cột, Đao Phong chắn trước mặt tôi, kiềm nén hô hấp cảnh giác chú ý động tĩnh trong đại điện, tôi nhìn Hạng Văn vẻ mặt xem kịch vui, bỗng dưng muốn đánh cho hắn hôn mê rồi ném sang một bên, đỡ cho tên này làm ra động tác kinh người gì đó ảnh hưởng tới chúng tôi.

Trong bóng tối, tôi nghe được tiếng của chị Tuyền chỉnh súng, cũng nghe được tiếng bò sát truyền tới sâu trong đại điện, những thứ quanh năm sống trong nước đó, mang theo một mùi nước tanh nồng đậm hướng vị trí chúng tôi nhào tới, chúng mỗi một bước giống như một vũng nước ụp lên mặt đất, xì xoạp văng lên từng đợt tiếng nước, khiến tôi càng ngày càng muốn biết bọn chúng rốt cuộc là thứ gì.

Súng của chị Tuyền lần đầu vang lên, Đao Phong theo sát phía sau, tôi trốn sau cột, dù tôi lấy đèn pin chiếu qua đó vẫn nhìn không được gì nhiều, chỉ có thể thấy từng đường bóng đen thoáng qua, hoàn toàn tóm không được hình dáng thật sự khác. Tiểu Hải tuy rằng không chịu ảnh hưởng của bóng tối nơi này, thế nhưng chưa có chỉ thị của tôi nàng sẽ không làm chuyện dư thừa, huống chi sinh mạng tôi bây giờ không bị uy hiếp, không có lý do thúc đẩy nàng động thủ.

Tôi nhìn Tiểu Hải ngây ngô đứng trước mặt tôi xem cuộc chiến, hận không thể tự mình xông lên cùng chúng so chiêu, song trong lòng tôi rõ ràng, dựa vào chút tài năng này của mình mà xông tới cũng chỉ thêm phiền, nói không chừng còn phải nhờ Đao Phong và chị Tuyền cứu một phen.

Chị Tuyền lần này không hề dùng súng tự động, mà đổi lại súng bắn tỉa sắc bén, xuyên thấu qua tia hồng ngoại chị ấy có thể đã sớm có thể thấy rõ hình dạng của những thứ kia, cũng không biết có tìm được nhược điểm của đối phương hay không.

Trong lúc tôi đang lo lắng tìm kiếm cửa đột phá muốn gia nhập chiến cuộc, cũng không nghe được bất luận tiếng kêu cứu hay tiếng la thảm thiết nào, điều này nói rõ Đao Phong và chị Tuyền tuy rằng không thể một hơi giết chết toàn bộ chúng, đọ sức tránh né vẫn dư sức. Tôi bây giờ phải nghĩ biện pháp liên lạc với chú, không thể cứ chờ mãi ở đây vô nghĩa thế này.

Từ điểm này, tôi liền buộc Hạng Văn lên cây cột, sau đó bước nhanh xông về phía đối diện.

Ai ngờ vừa chạy chưa được bước, liền cảm thấy một luồng hơi thở ẩm ướt phả vào mặt, tôi sửng sốt lập tức chậm bước, hiếu kỳ khua đèn pin qua lại, một khuôn mặt người thối rữa lầy lội lập tức xuất hiện trong tầm mắt.

Tôi sợ đến quát to một tiếng, lập tức liền bị một cánh tay túm sang bên, Đao Phong hô hấp dồn dập, một cước đá văng thứ nhìn không biết là người hay quỷ kia, sau đó cố gắng đẩy tôi, quát: “Qua bên kia trốn mau!”

Tim tôi đập thình thịch, lảo đảo chạy đến sau cột, chú kịp thời kéo tôi qua đó, tránh cho tôi bị những quái vật khác tập kích.

“Mẹ kiếp đó là thứ gì, thiếu chút nữa hù chết bố.” Tôi thở dốc chưa bình tĩnh lại, ngực có chút lo lắng, thứ loại này dường như là quỷ không phải người, đồng thời số lượng đông đảo, Đao Phong dù bản lĩnh cường hãn mấy cũng không có khả năng ứng phó hết.

“Thủy quỷ.” Chú đè trán, nhức đầu nói: “Không ngờ đụng phải đại phiền toái ở đây, bây giờ chỉ có chạy, cứng đối cứng chúng ta không làm lại người ta.”

