Saved Font

Trước/112Sau

Cổ Thuật Phong Quỷ

Chương 73

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 73

Lúc tỉnh lại lần nữa, tôi phát hiện tôi đã có thể thấy đồ vật, lúc trước bên trong thông đạo tình trạng đưa tay không thấy được năm ngón, bây giờ nghiễm nhiên đã có thể thấy cơ thể chính mình.

Từ nơi cao như vậy ngã xuống lại không chết, chắc là do hiệu quả mang tính quyết định của thứ mềm nhũn kia.

Tôi xoa đầu phát đau ngồi dậy, tức khắc cảm thấy đau nhức như thủy triều cuộn sạch toàn thân, cả người không chỗ nào không đau, quả thực so với vừa bị ngũ xa phanh thây còn thảm hơn.

“Đao Phong. . . .” Tôi mờ mịt nhìn bốn phía, trong miệng gọi tên người đó, mỗi lần đứng lên đi hai bước sẽ lảo đảo ngã một cái, nhưng tôi không thể ngừng, tôi phải mau chóng tìm được cậu ấy, xem cậu ấy bị thương đến mức nào rồi.

Lúc này phía trước bỗng nhiên hiện lên một bóng người, nhìn dáng dấp chính là Đao Phong.

Tôi thầm mừng rỡ, chạy vội qua đó, nhưng sau khi tới trước mặt người nọ, cười khổ dừng lại.

Người đàn ông trước mắt này không phải Đao Phong, mặc dù hắn và Đao Phong dáng dấp giống nhau như đúc, nhưng hắn hoàn toàn khác với Đao Phong, bởi vì Đao Phong chân chính sẽ không lộ ra nụ cười gian trá như thế.

“Anh. . . .” Tôi kinh ngạc há miệng muốn nói, không biết nên nói gì.

Người đàn ông giơ tay lên cắt ngang lời tôi, nói: “Tôi biết cậu muốn hỏi gì, nơi này là đáy của Địa Chi Cực, cũng là nơi có thể thực hiện tất cả nguyện vọng, cậu bây giờ thấy được nghe được, đều là người cậu nhớ nhất bây giờ, tôi chỉ là tạm thời thỏa mãn khát vọng nhất trong lòng cậu mà thôi.

Nghe vậy, tôi nhíu mày, dùng ánh mắt nhìn kẻ đần nhìn người đàn ông kiêu căng rắm thối trước mặt này, bỗng dưng cảm giác được phía dưới một bộ phận rất đau.

Người đàn ông dường như có thể nhìn ra tôi đang nghĩ gì, hắn không quan tâm cười cười, sau đó phất tay chỉ bên cạnh nói: “Cậu không ngại xem trước nơi này một chút, đợi đến khi cậu có thể nhìn ra sự thật về nơi này, trở lại cùng tôi tán gẫu.”

Tôi theo bản năng quay đầu nhìn bốn phía, phát hiện trong bóng tối sâu không thấy đáy xung quanh đang dần lộ ra chút tia sáng, theo sau là trắng đen tương hỗ giao hòa thông suốt vô tận, cuối cùng hình thành hình dáng của âm dương thái cực.

Mà tôi và người đàn ông kia, đang đứng ở trung tâm thái cực.

Chú từng nói, thiên địa chi đạo, tất cả dùng âm dương nhị khí tạo hóa vạn vật. Thái cực âm dương một đen một trắng, phân biệt rõ ràng, rồi lại trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, là vì chung cực của vạn vật.

Hôm nay tôi đứng ở trung tâm của chung cực vạn vật này, không phải là nói tôi đến âm tào địa phủ, có thể chuyển thế đi đầu thai rồi sao?

Song vô luận thế nào tôi cũng không tin chỗ này thật có thể thực hiện tất cả nguyện vọng, ví dụ như. . . .

Suy nghĩ, tôi ngẩng đầu lên hỏi: “Cái gì kia, anh mới nói có thể thực hiện tất cả nguyện vọng?”

