Saved Font

Trước/130Sau

Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác

Chương 79: Bỏ Rơi.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Cô đứng lên khỏi xích đu. Bác Thần nhìn vào khuôn mặt đầy kiên định của cô thì anh nhếch mép. Anh đi lại vỗ vai cô mà cổ vũ.

-Được lắm, từ giờ thì mọi thứ sẽ nhờ em.

Uyển Đình nhìn Bác Thần, con mắt cô không còn buồn rầu hay bực tức gì nữa. Cô sẽ khiến cho Vũ Phong khóc ra máu, còn đứa con này… cô nhất quyết phải sinh nó ra, cho dù có phải đánh đổi tính mạng giữa cô và nó.

-Cảm ơn anh đã cho em lời khuyên.

Cô nói. Gương mặt trở nên nghiêm túc hơn hẳn, rồi bỗng chốc cô nở nụ cười bí hiểm. Bác Thần cũng thế, và dường như chỉ có hai anh em hiểu được nụ cười này có ý nghĩa gì.

Bước vào trong nhà. Vũ Phong vẫn đang ngồi nghe màn giảng dạy của Bác Thành. Cô không biết rằng anh ấy có hiểu được gì hay không nhưng có vẻ anh nghe rất say sưa mà không bỏ lỡ câu nào. Khi thấy cô thì anh vẫy tay gọi như một đứa trẻ.

-Đình Đình, em đang làm gì thế?

-Này, cậu có nghe tôi nói không vậy?

Bác Thành có chút bực khi thấy Vũ Phong không chú ý đến lời nói của anh. Uyển Đình mỉm cười lên tiếng.

-À, em ra sau vườn hóng gió, nhưng mà anh và Bác Thành đang làm gì thế?

Uyển Đình đi lại ngồi cạnh Vũ Phong. Anh cảm thấy điều này có hơi khác thường, nhưng tình yêu đang chớm nở trong đầu khiến cho anh mụ mị, chẳng còn nghĩ được gì khác nữa. Anh cảm thấy vui khi cô nhẹ nhàng với anh như vậy. Và anh cảm giác như mọi thứ đang quay trở về như lúc ban đầu. Nhưng lần này anh sẽ không lặp lại lỗi sai đó nữa.

Bác Thần đứng trên lầu nhìn xuống, anh mỉm cười, chờ đợi cho đến lúc Mặc Vũ Phong rơi vào tột cùng của sự đau khổ. Như thế thì anh với dễ chịu được đôi chút. Và mỗi lần nghe tin cậu ta hành hạ em gái của anh thì anh thật sự muốn gϊếŧ chết Vũ Phong ngay lập tức. Nhưng giờ thì ổn rồi, mọi thứ sẽ do chính tay em gái của anh lo liệu, việc của anh bây giờ chỉ là tìm kiếm cho ra kẻ đã dám xịt hơi cay vào mắt của Uyển Đình mà thôi.

Mọi thứ đều diễn ra một cách rất bình thường. Chỉ là Uyển Đình bây giờ đã là một phụ nữ có thai nên cô không thể chơi bời lêu lổng như trước nữa. Cô luôn xen kẽ giữa việc học và nghỉ ngơi. Nhưng cô thấy mình đang ưu tiên việc nghỉ ngơi nhiều hơn. Vũ Phong thì muốn cô ở nhà, vì Cẩn Mai vẫn chưa được tìm thấy nên anh thực sự rất lo cho Uyển Đình.

Thông tin cô có thai đến tai đám bạn cô không nhanh cũng không chậm. Chỉ là trong một buổi chiều nắng nhẹ. Trong lúc đang ngồi ở căn tin trường thì cô đã lỡ miệng tiết lộ chuyện đó. Và đám bạn của cô thì có vẻ không hề hài lòng.

-Cậu nói đùa với tớ đúng không? Có thai? Vào thời điểm này sao?

Tư Niên nhíu mày không hiểu nổi. Gia Kỳ khoanh tay kiềm chế cơn giận đang sục sôi trong người mình lại. Lan Chu thì ngồi rung đùi, nó lo lắng cho Uyển Đình cũng như nó cũng đã biết cái thai trong bụng cô đang khá nguy hiểm.

-Rồi lỡ tới lúc sinh gặp chuyện thì sao?

Lan Chu hỏi. Uyển Đình trả lời.

-Không sao đâu, bác sĩ nói rằng nếu tớ cầm cự được ba tháng đầu thì sau này tỉ lệ nguy hiểm sẽ thấp hơn.

Giọng nói cô bình thản đến mức khiến người khác phải lo lắng. Gia Kỳ hỏi thử.

-Vậy tới nay cậu được mấy tháng rồi.

-2 tháng rưỡi, hết tuần này là tròn ba tháng nên các cậu có thể yên tâm.

Cô vỗ vai từng đứa mà trả lời. Bọn nó dù nghe vậy thì cũng không thể nào yên tâm được. Chuyện sinh nở đâu phải chuyện đùa, huống chi trước đó Uyển Đình còn rơi vào nguy hiểm do bị sảy thai, bây giờ mọi thứ chưa kịp vào đâu thì cô lại có thai.

-Có thai?

Bỗng nhiên một giọng nói vang bên thai. Uyển Đình quay đầu ra sau thì thấy Lục Tuấn Lãng đang đứng đó, dạo này cô ít gặp anh nên bây giờ gặp lại thì có chút phấn khích. Cô nhìn anh, nụ cười vẫn tươi tắn như ngày nào.

Tuấn Lãng cười gượng đi lại ngồi lên ghế, anh vẫn còn chút bần thần vì câu nói khi nãy. Cô… lại có thai sao? Chuyện này anh không hề hay biết cũng như những người thu thập thông tin cũng chẳng báo với anh về chuyện này.

-Em… có thai hả?

Tuấn Lãng hỏi lại một lần nữa để chắc chắn rằng anh không nghe nhầm. Uyển Đình ngơ người trong giây lát. Cô quên mất là Tuấn Lãng vẫn chưa biết gì, cô mỉm cười gật đầu. Tuấn Lãng suýt thì làm rơi ly nước trên tay.

Bây giờ trong người anh đang nổi lửa. Mặc Vũ Phong… tên khốn đó đã làm cho cô có thai, trong khi cô vừa mới sảy thai cách đó không lâu. Lại còn có nguy cơ cô sẽ gặp nguy hiểm nếu sinh cái thai đó ra. Lục Tuấn Lãng chửi thầm, anh muốn Vũ Phong chết quách đi thì hơn. Hắn ta giày vò cô như vậy còn chưa đủ hay sao? Bây giờ còn muốn khiến cho tính mạng của cô gặp nguy hiểm. Nếu như cô mà có gặp mệnh hệ gì thì anh khẳng định. Mặc thị sẽ không yên với anh đâu.

-Em ổn chứ?

Anh hỏi. Uyển Đình không có vẻ gì là không ổn. Cô lắc đầu rồi nói.

-Em không sao, lâu rồi không gặp nhìn anh khác quá.

Tuấn Lãng nghe vậy thì ngại ngùng xoa đầu.

-Anh chỉ tháo cái mắt kính ra mà ai cũng nói thế.

Mắt kính mà anh thường đeo đúng thật là đã biến mất. Nhưng thứ gì xảy ra cũng có nguyên nhân của nó. Nguyên nhân cặp mắt kính của anh biến mất chính là do trận đánh giữa hai phe phái thành phố ngầm.

Anh đánh hăng quá làm mất luôn cặp mắt kính, thứ khiến cho anh trở nên ngoan hiền. Bây giờ thì nó mất rồi, anh cũng không thích xài cái mới nên để vậy luôn. Và không hiểu sao từ đó ai cũng nhìn anh, trước đó họ nhìn bằng con mắt ngưỡng mộ và thân thiện. Nhưng bây giờ thì nhìn bằng con mắt ngưỡng mộ và có chút sợ sệt.

-Nhìn anh như người khác vậy.

Uyển Đình nói tiếp, miệng tủm tỉm cười làm cho Tuấn Lãng cũng bớt tủi hơn phần nào. Anh cũng nhận ra rằng có vẻ như lần này cô rất mạnh mẽ đương đầu với sóng gió. Không còn khóc lóc buồn bã như trước. Anh mỉm cười nhạt nhẽo, vậy là được rồi. Nếu cô có thể mạnh mẽ như vậy thì xem như lòng anh cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

Bây giờ chỉ còn đám bạn của cô là tụi nó không hài lòng xíu nào. Ngồi nhìn cô và Tuấn Lãng nói chuyện mà tụi nó bất lực không còn gì để nói. Có khi nó còn lo lắng hơn cô không chừng.

Chiều hôm đó lúc tan học. Cô đi cùng Tuấn Lãng ra cổng trường, cả hai cười đùa nói chuyện rôm rả khiến cho người nào đó đang ghen tị đến nỗi siết chặt vô lăng xe. Uyển Đình dừng chân lại khi thấy chiếc xe quen thuộc trước mặt. Vũ Phong bước ra từ trong xe rồi đi lại chỗ cô. Mặt anh hậm hực vì nhìn thấy Tuấn Lãng.

-Lục tổng, có vẻ như…á!

Vũ Phong đang tính nổ ra một trận khẩu chiến trước sân trường với Tuấn Lãng thì bị Uyển Đình thúc vào bụng một cái đau điếng. Anh đau muốn rơi nước mắt nhìn cô. Uyển Đình tạm biệt Tuấn Lãng.

-Tạm biệt nhé, hẹn gặp lại ở buổi tiệc.

Nói xong cô kéo Vũ Phong vào xe. Ngồi trong xe anh xin lỗi cô bằng mọi cách. Uyển Đình khó chịu.

-Chẳng phải em đã nói rằng anh không được đi gây sự nữa à?

-Anh xin lỗi, tại mỗi lần nhìn thấy hắn ta là anh không kiềm chế được.

Vũ Phong thiếu điều muốn quỳ xuống xin lỗi cô. Uyển Đình liếc anh, cô thở dài, dù sao thì bà bầu cũng không được nóng giận. Sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe. Vũ Phong thấy mình đã thoát được thì cũng thở phào. Anh nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng vẫn còn nhỏ của cô, miệng nói những lời yêu thương.

-Anh biết sai rồi vợ à, sau này anh sẽ không ghen tuông vô lý nữa.

-Anh ghen sao?

Uyển Đình nhìn anh mà bật cười. Vũ Phong đành thừa nhận.

-Ừ, anh ghen.

Nói xong anh hôn lên trán cô một cái. Uyển Đình mỉm cười nhẹ nhàng. Nhưng chưa kịp hòa thuận được một phút thì Vũ Phong bỗng nhíu mày hỏi cô.

-Nhưng em nói hẹn gặp lại hắn vào bữa tiệc mà, bữa tiệc nào vậy?

-Bữa tiệc vào cuối tuần, anh cũng phải đi mà?

Cô thản nhiên. Vũ Phong có vẻ không vui, anh nói.

-Nhưng em vẫn còn yếu mà, đến nơi đông người nguy hiểm lắm.

Ngay lập tức anh bị cô cốc một cái vào đầu. Vũ Phong lấy tay xoa không dám cãi lại. Uyển Đình nói bằng giọng trách móc.

-Em không yếu đến nỗi không thể đi đến một bữa tiệc. Vả lại đây chỉ là bữa tiệc của tầng lớp thượng lưu mà thôi. Làm gì mà anh lo lắng thái quá như vậy chứ?

-Anh chỉ không muốn em chịu cực thôi.

Vũ Phong lẩm bẩn rồi lái xe đi. Uyển Đình nhìn anh, rồi cô nhìn ra cửa sổ. Kể từ khi cô đối xử tốt với Vũ Phong thì anh ta thay đổi hẳn. Thứ gì cũng ưu tiên cho cô trước. Thứ gì cũng muốn cho cô, những thứ đắt tiền nhất anh ấy cũng mua chỉ để cho riêng cô.

Anh còn bồi bổ cho cô nhiều đến nỗi cô tăng lên hẳn 6 ký chỉ trong 2 tháng đầu. Mặc dù đó là những điều tốt, nhưng đến một lúc nào đó cô bỏ rơi anh ta. Thì không biết anh còn cưng chiều cô được như thế hay không.

Trước/130Sau

Theo Dõi Bình Luận