Saved Font

Trước/1951Sau

Con Đường Bá Chủ

Chương 94: Lại Thu Một Quân Cờ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Ưm, được rồi!”

Sau nụ hôn sâu, Liễu Thi Cầm rốt cuộc lấy lại một tia tỉnh táo, đẩy Lạc Nam ra, khuôn mặt đỏ như trái táo chín mọng, kiều diễm vô cùng...

“Môi nàng thật tuyệt! Vừa mềm vừa ngọt” Lạc Nam hài lòng liếm liếm mép môi khen ngợi...

“Ngươi! Lần sau không thể như vậy!” Liễu Thi Cầm giậm chân, trái tim vẫn còn nhảy lên nhảy xuống...

“Tuân lệnh phu nhân!” Lạc Nam nghiêm mặt ra vẻ nghiêm túc...

“Hứ!” Liễu Thi Cầm yêu kiều hứ một tiếng, sợ tên này tiếp tục giở trò, đành phải đánh trống lãng nói sang chính sự:

“Băng Nguyệt Dạ Phong Kinh ngươi cho ta thật lợi hại, chỉ vừa mới lĩnh hội một phần công pháp mà hiệu quả mang lại hết sức kinh người!”

Lạc Nam cũng chú ý đến khí tức đã sắp đột phá Hóa Thần hiện nay của nàng, gật đầu cười nói:

“Công pháp này quả thật như sinh ra dành cho nàng vậy! Ấn ký hình bán nguyệt này rất đẹp”

Hắn chỉ tay vào giữa trán nàng...

“Thật vậy sao?!” Liễu Thi Cầm đưa tay sờ lên trán, ấn ký đó xuất hiện khi nàng vừa thành công lĩnh hội công pháp, nhờ có nó mà tốc độ hấp thụ Băng Linh Khí gia tăng kinh người...

“Được rồi, Cơ Băng cũng đã tỉnh, hiện đang bế quan tu luyện, chúng ta cũng nên ra ngoài!” Lạc Nam nắm lấy bàn tay mềm ấm áp của nàng..

“Ngươi muốn làm gì? Đừng cho các nàng ấy biết!” Liễu Thi Cầm giật thót người rút tay lại...

“Yên tâm! Ta sẽ cho nàng thời gian thích ứng” Lạc Nam biết không thể nóng vội trong chuyện này, thành công hôn nàng đã là niềm vui ngoài ý muốn...

Hắn rút tay lại cười cười, ý niệm vừa động, hai thân ảnh biến mất...

...

Bên ngoài...

Trên thiên không, Mộc Tử Âm đối diện nhìn chằm chằm Hàn gia Tam trưởng lão, ánh mắt xinh đẹp hơi lóe lên một tia kiêng kỵ quan sát mảnh ngọc bội trong cánh tay còn lại của đối phương...

“Thả chúng ta rời đi! Bằng không ta kích hoạt nó phá hủy toàn bộ Liễu gia, bên trong này có chứa một kích toàn lực của gia chủ Hàn gia – Hàn Du, Hóa Thần Kỳ Viên Mãn cường giả!

Tam trưởng lão tay cầm ngọc bội nghiến răng nghiến lợi uy hiếp nói...

Trước sức ép quá mức kinh khủng của Mộc Tử Âm, hắn đành phải xuất ra ác chủ bài mà gia chủ ban tặng...

Dù sao Hàn Thẩm chính là nữ nhi bảo bối của Hàn Du, để một vị trưởng lão hộ tống vẫn không quá yên tâm...

“Không được, ta muốn các nàng phải chết! Toàn bộ Liễu gia cũng phải theo đó chôn cùng!”

Bên dưới mặt đất, Hàn Thẩm nhìn Tam trưởng lão dần lấy lại thượng phong, được nước làm tới hét ầm lên...

Nàng không ngờ phụ thân mình vậy mà đã chuẩn bị ác chủ bài cho Tam trưởng lão, nhất thời đắc ý vô cùng, muốn toàn bộ Liễu gia phải trả giá đắc...

Hai người Hàn Sắt, Hàn Xẻng một mặt kiêng kỵ nhìn chằm chằm Trúc Loan cùng Tố Mai, sợ hai nàng đột ngột trở mặt...

Tam trưởng lão trong lòng thầm mắng heo đồng đội...nếu dùng đến một kích toàn lực của gia chủ, chỉ sợ bọn hắn cũng không thoát khỏi vạ lây, chưa kể nữ nhân đối diện với hắn chưa chắc sẽ e ngại...