Tôi vừa dứt lời, người đàn ông cho rằng tôi đã mắc câu, lập tức gật đầu mỉm cười nói: “Đương nhiên.”

“Vậy tôi thật sự có một nguyện vọng.” Tôi gãi đầu nói: “Tôi có thể làm tình với anh không?”

“Làm. . . .” Người đàn ông khựng một chút, trên khuôn mặt giống Đao Phong như đúc xuất hiện một loại biểu cảm có thể gọi là vặn vẹo.

Sau một lúc lâu, hắn bình phục tâm tình, hỏi tiếp: “Tại sao muốn làm tình với tôi.”

“Bởi vì bộ dáng anh và người tôi yêu giống nhau, trước khi chết chưa từng làm với cậu ấy một lần ông đây không cam lòng!” Tôi phát điên nói.

Người đàn ông: “…”

“Cậu chưa chết.” Người đàn ông nhức đầu xoa thái dương, rốt cuộc nói ra lời thật: “Hơn nữa dù cho tôi có thể thực hiện nguyện vọng của cậu, cậu cũng phải trả giá rất lớn.”

Thấy hắn rốt cuộc nói vào chủ đề, tôi hắng giọng, nghiêm mặt nói: “Nói đi, nguyện vọng duy nhất của tôi bây giờ chính là mang Đao Phong ra khỏi nơi này, chỉ cần thế tôi phải trá giá đắt thế nào cũng được.”

Lời tuy nói như vậy, nhưng tôi biết cái giá phải trả tuyệt đối sẽ không đơn giản, nơi này chốn chốn lộ ra một cổ thần bí và quỷ dị, kể cả người đàn ông này, cũng không giống như thứ có sinh khí, mặc dù hắn đang cười nói trò chuyện cùng tôi, trong mắt tôi vẫn không khác gì người chết, với tư cách phong quỷ sư, tôi có thể rõ ràng cảm giác được sự âm lãnh và quỷ khí thấm vào trong xương tủy của nơi này và kẻ kia.

Cái vạn vật chung cực và âm dương thái cực chó má gì, rõ ràng chính là ác quỷ quấy phá, nói dứt khoát một chút, không đúng chính là thứ so với cổ độc còn nham hiểm hơn gấp trăm lần.

“Cái giá rất đơn giản.” Người đàn ông đi về phía trước hai bước, hắn mỗi lần di chuyển một phân, thái cực càn khôn bốn phía sẽ theo động tác của hắn biến đổi một phân: “Cậu nên biết không chỉ mình cậu đến đây, trong không gian giống như cậu bây giờ, còn có những người khác cũng đang cùng tôi nói chuyện, các cậu gặp phải sự lựa chọn giống nhau, đó là sống hay chết, cậu có thể chọn một mình tự ra ngoài, cũng có thể chọn để những người khác ra ngoài, chỉ người ra ngoài mới có thể sống sót, còn lại đều phải ở lại đây cùng tôi bầu bạn.”

“Nói như vậy tôi phải chọn tự mình ra ngoài, hay để những người khác chết thay tôi?” Tôi kinh ngạc nói: “Anh ra một đề bài não tàn như thế, phần lớn mọi người đều chọn để những người khác đi tìm chết, đây chẳng phải là thành tâm bẫy người sao?”

Chiến thuật tâm lý chẳng phải cũng chơi vậy sao?!

Người đàn ông gật đầu: “Cậu muốn nghĩ như vậy cũng được, nếu tất cả các cậu chọn để những người khác ra ngoài, tôi có lẽ sẽ từ bi để các cậu cùng sống sót rời khỏi đây, song trong lòng cậu rõ ràng, việc đó không có khả năng.”

Đương nhiên không có khả năng, dù cho những người khác một lòng hướng thiện lấy giúp người làm niềm vui, chỉ cần có ả đàn bàn khốn kiếp Đường Ninh kia tất cả sẽ toi đời. Ả tuyệt đối sẽ không chọn để những người khác đi ra.

