Saved Font

Trước/72Sau

Con Đường Nghịch Tập Của Vật Hi Sinh

Chương 71: Tan hết hậu cung

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thật sự có chút lo cho Lệ phi, Lăng Tiêu cân nhắc chờ hoàng đế trở về, nói với hắn, đi thăm nàng một chút.

Mới vừa có suy nghĩ này, Lăng Tiêu chỉ thấy hoàng đế đi nhanh vào cung điện, y vội vàng mỉm cười tiến lên đón.

“Hoàng Thượng, ta đang nghĩ tới ngài, ngài liền trở lại.”

Lời này tựa như ánh mặt trời đẩy ra sương mù, rơi vào lòng hoàng đế, dọn dẹp khói mù đáy lòng hắn, hắn hơi hoãn hoãn thần sắc, nhẹ liếc Lăng Tiêu hỏi: “Rất nhớ trẫm?”

Lăng Tiêu gật đầu cười: “Đương nhiên nhớ.”

Khuôn mặt tươi cười sáng lạn, khiến đầu tim hoàng đế nhảy dựng, nơi mềm mại nhất trong lòng, như được nhẹ nhàng chơi đùa, mang đến một trận thư thân dương ý, phẫn nộ trong lồng ngực cũng bởi vậy trở thành hư không,.

Thôi.

Hoàng đế khe khẽ thở dài một tiếng, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ, hắn ôm Lăng Tiêu đi tới cạnh bàn nói: “Đói bụng rồi, truyền bữa tối đi.”

Lăng Tiêu hơi đẩy ra hoàng đế, lắc đầu, hoàng đế nghi hoặc nhìn về phía y, Lăng Tiêu nói: “Hoàng Thượng, ta còn chưa đói bụng.”

Nói xong, Lăng Tiêu như nói chuyện phiếm mà hỏi: “Hoàng Thượng, ngươi có biết xế chiều hôm nay có ai tới không?”

Buổi chiều này cung điện chỉ có một người bái phỏng, hoàng đế tự nhiên biết, hắn im lặng chờ Lăng Tiêu nói tiếp.

Lăng Tiêu thấy hoàng đế không có ý đáp lời, liền tự trả lời: “Là Lệ phi, người thú vị mà Lăng Tiêu trước đó có đề cập với ngài.”

Như nghĩ đến chuyện gì thú vị, Lăng Tiêu dẫn đầu cười khẽ ra tiếng.

Hoàng đế thấy thế, lạnh mặt, nhưng mà, Lăng Tiêu trong hồi ức không chú ý tới thần sắc hoàng đế.

Y tiếp tục nói: “Lệ phi vì chờ Lăng Tiêu rời giường, ở bên ngoài phơi nắng vài canh giờ, nếu là những người khác khẳng định đã cho rằng ta thị uy với nàng, muốn hận chết Lăng Tiêu.”

Lăng Tiêu nói xong, bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Nhưng Lệ phi ngây ngốc, trên mặt thế nhưng một chút phẫn nộ cũng không có, Hoàng Thượng, trong cung ngài thậm chí còn có phi tử dại dột như vậy, thật sự là dại dột đến đáng yêu.”

Hoàng đế âm thầm nắm chặt tay, tràn ngập lửa giận áp lực trong lòng, chờ một cửa phát tiết.

Hắn hừ lạnh một tiếng, giống như vô ý nói: “Xem ra, ngươi rất thích Lệ phi a.”

Lăng Tiêu gật đầu: “Trong cung, người có thể duy trì tấm lòng son quá ít, Lệ phi tuy rằng vụng về, nhưng tâm tính nàng thuần lương, Lăng Tiêu quả thật rất thưởng thức.”

Lăng Tiêu nói xong, trong đầu hiện lên sắc mặt tái nhợt của Lệ phi khi rời đi, y thu liễm ý cười, trên mặt mang theo chút lo lắng nói: “Nhưng mà, nàng chạy trung thử, cũng không biết hiện tại như thế nào, thái y có nhìn hay không.”

Nói đến đây, Lăng Tiêu liền thuận thế chờ lệnh nói: “Tuy rằng hiện tại sắc trời đã tối, nhưng Lăng Tiêu xác thực lo lắng cho Lệ phi, Hoàng Thượng, khẩn cầu ngài đồng ý cho ta hiện tại đi thăm nàng.”

“Làm càn!” Lời này liền tựa như một ngọn lửa, triệt để châm lửa giận trong lòng hoàng đế.

Hoàng đế gầm lên một tiếng, bàn tay phát lực, đúng là chấn nát cái bàn trước mặt.

Ánh mắt của hắn lạnh như băng, quanh hốc mắt mang theo đỏ giận, hung tợn nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, tựa như sói đói, giây tiếp theo liền sẽ tiến lên, căn Lăng Tiêu đến nát xương.

Lăng Tiêu bị chấn đến sợ, nhiều ngày nay, hoàng đế ân sủng mình, khiến y sắp quên đi bộ dáng hoàng đế tức giận.

Lúc này, hoàng đế không hề báo động mà tức giận như vậy, không làm Lăng Tiêu sợ tới mức không biết phản ứng, trong lòng càng cảm thấy không rõ nguyên nhân, không thể tin được.

Y không thể hiểu hoàng đế, thân thể lại tâm phục khẩu phục quỳ gối trước mặt hoàng đế.

“Hoàng Thượng bớt giận, Lăng Tiêu biết sai.”

“Hoàng Thượng bớt giận!” Mọi người bởi vì động tĩnh mà vào cửa, từ Ám Hương Ám Vịnh đi đầu quỳ trên mặt đất bị long uy kinh sợ đến phát run, theo Lăng Tiêu đồng thời hô to.

“Đều đi ra ngoài, đi ra ngoài! Cút!” Hoàng đế phát uy với mọi người, Ám Hương lo lắng nhìn Lăng Tiêu, cuối cùng vẫn bị Ám Vịnh lôi kéo cung kính lui ra ngoài.

Lăng Tiêu nuốt một ngụm nước bọt, y chưa từng gặp qua hoàng đế phát hỏa lớn như vậy, không để ý hình tượng như vậy.

Nhưng y ngay cả hoàng đế đang giận cái gì cũng không biết.

Trong lòng y bất an khi không biết chuyện gì, trên mặt không khỏi mang theo chút thật cẩn thận.

“Lăng Tiêu, nói cho trẫm, ngươi sai ở đâu?” Hoàng đế nắm cằm Lăng Tiêu, để Lăng Tiêu nhìn thẳng mình.

Lăng Tiêu vốn ở dưới đáy lòng suy đoán hàng vạn lý do, lúc này nhìn thấy trên mặt hoàng đế đè nén không được phẫn nộ, lại cảm thấy lý do trong lòng y cũng không đủ để khiến hoàng đế tức giận như vậy.

Y thấp thỏm bất an mím chặt môi, hồi lâu, y run giọng trả lời: “Lăng Tiêu… Không biết.”