Bởi vì trong tay người ta còn Thiên Cấp Mộc Kiếm a...

Chống lại một kích của Hóa Thần Viên Mãn không phải vấn đề lớn...

Thứ khiến nàng e ngại chỉ là an nguy của Liễu gia mà thôi... Trước tình huống này, có thể bảo trì nhóm người Hàn gia mình an toàn rút đi là kết cục tốt nhất...

Hàn Thẩm còn ngu xuẩn muốn trả thù, không thể nghi ngờ là người si nói mộng...

Quả nhiên nghe thấy Hàn Thẩm cuồng vọng vô tri, trong ánh mắt Mộc Tử Âm hiện lên một tia sát khí, nếu để đám người có thù tất báo này rời đi, chỉ sợ là hành vi thả hổ về rừng...

Bất quá nàng đang cân nhắc an toàn cho tộc nhân Liễu gia, tạm thời chưa thể động thủ...

Trong lúc hai phe giằng co, không gian bên cạnh Mộc Tử Âm nhẹ nhàng rung lên khiến đồng tử Tam trưởng lão co rút lại...

Mà Mộc Tử Âm lại nhoẻn miệng cười xinh đẹp như hoa, gọi lên một tiếng thân mật:

“Lão Công, Dì Nhỏ!”

Theo âm thanh của nàng vừa dứt, thân ảnh một nam một nữ xuất hiện trên không trung...

Nam anh tuấn tiêu sái, trên vai nằm một tiểu sủng vật...

Nữ đoan trang xinh đẹp như tiên giáng trần...

Thu hút mọi ánh nhìn...

“Phu Quân!” Hai người Bạch Tố Mai và Lý Trúc Loan cũng mỉm cười xinh đẹp kêu gọi...

Hàn Sắt và Hàn Xẻng ánh mắt nhìn chầm chầm thanh niên vừa xuất hiện trên không trung, gương mặt âm trầm như muốn xuất huyết, cảm giác ghen tị dâng lên tận não...

Cũng không quan tâm hai người xuất hiện bằng cách nào...

“Chính là nó! Ta muốn nó, mau giao cho ta!” Hàn Thẩm nhìn thấy Tiểu Sư nhỏ xíu nằm trên vai Lạc Nam, ý muốn chiếm hữu mảnh liệt trỗi dậy...

Lạc Nam và Liễu Thi Cầm nhíu mày, hắn ôm lấy vòng eo đầy đặn trơn trượt của Mộc Tử Âm mở miệng hỏi:

“Lão bà, đây là tình huống gì?”

Mộc Tử Âm cũng tạm gác vui mừng qua một bên, truyền âm cho hai người kể lại mọi việc...

Lạc Nam càng nghe con mắt màu trắng bạc càng bình thản, bất quá khuất sau sự bình thản đó là Linh Lực toàn thân đang điên cuồng điều động...

“Lại là Hàn gia?”

Hắn khàn khàn nhổ ra bốn chữ... Nhớ lại lần đầu gặp mặt Hàn Thanh, chỉ vì mình đi cùng hai người Hồng Liên, Điệp Tình mà bị đối phương nhằm vào tính mạng...

Hiện tại chỉ vì Tiểu Sư mà đám người Hàn gia này tiếp tục gây chuyện, quả thật hung hăng càn quấy đến cực điểm...

Thử hỏi nếu ba người Mộc Tử Âm các nàng không kịp trở về thì số phận Liễu gia sẽ ra sao? Khi đó mình còn mặt mũi nào nhìn Dì nhỏ?

Càng nghĩ Lạc Nam càng thêm tức giận, loại người như đám Hàn gia này, so với Thanh Vân Tông còn đáng ghét hơn...

Liễu Thi Cầm cũng tức giận không kém, bất quá nàng biết chiến trường này đã có Lạc Nam trấn giữ, nhẹ gật đầu mỉm cười với hắn, thân hình uyển chuyển đáp xuống cùng hai người Tố Mai...

“Lão già? Một kích toàn lực của Hóa Thần Viên Mãn khiến ngươi tự tin như vậy?”

Con mắt màu bạc nhìn Tam trưởng lão, Lạc Nam nhếch miệng cười hỏi...

“Thả chúng ta rời đi! Mọi chuyện xem như chưa xảy ra!” Tam trưởng lão cắn răng, nén cơn đau cụt tay mở miệng nói...

Không biết vì sao khi người thanh niên này xuất hiện, trong lòng hắn tràn ngập bất an, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này...

