Saved Font

Trước/1951Sau

Con Đường Bá Chủ

Chương 146: Phàm Tùng Vẫn Lạc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Mắt thấy Bạch Tố Mai sở hữu Thiên Cấp Vũ Khí, đám đông chỉ biết câm nín...

Bọn hắn nhận ra một điều, đa số những nữ nhân này đều có hàng khủng, nói các nàng là người của Cửu Cấp thế lực bọn hắn sẽ gật đầu cái rụp...

Ngay cả một vài tên quyền cao chức trọng tại Học Phủ cũng động đậy trong lòng, bắt đầu xuất hiện ý nghĩ không tốt...

Phàm Tùng gương mặt không còn chút máu, lần trước giao đấu cùng nữ nhân này đã khiến hắn không dám lơ là, không nghĩ tới quay đi ngoảnh lại người ta đã sở hữu Thiên cấp...

Bất quá đã đến nước này, hắn chỉ có thể chọn chiến... Tin rằng nữ nhân kia không đủ thực lực phát huy toàn bộ uy lực của Thiên Cấp...

Ý niệm vừa động, một thanh Pháp Trượng đã xuất hiện trên tay Phàm Tùng...

Tại Phàm Ẩn Tự, hắn là thủ tịch đệ tử, thân phận không kém Thánh Tử của thế lực khác...

Pháp Trượng trên tay cũng là Địa Cấp Thượng Phẩm Pháp Khí, không phải dạng bình thường...

“Nhất Trượng Hàng Yêu”

Phàm Tùng quát lớn, Pháp Trượng trong tay bộc phát Kim Quang thần thánh, như có thể hàng yêu phục ma, hướng Bạch Tố Mai đập mạnh...

Bầu trời rực rỡ Phật Quang hết sức lóe mắt, Bạch Tố Mai ngẩng đầu, đôi mắt chất chứa ánh sáng tinh khiết, đối với phật quang kia không bị ảnh hưởng chút nào...

Tổ tiên của nàng chính là Thượng Cổ Yêu Thú, ngay cả Chân Long chúng nó còn không ngại, huống hồ phật quang?

Đối diện công kích mạnh mẽ đang lao đến, Kim Ngân Song Xà Kiếm nâng lên, đan chéo chúng nó vào nhau...

Một thức Lưỡng Kiếm Đồng Quy bộc phát, chém mạnh...

Kim Ngân Song Xà Kiếm rít gào, hai luồng kiếm khí phá không mà ra, cùng Phật Quang đồng quy vu tận...

Làn sóng linh lực lan tỏa khiến không khí chấn động...

Chưa dừng lại ở đó, trong ánh mắt kinh hãi muốn tuyệt từ Phàm Tùng, Kim Ngân Song Xà Kiếm trên tay Bạch Tố Mai đột ngột vươn dài...

Hai thanh kiếm một vàng một trắng như hai con rắn hàng chục trượng, uyển chuyển linh hoạt đến cực hạn nhanh chóng áp sát hắn, mục tiêu là cái cổ của Phàm Tùng...

Phàm Tùng cắn răng thi triển Nhất Vĩ Độ Giang tránh né lùi ra xa...

Đáng tiếc hai thanh kiếm kia vẫn tiếp tục dài ra, mang theo âm thanh của xà loại rít rào, liên tục cuốn đến hắn...

Bạch Tố Mai càng là truy đuổi không tha, thi triển Dạo Bước Tinh Thần tiếp cận..

“Đại Lực Kim Cang Chỉ...”

Phàm Tùng quát lạnh, một chỉ điểm mạnh mà ra, bắn trúng đầu Kim Xà...

Đáng tiếc nó là Thiên Cấp Pháp Bảo, chỉ thoáng dừng lại một chút, lại cấp tốc đuổi theo...

Mà Ngân Xà đã thành công áp sát, muốn đem cổ Phàm Tùng siết chặt...

Keng...

Phàm Tùng sợ đến đái ra máu, Pháp Trượng trong tay đập xuống Ngân Xà, tạm thời thoát được một mạng...

“Hừ” Bạch Tố Mai gia tăng lực đạo trên tay, Kim Ngân Song Xà Kiếm rít gào, vảy trên người chúng nó sáng lên....

Càng thêm hung hăng truy kích...

“Yêu nữ, nạp mạng!” Mắt thấy Phàm Tùng bị ép thở không nổi, Phàm Sơn trợn trừng mắt quát lạnh...

“La Hán Thập Nhị Quyền!”

Y phục trên thân Phàm Sơn nổ tung, hóa thành một tôn La Hán có làn da đen nhẻm, chỉ còn lại nội khố che phủ hạ thân...

