Saved Font

Trước/130Sau

Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác

Chương 23: Nụ Hôn Có Vị Bia.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nhưng bia lần này hình như ngon hơn bình thường. Uyển Đình vì quá say nên cô chẳng phân biệt được thứ gì với thứ gì. Khoang miệng của anh tràn ngập mùi vị bia tươi. Uyển Đình ôm lấy anh hôn một cách non nớt.

Vũ Phong khó chịu với chuyện này nên đè cô ra bàn. Nhìn vào khuôn mặt mơ màng của Uyển Đình nó càng khiến anh thấy khó chịu. Cô giống như đang quyến rũ anh vậy, nhưng anh lại không thấy nó kinh tởm mà ngược lại, sự hưng phấn trong người anh đang dâng tràn.

Anh cúi người xuống hôn lấy cái cổ trắng ngần của cô. Uyển Đình hơi rụt người lại, dây áo của cô vô tình tuột xuống. Vũ Phong nhếch mép, anh bắt đầu mạnh tay hơn. Luồng vào áo nắn bóp bộ ngực căng tròn của cô. Uyển Đình rên lên khe khẽ, cô hơi mếu máo, hai mắt đỏ ửng như đang chảy nước.

Mặc Vũ Phong không nói nhiều mà cởϊ qυầи của cô xuống “xử” tại chỗ. Uyển Đình run rẩy nằm trên bàn, từng đợt đưa vào như muốn khiến cho cô chết đi.

Vũ Phong thô bạo đến nỗi nơi đó của cô nóng rực vì ma sát. Nước mắt tràn lan mặc dù cô vẫn còn say khướt. Mồ hôi của Vũ Phong rơi xuống tấm lưng trắng nõn đầy dấu vết đỏ chót của cô. Hương vị này thật sự khiến hắn cảm thấy rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Hắn hôn lên tấm lưng của cô, cắn lên cổ cô để lại dấu vết đỏ hỏn. Môi cô bị anh hôn sưng tấy lên. Bàn tay luôn xoa bóp ngực của cô một cách thô bạo. Người cô ướt đẫm mồ hôi, mái tóc bết dính lên hai bên má. Miệng thở hổn hển không thể dừng.

Sáng hôm sau. Uyển Đình mở mắt dậy, cô đang nằm trong phòng của mình. Cả người cô đem lại một cảm giác thật quen thuộc, không phải, là cơn đau quen thuộc mới đúng. Cô ngồi dậy, chiếc chăn rơi xuống làm lộ ra cơ thể không một lớp áo. Hơn nữa, trên ngực cô tràn đầy dấu hôn, in cả năm ngón tay của ai đó.

Cô nhìn sang bên cạnh mình, biết dấu ngón tay của ai rồi. Là người đàn ông đó, người đàn ông đêm qua đã đi chơi với nhân tình. Vũ Phong nằm ngủ bên cạnh cô, như cô đã đoán trước anh ta không hề mặc quần áo. Và sau đó…

Uyển Đình vẫn còn chưa tỉnh ngủ, bỗng chốc cô giật mình nhìn xuống dưới. Cô lại nhíu mày nhớ lại những gì đã xảy ra hôm qua. Thật kinh khủng.

-Ôi trời!

Cô thốt lên một tiếng, không to cũng không lớn nhưng nó nói lên sự bất lực của cô.

Nụ hôn ướŧ áŧ có vị bia, tư thế nằm trên bàn cho anh ta thưởng thức. Cô còn ôm anh ta mà níu kéo lấy nụ hôn nóng bỏng ấy. Hơn nữa, cô thực sự không hề bị động trong chuyện này.

Bia rượu thật nguy hiểm. Cô chỉ nhớ mình uống có một lon thôi mà, một lon, rồi lại tới hai lon, chục lon lúc nào cũng không hay. Và kết quả nó thành ra thế này đây. Cô cảm giác mình không còn là chính mình nữa. Thứ tình chết tiệt đó.

Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống hai gò má. Cô mím môi cũng không dám mím mạnh, môi cô rách rồi, rách ở bên trong nên nó xót quá. Nhưng không xót bằng trái tim cô bây giờ.

Cô đứng lên bước vào nhà tắm, xối sạch những thứ trên người. Kể cả sự dơ bẩn của cô ngày hôm qua. Cô không ngờ là mình có thể làm những hành động đó. Đối với một người như cô mà nói thì thật sự là rất kinh tởm.

Bước ra ngoài với bộ đồ công sở lịch sự. Cô không thể quên hôm nay là ngày đi đàm phán với công ty đối tác. Ngồi trước gương cô buộc mái tóc của mình lại. Khuôn mặt không có tí cảm xúc nào. Xong xuôi cô tính đứng lên rời đi ngay, mặc kệ Vũ Phong vẫn còn nằm đó.

Nhưng cô khựng người lại. Thở dài một hơi quay lại mở hộc tủ ra. Vẫn là thứ thuốc tránh thai ấy. Cô uống hai viên, còn lại cất vào tủ. Lúc này mới quay người rời đi nhưng lại bị một cánh tay nắm chặt lại.

Cô nhìn xuống, là Vũ Phong. Anh ta tỉnh ngủ rồi. Chắc cũng đã thấy cái cảnh cô uống thuốc rồi nhỉ?

-Cô vừa uống thứ gì thế?

Anh trầm giọng hỏi, mới sáng sớm nhưng cả người anh bóng đêm vẫn còn quanh quẩn. Chăn chỉ che nửa người dưới, còn nửa trên lộ sạch.

