Saved Font

Trước/278Sau

Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 180

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Cô có biết cô ấy là ai không? Cô ấy là người phụ nữ của cậu Liên đấy.” Tạ Na là quản lý của Lương Vân Hạ , nghe xong lập tức bùng nổ, trong lúc nhất thời đã lôi cậu Liên ra.

Trong góc, cậu Liên nheo nheo mắt lại, thoáng qua vẻ tàn nhẫn lạnh lẽo.

Khóe môi Tô Khiết nhếch lên một cái, giống như khẽ cười: “Đừng nói là người phụ nữ của cậu Liên , cho dù là cậu Liên đi nữa…” Lời cô nói chợt dừng một chút, sau đó không nhanh không chậm nói hết câu: “Cũng không có tư cách lục soát túi của tôi.”

Cô vừa nói xong, tất cả mọi người đều xôn xao.

Ai cũng biết cậu Liên không dễ chọc vào, người kia là một sự tồn tại như Diêm Vương ở địa ngục.

Khắp cả thành phố A, người dám nói cậu Liên như vậy không có bao nhiêu, người phụ nữ này là muốn chết à.

Người đàn ông ngồi trong góc đột nhiên được nhắc tới khẽ giật giật đầu lông mày, đáy mắt hiện vẻ thâm sâu khó đoán.

“Hơ, cô nói cái gì? Cô nói cậu Liên không có tư cách lục soát túi của cô? Tôi thấy cô điên rồi.” Tạ Na giống như bắt được nhược điểm trí mạng, cố ý hô lớn.

Đương nhiên cô ta biết rõ cậu Liên ở đây, cố ý nói để cậu Liên nghe, cô ta cho rằng cậu Liên nghe xong sẽ tức giận.

“Nếu không, cô nói xem cậu Liên có tư cách gì mà lục soát túi của tôi? Hay là, cô kêu cậu Liên tới đây mà lục soát đi?” Tô Khiết chớp mắt, vẻ mặt thản nhiên.

Trong góc, khóe môi người đàn ông cong lên, đột nhiên nở nụ cười.

“Cậu Liên , người phụ nữ này thật không biết tốt xấu, có muốn tôi kêu người dạy dỗ cô ta một chút hay không?” Người đàn ông đứng bên cạnh cậu Liên cho rằng cậu Liên như vậy là đang tức giận, nắm thời cơ nịnh nọt.

Cậu Liên hơi đảo mắt, lạnh lùng liếc người đàn ông kia, chợt nói: “Cô ấy vừa nói tôi cũng không có tư cách, cậu nghĩ cậu có à?”

Người đàn ông hoảng hốt, nhất thời chỉ cảm thấy kinh sợ đến mức lạnh sống lưng, lời này của cậu Liên có ý gì?

Người phụ nữ kia nói cậu Liên không có tư cách, cậu Liên tự nhận mình không có tư cách? Đây không phải phong cách của cậu Liên .

“Tôi thấy cô là có tật giật mình, sợ rồi sao? Dây chuyền của Vân Hạ chắc chắn là giấu trong túi của cô, cho nên cô mới không dám để tôi lục soát.” Tạ Na vì có “chứng cứ vô cùng xác thực”, nên cảm thấy mình không cần sợ hãi.

“Cô không cho tôi lục soát, là trong lòng có điều mờ ám, tôi mà tìm ra chứng cứ, thì xem cô còn nói gì được.” Tạ Na muốn sấn tới cưỡng ép lục soát túi.

“Cô có thể thử xem.” Tô Khiết không động đậy, chỉ là, vào lúc tay Tạ Na sắp chạm vào túi Tô Khiết, đôi mắt cô đảo qua, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào tay Tạ Na.

Trong nháy mắt đó, tay Tạ Na dừng lại, khẽ run, rõ ràng tay cô ta chỉ cách túi vài xăng ti mét, nhưng cô ta lại không hề dám đưa tới.

Như thể chỉ cần duỗi tay ra, tay cô ta sẽ lập tức gãy lìa.

Nhất thời, không chỉ Tạ Na bị dọa, tất cả mọi người ở hiện trường đều bị khí thế này của cô dọa sợ.

Trên mặt cậu Liên càng kinh ngạc hơn, người phụ nữ này?

Một người phụ nữ có thể có khí thế như vậy, vẫn là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy.

Trước/278Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Luyện Khí Năm Ngàn Năm