Hắn vươn lên bắp tay lực lưỡng, liên tục ra quyền, như một vị La Hán, đánh về phía Bạch Tố Mai...

“Ỷ đông hiếp yếu? Muốn chết!” Diễm Hồng Liên thời gian qua ở cùng Bạch Tố Mai, mắt thấy nàng sắp bị đánh lén sao có thể bỏ qua?

Dị Hỏa màu tím ngập trời che phủ, hình thành Tử Tâm Chưởng vỗ mạnh đến...

“Đối thủ của ngươi là ta!” Bên cạnh Lạc Vũ, Lạc Trường lên tiếng quát lạnh, Lạc Nguyệt Chưởng ngưng tụ trong tay, đối chọi với Tử Tâm Chưởng của Diễm Hồng Liên..

Chưởng va chưởng, Tử Tâm Chưởng có dấu hiệu thua thiệt, dù sao Lạc Nguyệt Chưởng chính là Thiên Cấp Vũ Kỹ, mặc dù có Dị Hỏa hỗ trợ nhưng còn kém một chút...

Huống hồ Lạc Trường cũng là thiên tài nổi bậc, Lạc Nguyệt Chưởng hắn thi triển mạnh bơn người khác...

“Hừ, Phong Hệ Chúc Phúc”

Diễm Điệp Tình ẩn sau mai rùa cười lạnh một tiếng, làn gió đã nhanh chóng gia trì vào Tử Tâm Chưởng...

Trong lúc nhất thời, lửa gặp gió, uy lực bùng phát dữ dội, Tử Tâm Chưởng trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết...

Đem Lạc Trường đẩy lùi vài bước trên không trung...

Diễm Hồng Liên được thế không buông, tiếp tục truy kích, cùng Lạc Trường đánh đến thiên địa thất sắc... Hai đại thiên tài của hai Bát Cấp Gia Tộc giao đấu, một Băng một Hỏa hết sức kinh khủng...

“Chết!” Mà cùng lúc đó, Phàm Sơn đã tiếp cận Bạch Tố Mai, một quyền đấm mạnh vào lưng nàng...

Lạc Nam ánh mắt bình tĩnh, nhìn Phàm Sơn như một thằng ngu vậy...

Quả nhiên, chẳng biết từ lúc nào, Nam Cung Uyển Dung bên cạnh hắn đã sớm biến mất...

“Kim Khâu Lộng Vũ”

Âm thanh nhàn nhạt từ môi thơm truyền ra, tám thanh kim châm xuất hiện giữa đầu các khe ngón tay,...

Phóng mạnh...

Vụt vụt vụt vụt...

Tốc độ nhanh chóng không gì sánh kịp, xuyên thủng qua bắp tay Phàm Sơn...

Chưa dừng lại ở đó, nơi Kim Châm có chỉ vàng buộc chặt, đầu chỉ nằm trong tay Nam Cung Uyển Dung...

Nàng cầm các sợi chỉ kéo mạnh...

“Hự”

Phàm Sơn bị kéo lùi theo động tác của nàng, cánh tay chắc khỏe máu me be bét...

Bất quá tên này rõ ràng là một người điên, vậy mà không quan tâm thương thế, mặc kệ máu thịt lẫn lộn nơi cánh tay, hắn vẫn cố chấp muốn cứu lấy Phàm Tùng...nhưng không thể thoát khỏi Nam Cung Uyển Dung khống chế...

“Tên này còn là một Thể Tu” Nam Cung Uyển Dung kinh ngạc, đổi lại là người bình thường đã bị kim châm và chỉ khâu của nàng kéo lìa cánh tay rồi, vậy mà người này chỉ bị thương mà thôi...

“Có chút ý tứ!” Lạc Nam nhếch miệng...

Mắt thấy Kim Ngân Xà sắp siết lấy mình, Phàm Tùng hai mắt xuất hiện tia điên cuồng, lấy ra một viên đan dược đen tuyền...

“Ta không vào địa ngục ai vào địa ngục?” Hắn hét lớn một tiếng, ném đan dược vào miệng...

Trong khoảnh khắc đó, toàn thân đột ngột phình to, trở nên lực lưỡng hơn bao giờ hết, bộ râu đen nhẻm trở nên bạc trắng, đôi mắt trong veo đỏ ngầu, hằn lên từng tia tơ máu...

Theo sau đó, Phật Quang trên thân hắn rực rỡ dữ dội...

Bỏ qua trấn áp của Trận Pháp tại Bí Cảnh... Tu vi gia tăng...

Nguyên Anh Hậu Kỳ...

Thực lực vừa đến, Pháp Trượng trong tay Phàm Tùng hướng về Kim Ngân Song Xà kiếm đập mạnh...

Hai thanh kiếm lúc này bị hắn đánh bật ra ngoài...

Phàm Tùng như mất đi lý trí, chỉ còn bản năng buộc hắn hết mình chiến đấu, vậy mà chủ động truy đuổi Kim Ngân Song Xà Kiếm...

“Ồ?” Bạch Tố Mai hơi kinh ngạc, không ngờ đan dược này lại có tác dụng như vậy...

“Đám Bát cấp thế lực này, đồ tốt quả thật hơi nhiều!” Lạc Nam cảm thán một tiếng...

“Không sánh bằng chàng!” Tô Mị liếc mắt...

Như chứng minh cho lời của Tô Mị là đúng, chỉ thấy Bạch Tố Mai nhoẻn miệng cười khẽ, ngẩng đầu nhìn lên thiên không, nơi mặt trời đã dần khuất bóng, nhường chỗ lại cho mặt trăng và các vì sao...

Từ trong miệng của nàng, âm thanh thần bí và phiêu miễu phát ra...

“Bí Thuật Tinh Thần Biến”

Đôi mắt nàng bỗng chốc sáng lên giữa đêm, hàng loạt tinh tú dường như nhận lệnh, chúng nó phát sáng rực rỡ, đem lực lượng Tinh Thần mạnh mẽ truyền vào thân nàng...

Tu vi Bạch Tố Mai, cấp tốc đề thăng...

Tứ giai sơ kỳ, tứ giai trung kỳ, tứ giai Hậu Kỳ...

Sánh ngang với Phàm Tùng...

Thực lực vừa tăng, điều khiển Kim Ngân Song Xà Kiếm càng thêm lợi hại, nhanh chóng áp sát Phàm Tùng thêm lần nữa...

Cuối cùng, hai thanh kiếm như hai con rắn khổng lồ, thành công đem Pháp Trượng trong tay Phàm Tùng đánh bay ra ngoài, đem hắn siết chặt...

Ngân xà siết chặt tứ chi Phàm Tùng, mà Kim Xà quấn lấy cổ hắn, từ từ siết vào bên trong...

Răng rắc...

Thỉnh thoảng có thể nghe âm thanh vỡ vụn từ xương cốt truyền ra...

“Khốn kiếp, mau cứu sư huynh ta!” Phàm Sơn đang bị Nam Cung Uyển Dung cầm chân, chỉ có thể hướng Lạc Vũ đám người gào thét...

“Để ta!” Băng Phong trầm giọng quát, thân thể phá không bay ra...

Một thanh Băng Thương xuất hiện trên tay hắn, muốn hướng về tấm lưng thon thả của Bạch Tố Mai đâm tới...

“Xem đây là chốn không người sao?” Liễu Thi Cầm nhàn nhã nói, thân hình tuyệt mỹ không biết từ lúc nào đã tiếp cận Băng Phong...

Tưng từng tưng...

Cùng lúc đó, một tiếng đàn du dương rơi vào tai Băng Phong, khiến hắn thoáng chốc mê mang, trong mắt xuất hiện vô vàn mỹ nữ trần truồng chờ hắn sủng hạnh...

Tô Mị ra tay...

“Khốn kiếp, tỉnh lại!” Băng Dương dùng linh lực gầm thét một tiếng, Băng Phong thoáng lấy lại tinh thần...

Chỉ là hơi muộn...

“Băng Nguyệt Ấn!”

Liễu Thi Cầm ấn ký trên trán sáng lên, một đại ấn hình mặt trăng hướng đầu Băng Phong trấn áp...

Với bản lĩnh của một thiên tài, Băng Phong vội vàng đạp Thân Pháp tránh né, nhưng một ấn kia vẫn rơi vào lồng ngực hắn...

Phụt...

Băng Phong lùi hàng chục bước, phun ra một ngụm máu tươi...

Vội vàng nhìn lại lồng ngực, kiện chiến giáp địa cấp trên người đã xuất hiện vết nứt...

Nhờ đó thành công bảo trụ tính mạng hắn...

Bằng không Băng Phong đã sớm chết rồi...

“Tiện nhân, ta muốn ngươi chết!” Băng Phong phẫn hận gầm thét, là thiên tài Cửu Cấp thế lực hắn chưa bao giờ khuất nhục như vậy...

“Ngươi còn chưa đủ tư cách!” Liễu Thi Cầm nhàn nhạt nói một tiếng, theo sau đó, một cơn gió đen xuất hiện quanh nàng...

Dạ Phong....

Đám người rùng mình, lạnh cả tóc gáy...

“Đại Phong Bạo!”

Liễu Thi Cầm bàn tay hướng phía trước vung xuống...

Theo sau đó, một cơn lốc xoáy màu đen khủng bố hình thành, cuốn mạnh về hướng Băng Phong...

Đây là vũ kỹ của Thanh Phong Môn, nay được nàng dùng Dạ Phong thi triển uy lực mạnh hơn nhiều lần...

Những nơi lốc xoáy màu đen cuốn qua, sinh mệnh như bị nuốt chửng, ghê rợn đến cực điểm...

Rất khó tin một nữ nhân bề ngoài cao quý trang nhã như nàng lại vì Lạc Nam tu luyện công pháp tà dị như vậy...

Đối diện lốc xoáy kinh khủng kia, đám người nhao nhao tránh lùi...

Nam Cung Uyển Dung thấy tình huống này, vội vàng lôi kéo sợi chỉ trong tay, muốn đem Phàm Sơn ném vào Gió Lốc...

Chỉ là Phàm Sơn không phải yếu, hắn cắn chặt răng, đè nén đau đớn, bàn tay cầm đám sợi chỉ, kéo mạnh tám thanh Kim Khâu đang đâm vào da thịt mình ra ngoài...

Phải biết trên Kim Khâu của Nam Cung Uyển Dung có vô số gai nhọn li ti, người bị đâm như trúng phải vô số con kiến tàn phá bên trong da thịt...

Huống hồ đem nó bứt ra ngoài?

Phàm Sơn ngửa đầu thê lương la thảm thiết...

Tên này so với Phàm Tùng còn mạnh hơn, xếp hạng 36 trong Top 50, chẳng qua thần trí không ổn định nên địa vị tại Phàm Ẩn Tự không sánh bằng...

...

Đối diện lốc xoáy màu đen của Liễu Thi Cầm, Băng Phong tay nắm chặt băng thương, vô biên vô tận Linh Lực ngưng tụ, Băng Thương sáng rực vùng trời...

Hắn tay cầm chặt thân Thương, một chân lùi về phía sau, thân thể làm ra tư thế ném...

Băng Phong thi triển vũ kỹ mạnh mẽ, linh lực trong người rút mạnh...

Tại đầu Băng Thương, một cơn bão băng cấp tốc xoay tròn...

Rốt cuộc, lực lượng ngưng tụ đến cực điểm...

“Băng Thương Bão Tố - Thiên Cấp Trung Phẩm Vũ Kỹ”

Theo một tiếng thét dài, Băng Phong lấy đà, ném mạnh Băng Thương trong tay vụt qua không trung..

Ầm ầm ầm...

Cơn bão tuyết lạnh lẽo ngay đầu thương ngày một lớn lên, cuối cùng va chạm vào lốc xoáy màu đen của Liễu Thi Cầm...

Dạ Phong thể hiện sự đáng sợ của nó, không ngừng ăn mòn lực lượng Băng Thương Bão Tố mang lại...

Nhưng là một thiên cấp vũ kỹ, lại kết hợp với một kiện Địa Cấp Pháp Bảo, Băng Thương Bão Tố không phải yếu mềm, nó không ngừng từng chút từng chút xuyên qua Cơn Lốc...

Đến cuối cùng, Lốc Xoáy màu đen hoàn toàn tan biến, mà Băng Thương cũng mất hết lực lượng, nằm im trên mặt đất...

Băng Phong sắc mặt tái nhợt thu hồi Băng Thương về tay... Gương mặt ngưng trọng nhìn Liễu Thi Cầm...

Hai người lâm vào thế giằng co...

Mà lúc này, Phàm Tùng đã sắp không chịu đựng nổi Kim Ngân Song Xà siết chặt, cái lưỡi cũng thè ra ngoài...

“Đòa Hoa Trận!” Một trận pháp như rừng hoa đột nhiên hình thành, đem thân ảnh Phàm Sơn vừa liều lĩnh thoát khỏi Nam Cung Uyển Dung bao phủ, tránh hắn cứu viện...

Hoa Ngọc Phượng ánh mắt kiêu ngạo, âm thầm nghĩ: “Lần này mình ra tay xem như báo đáp ân cứu mạng của các nàng!”

Tên Phàm Sơn nàng quả thật mạnh mẽ, bị Nam Cung Uyển Dung dùng Kim Châm đâm đến máu thịt be bét vẫn còn khỏe mạnh...

Bất quá bị bao phủ trong trận pháp của nàng, đừng hòng trốn thoát...

“Ưm ưm”

Những tiếng khó nhọc từ miệng Phàm Tùng phát ra, hắn đã vào giai đoạn cuối của cuộc đời...

Rốt cuộc, Băng Dương không chần chờ nữa, nếu hiện tại có người chết thì sĩ khí bên hắn sẽ tan rã...

Thi triển Sương Băng Thuấn Ảnh, muốn âm thầm tiếp cận viện trợ Phàm Tùng...

“Xuyên Tinh Chỉ”

Nhìn Xuyên Yếu Điểm bắt được thân ảnh của Băng Dương, Lạc Nam muốn điểm ra một chỉ...

Bất quá ngay lập tức, hai thân ảnh xuất hiện trước mặt hắn...

Lạc Vũ, Ngự Hàn...

“Đi đâu? Hình như nhân số bên ngươi hơi hạn chế?” Lạc Vũ trêu tức nói...

Hai loại công kích hướng Lạc Nam vồ đến, chỉ muốn ngăn cản hắn cứu người mà thôi...

Bên phía Lạc Nam có ba nữ không rành chiến đấu, lại thêm Nam Cung Uyển Dung và Hoa Ngọc Phượng hợp lực mới ngăn cản được Phàm Sơn, vì thế khá bị động...

Mắt thấy Bạch Tố Mai sắp bị Băng Dương ám sát...

Lạc Nam hờ hững nhìn hai tên trước mặt, đột nhiên thân hình hắn biến mất...

Tốc biến...

Một lần nữa xuất hiện đã tiếp cận Băng Dương, Xuyên Tinh Chỉ bắn ra...

“Không được!” Băng Dương thốt lên một tiếng, mãnh liệt né tránh, từ bỏ việc đánh lén Bạch Tố Mai...

“Hự!”

Mà trong khoảng khắc đó...

Rốt cuộc, theo một âm thanh mệt mỏi vang lên, Phàm Tùng triệt để tắt thở... Ngay cả lục phủ ngũ tạng trong người hắn cũng bị Kim Xà siết nát bấy...

Ngay cả cơ hội vứt Thẻ Bài cũng không có...

“Tha mạng!”

Một tiểu Nguyên Anh sợ hãi từ người hắn chui ra ngoài, muốn bỏ chạy...

Bạch Tố Mai cắn môi, cố nén cảm giác mệt mỏi, điều động Kim Xà Kiếm đem Nguyên Anh của hắn chém thành hai khúc...

Phàm Tùng vẫn lạc...

Tĩnh...

Thiên địa yên tĩnh đến cực hạn...

Vô số người sợ hãi nhìn nàng như một nữ sát thần...

Bạch Tố Mai mặc kệ tất cả, quay sang nhìn Lạc Nam nhoẻn miệng cười, như đợi hắn khen ngợi...

“Làm tốt lắm bảo bối!” Lạc Nam nhìn nàng thật lòng nói...

Bạch Tố Mai thỏa mãn, thân thể xuội lơ, thi triển Tinh Thần Biến khiến nàng tiêu hao quá nhiều...

Tu vi cấp tốc trở về Tứ giai sơ kỳ...

Diễm Điệp Tình hóa thành một làn gió, nâng đỡ Bạch Tố Mai trở về bên cạnh Mộc Quy...

“Khốn kiếp, Aaa, khốn kiếp!” Lạc Vũ giận dữ thét gào, chiến cuộc chỉ mới bùng phát không lâu, bên hắn đã chết một người...

Chuyện này như cái tát trực diện vào mặt mũi hắn, phẫn hận đến cực điểm a...

So với Lạc Vũ, vẫn còn một người có biểu hiện kinh khủng hơn...

Phàm Sơn...

Chỉ thấy hắn gương mặt ngơ ngác nhìn thi thể của Phàm Tùng, lại nhìn Bạch Tố Mai đang thong dong chửa thương...

Trên đôi mắt chảy hai hàng huyết lệ...

Bị Đào Hoa Trận vây nhốt khiến hắn không thể làm gì...

Rốt cuộc, trước ánh mắt của vô số người, một bình thủy tinh xuất hiện trong tay hắn...

Bên trong bình, một giọt máu đen tràn ngập khí tức táo bạo trôi nổi...

Phàm Sơn không thèm mở ra, ném toàn bộ bình ngọc vào miệng...

Cắn nát...

Nuốt trọn giọt máu kia vào người...

RỐNG...

Theo sau đó, một âm thanh như quái thú từ cơ thể hắn truyền ra...

Bầu không khí tại chiến trường bị sự hoang dã bao trùm...

Trước/1951Sau

Theo Dõi Bình Luận