“A… Ngươi không biết?” Hoàng đế một tiếng cười lạnh, dưới tay dùng sức, Lăng Tiêu bị nắm đau, không khỏi nhăn chặt mày.

“Ngươi không biết, vậy trẫm cho ngươi hiểu rõ!”

Lăng Tiêu kinh ngạc, đang muốn cân nhắc hoàng đế là có ý gì.

Liền cảm thấy trên môi nóng ướt một trận, hoàng đế hôn không hề báo động.

“… Ngô…” Lăng Tiêu giật mình.

Hoàng đế hôn không triền miên như trước đây, mang theo tức giận giá lạnh thổi quét Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu bị bắt mở miệng, theo lưỡi hoàng đế khiêu vũ.

Đáy lòng rõ ràng không muốn, thân thể lại quen hoàng đế đụng vào, sảng khoái mềm yếu một trận, Lăng Tiêu cắn răng kháng cự, nhỏ giọng kháng nghị.

“Hoàng Thượng… Hoàng… Ngài không… A…”

Lời kháng nghị bị hoàng đế đùa đến không thành ngữ điệu, tay phản kháng không biết khi nào biến thành nghênh hợp, ôm hoàng đế thật chặt, không muốn buông ra.

Hoàng đế tránh thoát khỏi Lăng Tiêu truy đuổi nụ hôn, nhìn ánh mắt Lăng Tiêu mê ly, cười lạnh nói: “Liền thân thể như ngươi, muốn thỏa mãn Lệ phi như thế nào?”

Hoàng đế nói, xác thực kỳ quái, Lăng Tiêu vẫn duy trì một chút thanh tỉnh cuối cùng, ngửa đầu nhìn hoàng đế.

Trong mắt mê ly, hơi nước mênh mông, hoàng đế ở trên lưu lại một bóng hình mông lung, hư ảo nhìn không rõ lắm, vươn tay muốn chạm, lại sợ nó sẽ tiêu tán.

Quý trọng trong mắt Lăng Tiêu, chân thật chiếu vào trong mắt hoàng đế, tim hoàng đế run lên, đáy lòng dâng lên một cỗ lo lắng, nhưng nhớ tới Lệ phi trong miệng Lăng Tiêu, hắn bỗng lạnh mặt, trái tim theo đó rơi vào đáy cốc.

Thay đổi cảm xúc rất nhanh, khiến hoàng đế bất mãn nhíu mày, hắn nhìn người khởi xướng phía dưới, đã thấy ánh mắt của y tan rã, hai gò má ửng đỏ, khẽ nhăn mày, một bộ sảng khoái đến thất thần.

Thân thể vô ý thức đang ma sát trên da thịt mình, quần áo bị y cọ đến rơi trên mặt đất, chỉ dư một phần vắt ở trên người, xinh đẹp mà mị hoặc.

Hoàng đế mắt trầm xuống, dưới thân sưng tấy phát đau, hoàng đế khó nhịn khẽ hừ một tiếng, mồ hôi nóng từ trán toát ra.

“Hoàng… Hoàng… Hoàng Thượng…” Có lẽ là ma sát không được thư giải, người dưới thân bắt đầu bất mãn khẽ gọi, chủ động chu môi tiến đến bên miệng hoàng đế, đòi lấy hoàng đế ôn tồn.

Cặp môi thơm ngát ngay ở trước mặt, chỉ cần hơi mở miệng, liền có thể ngậm môi trong miệng, tinh tế nhấm nháp.

Có thể có được mị thái độc nhất vô nhị của người này, đó là cảnh sắc chỉ có mình có thể nhìn thấy.

Tựa như bị mê hoặc, hoàng đế nhẹ nhàng mở miệng, lưỡi Lăng Tiêu liền thuận thế chạy vào, hôn loạn không có kết cấu, lại khiến dục vọng hoàng đế sâu sắc hơn một tầng.

Hoàng đế như trút giận, há miệng cắn Lăng Tiêu một hơi.

“A.”

Một hơi này, vừa ác vừa nhanh, Lăng Tiêu bị đau hét to một tiếng, ý thức nháy mắt trở về.

“Ngươi ngược lại là tự mình hưởng thụ trước.” Hoàng đế nắm cằm Lăng Tiêu, cố chấp hỏi: “Trả lời trẫm, Lệ phi có cho ngươi thỏa mãn như vậy?”

Hoàng đế mặt mày anh tuấn, nhiễm một tia ửng đỏ, trán đầy mồ hôi, từng giọt sáng lên mà khêu gợi theo hình dáng trượt xuống, trượt khỏi tầm mắt Lăng Tiêu, trượt vào trong lòng Lăng Tiêu.

Trái tim Lăng Tiêu xao động theo, thân thể không khỏi run rẩy, toàn thân nổi lên một trận ngứa ngáy cong người, y khó nhịn khẽ nhúc nhích, ánh mắt khẩn cầu nhìn phía hoàng đế.

Hoàng đế không động, Lăng Tiêu vặn vẹo thân thể, bất mãn ma sát. Ma sát lại cọ đến vật cứng dưới thân hoàng đế.

Hoàng đế thân thể cứng đờ, Lăng Tiêu lại như là bắt được biện pháp thư giải, một chút một chút cọ vật dưới thân.

“Lăng Tiêu!” Hoàng đế cắn răng, dưới tay dùng sức, một tay khác ôm eo Lăng Tiêu, ngăn y lộn xộn.

Lăng Tiêu bị đau một tiếng, hoảng hốt hoàn hồn, thân thể bất mãn khiến y khóc không ra nước mắt, nhưng hoàng đế hiển nhiên không có ý thư giải cho y.

Lăng Tiêu khổ sở nhìn hoàng đế, bất mãn kháng nghị: “Hoàng Thượng… Ngài đang tra tấn Lăng Tiêu.”

Lời nói nhuyễn mang theo âm cuối cao lên, gợi lên từng đợt tê dại.

Hoàng đế run lên, dưới thân căng lên, hận không thể tiến lên đặt Lăng Tiêu ở dưới thân, muốn làm gì thì làm.

Hắn quả thực làm như vậy, vật dưới thân không hề chuẩn bị tiến vào trong cơ thể Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu bị đau kêu thảm thiết, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, dưới thân đau đến đột nhiên co rụt lại.

Hoàng đế bị kẹp đến rên một tiếng, sắc mặt tái nhợt vài phần.

“Hoàng Thượng ngài…” Lăng Tiêu đang muốn nói chuyện.

Hoàng đế đánh gãy Lăng Tiêu, cố chấp nhìn y hỏi: “Trả lời trẫm, Lệ phi có cho ngươi thỏa mãn như vậy?”

Lăng Tiêu ngạc nhiên, chớp mắt nhìn chằm chằm hoàng đế phía trên như y, đau đến sắc mặt có chút tái nhợt, dưới thân rõ ràng đã mềm nhũn, lại cố chấp muốn biết đáp án.

Lăng Tiêu đáy lòng ẩn ẩn dâng lên một đáp án, một đáp án khiến hoàng đế tức giận như vậy, y nhìn hoàng đế, trong ánh mắt mang theo một tia trêu tức mở miệng: “Hoàng Thượng, ngài… không phải là đang ghen đi?”

Hoàng đế sửng sốt, nhíu mày liếc Lăng Tiêu một cái, dưới thân vừa động, Lăng Tiêu kêu thảm thiết một tiếng, run rẩy nói: “Đau a… Hoàng Thượng…”

Hoàng đế nhếch môi, nắm cằm Lăng Tiêu, lạnh nhạt nói: “Câu trả lời của ngươi đâu.”

Uy áp của hoàng đế ở trường hợp mi mỹ hiện giờ, sớm đã không còn sức đe dọa, hắn hiện giờ cố chấp, liền tựa như một đứa trẻ, gặp phải vấn đề, tát bát đuổi theo người lớn muốn một đáp án để mình hiểu rõ, thuần túy như trẻ con.

Lăng Tiêu đột nhiên cảm thấy hoàng đế như vậy có chút đáng yêu, y nhịn không được cười ra tiếng.

“Ngươi thật to gan!” Hoàng đế không vui híp mắt.

Lăng Tiêu nhịn cười hắng giọng một cái: “Hoàng Thượng thứ tội, là dáng vẻ Hoàng Thượng ăn dấm rất đáng yêu.”

“Đáng yêu?” Hoàng đế nguy hiểm để sát vào Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu cả kinh run lên, vội đẩy hoàng đế, vội vàng nói: “Hoàng Thượng, ta cùng Lệ phi cái gì cũng không có, thật sự.”

“Cùng uống một bát nước ô mai lạnh coi như không có gì sao?” Hoàng đế sắc mặt âm tình bất định.

Lăng Tiêu kinh ngạc: “Hoàng Thượng biết?”

“Là Ám Vịnh hoặc là Ám Hương đi.” Lăng Tiêu suy tư, liền biết.

Ám Hương Ám Vịnh đi theo mình, là ý của hoàng đế, các nàng vừa là bảo vệ mình cũng là canh mình, phòng ngừa mình tác quái.

Người như hoàng đế, có lẽ là không thể trăm phần trăm tín nhiệm người khác.

Lăng Tiêu mím chặt môi, thở dài nói: “Hoàng Thượng hà tất như vậy, Lăng Tiêu sớm đã là người của ngươi.”

“Ngươi còn nhớ rõ là người của trẫm.” Hoàng đế châm chọc: “Nếu biết, vậy ngươi cũng biết nam nữ khác biệt?”

Lăng Tiêu nhíu mày: “Lệ phi nàng cũng là phi tử của ngài.”

Hoàng đế nói tiếp: “Vậy ngươi càng hẳn nên rời xa nàng.”

“… Ta chỉ quen một người bạn bình thường.” Lăng Tiêu phản bác: “Hoàng Thượng ngài có ngàn vạn phi tử, Lăng Tiêu cũng chưa từng như vậy, hiện giờ Lăng Tiêu chỉ quen một người bạn!”

Biết rõ là thế giới hoàng quyền, không nên cưỡng cầu công bằng, nhưng hoàng đế hiện giờ chạm đến, Lăng Tiêu vẫn không thể nào nhịn xuống mà lên tiếng oán giận.

Hoàng đế nghe vậy, im lặng không lên tiếng đứng dậy, phủ thêm áo khoác: “Ngươi đang khiêu chiến tính nhẫn nại của trẫm.”

Hoàng đế lạnh băng nói, nhìn Lăng Tiêu ánh mắt phức tạp vạn phần, trong đó Lăng Tiêu ở trong mắt hoàng đế nhìn ra thất vọng, đâm vào mắt Lăng Tiêu đến đau nhói.

Lăng Tiêu bị kích thích, nhịn đau ngồi dậy, không biết có lá gan từ đâu, y căm hận nói: “Hoàng Thượng ngài không biết là ngài ích kỷ hay sao!”

Hoàng đế nghe vậy, nguy hiểm híp mắt nhìn Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu cắn răng nói: “Ngài yêu cầu Lăng Tiêu nam nữ khác biệt, thủ thân như ngọc cho ngài, nhưng ngài thì sao, phi tử hậu cung ngàn vạn, có thể thủ thân như ngọc cho Lăng Tiêu?”

“Lăng Tiêu chỉ quen một người bạn, ngài liền tức giận, vậy ngày nào đó Lăng Tiêu thấy ngài đi cung điện phi tử khác, Lăng Tiêu có thể tức giận sao!”

“Ngươi giận còn ít?” Hoàng đế có điều chỉ mà hừ lạnh.

Lăng Tiêu chấn động, nhớ tới Nhiễm phi cùng Hồng Diệp, tự biết đuối lý, lại không phục nói: “Hoàng Thượng phi tử của ngài thiên thiên vạn vạn, Lăng Tiêu giận ngài có thể bỏ người thứ nhất thứ hai, nhưng bạn của Lăng Tiêu chỉ có người này!”

Nói xong, Lăng Tiêu nhẫn tâm, nói tiếp: “Hoàng Thượng muốn Lăng Tiêu rời xa người bạn này cũng có thể, vậy ngài cũng phân tán những oanh oanh yến yến trong hậu cung ngài luôn đi a!”

Hoàng đế vẻ mặt kinh ngạc, tựa hồ không thể tin Lăng Tiêu sẽ đề xuất yêu cầu như thế ở trước mặt hắn, Lăng Tiêu thấy vậy, cười nhạo: “Hoàng Thượng ngài cũng làm không được, dựa vào cái gì mà yêu cầu Lăng Tiêu rời xa Lệ phi? Ngài trước đây còn nói Lăng Tiêu cùng cấp với ngài, hiện giờ xem ra, chỉ là nói đùa đi!”

Hoàng đế giận đến cười, cười ra thanh âm, âm trầm làm Lăng Tiêu run rẩy, Lăng Tiêu cố gắng khống chế thân thể của bản thân tâm phục khẩu phục, quật cường nhìn hoàng đế.

Lăng Tiêu biết, lời này nói ở thế giới này là đang khiêu chiến quyền uy của hoàng đế, là đại nghịch bất đạo, y không nên nói, nếu trước đây y nhất định sẽ không mở miệng, nhưng mà…

Có lẽ là trong khoảng thời gian này hoàng đế sủng ái khiến mình cũng không sợ hãi hoàng đế như trong tưởng tượng, hoặc có lẽ là mình quả thật muốn vì tranh cầu cho mình một đời một kiếp chỉ có hai người chưa từng có qua ở thế giới này.

Y vẫn đánh bạo nói ra.

Hoàng đế sẽ như thế nào đây? Lăng Tiêu ôm một tia mong chờ nhìn hoàng đế.

Hoàng đế cười lạnh, đột nhiên giơ tay bóp cổ Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cả kinh, theo bản năng nghĩ tới kim bài miễn tử, không khỏi thốt ra: “Hoàng Thượng, kim bài miễn tử ngài đưa liền mất đi hiệu lực sao!”

Hoàng đế nghe vậy, tức giận đến cười to, lửa giận trên người không chỗ phát tiết, cuối cùng phát ra, lại làm dụng cụ đặt chung quanh từng cái chấn vỡ.

“Nói như vậy, ngươi không chỉ không nghe trẫm nói, không rời xa Lệ phi, còn muốn dùng kim bài miễn tử hạn chế trẫm! Thậm chí vọng tưởng trẫm vì ngươi mà tan hết hậu cung! A.”

Thật to gan, quả nhiên sủng quá nhiều sao!

Cười lạnh một tiếng, hoàng đế bạo xuất lệ khí, dưới tay buộc chặt, Lăng Tiêu liền cảm thấy hít thở không thông, trên mặt đến mức đỏ bừng.

Lăng Tiêu dùng sức giãy dụa, tránh không thoát hoàng đế trói buộc, hoàng đế híp mắt, sát khí đột nhiên bật ra, Lăng Tiêu mở to con ngươi hỗn độn, chỉ nhìn thấy sắc mặt hoàng đế âm trầm đáng sợ.

Cổ dưới tay tinh tế như thế, chỉ cần tay nhẹ nhàng dùng sức, này đem hắn tức giận đến không thể sinh mệnh của mình đã đem mất đi, hoàng đế chưa bao giờ dễ dàng tha thứ ai qua, Lăng Tiêu là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng.

Hoàng đế buộc chặt tay, trong nháy mắt, hắn thật muốn khiến Lăng Tiêu cứ vậy mà biến mất.

Mắt thấy Lăng Tiêu trước mặt sắc mặt chậm rãi biến thành ảm đạm, hơi thở nhỏ đến không thể nghe thấy, hoàng đế bỗng giật mình, nhìn thấy tiẻu thái giám đột nhiên đụng vào trong lòng ngực mình.

Tiểu thái giám lúc trước thần sắc kinh hoảng, tựa như con cừu ngã vào bầy sói, bất lực tán loạn chung quanh, khi đối mặt với mình, con ngươi trong trẻo, mềm mềm kêu: “Hoàng Thượng.”

“Hoàng… Hoàng Thượng…” Lăng Tiêu gian nan gọi, quật cường trợn tròn mắt nhìn về phía hoàng đế.

Hoàng đế bị gọi về thần, nhìn mắt Lăng Tiêu, lại sợ run lên, con ngươi trong trẻo của Lăng Tiêu một khắc trùng hợp với tiểu thái giám trong trí nhớ, trong lòng hắn nhảy dựng, tay liền buông lỏng.

“Khụ khụ… Ngài…” Lăng Tiêu kịch liệt run rẩy, ho khan chứa lệ nhìn hoàng đế, đau lòng nói: “Ngài… thật sự muốn giết Lăng Tiêu.”

Lăng Tiêu nói là trần thuật, như đang lên án hoàng đế vô tình, hoàng đế chậm rãi đặt tay ra sau, run rẩy nắm chặt, lập tức phất tay áo rời đi.

“Coi chừng hoàng quân, không cho phép hắn bước ra cửa phòng một bước!”

“Dạ.”

Hoàng đế hạ lệnh, thật lâu xoay quanh bên tai, Lăng Tiêu bưng cổ, sợ hãi ngồi ở giường.

“Đều nói đế vương vô tình, ban đầu ta còn không tin, chỉ cảm thấy hoàng đế là ngoại lệ, hiện giờ…”

Lăng Tiêu vuốt cổ mình, tự nói, thất vọng đỏ hốc mắt.

Ngày hôm sau, tin hoàng quân thất sủng, truyền khắp hoàng cung.

Đều nói, đêm đó, Hoàng Thượng quần áo không chỉnh từ cung điện hoàng quân đi ra, là hoàng quân hầu hạ không đúng, chọc giận hoàng đế, hoàng đế sau đó liền giam lỏng hoàng quân.

Người ban đầu hâm mộ Lăng Tiêu, hiện giờ đều cảm khái, Lăng Tiêu được sủng ái nhanh, tốc độ thất sủng cũng không phải người bình thường có thể bằng.

Nhưng mà, cũng có người tương truyền, hoàng quân có thể chọc giận hoàng đế mà không bị hoàng đế xử tử, cũng là kỳ tích.

Cho nên, hoàng quân ở trong lòng hoàng đế vẫn là đặc biệt, sau này không chừng còn có thể xoay người.

Đồn đãi đều truyền không vào tai Lăng Tiêu, y bị nhốt trong phòng, chỗ nào cũng không thể đi.

Bộ vị dưới thân không thể mở miệng kia bị thương, dấu vết trên cổ cũng nhìn mà ghê người.

Ám Hương tìm thái y đến trị liệu, Lăng Tiêu cả ngày đi cùng với dược, ngày giam lỏng này, liền tựa như là đang chữa thương.

Lăng Tiêu ba bữa vẫn như thường ngày, hoàng đế tuy rằng giam lỏng Lăng Tiêu, nhưng không cắt xén ăn mặc của Lăng Tiêu.

Nhưng tâm tình của Lăng Tiêu dĩ nhiên khác với ngày xưa.

“Công tử, ngươi tốt xấu cũng ăn chút đi.” Ám Hương bưng cháo, lo lắng nhìn Lăng Tiêu ngồi ở trên giường.

Lăng Tiêu khẽ lắc đầu: “Ta không đói bụng, triệt đi.”

“Nhưng mà…” Ám Hương nhíu mày muốn nói gì, Lăng Tiêu đã nằm trên giường, đưa lưng về phía Ám Hương, một bộ không có đường sống để thương lượng.

Ám Hương khẽ thở dài, bưng cháo ra cửa.

“Công tử… vẫn không ăn sao?” Ám Vịnh nhìn chằm chằm cháo, có chút bất an nói.

Ám Hương lắc lắc đầu, Ám Vịnh nhíu mày, vẻ mặt tự trách: “Đều là tại ta, không nên bẩm báo cho chủ tử.”

Ám Hương thở dài: “Đây là chức trách của chúng ta, dù chúng ta không nói, chủ tử sớm muộn gì cũng sẽ biết.”

Ám Vịnh cắn môi: “Chủ tử yêu thương công tử như vậy, lần này sao lại liền…”

“Công tử cũng vậy, ngày thường rõ ràng rất thông minh, việc này chỉ cần nhận sai với chủ tử, không qua lại với Lệ phi liền không có việc gì, lần này, công tử không biết đang đánh cuộc cái gì, thật sự không chịu đoạn tuyệt qua lại với Lệ phi.” Ám Hương mày ủ mặt ê nói.

Ám Vịnh nghe vậy, đột nhiên nghĩ đến cái gì, kinh ngạc nói: “Công… Công tử… Sẽ không thật sự đối với Lệ phi…”

“…” Ám Hương vội vàng vươn người bưng kín miệng Ám Vịnh, không đồng ý quát: “Việc này có thể nói lung tung sao?”

“Chủ tử có tình cảm thắm thiết với chủ tử, công tử sẽ không vậy.” Ám Hương kiên định nói, không biết là nói cho Ám Vịnh nghe hay là nói cho chính mình nghe.

Nói xong, còn kích động nhìn chung quanh, xác định thị vệ cách các nàng khoảng cách đủ xa, nghe không được mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng như lòng còn sợ hãi mà kéo Ám Vịnh rời xa phòng Lăng Tiêu.

“…” Lan Úy nhìn bóng dáng Ám Hương Ám Vịnh rời đi, trầm mặc mím chặt môi, lắc mình tránh thoát thị vệ, xông vào phòng Lăng Tiêu.

“Ai?!”

Lăng Tiêu cảnh giác bò lên, Lan Úy vội vàng vươn người bưng kín miệng Lăng Tiêu.

“Là ta, Lan Úy.”

Lăng Tiêu hơi hơi sửng sốt, nhìn Lan Úy khẩn trương quan sát cửa, xùy nói: “Ngươi sao mà vẫn thích xông vào hoàng cung như vậy?”

Thấy Lăng Tiêu còn có tâm tình trêu chọc mình, Lan Úy trong lòng thả lỏng, bất mãn nói: “Cũng không biết ta là vì ai.”

Nói xong, hắn nhìn lại Lăng Tiêu, đã thấy vết đen trên cổ Lăng Tiêu, hắn giật mình, tay không bị khống chế mà vuốt ve.

“Này…”

Lăng Tiêu hơi hơi né tránh, như không thích ứng, né tránh Lan Úy đụng vào nói: “Như ngươi chứng kiến, thất sủng.”

Y nói vân đạm phong khinh, thậm chí trên mặt còn mang theo ý cười nhè nhẹ, tựa như đây là một chuyện không quan hệ, nhưng Lan Úy từ trong mắt Lăng Tiêu nhìn ra cô đơn cùng khổ sở.

Trong lòng hắn một nhéo, thương tiếc với Lăng Tiêu từ đáy lòng trào ra bên ngoài.

“Ngươi bình thường không phải rất thông minh sao! Chuyện này ngươi sao lại rối rắm rồi!” Lan Úy đau lòng tức giận mắng.

“Không phải chỉ một câu biết sai và một lời hứa hẹn thôi sao! Lăng Tiêu ngươi không phải am hiểu nhất à! Sao lần này liền làm căng với Hoàng Thượng chứ!”

Lan Úy cắn răng, nói xong, đúng là mũi chua xót, hốc mắt đỏ lên.

Lăng Tiêu sửng sốt, Lan Úy rõ ràng trưởng thành hơn rất nhiều, ở chiến trường mang binh ngàn vạn, lại là tướng quân người người kính ngưỡng, lúc này, lại như thấy thiếu gia độc miệng hồi đầu, chửi ầm lên với mình.

Hốc mắt đỏ, nước mắt trong mắt như chỉ cần khẽ run lên, liền sẽ tràn ra hốc mắt, Lăng Tiêu vốn đã rất khổ sở, thấy hắn như vậy, lại đột nhiên thấy buồn cười.

“Thất sủng là ta, bị bóp cũng là ta, ngươi khóc cái gì?”

Lăng Tiêu cười từ vô tư tới vô tâm, Lan Úy hung hăng liếc y, đưa tay lau nước mắt, bướng bỉnh nói: “Ta không khóc! Ai sẽ vì gia hỏa lang tâm lang phế như ngươi mà rơi lệ, ngươi đây là xứng đáng! Rõ ràng là có thể tránh! Ngươi có chết cũng là xứng đáng!”

Lan Úy hung tợn nói xong, khác với lời của hắn, từ trong ngực lấy dược trị thương ra, chuyên chú bôi dược cho Lăng Tiêu, động tác mềm nhẹ giống như đối đãi trân bảo cả đời.

Lăng Tiêu vốn định nói, thái y vừa mới bôi dược qua cho y, thấy Lan Úy chuyên tâm như thế, cứng rắn nuốt trở vào.

“Nói đi, ngươi lần này lại muốn làm gì?” Bôi dược xong, Lan Úy rõ ràng đã bình tĩnh trở lại, nhìn Lăng Tiêu trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.

“A…” Lăng Tiêu cười khẽ một tiếng, xóa đạo: “Ta mà muốn làm gì a? Chính là như ngươi biết, thất sủng thôi.”

“Thí!” Lan Úy không để ý hình tượng chửi một tiếng thô lỗ, lập tức như ý thức được mình đã nói gì, sắc mặt căng đến đỏ bừng.

Lăng Tiêu khẽ cười một tiếng, trêu chọc: “Lộ bản tính a, Lan Úy.”

“…” Lan Úy trừng Lăng Tiêu một cái, cả giận nói: “Ngươi đừng chuyển đề cho ta, theo hiểu biết của ta đối với ngươi, ngươi không có khả năng ngồi chờ chết như vậy, tình cảm mà Hoàng Thượng đối với ngươi cũng không phải là một Lệ phi, thì có thể khiến hắn động sát tâm với ngươi.”

“Ngươi đến tột cùng làm cái gì?” Lan Úy tò mò.

Lăng Tiêu quyệt miệng, như không muốn nói, dưới Lan Úy ánh mắt ép hỏi, y mới bất mãn mở miệng: “Ta liền nói với Hoàng Thượng, muốn ta rời xa Lệ phi hắn liền phải tan hết hậu cung.”

“… Khụ khụ…” Lan Úy bị nước miếng sặc đến khụ hai tiếng, không thể tin nhìn Lăng Tiêu.

Thấy Lăng Tiêu vẻ mặt nghiêm túc, không có chút nào vui đùa, Lan Úy cũng thu lại tâm thần.

Hồi lâu, hắn mới nghẹn ra một câu.

“Lăng Tiêu, Hoàng Thượng là quân vương.”

“…” Lăng Tiêu trầm mặc, cười nhạo: “Cho nên, ngươi cũng hiểu được, ta liền xứng đáng thủ thân như ngọc cho hắn, mà hắn có thể tam thê tứ thiếp trong hậu cung?”

Lan Úy thở dài: “Từ xưa đế vương đều như vậy, ngươi…”

“Được rồi!” Lăng Tiêu bất mãn đánh gãy Lan Úy: “Ta lười nói với ngươi, không có việc gì ngươi liền trở về đi.”

Lăng Tiêu biết thế giới này, tư tưởng mọi người đều là như thế, nhưng y nếu đã mở miệng, cũng hy vọng đánh cuộc một keo.

Hiện giờ, liền xem hoàng đế và y ai thỏa hiệp trước.

Lan Úy than nhẹ lắc đầu, đứng dậy nói: “Lần này ngươi thật sự quá lớn mật, hậu cung của hoàng thượng không chỉ là thê thiếp, còn là tồn tại so sánh thế lực quan trọng trong triều đình, ngươi yêu cầu tan hết hậu cung, không chỉ là đại nghịch bất đạo, càng là khiêu chiến hoàng quyền, trách không được Hoàng Thượng sẽ muốn giết ngươi, ngươi không chết đúng là kỳ tích.”

“Ngươi không phải người lỗ mãng như thế, có phải bởi vì động tình, cho nên muốn độc chiếm hay không…”

Lan Úy gian nan nói, chỉ cảm thấy trong miệng chua xót.

“…” Lăng Tiêu nghe vậy, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ khó chịu nói: “Ngươi sao còn chưa đi!”

Lan Úy phức tạp nhìn Lăng Tiêu một cái, trong lòng hỗn độn vạn phần.

Nếu muốn một đời một kiếp chỉ hai người, vì sao lúc trước lựa chọn đế vương, nếu là Phó Vũ Quân, nếu là… mình cũng có thể hứa hẹn cho ngươi một tương lai như vậy, nhưng ngươi cố tình lựa chọn hoàng đế Mục quốc.

Lan Úy trong lòng muốn nói những lời này cho Lăng Tiêu nghe, cuối cùng vẫn là yên lặng ngậm chặt miệng, chỉ thì thào nói: “Ngươi… tự giải quyết cho tốt.”

Nói xong, hắn thả người nhảy lên, biến mất trong gian phòng.

Lăng Tiêu nằm lại giường, cả Lan Úy cũng cảm thấy y quá phận sao.

“Người tới!”

Lăng Tiêu giương giọng hô, xa xa Ám Hương nghe thấy, vội vàng vào phòng quỳ gối trước mặt Lăng Tiêu.

“Công tử xin phân phó.”

“Ngươi đi nói với Hoàng Thượng, ta muốn ra ngoài đi một chút, rất buồn.”

“…” Ám Hương trầm mặc, trên mặt không xác định nói: “Công tử, ngài còn đang bị giam lỏng…”

“Không có việc gì, đi thôi.” Lăng Tiêu đuổi.

Hoàng đế nếu không giết y, liền sẽ không keo kiệt cho mình chút tự do ấy.

Huống chi, chiến tranh lạnh một ngày, hoàng đế cũng nên tỉnh táo lại.

Lăng Tiêu càng ngày càng cảm thấy mình biết tìm đường chết, rõ ràng trước kia vẫn sợ hoàng đế sợ đến đòi mạng, hiện giờ lại có thể bình tĩnh cùng hoàng đế dây dưa như thế.

Sờ sờ dấu vết trên cổ, Lăng Tiêu vẫn như cũ lòng còn sợ hãi, nhưng loại lòng còn sợ hãi này, lấy ra so với chấp niệm trong lòng mình cùng niệm tưởng muốn độc chiếm hoàng đế kia, bé nhỏ không đáng kể.

“…”

Ám Hương cuối cùng vẫn đi, cuối cùng hoàng đế cho phép Lăng Tiêu đi trong Ngự Hoa viên một chút, nơi khác cũng không cho đi.

Lăng Tiêu khẽ thở dài, cũng coi như tiếp nhận an bài, tùy ý Ám Hương an vĩnh đi theo, đi Ngự Hoa viên.

Ám Hương trở về, biểu tình có chút kỳ quái, như ở chỗ hoàng đế trải qua chuyện gì, Lăng Tiêu trong lòng nghi hoặc, lại ngại thể diện, không muốn mở miệng hỏi.

Nhưng càng không rõ, thì càng muốn biết, Lăng Tiêu trong lòng tựa như có người quấy nhiễu, vội vàng muốn biết về biểu hiện của hoàng đế giờ này khắc này.

Rốt cục, y nhịn không được giữ chặt Ám Hương hỏi: “Ám Hương, khi ngươi qua, Hoàng Thượng… có nói gì khác?”

Ám Hương rõ ràng dừng lại, tiện đà khẽ lắc đầu hành lễ trả lời: “Công tử, chủ tử cái gì cũng không nói.”

“Thật sự không?” Lăng Tiêu nhíu mày.

Ám Hương gật đầu: “Hoàng Thượng đang phê duyệt tấu chương, cũng không có biểu tình gì khác, cũng không tức giận như hôm qua, nghe nói công tử ngài muốn nô tỳ mang lời, cũng đều được duyệt.”

Lăng Tiêu nhướng mày kinh ngạc, chợt nghe thấy Ám Hương nói: “Công tử, ngươi đi qua đi, chủ tử sẽ tha thứ ngài.”

“…” Lăng Tiêu không đáp lời, Ám Hương nhíu mày, Ám Vịnh bên cạnh thấy thế vội la lên: “Công tử, ngài còn chờ gì nữa? Ngài không đi, tim chủ tử chạy đi thì sao.”

Lăng Tiêu nghe vậy, xùy một tiếng, hoàng đế nhiều năm tim cũng không chạy, y một chút cũng không lo lắng, hoàng đế sẽ đột nhiên thích người khác.

“Công tử, ngài đừng không cho là đúng.” Ám Vịnh nhíu chặt mày: “Chủ tử tối hôm qua qua đêm ở chỗ Hiền phi đó.”

“!” Lăng Tiêu chấn động, kiếm lời nhìn về phía Ám Vịnh, Ám Vịnh bị Ám Hương kéo một chút, đột nhiên ngậm miệng lại.

Nhưng mà, nên nghe được vẫn bị Lăng Tiêu nghe được.

“Hoàng Thượng tối hôm qua qua đêm chỗ Hiền phi?” Lăng Tiêu nói xong, trong lòng tựa như bị người dùng nước lạnh hắt một phát, lạnh lẽo.

“A…” Y cười khẽ một tiếng, trên mặt bởi vì phán đoán hình ảnh Hiền phi cùng hoàng đế ở chung mà vặn vẹo, Ám Vịnh cảm thấy cả kinh, vội quỳ xuống đất nói: “Công tử bớt giận, nô tỳ nói bậy.”

“Bớt giận?” Lăng Tiêu trào phúng cười: “Không, ta một chút cũng không giận!”

“Ta rất vui vẻ!” Lăng Tiêu nghiến răng nghiến lợi nói, xoay người đi ra ngoài.

Ám Hương kinh hãi, vội ngăn lại đường Lăng Tiêu đi nói: “Công tử, ngài không thể rời đi Ngự Hoa viên.”

“Tránh ra!” Lăng Tiêu tức giận.

Ám Hương lắc đầu, Ám Vịnh đuổi theo quỳ gối trước Lăng Tiêu cắn môi nói: “Công tử, ngài bình tĩnh một chút.”

“Ta kêu các ngươi tránh ra!” Lăng Tiêu gầm lên.

Ám Hương nghe vậy run lên, theo Ám Vịnh quỳ gối trước Lăng Tiêu, lại mảy may không cho.

“Nha, đây là làm sao?” Đột nhiên, một thanh âm mang cười mang theo khinh mạn trêu chọc cha tiến vào.

Lăng Tiêu quay đầu nhìn lại, là Mục Tu Nịnh một thân thường phục, hoàng thúc duy nhất của hoàng đế.

Lăng Tiêu hít sâu một hơi, cưỡng chế lửa giận trong lòng, dùng lý trí số lượng không nhiều lắm hành lễ với Mục Tu Nịnh: “Hoàng thúc.”

“Mỗi lần gặp ngươi, đều đang khó dễ hạ nhân, làm gì chứ?” Mục Tu Nịnh ôn hòa nói, phất tay với Ám Hương Ám Vịnh, ý bảo hai người đi xuống.

Hai người chần chờ một hồi, Mục Tu Nịnh nói: “Đi xuống đi, bên Hoàng Thượng bổn vương tự sẽ giải thích.”

“Dạ.” Nghe Mục Tu Nịnh nói như thế, hai người cũng không nên ở lại, chỉ phải hành lễ lui ra.

Lăng Tiêu thấy thế, hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đi phía trước, Mục Tu Nịnh kéo y lại.

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm tay Mục Tu Nịnh khớp xương phân minh, lạnh nhạt nói: “… Hoàng thúc cũng muốn ngăn cản Lăng Tiêu.”

Mục Tu Nịnh buông tay, cười nói: “Cũng không phải, nhưng ngươi muốn đi đâu? Ngươi bị hạ lệnh cấm, ra khỏi Ngự Hoa viên chính là công khai kháng chỉ, cho dù Hoàng Thượng có che chở ngươi, công khai kháng chỉ cũng không dễ chơi, ngươi có nghĩ qua hậu quả chưa?”

“Đa tạ hoàng thúc nhắc nhở, nhưng Lăng Tiêu hôm nay liền nhất định phải thử công khai kháng chỉ!”

Lý trí ngày xưa đều không còn, Lăng Tiêu lúc này chỉ muốn chạy đến trước mặt hoàng đế, chất vấn hắn đêm qua có phải thật sự qua đêm trong cung Hiền phi hay không, có phải mới rời khỏi y, liền tiến vào cái ôm của nữ nhân khác hay không.

Mấy vấn đề này ngăn trong tim Lăng Tiêu, khiến Lăng Tiêu trong lòng như là đè một tảng đá lớn, buồn nặng khó chịu.

Mục Tu Nịnh thấy thế, khẽ thở dài: “Ngươi muốn đi Ngự Thư phòng gặp Hoàng Thượng?”

Lăng Tiêu im lặng không nói, phương hướng y đi chỉ thông hướng Ngự Thư phòng, mục đích của mình cũng không khó đoán.

“Nhưng Hoàng Thượng cũng không ở Ngự Thư phòng, mà là trong cung Hiền phi a.” Mục Tu Nịnh giống như vô ý nói, cười khẽ.

Lăng Tiêu thân thể cứng đờ, lửa giận ngập trời thổi quét toàn thân, khiến toàn thân y run rẩy không còn là chính mình, sợi dây tên lý trí trong đầu, hoàn toàn đứt đoạn.

Y hai mắt đỏ bừng, im lặng không lên tiếng thay đổi phương hướng, muốn đến cung điện Hiền phi.

Mục Tu Nịnh chắn trước người y: “Ngươi đi làm cái gì? Hoàng quân Mục quốc, thích ăn dấm, đây đã là bên ngoài thượng, Hoàng Thượng vì ngươi chắn bao nhiêu thần tử tiến gián, ngươi có hiểu không? Hiện giờ, còn muốn công nhiên kháng chỉ, ngươi có thể tưởng tượng, điểm yếu của ngươi lần này, sẽ bị bao nhiêu đại thần lấy ra làm chuyện để nói?”

“Thích nói gì thì nói!” Lăng Tiêu căm hận nói: “Hiện giờ, nếu Lăng Tiêu ta không thể một mình có được Hoàng Thượng, vậy Lăng Tiêu thà chết trong tay Hoàng Thượng.”

Mục Tu Nịnh sửng sốt, Lăng Tiêu sợ chết bao nhiêu hắn không gặp qua, cũng từng nghe qua, nhưng hôm nay, y lại quyết tuyệt như vậy, đâu còn sợ chết.

Dục độc chiếm sao…

Mục Tu Nịnh cười khẽ, quay người giữ chặt Lăng Tiêu lướt qua hắn đi phía trước, dùng sức chế phục y.

“Đừng gây chuyện cho Hoàng Thượng a.” Mục Tu Nịnh nói xong, trong mắt tràn ngập uy hiếp, Lăng Tiêu theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, y hơi dừng lại, liền bị Mục Tu Nịnh kéo về chỗ cũ.

“Sùng nhi sẽ buồn.” Mục Tu Nịnh thay đổi xưng hô với hoàng đế, để sát vào Lăng Tiêu, âm trầm trầm nói.

Đột nhiên áp bách khiến Lăng Tiêu sau lưng chợt lạnh, Mục Tu Nịnh trước mặt rõ ràng biểu tình ôn hòa, lại không hiểu sao khiến Lăng Tiêu cảm thấy nguy cơ, y lui về phía sau một bước, cách một khoảng với Mục Tu Nịnh.

Mục Tu Nịnh thấy thế, cười khẽ một tiếng: “Ngươi phản ứng ngược lại nhanh.”

Nói xong, hắn đi một bước lên trước, lại đột nhiên dưới chân đạp phải vật cứng, hắn ngây ra, cúi đầu nhìn lại, là một khối ngọc sáng rỡ trong suốt.

Mục Tu Nịnh hơi giật mình, cúi đầu nhặt ngọc lên, ngọc vào tay xúc cảm nhẵn nhụi, làm Mục Tu Nịnh cứng đờ, trên mặt hiện lên hoài niệm.

Lăng Tiêu chớp mắt, cho là mình nhìn lầm rồi.

Mục Tu Nịnh vuốt ve khối ngọc bội này, nhẹ giọng nói: “Sao lại ở trên người ngươi.”

Hắn như lầm bầm lầu bầu, Lăng Tiêu nhếch môi trả lời: “Hoàng Thượng đưa nó cho ta, không ở trên người của ta chẳng lẽ nên ở trên người của ngươi sao.”

Lăng Tiêu lạnh lùng trào phúng, vươn tay đi đoạt ngọc, lại bị Mục Tu Nịnh nhẹ tránh thoát.

Lăng Tiêu không vui: “Trả cho ta!”

Tựa như vật quan trọng bị đoạt, khiến Mục Tu Nịnh hơi hơi chấn động, không khỏi mở miệng hỏi: “Thứ này quan trọng với ngươi?”

“Có liên quan gì đến hoàng thúc.” Lăng Tiêu mỉa mai, thừa dịp Mục Tu Nịnh không chú ý, nghiêng người đoạt, đoạt ngọc vào trong tay.

Mục Tu Nịnh nhìn Lăng Tiêu thật cẩn thận nâng ngọc, hơi hơi sửng sốt, lập tức thoải mái mỉm cười.

“Thôi.”

Hắn đi tới đá giả bên cạnh ngồi xuống nói: “Đến, ta nói chuyện với ngươi.”

“Lăng Tiêu cùng hoàng thúc cũng không có…”

Lăng Tiêu còn chưa nói xong, liền bị Mục Tu Nịnh ngắt lời: “Hoàng Thượng đi chỗ Hiền phi chẳng qua là thương lượng phân phát hậu cung như thế nào.”

