Thanh tìm cho tôi một lọ dầu, anh cũng không quên nấu một nồi cháo nhỏ rắc ngập hành xắc nhuyển. Hơi cay làm tôi tỉnh táo, muỗng cháo nóng thơm kích thích vị giác của tôi, người tôi đẫm mồ hôi,cơn sốt hừng hực tạm ngủ yên … Thanh đã đến với tôi thật lòng. Tâm hồn anh đơn giản cũng như tình yêu anh dành cho tôi. Những chăm sóc của anh thật ân cần làm lòng tôi ray rức. Tôi có đang phạm một sai lầm không thể tha thứ chăng? Tại sao tôi trốn lánh một tình yêu bằng cách ngã vào một tình yêu khác? Có phải chính tôi mới là kẻ đang từ từ thắt gút cái vòng tình ái lẩn quẩn của mình? … Ánh mắt Thanh nhìn tôi đầy thương cảm, trong đó, mơ hồ tôi trông thấy vẻ hiền từ của một người anh cả và sự bao dung của một người cha … Bàn tay anh siết chặt tôi như muốn truyền hết sức mạnh của anh sang người bệnh. Còn tôi, có một nỗi bàng hoàng nào đó thoáng qua và tôi như nghe lòng mình đang khổ sở tự thú: Tôi không có một chút rung cảm nào dành cho Thanh … Những lời dịu dàng của anh rơi vào hồn tôi bơ vơ như rơi vào khoảng không … Chỉ có tiếng đàn của anh là làm tôi xúc động thoáng chốc nhưng oái ăm thay, trong những phút giây ấy lòng tôi chỉ nghĩ đến Lâm mà thôi … Cú phone bất chợt của Y Lan làm hồn tôi như tan thành nước. Tôi nhận thấy mình không có quyền tước đoạt hạnh phút của một người con gái đang yêu, hơn thế nữa, một cô dâu xinh đẹp sắp vềnhàchồng. Tôi phải làm một cái gìđó, phải, tôi phải có một quyết định rõ ràng trước khi tâm hồn lại rơi vào sự mềm yếu không cứu vãn được, tôi cắn chặt môi: - Thanh ơi! có thể gọi anh Lâm giùm Hạ không? Tôi nhìn không chớp mắt từng cử động của Thanh, những tiếng quay số đều đều làm tim tôi thắt lại, tôi lắng nghe giọng Thanh: - Anh Lâm hả, Hạ muốn nhắn gì đó với anh - … - Hạ đỡ rồi …, anh nói sao, à, chỉ có mình Thanh thôi … - Hạ đỡ rồi …, anh nói sao, à, chỉ có mình Thanh thôi … - … - Anh đến liền hả, được được … Gác phone, Thanh nhìn tôi thắc mắc: - Hạ gọi anh Lâm chi vậy Tôi gượng cười: - Hạ đang muốn nghỉ học ngày mai, nhờanh Lâm lấy note giùm. Ảnh có một course chung với Ha. Bỗng dưng tôi phát run, tôi sắp diễn một màn kịch điên rồ gì đây. Tiếng chân Lâm ngày càng gần cửa phòng. Lấy hết sức tôi ngước nhìn Thanh: - Hạ lạnh, lại đây với Ha. Thanh ôm tôi vào lòng và Lâm xuất hiện đúng lúc môi Thanh đang gắn chặt trên đôi môi lạnh ngắt của tôi … Thanh buông tôi ra, mặt tôi tái nhợt, tôi thấy vẻ bàng hoàng thoáng qua trong mắt Lâm nhưng rồi anh điềm tỉnh bước vào phòng: Thanh ôm tôi vào lòng và Lâm xuất hiện đúng lúc môi Thanh đang gắn chặt trên đôi môi lạnh ngắt của tôi … Thanh buông tôi ra, mặt tôi tái nhợt, tôi thấy vẻ bàng hoàng thoáng qua trong mắt Lâm nhưng rồi anh điềm tỉnh bước vào phòng: - Hạ nhõng nhẻo vậy chắc phải hết ngày mai mới xong, có muốn anh lấy note giùm không? Tôi im lìm gật đầu. Lâm và Thanh nói gì sau đó tôi không cần hiểu. Màn kịch của tôi đã kết thúc, thành công hay không tôi cũng chẳng biết nữa. Khi Lâm quay ra cửa, nước mắt của tôi cũng trào ra theo, tiếng bước chân anh xa dần và tôi có cảm giác mình đã đánh mất một cái gì yêu quí nhất đời … Tôi nằm liệt giường ba ngày trời. Note của Lâm đến với tôi đều đều qua tay Thanh.Tôi không còn thấy bóng dáng cao lớn của anh xuất hiện trong căn phòng có mùi lá thông mà anh đã từng yêu thích.Mỗi ngày trên giường bệnh, tôi thẫn thờôm phone tưởng tượng bên kia đầu giây tiếng cười ấm áp của anh, tôi mất anh thật rồi!