Trong đầu tôi lần nữa hiện ra khuôn mặt kinh khủng quỷ dị không phân rõ ngũ quan kia, cùng thịt vụn toàn thân bùn đen kia, gật đầu nói: “Muốn chạy thì nhanh chạy, tôi sợ Đao Phong và chị Tuyền sẽ chịu không được.”

Tôi vừa dứt lời, cách đó không xa liền truyền đến một tràn súng vang dội, chắc hẳn chị Tuyền đã không cách nào tỉnh táo dùng súng bắn tỉa nữa, chỉ có thể dựa vào súng tự động tập kích.

Tôi nghĩ đến Hạng Văn bị trói trên cột, liền nói với chú: “Tôi thả Hạng Văn, rồi lập tức trở về tìm chú, sau đó nghĩ biện pháp thông báo cho Đao Phong và chị Tuyền, cùng nhau xông ra.”

Chú phất tay tỏ ý tôi đi mau, mình thì mở ba lô, từ trong đó tìm kiếm xẻng công binh làm vũ khí.

Tôi mang theo Tiểu Hải lần nữa từ trong đại điện băng qua, lần này có kinh nghiệm, phàm là đụng phải thủy quỷ đều bảo Tiểu Hải ngăn cản sau đó ném xuống bậc thang, tôi thì dùng tốc độ nhanh nhất chạy vội tới sau cây cột.

Ai ngờ chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, sau cây cột vậy mà đã không còn bóng dáng Hạng Văn, ngay cả dây thừng cũng biến mất dạng, tôi thầm mắng một tiếng mẹ, xoay người muốn chạy trở về, nhưng chợt bị một đôi tay từ phía sau lưng siết lấy, người nọ phản ứng khá nhanh, không cho phép tôi phát ra mảy may thanh âm nào, lập tức chặn miệng tôi.

Gã đàn ông siết lấy tôi thân hình cao lớn, ít nhất cao hơn tôi nửa cái đầu, cánh tay cường tráng rắn chắc, tôi có thể rõ ràng cảm thấy cơ thịt cứng rắn của bộ ngực gã, không cần nói cũng biết là gã cứu Hạng Văn rồi trở lại tìm kiếm. Vì vậy tôi không giãy giụa nữa, biết người này rõ ràng có âm mưu muốn cướp tôi, nếu tôi phí công giãy giụa nữa, gã rất có khả năng sẽ trực tiếp bẻ gãy cổ hoặc đánh tôi ngất xỉu.

“A.” Gã thấy tôi thành thật không lộn xộn nữa, bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, thanh âm kia hùng hậu trầm thấp, lộ ra sự lạnh lùng cứng rắn khiến người ta khó chịu.

Tôi bị gã kéo đi, từng chút từng chút rời khỏi ba người đang bị thủy quỷ quấy rầy, trong lòng không khỏi bắt đầu gấp gáp, lúc này tôi mới chú ý tới, Tiểu Hải chẳng biết khi nào đã không còn thấy bên người, tôi giãy giụa nhìn tay trái, phát hiện hoa văn màu đen còn đó, chẳng qua tôi gọi thế nào, Tiểu Hải cũng không nguyện hiện thân.

“Đừng thử nữa, đạo hạnh của ngươi còn chưa đủ, ác quỷ trình độ đó nhìn thấy ta sẽ sợ hãi, hiển nhiên không chịu xuất hiện.” Gã đàn ông ở bên tai tôi thấp giọng nói: “Không ngờ túng quỷ ấn của ngươi ở trên tay, lần này dễ xử hơn nhiều.”

Tôi lấy làm kinh hãi, vừa định quay đầu nhìn gã rốt cuộc là ai, liền bị nện mạnh trúng gáy.

Kèm theo đau nhức mà đến là cảm giác hôn mê mãnh liệt, trước mắt tôi hầu như thoắt cái liền tối sầm, cơ thể không khống chế được mềm oặt té xuống đất, hoàn toàn không biết gã đến tột cùng mang tôi tới nơi nào.

Trước khi hoàn toàn hôn mê, tôi nghe được có người đi tới bên cạnh gã, chúng có chừng bốn năm người, sau đó là tiếng của gã đàn ông kia: “Ngươi ở đây ngủ một lúc, bọn ta sẽ trở lại ngay . . . . . . . . Ngươi có thể gọi ta, Đao Uyên.”

Tiếng cơ quan khép lại vang lên, sự im lặng chết chóc kéo tới, khiến tôi dần dần sa vào vực thẳm ngủ sâu chân chính. Đăng bởi: admin

Trước/112Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Ngốc Nữ Nghịch Thiên: Phế Vật Đại Tiểu Thư