Chẳng lẽ nói năm đó nhóm người kia cũng bị một câu hỏi não tàn này vây chết ở đây? Sở Vấn Thiên họ chính là chọn bản thân rời đi mới được làm người sống sót? Năm mươi chín người khác đều chết ở chỗ này?

Nhưng là như thế căn bản không giải thích được, nếu quả thật là như vậy Đao Diên vì sao nói hai nhà Sở Ngô hại chết người Đao gia, rất rõ ràng bản thân gã không phải người phản bội, mà lại kiên định cho rằng người phản bội là người trong hai nhà khác.

Còn nữa, dưới loại tình huống biết rõ rất có thể bị những người khác phản bội, xuất hiện người phản bội tuyệt đối không chỉ đơn giản hai người như vậy, tôi cũng không tin trong sáu mươi bốn người kia đều là nam tử hán đại nghĩa lẫm liệt, nhân số càng nhiều xuất hiện sai số càng nhiều. Khi thực sự đối mặt với cái chết, phần lớn con người nhất định đều chọn sống sót, đây là khát cầu căn bản nhất của nhân loại.

Nghi vấn lớn nhất là, vì sao cũng chỉ có năm người Sở Vấn Thiên còn sống, tỷ lệ ra ngoài và ở lại rốt cuộc tính thế nào?

“Mặc kệ ra sao, tôi sẽ không để người khác thay tôi chịu oan ức.” Như vậy quá không ra gì, tôi lắc đầu nói: “Tôi đánh cược chú và chị Tuyền cũng sẽ không chọn như vậy, Đao Phong thì càng không, tôi không thể để cậu ấy chết ở chỗ này.”

Nói xong tôi cố sức gõ đầu, chỉ cảm thấy thứ suy nghĩ trong đầu nhiều lắm, tôi đã sắp không nắm bắt được nữa rồi, nếu như có chú ở đây thì tốt quá, cùng ông ấy thương lượng ít nhất có thể đưa ra một suy nghĩ rõ ràng.

Người đàn ông sau khi tôi chọn xong không cho tôi thêm thời gian suy tính, hừ một tiếng nói: “Vậy cậu cứ chết ở chỗ này đi.”

Sau đó, tôi phát hiện tôi lại không nhìn thấy gì nữa.

Thế nhưng sau khi mất đi thị giác, thính lực của tôi lập tức khôi phục, tôi nghe được một thanh âm quen thuộc ở bên cạnh gọi tôi, không nhịn được mừng rỡ đáp lại: “Đao Phong?”

“Sở Dương.” Đao Phong dường như cũng lựa chọn giống tôi, tôi nghe được cậu ấy vừa gọi tên tôi vừa đi về hướng này, cũng nhanh chóng lần mò đi tìm cậu ấy.

Hai chúng tôi cùng trợn to mắt như người mù dò dẫm tìm kiếm đối phương trong thái cực, vừa đi vừa gọi, còn lo sợ đối phương không nghe được mà cố tình phóng to tiếng, tôi chợt phát hiện, hóa ra khi xác định xung quanh không còn ai khác, Đao Phong thường sẽ lộ ra một mặt ngây thơ.

Song bây giờ phát hiện điểm ấy cũng đã muộn, tôi khổ sở nghĩ, chúng tôi đều đã không còn thời gian nữa rồi.

Từ khi người đàn ông kia nói câu đó, tôi đã rõ ràng nhận thấy cơ thể nặng nề và hô hấp tắc nghẽn, giống như một ông lão tuổi già sức yếu, bất cứ khi nào cũng có thể đi đời nhà ma, cảm giác này vô cùng không tốt.

Tôi mù mịt lại mong đợi đưa tay lần mò đi về phía trước, khi tay trái cùng đầu ngón tay lành lạnh kia của Đao Phong chạm nhau, cơ thể lập tức dâng lên một luồng điện.