… Vùng sương mù đang trong cơ n bão tuyết. Khi khỏi hẳn bệnh tôi cũng không thể dấu nổi buồn trong cánh rừng thông trắng xoá khi nhiệt độ xuống tới hai mươi độ Celcius dưới số không. Tôi và Lâm chỉ gặp nhau trong course mỗi thứ tư … Khi giáp mặt nhau anh hỏi: - Hạ đã đỡ chưa? ... Tôi trò chuyện với anh như đang nói với một bức tường, lòng tôi sôi sục, nét mặt anh bình thản. Chúng tôi kể cho nhau nghe chuyện nắng,chuyện mưa, chuyện mây chuyện gió … bất cứ những gìcó thể nói được trừ nỗi ấp ủ trong lòng mỗi người. Tôi biết anh vẫn về thành phố mỗi cuối tuần đễ thăm vợ chưa cưới. –Diều bất ngờ là thỉnh thoảng Y Lan lại gọi phone lên cho tôi, nàng vẫn mềm mõng dễ thương. Cũng như mọi cô dâu tương lai khác, nàng vẽ vời cho tôi nghe một tương lai thật đơn giản và hạnh phúc, một căn nhà nhỏ xinh xinh với những bữa cơm nàng sẽ nấu cho Lâm khi đợi anh đi làm về. Y Lan không có nhiều bạn, sau lần nói chuyện qua phone nàng đâm ra thích tôi có lẽ vì tôi là người duy nhất trong đám bạn của nàng chịu khó lắng nghe nàng huyên thuyên dệt mộng … và có lẽ chính tôi đã gây cho nàng sự tin tưởng vào tình yêu của Lâm … Có lần Y Lan tâm sự: - Hạ biết không, nhiều người khuyên Lan chỉ nên đặt một nửa tình cảm cho người yêu mà thôi, sau khi lấy chồng cũng chưa chắc họ đã thuộc về mình … - Hạ biết không, nhiều người khuyên Lan chỉ nên đặt một nửa tình cảm cho người yêu mà thôi, sau khi lấy chồng cũng chưa chắc họ đã thuộc về mình … Tôi mỉm cười, Y Lan có những cô bạn thật ngộ. Họ quan niệm tình yêu như một cuộc đổi chác. Họ ưa chuộng bề ngoài và rất thích hợp với trào lưu hiện đại. Dĩ nhiên đa số họ đều đẹp và cũng như Y Lan, những ước mơ của họ thật đơn giản, một cuộc sống an nhàn dễ chịu,đầy đủ tiện nghi xã hội bên cạnh một người chồng vững chãi có thể làm họ hài lòng. Nhiều khi tôi ước ao có một tâm hồn thực tế giống Y Lan để bình yên hưởng mọi sự chiùchuộng của Thanh. Nhưng rồi con người hoang dã trong tôi vùng dậy không ngừng, mỗi một hương lá thông thoang thoảng, một điệu nhạc êm đềm hoặc một cành cây lấp lánh tuyết cũng đủ kéo hồn tôi phiêu du xa vời … Gần một tháng tôi xa Lâm, một tháng trời tôi chôn tình yêu vào tận đáy lòng và khoá lại bằng một bộ mặt dững dưng, đôi khi còn cố gắng tạo ra một nét hạnh phúc giả tạo khi học course chung với Lâm. Còn anh thìsao? tôi không hiểu và tôi cũng không muốn hiểu, cho đến một ngày, tôi phải ngỡ ngàng nhận ra rằng chúng tôi đang cố tình làm khổ lẫn nhau … Vùng sương mù lúc nào cũng che chở cho tôi nhất là trong khoảng thời gian này, khi tâm hồn tôi đang bơ vơ vô định, tình cảm hoang mang lẫn lộn giữa yêu thương và hờn giận. Những năm côđơn tạo cho tôi thói quen dạo đêm một mình. –Dêm rằm, thời tiết dường như dễ chịu hơn, tôi dẫm chân lên dãi tuyết mềm xốp để nghe lòng mình dịu lại dưới ánh trăng. Trời thật trong, bước chân tôi chậm rãi dẫn tôi nhẹ xuống con dốc dài. Tôi chợt nhớ ra rằng Lâm rất thích những tối có trăng. Anh ngắm trăng mơ màng như ngắm người yêu, còn tôi thì thả hồn theo chị Hằng bên cạnh anh cùng với những vần thơ vụn vặt không đầu không đuôi.Tôi đọc cho anh nghe những ngẫu hứng bất chợt còn anh thì cứ nhạo rằng thơ tôi hay như thơ con « ểnh ương ». Tôi thở dài, khoảng thời gian ấy bị chúng tôi chôn vùi mất rồi còn đâu. Càng xuống gần chân dốc tim tôi bỗng dưng đập loạn nhịp, tôi linh cảm như anh vẫn còn trung thành với sở thích của mình. –Dêm nay, mặt trăng đẹp làm sao, tròn và đỏ rực trên nền trời sáng tím, có phải anh cũng như tôi đang dạo bước đâu đó trên tuyết.? Như một ma lực lôi kéo, tôi đi về phiá Chapelle.Nơi đó có một khoảng park rộng không bị những cành cây ngăn cản khi ngắm trăng và tôi trông thấy Lâm, ngồi trên tuyết, lặng yên như tượng …. Tình yêu trong tôi vùng dậy mãnh liệt, cái vỏ giả tạo của tôi không còn ngăn được cơn sóng tình trào ra bỏng cháy. Một bước,hai bước rồi ba bước, tôi đến trước mặt anh … Lâm dang rộng đôi tay,mắt anh long lanh đầy yêu thương. Mọi việc xảy ra như một cơn lốc dưới ánh trăng. Tôi chìm trong những nụ hôn cuồng nhiệt của anh và lần đầu tiên tôi thì thầm: - Em yêu anh.