Dại Khờ Người ta khổ vì thương không phải cách Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người Có kho vàng nhưng tặng chẳng tùy nơi Người ta khổ vì xin không phải chỗ Đường êm quá, ai đi mà nhớ ngó Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương Vì thả lòng không kìm chế dây cương Người ta khổ vì lui không được nữa Những mắc cạn cũng cho rằng sâu chứa Những mắc cạn cũng cho rằng sâu chứa Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy Muôn nghìn đời tìm cớ dõi sương mây Dấn thân mãi để kiếm trời dưới đất Người ta khổ vì cố chen ngõ chật Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào Rồi bị thương, người ta giữ gươm đao Không muốn chữa, không chịu lành thú độc Xuân Diệu T ình yêu của tôi trôi đi nhẹ nhàng như Period Thủy Tinh đã biến mất dưới sức nóng mặt trời để rồi cứ đều đều trở lại mỗi năm. Tận đáy lòng tôi vẫn âm ĩ một nổi khắc khoải không lời, một tình yêu tha thiết mãnh liệt, một niềm hy vọng mơ hồ… Tôi còn tin ở những gì nhỉ? một khi tôi đã đọc thấy tấm Hỉ Thiệp của Lâm với hai cái tên quấn chặt lấy nhau lấp lánh kim nhủ trên nền nhung đỏ mịn … Tường Thụy nói: - Đừng thèm buồn Hạ, ông Thanh dư sức đem lại hạnh phúc cho nhà ngươi - Đừng thèm buồn Hạ, ông Thanh dư sức đem lại hạnh phúc cho nhà ngươi Tường Thụy ngập ngừng đôi chút rồi tiếp: - Ta có cảm giác rằng ông Lâm vẫn còn yêu Hạ nhiều lắm. Coi như là Hạ đã có một cuộc tình đẹp trong đời đi Hạ … Tôi thơ thẩn dạo bước vào rừng thông. Lòng dịu lại bất ngờ, buồn man mác nhưng không đau đớn, không vật vã … Tôi vuốt nhẹ vào vỏ thông sần sùi, nhựa thông hăng hắc thơm thơm. Sương mù mỏng phủ nhẹ qua các tán cây. Vùng sương mù thân thương của tôi, tình bạn của tôi … tất cả như có phép lạ kéo tôi ra khỏi cuộc tình phiền muộn …. Và tôi trông thấy Lâm đứng đó lặng lẽ chắn lấy đường đi, ánh mắt yêu thương không đổi. Mỉm cười, tôi không còn muốn lẫn trốn anh chút nào nữa. Tôi nhẹ nhàng đến bên anh. Hai chúng tôi dạo bước qua những cụm cây dại …chiều buông xuống dịu dàng. … - Em và rừng thông dường như là một … Lâm thì thầm … Lúc nào cũng vậy Và tôi bỗng hiểu, tôi là một phần tinh thần của anh, không thể nào mất đi được … Anh nhìn tôi, ánh mắt chúng tôi như âm thầm nói lên một tình yêu bất diệt … Những khắc khe của cuộc sống làm chúng tôi xa nhau nhưng không ai cấm chúng tôi nhớ đến nhau, nhớ đến mối tình mong manh như khói. Và hơn lúc nào hết lòng tôi chợt ấm hẳn lên khi thấy rằng anh vẫn còn yêu tôi cũng như tôi đã yêu anh … Tình yêu của chúng tôi không vỡ tan, không biến mất … chỉ lãng đãng như sương mù nhè nhẹ … Tôi chia tay anh ở cuối biàrừng. Tôi trở về với Thanh, với cuộc sống đơn giản êm đềm, với tiếng đàn guitar ngọt ngào và tình yêu dịu dàng của anh. Còn Lâm, quay lại với Y Lan, đón nhận một cuộc đời bình thường như mọi người chồng trên thế gian này … Hai chúng tôi đều cầu mong cho nhau hạnh phúc. Tất cả những kỷ niệm thơ mộng chúng tôi đem gởi lại rừng thông để rồi một ngày nào đó khi bị áp lực của đời sống thực tế làm mệt mỏi, biết đâu chúng tôi lại gặp nhau nơi cõi sương mù này … Ngồi nghe lá thông hát khúc tình ca để thấy lòng lâng lâng … dịu vợi … Hết