Saved Font

Trước/50Sau

Cô Vợ Trọng Sinh Của Mặc Thiếu : Tổng Tài Dịu Dàng Cưng Chiều Em !

Chương 37: Ai Cũng Dám Phao Tin Về Chuyện Của Mặc Cảnh Thâm Sao?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm đi ra khỏi biệt thự, hoàn toàn không để ý đến Quý Mộng Nhiên ở phía sau, để mặc cô ta tự đi theo.

Muốn cùng đi dạo phố, có thể, nhưng ngồi lên xe Mặc Cảnh Thâm thì Quý Mộng Nhiên đừng hòng mơ tưởng.

Đừng nói là Quý Noãn không thể để Quý Mộng Nhiên ngồi ghế lái phụ, mà ngay cả ghế sau cũng không được. Tuyệt đối cô không thể để xe Mặc Cảnh Thâm có chút mùi nào của Quý Mộng Nhiên.

Đến trạm xe bus, Quý Mộng Nhiên nhìn thấy đám đông mặc quần áo nhái hàng hiệu, xách theo túi giá rẻ một hai nghìn đồng, sực mùi nước hoa khó ngửi đang chờ xe ở xung quanh thì lập tức tỏ ra ghê sợ, đứng né sang một bên.

“Chị, hay chúng ta đi taxi đi? Trên xe bus nhiều người như vậy, ở đây còn bao nhiêu người xếp hàng nữa, đông đúc chen lấn quá đi.” Quý Mộng Nhiên đến bên cạnh Quý Noãn nói, cố gắng một nỗ lực cuối cùng.

“Dù sao cũng chỉ có mấy trạm, chen một chút cũng không sao.” Quý Noãn không thèm quay đầu lại, không nhìn cô ta.

“Em nghe nói trên xe bus có rất nhiều ăn trộm, hôm nữa mùi trên những người này cũng rất…”

Cô ta còn chưa nói xong thì tuyến xe bus họ định lên chợt dừng ngay trước mặt. Hàng người ngay ngắn trật tự xếp hàng lên xe, chỉ có hai ba người chen hàng đi lên. Mặc Cảnh Thâm giơ tay lên che cho Quý Noãn đứng xếp hàng phía sau. Hai người hoàn toàn không để ý gì đến lời nói của Quý Mộng Nhiên.

Cô ta nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm không hề có chút ngại ngần. Người như anh có thể nói cả đời chưa bao giờ đi xe bus, thế mà anh cứ tự hạ thấp địa vị của mình dẫn Quý Noãn xếp hàng ở đây!

Nhớ đến lần trước nghe nói anh tự mình mua bánh trôi cho Quý Noãn, Quý Mộng Nhiên tức đến nôn ra máu.

Thấy hai người họ đã lên xe, cô ta nhất thời không thể làm gì khác hơn là đi lên theo.

Người trong xe này cũng không tính là quá đông. Ít ra lúc bọn họ lên xe cũng còn có vài chỗ ngồi.

Nhưng chỉ có hai ghế ngồi cạnh nhau, những ghế khác đều chỉ còn ghế lẻ, lại còn ở hàng dưới.

Đương nhiên Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm phải ngồi chỗ còn hai ghế. Quý Mộng Nhiên vừa bước đến thì phát hiện ra không còn ghế bên cạnh để mình ngồi.

“Mấy hàng cuối còn chỗ.” Quý Noãn nhắc nhở.

Quý Mộng Nhiên không cách nào khác đành phải đi xuống dưới. Nhưng cô ta không ngờ mấy dãy cuối xe bus toàn là người già ngồi còng cả lưng xuống, lại còn có hai ông lão ho khan không ngừng. Không khí ở đây so với phía trước mà nói thì bẩn không thể tưởng tượng nổi…

Mặt cô ta hằm hằm đứng ở đó, đang cân nhắc xem có nên ngồi xuống hay không thì phía trước xe bus có một chiếc xe dừng đột ngột, làm xe cũng phải phanh gấp. Lập tức Quý Mộng Nhiên không thể đứng vững, thở phì phò không cách nào khác, buộc lòng hạ mông ngồi xuống.

Ông lão bên cạnh nhìn thấy cô gái trẻ tuổi này còn hiền hậu quay sang cười với cô ta một chút. Kết quả là khi vừa nhìn thấy khuôn mặt ra vẻ kinh tởm không chịu nổi của cô ta thì lập tức sắc mặt của mấy ông lão ngồi quanh đó cũng lạnh lùng hẳn.

Còn Quý Noãn, chính xác là cô cũng chưa ngồi xe bus nhiều lắm. Nhưng trong mấy năm cuối đời của kiếp trước, cô vất vả đến cả vé xe bus cũng không mua được. Tiết kiệm lâu dài thì đi phương tiện giao thông rẻ tiền cũng là một thói quen.

Cô liếc sang thấy Mặc Cảnh Thâm ngồi trên xe không những không có chút ghét bỏ đám đông tạp nham, mà khuôn mặt tỏ ra thích ứng.

Cho dù ngồi trên xe bus thì khí chất của anh cũng vẫn không đổi, luôn ung dung cao quý.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ xe, người đàn ông này thật sự rất đẹp mắt.

“Anh cũng quen ngồi xe bus sao?” Quý Noãn ghé sát tai anh khẽ hỏi.

Anh cười nhẹ, giọng nói thong dong lãnh đạm: “Em nghĩ là anh chưa từng ngồi xe bus à?”