“Đao Phong. . . .” Tôi mừng rỡ kêu lên, cầm tay Đao Phong, dùng chút lực kéo cậu ấy vào lòng.

Đao Phong bất ngờ không kịp đề phòng bị tôi ôm lấy, sau một lúc ngẩn ra, thấp giọng nói: “Chúng ta cùng chết ở đây nhé.”

Thanh âm cậu ấy trầm lắng mà kiên định, tôi nghe mà lòng chua xót, tôi biết cậu ấy nghĩ thế nào, nếu số người đi ra chỉ có một, vậy cậu ấy chắc chắn mong muốn người này là chị Tuyền, chú thậm chí là Đao Diên, bởi vì tôi có thể cùng cậu ấy nói chuyện, đã chứng tỏ tôi đã chọn lưu lại, cậu ấy đại khái cho rằng có thể cùng tôi chết ở đây cũng là lựa chọn tốt.

Người này đối đãi với bạn bè luôn dịu dàng như vậy.

Đối đãi với người yêu, ví dụ như tôi, thì lạnh lùng lại tàn khốc. . . .

Trong lòng tôi mềm nhũn, một tay ôm hông Đao Phong, một tay sờ mặt cậu ấy, sau đó nghiêng đầu hôn lên.

Lúc đầu hôn lên mặt, tôi hơi xê dịch, lại đụng phải cánh môi mềm mại lạnh buốt.

Đao Phong hơi hé miệng, mặc cho tôi luồn lưỡi vào đảo khuấy tán phá bừa bãi, khiến tôi càng không cố kỵ gì.

Tôi càng làm sâu thêm nụ hôn này, nghe Đao Phong ồ ồ thở dốc, hai tay ở thân cậu ấy vuốt lên vuốt xuống, khiến cơ thể hoàn mỹ rắn chắc của cậu ấy cùng tôi chặt chẽ dính vào nhau, sau đó theo xương quai xanh khêu gợi chậm rãi mút xuống dưới, dọc theo đường ngực xinh đẹp hướng vào trong kéo dài. . . .

“Ưm!”

Tiếng rên rỉ của Đao Phong chợt nặng thêm thức tỉnh lý trí của tôi, tôi chợt dừng lại động tác, hốt hoảng trong bóng tối giúp cậu ấy cài lại quần áo, tiếng nói tắc nghẽn lớn tiếng nói: “Không thể tiếp tục, tiếp tục như vậy nữa tôi thực sự không nhịn được, Đao Phong. . . .”

“Ừm.” Đao Phong chưa ngừng thở dốc, tựa đầu trên vai tôi, cậu ấy vừa rồi bị tôi hôn hầu như suýt hít thở không thông, cộng thêm sự suy yếu trước khi chết, hiện giờ đã sắp đứng không vững.

Tôi nắm tay phải cậu ấy đặt bên môi hôn một cái, hỏi: “Còn đau phải không.”

Đao Phong khẽ lắc đầu, lần nữa đứng thẳng người, sau đó im lặng không lên tiếng chần chừ hồi lâu.

Trong không khí lạnh lẽo nhưng lan tỏa hơi thở mờ ám, tôi chờ cậu ấy nói tiếp, tôi biết trước ranh giới sống chết này, cậu ấy chắc chắn muốn nói gì đó với tôi, câu nói kia có lẽ là không đau, cũng có lẽ là câu tôi chờ mong đã lâu, tôi yêu anh . . . .

Quả nhiên, Đao Phong bắt đầu dùng một loại giọng điệu đặc biệt ngượng ngùng chậm rãi nói: “Sở Dương, tôi . . . .”

Khi sắp nghe được mấy chữ cuối, sau đầu tôi bỗng nhiên truyền đến một trận đau nhức, trong tai oành một tiếng, bỗng nhiên cái gì cũng không nghe được nữa.

Hóa ra cái chết chính là thế này.

Một khắc ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối kia, tôi hầu như lệ rơi đầy mặt. Đăng bởi: admin

Trước/112Sau

Theo Dõi Bình Luận