Uyển Đình nhếch mép cười, không phải chỉ một mình cơ thể cô có dấu vết. Mà cả trên người Vũ Phong cũng thế. Thậm chí dấu còn đậm hơn của cô. Có cái vẫn còn hơi hơi rỉ máu và có vẻ là do cô gây ra. Cô nghiến răng căm giận chính bản thân mình.

-Thuốc tránh thai.

Cô thẫn thờ nói với Vũ Phong. Hai hàng lông mày rậm của anh ta từ từ giãn ra. Nhưng chỉ một lúc sau đó khuôn mặt lại u ám đến đáng sợ. Bàn tay vô thức siết chặt lấy tay cô hơn.

-Anh đang làm tôi đau đó.

Cô nhíu mày nói. Vũ Phong gằn giọng.

-Cô tự động uống thuốc tránh thai cơ à?

-Nếu tôi không uống thì anh cũng sẽ bắt ép tôi uống thôi.

Cô nói. Mặc Vũ Phong bỗng bật cười, một nụ cười khiến cô rợn gáy.

-Uyển Đình ơi là Uyển Đình, cô cũng biết giữ lòng tự tôn của mình quá đi chứ.

Anh vừa nói, miệng thì vẫn nhếch mép cười dè bỉu. Anh thực ra đang cảm thấy trong người đang rất nóng giận, anh không hiểu lí do vì sao lại như thế nữa.

-Tôi không muốn bị anh xem là người dùng huyết thống để níu giữ danh vọng. Tôi đã làm theo lời anh rồi còn gì, nếu tôi có thai, người khổ chỉ là tôi.

Uyển Đình nói, trong lòng vẫn rất sợ hãi khi phải đối diện với anh. Vũ Phong cầm lấy cái khăn quấn quanh eo rồi đứng lên. Anh vuốt mái tóc ra phía sau. Khuôn mặt nhìn cô tràn đầy hứng thú. Bàn tay thô to cầm lấy cằm của cô đưa lên trên.

-Đó là điều đương nhiên, không chỉ chuyện đó, mà cả cuộc đàm phán hôm nay, nếu cô không thành công thì xem như cuộc đời cô chấm dứt. Chấp nhận làm chó đi!

-Tôi có làm chó hay không, qua ngày hôm nay là biết.

Cô gồng người để không rơi giọt nước mắt. Vũ Phong buông tay ra, đi vào trong nhà tắm đóng cửa lại. Tiếng nước xả cùng với tiếng huýt sáo khiến cô không cầm được mà rơi một giọt nước mắt. Rơi đúng một giọt. Cô lau nó đi rồi cầm túi bước ra ngoài.

Qua ngày hôm nay thôi, nếu thành công thì sống, không thành công thì cuộc đời cô chấm dứt. Thế thôi, nguyên ngày hôm nay cô chỉ có như thế. Vậy nên cô không thể thất bại được.

[…]

Chiếc xe dừng ở trước khách sạn Black Rose. Cô bước xuống nhíu mày nhìn tòa nhà to lớn trước mặt. Đây chính là địa điểm gặp đối tác mà cô đã hẹn trước. Khoảng 9 giờ sáng sẽ gặp, bây giờ mới 8 giờ 30 nên cô còn dư chút thời gian.

Ngồi ở ghế uống một ly cà phê nóng hổi. Hơi nước bốc lên khiến cho khuôn mặt cô trở nên mờ ảo lạ kì, những người đi ngang qua vô thức liếc nhìn cô một cái. Họ không thể kìm lại được trước vẻ đẹp tuyệt sắc này.

Hôm nay là ngày quan trọng nên Uyển Đình trang điểm chút ít. Cô còn mang giày cao gót thay vì giày đế bệt như thường ngày cho ra dáng một nhân viên ưu tú. Nhưng vì lần trước vết bỏng do Cẩn Mai gây ra ở gót chân vẫn còn nên bây giờ nó xót hơn khi mang giày cao gót.

Cô xoa xoa gót chân, lấy một miếng băng cá nhân trong túi ra rồi dán lên phần trên gót. Đó là chỗ ma sát với giày nhiều nhất. Chỉ mới mang một chút mà cô đã thấy đau rồi. Không biết nguyên ngày hôm nay có ổn không nữa.

Bỗng nhiên lúc này một người đàn ông ngồi đối diện cô. Uyển Đình nhướn mắt nhìn người đàn ông đó. Tự giác môi cô nở một nụ cười.

-Lục tiên sinh làm gì ở đây thế?

Cô nói rồi nhìn Lục Tuấn Lãng ngồi trước mặt mình. Anh mặc bộ vest rất chỉnh chu. Mái tóc lãng tử được vén ra hai bên trông anh đẹp trai hơn nhiều. Một nét rất thư sinh nhưng không kém phần quyến rũ.

-Hôm nay anh đi gặp công ty đối tác, còn em?

Tuấn Lãng mỉm cười vui vẻ nói. Uyển Đình tỏ vẻ bất ngờ.

-Em cũng giống anh.

-Chúng ta có nhiều điểm giống nhau thật đấy!

Tuấn Lãng nói rồi cười thầm. Có vẻ như cô không biết khách hàng hôm nay sẽ gặp chính là anh. Nhưng anh không định nói cho cô chuyện này vội đâu, bởi anh muốn nhìn thấy dáng vẻ bất ngờ đáng yêu của cô sau khi biết sự thật hơn.

Trước/130Sau

Theo Dõi Bình Luận