“Hả? Anh mà cũng ngồi xe bus rồi à?”

Quý Noãn không thể tin được, tuyệt đối không ngờ người thừa kế của nhà họ Mặc, Tổng giám đốc Mặc quyền uy cao sang như anh lại từng có loại kinh nghiệm hòa mình vào cuộc sống dân thường thế này.

Đôi môi mỏng của Mặc Cảnh Thâm thốt lên mấy chữ trầm ổn: “Khi anh đi học ở nước ngoài thì cũng sống tự lập đến hai năm.”

Ý là anh đã từng có thời gian không có người thân bên cạnh, không có người giúp việc và vú nuôi chăm lo cho cuộc sống độc lập của mình.

Là loại cuộc sống tự do để anh muốn ngồi xe bus là có thể ngồi xe bus, muốn làm cái gì là có thể làm cái đó, không có quy củ trói buộc, hơn nữa không cần dè chừng thân phận địa vị cao quý, thậm chí cũng không ngần ngại hòa mình vào cuộc sống bình dân.

Cô thật sự muốn biết Mặc Cảnh Thâm lúc đó để xem anh bây giờ và ngày đó có gì khác nhau.

Quý Noãn ghé lại gần tai anh khẽ nói: “Làm sao bây giờ? Kết hôn lâu như vậy rồi mà em vẫn không hiểu rõ về anh. Anh có giận em không?”

Đôi mắt anh ẩn chứa ý cười thật sâu, quay lại cúi thấp đầu nhìn cô.

Chỉ một cái quay đầu như vậy mà khoảng cách giữa hai người gần đến mức cảm nhận được hơi thở của nhau.

Trên xe lúc này đã đầy người, Quý Noãn lập tức khẽ giật mình, theo phản xạ vội vàng muốn lùi lại, nhưng tay cô bị anh giữ lại không cho đi.

Giọng của Mặc Cảnh Thâm khe khẽ trầm trầm, chỉ mình cô có thể nghe thấy: “Bà Mặc, thời gian còn dài, mỗi ngày chúng ta đều có thể đi sâu tìm hiểu nhau mà.”

“…”

Đi sâu tìm hiểu?

Mặt Quý Noãn nóng bừng, vội vàng định rút tay mình ra.

Nhưng anh vẫn không buông tay.

Suốt quãng đường, Quý Noãn cứ đỏ mặt như vậy, bị anh nắm tay như thế, ngồi trên xe bus nhìn người xuôi ngược.

Quý Mộng Nhiên ngồi hàng ghế sau vừa phải chịu đựng tiếng ho khan và mùi khó ngửi của người bên cạnh, vừa phải chứng kiến hai người phía trên thân mật khăng khít mỗi khi ngước mắt lên nhìn.

Vật vã chịu đựng đến khi có thể xuống xe, Quý Mộng Nhiên là người đầu tiên vọt xuống, vội vội vàng vàng phủi quần phủi áo, như sợ các loại mùi trên xe lưu lại trên người mình.

Quay người lại nhìn thấy Quý Noãn và Mặc Cảnh Thâm đi xuống xe, cô ta cố tình ra vẻ bình tĩnh thuận miệng nói một câu: “Chị, vừa rồi hai người ở trên xe cũng nên chú ý hình tượng một chút. Em ngồi cách xa như vậy mà cũng nhìn thấy anh chị thân mật với nhau. Chuyện này để người ta nhìn thấy nhiều cũng không hay.”

Ánh mắt Quý Noãn lạnh lùng liếc qua cô ta một cái: “Anh chị là vợ chồng, không phải ra ngoài vụng trộm. Nói chuyện thì thầm ở trên xe cũng phải ngại bị người ta nhìn sao?”

“Ý em là, dù sao anh Cảnh Thâm cũng là Tổng giám đốc của Mặc thị, lỡ như gặp phải nhân viên của công ty ở đây, nhìn thấy sếp lớn bình thường uy quyền cao sang mà lại ngồi xe bus, lại còn thân mật với một phụ nữ trên xe như vậy, chẳng may có tin đồn ở công ty thì sẽ không hay…”

Ánh mắt Quý Mộng Nhiên lại lần nữa nhìn xuống cánh tay Quý Noãn, vì cô ta còn chưa dứt lời thì Quý Noãn đã lại khoác tay Mặc Cảnh Thâm một lần nữa.

Tưởng mình là trẻ sinh đôi dính liền thân sao? Không thể tách ra một giây nào!

Quý Noãn bây giờ cứ tình tứ như vậy thật là chướng mắt!

“Cái gì mà thân mật với một người phụ nữ? Chị là vợ được Mặc Cảnh Thâm cưới hỏi đàng hoàng.”

“Nhưng mà…”

Quý Noãn lạnh nhạt ngắt lời cô ta: “Hơn nữa tư cách nhân viên của tập đoàn Mặc thị cũng không kém cỏi. Bọn họ không ngốc, nếu thật sự có nhìn thấy thì họ cũng chỉ tò mò lên mạng tra ảnh của chị, xem có đúng là bà Mặc hay là người phụ nữ khác. Chưa xác định rõ ràng họ cũng không kém thông minh đến mức đi nói lung tung trong công ty. Em cho rằng ai cũng dám phao tin về chuyện của Mặc Cảnh Thâm sao?”

Quý Mộng Nhiên bị nói đến cứng họng, quay đầu đi, ấm ức tràn ngập trong lòng.

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận