Saved Font

Trước/1951Sau

Con Đường Bá Chủ

Chương 368: Băng Phỉ Phỉ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Băng Dũng nhất thời sững sờ trước đề nghị của Dương Quốc, trên đời này thật có cái bánh ngon như vậy? phải biết trước đó Dương gia nhiều lần từ chối khéo hắn đây.

Trong lúc nhất thời, Băng Dũng âm thầm đề phòng, không biết lời của Dương Quốc có thật hay không, thái tử tranh đoạt bên trong ẩn chứa các loại tâm cơ tính kế, không thể chủ quan, càng không thể mù quáng tin tưởng vài lời nói.

“Mời Dương tướng quân ngồi rồi nói!” Băng Dũng ngồi xuống ghế đá, đích thân rót rượu.

“Điện hạ, mời!” Dương Quốc cũng không khách khí, thân là một tướng quân cách hành xử của hắn rất phóng khoáng.

“Có thể cho bổn điện hạ biết rõ, nguyên nhân nào khiến Dương tướng quân làm ra quyết định này hay không?” Băng Dũng cạn một chén rượu, nghiêm túc nói ra.

Dương Quốc gật đầu, không lập lờ nước đôi, trầm giọng muốn nói nguyên nhân:

“Là do…”

“Bẩm điện hạ, Vũ gia chủ cầu kiến!” Trần quân sư vừa ra ngoài một lần nữa tiến vào.

Băng Dũng giật mình, trong cùng thời điểm, hai nhân vật hàng đầu của Đế Quốc đến tìm…chuyện này tin tưởng dù là Đại Hoàng huynh của hắn gặp phải nhất thời cũng không biết làm sao, một suy đoán ẩn ẩn xuất hiện trong đầu hắn…

“Mau truyền Vũ quốc sư!” Băng Dũng dứt khoát nói ra.

Vũ gia chủ - Vũ Hà, đương triều Quốc Sư, cũng là một trong tam đại triều thần, thân phận so với Lâm Khôn cùng Dương Quốc không kém chút nào.

Đương nhiên trước đó Băng Dũng cũng nhiều lần tìm đến Vũ gia, nhưng ngay cả mặt Vũ Hà cũng không nhìn thấy, hôm nay đối phương lại chủ động tìm đến hắn, điều này khiến Băng Dũng cảm giác có chút không chân thật.

Dương Quốc cũng hơi bất ngờ trước việc Vũ Hà tìm đến Tứ Hoàng Tử, bất quá như đoán được mục đích, hắn cũng không phản ứng gì, chỉ im lặng ngồi ở nơi đó.

Không lâu sau, một bạch y trung niên nhân thản nhiên mà vào, khác với vẻ oai hùng lẫm liệt của Dương Quốc, Vũ Hà lại có phần nho nhã tiêu diêu tự tại.

Vũ Hà vừa tiến vào, nhìn thấy Dương Quốc tồn tại nhất thời giật mình, bất quá rất nhanh lấy lại thong dong, nhìn Băng Dũng chắp tay:

“Làm phiền Tứ điện hạ, không ngờ ngay cả Dương tướng quân cũng tại!”

Quan hệ giữa các gia tộc dưới trướng Băng Huyền Đế Quốc mặc dù không quá mức tốt đẹp, nhưng còn không đến mức trở mặt thành thù như Hoa Gia cùng Ngọc gia ở Bạch Sa, vì thế nếu xét tổng thể thực lực cả ba gia tộc cùng với triều đình, Băng Huyền Đế Quốc cũng rất khủng bố đấy.

Băng Dũng đứng dậy tiếp đón Vũ Hà, lập lại câu hỏi trước đó với Dương Quốc:

“Vũ quốc sư quan lâm, không biết tìm bổn điện hạ có chuyện gì?”

Vũ Hà ngồi xuống cạnh Dương Quốc, hơi liếc mắt nhìn đối phương, nghĩa khí lẫm nhiên, than thở nói ra:

“Bệ Hạ đột phá Hợp Thể là chuyện toàn Quốc vui mừng, điều đó chứng tỏ Băng Huyền Đế Quốc chúng ta lại có thêm một vị cường giả trấn thủ, bất quá bổn Quốc sư ngày đêm ăn ngủ không yên, bởi vì ngôi vị Thái Tử đến nay vẫn chưa có người thừa kế…haizzz”

Vũ Hà thở dài một hơi não nề, lời nói khiến khóe miệng Dương Quốc giật giật, trong lòng thầm mắng đúng là tên miệng lưỡi, nào được trực tiếp khẳng khái như quân nhân?

“Vũ quốc sư lời ấy rất hay, đó cũng là tâm tư của bổn điện hạ, bất quá ngôi vị Thái Tử không phải dễ làm, trên vai phải gánh vác hàng ngàn hàng vạn trách nhiệm, vô số áp lực lớn nhỏ chất chồng như núi, càng là làm chậm tiến độ tu luyện của tu sĩ chúng ta…vì thế bổn điện hạ luôn muốn quên mình hy sinh gánh vác! Ta không vào địa ngục ai vào địa ngục?”

Băng Dũng thở dài một hơi, ánh mắt nhìn xa xăm húp một ngụm rượu, lẽ thẳng khí hùng nói ra.

“Điện hạ chí phải, vì thế Vũ mỗ nguyện ý mang theo Vũ gia phò tá điện hạ kế thừa ngôi vị Thái Tử, tạo phúc cho toàn bộ Đế Quốc chúng ta!” Vũ Hà chắp tay trịnh trọng nói.

Dương Quốc gương mặt co rúm, hắn cảm thấy mình có chút giống như người thừa, bất quá lại không thể không nghe.

“Ý nguyện của Vũ quốc sư cũng vừa lúc trùng khớp Dương tướng quân, hai vị có thể vì tương lai Đế Quốc suy nghĩ khiến bổn điện hạ hết sức vui mừng! kính hai vị một lý!” Băng Dũng nâng lên chén rượu.

“Mời điện hạ!” Vũ Hà cùng Dương Quốc đồng thời nâng chén.

Ba người thoải mái uống sạch.

“Được hai vị ủng hộ bổn điện hạ hết sức an lòng, bất quá cũng phải một lần nữa hỏi rõ, ngọn gió nào đưa hai vị đến tận đây?” Băng Dũng vẫn chưa buông xuống đề phòng, mặc dù đã có suy đoán, nhưng hắn cần phải xác định.

Vũ Hà liếc sang Dương Quốc, hắn cười cười mở miệng nói trước:

“Tình cảm tỷ đệ của Tam Công Chúa và Tứ Điện Hạ đã sớm vang dội Băng Huyền Đế Quốc khiến vô số người ngưỡng mộ, Vũ gia chúng ta nếu muốn chọn minh quân, đương nhiên phải ưu ái người chí tình chí nghĩa như hai vị lên hàng đầu!”

Lời này khiến Băng Dũng rất được lợi âm thầm gật đầu, hắn và tỷ tỷ từ nhỏ nương tựa lẫn nhau, nàng vừa là tỷ vừa là mẹ, cũng là người hắn tôn trọng nhất.

“Ngoài ra, bổn quốc sư cũng rất hâm mộ đoạn tình cảm giữa Tam công chúa cùng vị Hậu Cung Chi Chủ kia…” Vũ Hà cười tủm tỉm, bắt đầu đi vào điểm mấu chốt.

Ánh mắt Băng Dũng co rụt lại thầm hô quả nhiên, mặc dù Lạc Nam và Băng Lam Tịch chưa công khai quan hệ, nhưng hai người đã xuất hiện cùng nhau không ít lần, lại thêm liên tưởng đến thị nữ thiếp thân của Băng Lam Tịch là Băng Linh Nhi thuộc thành viên Hậu Cung, cùng với hậu quả thê thảm của Lâm gia Lâm Khánh…

Thêm bản tính phong lưu đa tình của Lạc Nam, không khó để mấy lão già thành tinh này suy đoán đủ thứ.

Trong đại sự, đôi khi chỉ một tia khả năng đã đủ mang ra đánh cược, huống hồ quan hệ giữa Lạc Nam cùng Băng Lam Tịch không có ý che giấu, người hữu tâm tốn công sức điều tra nhất định sẽ có kết quả xác thực.

Trong việc lựa chọn phe cánh đầu nhập Thái Tử chi tranh, Vũ gia cùng Dương gia đều luôn biểu hiện hết sức thận trọng từ đầu đến cuối, lúc này triệt để tìm đến hắn, nói rõ kết quả bọn họ điều tra được cũng không kém sự thật bao nhiêu.

Điều này khiến Băng Dũng cười khổ, lại đối với tỷ phu một lần nữa phục sát đất.

“Không biết ý Dương tướng quân thì sao?” Băng Dũng hướng ánh mắt về phía Dương Quốc.

Dương Quốc làm người thẳng tính, không muốn lòng vòng như Vũ Hà, hắn bình tĩnh nói ra: “Dương gia quyết tâm đầu nhập vào Tứ điện hạ và Tam công chúa là vì xem trọng đoạn tình nghĩa giữa tam công chúa cùng vị Hậu Cung Chi Chủ kia!”

Hắn nói rất thẳng, cũng khiến Băng Dũng dù muốn nghi ngờ cũng không có lý do.

Bầu không khí nhất thời tĩnh lặng, Băng Dũng uống một ngụm rượu, hơi suy tư nói ra:

“Nếu Hoàng tỷ không qua lại với hắn, hôm nay các vị liệu có xuất hiện ở đây?”

Vũ Hà cùng Dương Quốc liếc nhau, cùng lúc lắc đầu, mở miệng nói:

“Thứ cho chúng ta nói thẳng, ngoài trừ Lục hoàng tử và Thất hoàng tử còn nhỏ ra, điện hạ cùng Tam công chúa thua thiệt không ít so với các vị còn lại…chúng ta không thể đem vận mệnh gia tộc ra đánh cược!”

Băng Dũng bất tri bất giác siết chặt nắm tay, hắn hiểu lời của hai người bọn hắn là đúng, đổi lại là hắn cũng sẽ làm như vậy.

Đại Hoàng Huynh có mẫu thân là Hoàng Hậu đương triều, lại được sinh ra sớm nhất, một thân thực lực đã là Luyện Hư Viên Mãn, đủ sánh ngang hai vị gia chủ trước mặt.

Nhị Hoàng Huynh Luyện Hư Hậu Kỳ, liên kết cùng Lâm gia và không ít thế lực khác, phe cánh rất vững chắc.

Ngũ Hoàng Muội là thiên tài trên Hoàng Kim Bảng, bình thường hòa nhã dễ gần, là tình nhân trong mộng của vô số thiên tài anh kiệt trên khắp Đế Quốc, được bọn hắn toàn lực ủng hộ, mẫu thân càng là vị quý phi được Phụ Hoàng sủng ái nhất.

So với ba phe, Băng Dũng hắn và tỷ tỷ chỉ vượt qua Lục Hoàng Tử, về phần Thất Hoàng Tử còn nhỏ vẫn ở Thánh Linh Học Phủ học tập nên không tham gia tranh đấu.

Băng Dũng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy ưu thế của mình là có một quân sư siêu quần, là tình cảm tỷ đệ hai người hòa thuận, mà quân sư hiến kế tỷ tỷ tìm cho hắn một anh rể tốt, tạo tiền đề trực tiếp để tranh đấu ngôi vị kia.

Nghĩ đến đây, Băng Dũng cảm thấy có tỷ phu tốt không biết tận hưởng chính là ngu ngốc, nhìn hai vị gia chủ trước mắt, nhàn nhạt nói ra:

“Nếu quan hệ giữa Hoàng tỷ cùng Hậu Cung Chi Chủ không như hai vị mong đợi, chúng ta còn cơ hội hay không?”

“Nếu không phải, điện hạ xem như hai chúng ta chưa từng xuất hiện ở nơi này!” Dương Quốc cùng Vũ Hà đồng thanh nói thật.

Đối với câu trả lời của hai người, Băng Dũng không tức giận, trái lại cảm thấy trong hợp tác cần phải có sự chân thành và tin tưởng, hai người nếu đã thẳng thắng nói thật suy nghĩ trong lòng, hắn cũng không tiếp tục dài dòng, mở miệng tự tin:

“Rất tốt! không biết khi nào Vũ gia và Dương gia có thể hướng thiên hạ tuyên bố, đầu nhập vào phe cánh của bổn điện hạ?”

Điều này rất quan trọng, danh vọng của Dương gia và Vũ gia tại Đế Quốc rất lớn, nếu hai người tuyên bố đầu nhập vào hắn, như vậy uy tính của Băng Dũng cũng đạt đến độ cao chưa từng có, vượt qua cả Nhị Hoàng Huynh bọn hắn.

Vũ Hà cùng Dương Quốc liếc nhau, Băng Dũng nói thế chứng tỏ điều tra của bọn hắn là đúng, Hậu Cung Chi Chủ thật sự cùng Tam công chúa có quan hệ.

Cả hai hết sức trịnh trọng gằn từng chữ:

“Ngày Tam công chúa trở thành Lạc phu nhân, Hậu Cung Chi Chủ trở thành Phò Mã đương triều, Vũ gia cùng Dương gia lập tức trở thành cánh tay đắc lực của điện hạ!”

“Cứ quyết định như vậy!” Băng Dũng nhắm lại hai mắt.

Bên trong không gian, Băng Lam Tịch tự hào mỉm cười đầy hạnh phúc.

Cũng ở Băng Huyền Đế Quốc, trong một cung điện xa hoa.

Hai vị nữ tử ngồi đối diện với nhau, xinh đẹp khó tả.

Trong đó một vị là mỹ phụ thành thục khoác lấy cung trang cao quý, diện mạo có phần sắc sảo, ánh mắt lấp lóe thông tuệ pha lẫn tự tin.

Mỹ phụ này chính là Ân Quý Phi, vị phi tử được Băng Trường Không sủng ái nhất trong số các phi tần, địa vị thậm chí gần sánh ngang đương kim Hoàng Hậu.

Mà ở đối diện nàng, là một nữ tử diễm lệ khiến chim sa cá lặn, dáng người thướt tha nhu mì trong bộ váy hồng nhạt cùng màu với mái tóc thả xuôi, loan mi tú mục, da trắng môi đỏ mộng, đôi mắt đen linh hoạt phi thường, mỗi khi chớp mắt có ánh sáng chiếu rọi, chứng tỏ nàng rất thông minh hoạt bát, thân thể tỏa hương thơm thanh xuân nhàn nhạt.

Nàng chính là nữ nhi của Ân quý phi và Băng Trường Không, Ngũ Công Chúa Băng Huyền Đế Quốc – Băng Phỉ Phỉ.

Lúc này đây, không còn vẻ tự tin vui cười thường có, trong mắt Băng Phỉ Phỉ xuất hiện nhàn nhạt lo lắng, nhìn Ân Quý Phi nũng nịu nói ra:

“Mẫu phi, dựa theo tin tức đáng tin cậy…Vũ Hà cùng Dương Quốc đã đi gặp Tứ Hoàng Huynh, nữ nhi thật lo lắng a”

“Cái gì? có chuyện như vậy?” Ân quý phi giật mình, nàng có thể ở giữa chốn giai lệ để Băng Trường Không sủng ái mình, đương nhiên tâm cơ không phải dạng vừa, nghe nữ nhi nói lập tức biết tính nghiêm trọng của sự việc.

Nếu Dương Quốc cùng Vũ Hà đầu nhập Băng Dũng, như vậy nữ nhi đừng mong tiếp tục tranh đấu.

“Không sai, đây chính là do Dương Nghiệp cùng Vũ Trung tiết lộ cho ta, bảo phải chuẩn bị tâm lý!” Băng Phỉ Phỉ cắn môi nói.

Dương Nghiệp chính là nhi tử của Dương Quốc, mà Vũ Trung chính là con trai của Vũ Hà.

Cả hai người này đều là người theo đuổi của nàng, bị Băng Phỉ Phỉ lợi dụng thu được tin tức.

Đối với quyết định của hai vị phụ thân, Dương Nghiệp cùng Vũ Trung không đủ tư cách ngăn cản, chỉ niệm tình mà báo một tiếng với Băng Phỉ Phỉ mà thôi, không thể sai được.

“Nguyên nhân?” Ân quý phi sắc mặt không dễ nhìn.

“Tam hoàng tỷ cùng vị kia Yêu Nghiệt Công Tử có một chân!” Băng Phỉ Phỉ rất không phục nói ra.

Dựa vào đâu chỉ vì một mối quan hệ như vậy, mà ưu thế của nàng hầu như đã toàn bộ mất hết. Điều này khiến Băng Phỉ Phỉ cảm thấy không hề cam tâm.

Để có đủ tư cách tham gia cạnh tranh ngôi Thái Tử, Băng Phỉ Phỉ đã hao tốn biết bao nhiêu tâm huyết, các buổi yến hội liên tục được nàng tổ chức để thu hút đám con cháu gia tộc đến kết giao, chấp nhận giả vờ cười nói để thu mua nhân tâm, chấp nhận đối diện những kẻ nàng chán ghét bằng gương mặt tươi cười, chấp nhận đàn hát cho một đám công tử bột thưởng thức…

Bao nhiêu ủy khuất chỉ một mình Băng Phỉ Phỉ nàng biết rõ, nàng là một nữ tử yếu đuối lại có thể làm đến bước như vậy, những khó khăn trong đó không cần nói cũng biết.

Vậy mà dựa vào đâu? Dựa vào đâu Tam Hoàng Tỷ không cần làm gì hết, suốt ngày bày ra một bộ dáng cao cao tại thượng như băng tiên tử, cao ngạo không xem ai ra gì lại vượt qua nàng.

Tam hoàng tỷ chỉ cần cùng một nam nhân qua lại, mọi nổ lực của Băng Phỉ Phỉ nàng trở nên không có chút ý nghĩa…

Ân quý phi an ủi nói ra: “Quan hệ giữa Hậu Cung cùng Bệ Hạ dường như không được tốt, Băng Dũng cùng Băng Lam Tịch chưa chắc có lợi!”

Băng Phỉ Phỉ cười khổ lắc đầu: “Thế lực Hậu Cung sánh ngang Băng Huyền Đế Quốc, lại thêm người kia là đồ đệ của Cuồng Bạo Nữ Vương, chỉ sợ ngay cả Phụ Hoàng cũng không dám trở mặt!”

Ân quý phi nhất thời câm nín, nhìn biểu hiện lần trước của Lão Hoàng Đế khi bệ hạ của nàng đắc tội Diễm Nguyệt Kỳ cũng biết suy nghĩ của nữ nhi là có căn cứ.

Nghĩ tới nghĩ lui, lại đánh giá nhan sắc của nữ nhi mình, Ân Qúy Phi sáng rực hai mắt:

“Phỉ Phỉ, ngươi cảm thấy Hậu Cung Chi Chủ là người thế nào?”

Băng Phỉ Phỉ nghe vậy, nhất thời trầm tư, ánh mắt hơi thất thần, hồi lâu cho ra đánh giá:

“Yêu nghiệt không đủ để hình dung hắn, diện mạo và bối cảnh cũng thuộc hàng đỉnh cấp, chỉ là quá mức trăng hoa…chính là điển hình của nam nhân xấu!”

“Nếu hắn là nam nhân xấu, có thể lọt vào mắt Tam Hoàng Tỷ ngươi sao?” Ân quý phi hỏi ngược lại.

“Cái này…” Băng Phỉ Phỉ nhất thời nghẹn lời.

Tính cách của Băng Lam Tịch nàng có phần hiểu, chính là cao ngạo vô cùng, đối với sự truy đuổi của Lâm Khánh trước đây không thèm để ý.

Vậy mà qua lại với vị kia gần như vậy, không lẽ hắn có gì đặc biệt hay sao?

“Dù không kể đến Lam Tịch, thì Song Nguyệt Tiên Tử, Bách Diện Tiên Tử hay thậm chí là vị Hoàng Hậu Bạch Sa Hoàng Triều Hoa Thanh Trúc Kia, ánh mắt của tất cả các nàng ấy sẽ nhìn lầm một nam nhân hay sao?” Ân quý phi lần lượt kể ra những nữ cường giả nổi danh.

Băng Phỉ Phỉ hít sâu một hơi, nàng dù đoán ra ý đồ của Ân quý phi nhưng vẫn cố ý hỏi: “Ý mẫu phi là?”

Ân Quý Phi dứt khoác gật đầu nói:

“Dù cho Lam Tịch và hắn đã thuộc về nhau, nhưng ngươi vẫn có cơ hội chen vào, thậm chí giành hết sủng ái lật ngược thế cờ!”

“Nếu ta không thích hắn thì sao?” Băng Phỉ Phỉ trong giọng nói có một chút run rẩy.

Ân quý phi vươn tay ôm nữ nhi vào trong ngực, tràn đầy tình mẫu, diệu giọng nói ra:

“Cứ tiếp xúc với hắn, nếu không thích thì buông tay, dù cho kết quả cuối cùng thế nào…mẹ con chúng ta cũng đã cố hết sức rồi, không còn gì phải hối tiếc, đúng không?”

Băng Phỉ Phỉ vùi đầu vào ngực Ân quý phi, ánh mắt xuất hiện vẻ kiên định:

“Tam tỷ, muội sẽ không thua!”

Trước/1951Sau

Theo Dõi Bình Luận