Hắn có thể nhìn ra tu vi người thanh niên này chưa đạt Hóa Thần... Nhưng đó mới là điều khiến hắn khiếp sợ...

Sống hơn vài trăm năm, chưa bao giờ hắn thấy đường đường một Nữ Hóa Thần Cường Giả chấp nhận cảnh tam thê tứ thiếp làm thê tử của một thanh niên Nguyên Anh Kỳ cả...

Nếu nói người thanh niên này thật sự bình thường, có quỷ cũng không tin tưởng a...

Chưa kể Tiểu Sủng Vật trên bờ vai thanh niên kia là mục tiêu ban đầu của Tam trưởng lão, lúc này cũng đang mở đôi mắt to tròn nhìn hắn, như nhìn một con mồi đáng thương vậy...

Loại cảm giác này quá mức rợn người, Tam trưởng lão quả thật sắp phát điên...

Hàn Thẩm hình như cũng bắt đầu nhận ra bầu không khí khác thường, im lặng nhìn chằm chằm Lạc Nam, dường như người thanh niên này có thể phán định sinh tử của nàng...

“Hừ, giả thần giả quỷ!” Một âm thanh cất lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng...

Hàn Xẻng nhìn Lạc Nam ôm eo Mộc Tử Âm, lại thấy ánh mắt mấy nữ nhân còn lại toàn bộ tập trung vào đối phương, cơn đố kỵ dâng lên trong lòng, không nhịn được mở miệng chế giễu một tiếng...

“Chết!”

Hắn vừa nói xong, ba âm thanh yêu kiều cùng lúc vang lên...

Ra tay lần này chính là ba nữ Tố Mai, Trúc Loan và Thi Cầm...

“Ngu ngốc!” Hàn Sắt thầm mắng một tiếng, cấp tốc thi triển thân pháp kéo lấy Hàn Thẩm cách xa Hàn Xẻng...

Hắn đã ăn thiệt thòi một lần, lần này đương nhiên sẽ không ngu ngốc cứu mạng Hàn Xẻng nữa...

Trước ba loại công kích toàn lực của tam nữ thực lực vượt xa mình, Hàn Xẻng thậm chí ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có...

Đôi mắt trợn trừng hối hận, thi thể không đầu nát bấy ngã xuống, dù Băng Giáp đang mặc trên người cũng bị nứt vỡ...

“Cái... Cái này! Các ngươi dám giết người Hàn gia?” Hàn Thẩm sợ hãi lắp ba lắp bắp lên tiếng chất vấn, bàn tay che lấy cái miệng mở to của mình...

“Hừ, không có thực lực lại làm trò hề!” Lý Trúc Loan cười lạnh một tiếng, kẻ này ba lần bốn lượt gây chuyện với phu quân nàng mặc dù cả hai vốn không quen biết...

Hàn Xẻng chết có phần oan ức, hắn cho rằng Tam trưởng lão có một kích toàn lực của Gia chủ, đám nữ nhân này sẽ không dám làm càn triệt để vạch mặt...

Đáng tiếc hắn đã lầm... Cái giá phải trả là cả sinh mạng...

Chứng kiến tình cảnh này, Hàn Sắt nấm đấm siết chặt đến rướm máu, mảnh liệt cúi đầu xuống đất để che giấu ánh mắt của mình...

Che giấu sự ghen ghét, đố kỵ mãnh liệt trong đôi mắt vốn bình thản đó, hắn quả thật không hiểu, nam nhân kia có tài đức gì, lại được nhiều nữ nhân ưu tú tuyệt mỹ như vậy hết lòng gìn giữ...

Ngay cả chế giễu đối phương một tiếng cũng chọc giận các nàng...

...

Bên trên không trung, Lạc Nam nhìn Tam trưởng lão sắc mặt ngày một tái nhợt vì vết thương nơi cánh tay vẫn không khép lại...

Hiệu ứng Vết Thương Sâu do Tử Mộc Kiếm mang lại không phải nói chơi...

Tam Trưởng Lão cũng sắp hết kiên nhẫn, hắn bắt đầu muốn ném ra một kích của Hàn gia chủ...

“Thả chúng ta rời đi! Bằng không cá chết lưới rách!” Nâng ngọc bội trên tay lên, Tam trưởng lão lần cuối cùng nói ra điều kiện...

Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, hướng Tiểu Sư truyền một ý niệm...

XOẸT...

Tử sắc lôi đình lóe lên hết sức đột ngột, thân ảnh Tiểu Sư trên vai Lạc Nam biến mất...

Chưa đến một lần hô hấp, nó đã ngoan ngoan trở về bên cạnh Lạc Nam, chỉ là lúc này móng vuốt nhỏ mang theo một vật...

Chính là Ngọc Bội trên tay Tam trưởng lão...

“Làm sao có thể? Nó là Lôi hệ yêu thú?” Nhìn bàn tay trống rỗng còn một tia tê dại của mình, Tam trưởng lão khó tin rống lớn...

Hắn mặc dù biết Tiểu Sư nhất định không đơn giản, nhưng không ngờ lại sở hữu Lôi thuộc tính hiếm hoi...

Thì ra Tiểu Sư đã nhanh chóng tiếp cận Tam trưởng lão, nhân lúc hắn không kịp đề phòng dùng Tử Lôi của mình tê liệt đối phương, thành công cướp được Ngọc bội...

“Làm tốt lắm!” Lạc Nam hài lòng xoa đầu nó khen ngợi...

“Tiểu Sư thật giỏi!” Chúng nữ cũng tấm tắt khích lệ...

“Chíp” Tiểu sư vui mừng hý hửng, nó hiện tại có thể biến lớn, nhưng vẫn thích trong bộ dạng nhỏ xinh nằm trên vai Lạc Nam hơn...

“Ngươi còn có thủ đoạn gì?” Lạc Nam thu lấy ngọc bội, như cười như không nhìn Tam trưởng lão...

Đôi mắt già nua tràn đầy không cam tâm, Tam trưởng lão chợt cúi đầu nói với giọng chân thành:

“Là chúng ta mắt mù không phân biệt được Thái Sơn, xin chư vị bỏ qua một lần, Hàn gia chân thành ghi nhớ!”

Trong lời nói không quên mang hai chữ Hàn gia nhấn mạnh, ý vị uy hiếp không cần nói cũng biết...

“Hàn gia? Lợi hại lắm sao? Bằng Thanh Vân Tông không?” Lạc Nam trêu tức cười nói...

Nghe hắn nói xong, đôi mắt đám người Hàn gia co lại triệt để...

Thanh Vân Tông bị giải tán bọn họ cũng nghe nói, so với Thanh Vân Tông, Hàn gia còn kém một chút...

Bởi bọn họ không có Luyện Hư Sơ Kỳ lão tổ...

So với Thanh Vân Tông, Hàn gia chỉ có ưu thế sở hữu hai kiện Địa Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo mà thôi...

Theo lời thiếu niên này, chẳng lẽ Thanh Vân Tông bị diệt có liên quan đến họ?

“Ực!”

Càng nghĩ càng hợp lý, dù sao thì Thanh Vân Tông cách Bình An Thành không quá xa...

Thông tin nhanh chóng được xác thực khi một thanh kiếm lấp lóe xuất hiện trên tay Lạc Nam...

“Thanh Vân Kiếm?” Tam trưởng lão triệt để tuyệt vọng...

Đối phương đã tiết lộ thông tin động trời này, ý vị không cần nói cũng biết...

Muốn triệt để giết người diệt khẩu...

“Không! Các ngươi không thể giết ta! Ta là Hàn gia đệ nhất thiên tài! Ta không thể chết!”

Hàn Sắt điên cuồng gào rú, sắc mặt bình thản hoàn toàn biến mất, trước tử thần không ai có thể duy trì tỉnh táo...

“Phế vật vô dụng!” Liễu Thi Cầm lắc đầu xem thường nói, ánh mắt nàng đột ngột chuyển thành màu đen...

Một màu đen thuần túy như bóng đêm sâu thẳm...

Theo sau đó, tóc dài tung bay trong gió, một cơn gió đen cuốn đến Hàn Sắt đang dữ tợn rít gào...

“Băng Huyền Giáp”

Hàn Sắt chống trả quyết liệt, vô số Băng Linh Lực hình thành áo giáp bao bọc cơ thể hắn...

Xèo...

Ngọn gió đen bao trùm, âm thanh cắt xé vang lên...

Làn gió tản đi, đám người hoảng hốt nuốt một ngụm nước bọt...

Chỉ thấy Hàn Sắt đã hoàn toàn biến mất, bên dưới mặt đất chỉ còn một nắm tro cốt hết sức rợn người...

Ngọn gió đen quỷ dị kia đã ăn mòn toàn bộ thân thể đối thủ...

Liễu Thi Cầm sắp đột phá Hóa Thần, Hàn Sắt chỉ là Nguyên Anh Trung Kỳ...

Cách biệt quá lớn về thực lực cũng như Công Pháp tu luyện, dẫn đến cái chết thảm hại của một đệ nhất thiên tài Thất cấp thế lực...

Nhìn tình cảnh này, ngay cả Liễu Thi Cầm và Lạc Nam cũng thoáng bất ngờ, không nghĩ tới Dạ Phong kinh khủng như vậy...

Mộc Tử Âm sắc mặt ngưng trọng, thầm nghĩ nếu mình đối mặt với ngọn gió kia, nếu không có Tử Mộc Kiếm hỗ trợ, chỉ sợ không chết cũng trọng thương...

“Lão công rốt cuộc tặng Dì nhỏ công pháp cấp bậc gì?” Nàng âm thầm nghĩ, u oán nhéo hông hắn một cái...

“Ngoan! Các nàng sớm muộn sẽ có!” Lạc Nam truyền âm an ủi ba nữ...

“Khốn Kiếp! Ta chết cũng không để các ngươi yên lành!” Tam trưởng lão hai mắt đỏ ngầu, mọi chuyện hiện tại đều xuất phát từ lòng tham của hắn...

Chạy trốn về Hàn gia cũng bị xử tử, chi bằng kéo đám khốn kiếp này chôn cùng...

Nghĩ là làm, thân thể hắn cấp tốc phình to, muốn tự bạo...

“Hừ - Hồ Điệp Áp Sát!”

Mộc Tử Âm hừ một tiếng, như Hồ Điệp bay múa, một trảm vừa ra, đầu lâu già nua tung bay...

Mọi chuyện triệt để kết thúc...

Trận chiến này có không ít người trong Bình An Thành âm thầm quan sát...

Bất quá với sự thống trị của Liễu gia tại Bình An thành ở thời điểm này, cùng với đám người Nhạc gia phò tá, muốn phong tỏa tin tức không phải chuyện khó khăn gì...

Uy nghiêm của Liễu gia một lần nữa được xác lập, về sau toàn bộ Bình An thành không một ai dám có ý đối nghịch...

“Xin đừng giết ta! Xin đừng giết ta!” Hàn Thẩm ngồi bệch co ro trên mặt đất, nhìn Lạc Nam và chúng nữ tiến lại, sợ hãi run cầm cập...

Nhìn nữ nhân điêu ngoa này, Lạc Nam tròng mắt lấp lóe, gằn giọng nói:

“Giao ra Linh Hồn Bổn Nguyên!”

“Được! Ta giao, ta giao!” Hàn Thẩm vui mừng quá đỗi, chỉ cần không chết nàng có thể làm bất cứ chuyện gì...

Thành công thu lấy một tia Linh Hồn Bổn Nguyên của Hàn Thẩm, chỉ cần nàng ta có ý phản nghịch, hắn sẽ cảm nhận được và giết chết bởi một ý niệm...

Trước đây hắn từng thu phục một nữ nhân của Nam Cung gia cũng bằng cách này...

“Được rồi! Ngươi trở về Hàn gia, đem toàn bộ tội lỗi giết chết Tam trưởng lão và hai tên kia đổ hết lên đầu Thiên Mộc Tông cho ta!” Lạc Nam cười gằn phân phó nói...

Hắn sẽ không quên thiếu chủ Thiên Mộc Tông từng muốn hại mình, trước đã có Nam Cung gia, hiện tại có thêm Hàn gia...

Hai cái Thất Cấp thế lực thù địch, Thiên Mộc Tông không có quả ngon để ăn...

“Tuân lệnh chủ nhân!” Hàn Thẩm hớn hở dập đầu, chỉ cần giữ được mạng quay về gia tộc là được, về phần đổ tội cho ai không thành vấn đề đối với nàng...

“Làm tốt chuyện này! Ngày sau ghế gia chủ Hàn gia thuộc về ngươi!” Lạc Nam ném ra một miếng bánh ngọt...

“Tuân lệnh chủ nhân, Thẩm cáo lui!” Hàn Thẩm lúc này mới hài lòng rời đi...

Tu vi Kim Đan Viên Mãn quay về gia tộc không phải vấn đề quá lớn...

Nhìn bóng lưng Hàn Thẩm khuất xa, Lý Trúc Loan nắm tay Lạc Nam nhoẻn miệng cười nói:

“Trước có quân cờ tại Nam Cung thế gia, hiện tại lại nắm được Tiểu Thư Hàn gia, hai cái Thất Cấp Thế Lực đã nằm trong tầm kiểm soát của Phu Quân!”

Trước/1951Sau

Theo Dõi Bình Luận