“…” Lăng Tiêu ngẩn ra, quay đầu lại nhìn phía Mục Tu Nịnh.

Mục Tu Nịnh sắc mặt thản nhiên, không như nói dối, nhưng hoàng đế nhanh như vậy đã thỏa hiệp, khiến Lăng Tiêu có chút kinh ngạc, y nửa tin nửa ngờ đến gần Mục Tu Nịnh.

“Ngươi nói lời này có thể có căn cứ gì?”

“Ha.” Mục Tu Nịnh như là nghe thấy lời gì buồn cười, cười lớn tiếng: “Ngươi thích tin hay không, bổn vương vì sao phải cho ngươi căn cứ?”

Mục Tu Nịnh biết chuyện này, vốn là có thể không cần nói cho mình, hắn đột nhiên tốt bụng nói, cũng chỉ là muốn mình sớm biết tình huống thôi, muốn căn cứ cái gì, hắn căn bản không cần lừa gạt mình.

Lăng Tiêu ý thức được điều này, không khỏi buồn bực đến mặt đỏ bừng.

Mình quả nhiên là nóng nảy, ngốc, mới có thể hỏi vấn đề trì độn này.

Lăng Tiêu hai má đỏ ửng, vẻ mặt tức giận, bộ dáng hận không thể từ trên mặt đất chui xuống cái hang chôn mình lại, tựa như một con hamster, làm người mỉm cười.

Mục Tu Nịnh tùy tính mỉm cười, Lăng Tiêu này đúng là loại hình Sùng nhi thích.

Hắn thở dài.

“Ngọc này, vốn là của ta.”

Mục Tu Nịnh đột nhiên nói ra một sự thật kinh người, Lăng Tiêu đột nhiên ngẩng đầu.

Đã thấy Mục Tu Nịnh trước mặt, lại bày ra bộ dáng hoài niệm, Lăng Tiêu trừng mắt nhìn, im lặng nhìn chằm chằm Mục Tu Nịnh.

Mục Tu Nịnh hoãn hoãn nói: “Là của Sùng nhi hồi nhỏ, quà sinh nhật ta đưa cho hắn.”

“Sùng nhi từ nhỏ mất mẹ, là ta một tay nuôi lớn, hắn vốn rất ỷ lại ta, nhưng mà…”

Mục Tu Nịnh nói xong, ánh mắt sầu bi: “Hài tử hoàng gia sao có thể lớn lên vô ưu, hắn không tìm chuyện, chuyện cũng sẽ tìm hắn, huống chi, Sùng nhi vốn là hài tử chí hướng rộng lớn.”

“…” Đột nhiên nói với mình điều này, Lăng Tiêu không biết hoàng thúc muốn làm gì, nhưng cảm thấy rất hứng thú với quá khứ của hoàng đế.

Y bất tri bất giác đi tới bên cạnh Mục Tu Nịnh ngồi xuống, nghiêm túc nghe hắn nói về hoàng đế.

Thì ra, hoàng đế lúc nhỏ cũng đã từng thiên chân vô tà, chẳng qua, tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, cuốn hắn vào, bất đắc dĩ, hắn thành hung thần thí huynh tranh quyền trong mắt người khác.

Hắn có chí hướng rộng lớn, hắn muốn Mục quốc trở thành đệ nhất cường quốc, không chỉ là đời của hắn, mà là đời đời kiếp kiếp đều là cường quốc.

Hắn nguyện ý vì thế mà trả giá tất cả cố gắng, hậu cung cũng chỉ là công cụ so sánh thế lực triều đình, tình cảm, ở trước mặt hắn không đáng để nhắc tới.

Thẳng đến khi, hắn gặp Lăng Tiêu.

Mục Tu Nịnh như cảm khái, nhìn phía Lăng Tiêu nói: “Ta vẫn cảm thấy ngươi không thích hợp Sùng nhi, hiện tại cảm thấy…”

“Như thế nào?” Lăng Tiêu nâng mí mắt nhìn Mục Tu Nịnh, uy hiếp trong mắt hiển nhiên thấy rõ.

Mục Tu Nịnh không chút nào để uy hiếp như thú con kia vào mắt, hắn khẽ cười nói: “Hiện tại cảm thấy quả là thế.”

“…” Lăng Tiêu nhíu mày nhìn chằm chằm Mục Tu Nịnh, hận không thể tiến lên cắn xé hắn, dáng vẻ giương nanh múa vuốt khiến Mục Tu Nịnh rất là mới mẻ, hắn không khỏi nhìn thêm vài lần.

Lăng Tiêu nhe răng trợn mắt nói: “Ngươi ít nói bậy ở đây! Có thích hợp hay không ngươi nói cũng không tính.”

Mục Tu Nịnh bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Sùng nhi trong lòng cũng hiểu, ngươi cũng không thích hợp.”

“…”

Lăng Tiêu cắn răng, lời y nói, hoàng thúc này là vào tai này ra tai kia sao!

Lăng Tiêu nhíu mày, đang muốn phản bác, chợt nghe thấy Mục Tu Nịnh nói: “Chí hướng của Sùng nhi là cường quốc, lúc trước lấy Thiệu quốc dễ như trở bàn tay, lại bởi vì ngươi mà thả hổ về rừng, hậu cung là công cụ quan trọng suy xét thế lực của hắn, giờ phút này cũng phải bởi vì ngươi mà phân phát.”

“Ngươi nói ngươi thích hợp, ngươi ngược lại nói xem, ngoại trừ khiến Sùng nhi từng bước thỏa hiệp, ngươi có thể giúp hắn làm chuyện hắn muốn hoàn thành không?”

“…” Lăng Tiêu trầm mặc, cẩn thận nghĩ nghĩ, y thật sự như hoàng thúc nói, cái gì cũng không giúp được hoàng đế, y như không phục, tìm kiếm tình tiết có thể xuất hiện trong đầu, cũng vô ích.

Mục Tu Nịnh quả thực, nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng: “Đừng nghĩ nữa, không có thì nghĩ sao cũng nghĩ không ra.”

Lăng Tiêu cắn răng: “Ta trước kia không có, không đại biểu sau này ta không có!”

Mục Tu Nịnh nhướng mày, vẻ mặt không tín nhiệm: “Ta đây mỏi mắt mong chờ.”

Lăng Tiêu hừ lạnh một tiếng: “Ngươi nói nhiều như vậy, sao lại thành công tránh được khối ngọc này?”

Lăng Tiêu giơ giơ ngọc trong tay, nhìn về phía Mục Tu Nịnh, Mục Tu Nịnh nghe vậy rũ mắt, né tránh ánh mắt Lăng Tiêu thăm dò.

“Ta không rõ ý của ngươi.”

“Ngọc này, ở trong cung nghe đồn, đây chính là cấm vật Hoàng Thượng từng tự mình hạ lệnh, không cho phép người khác đụng vào, ngươi nói nó là ngươi đưa cho hoàng thượng, vậy sao liền chọc phải Hoàng Thượng rồi.”

Mục Tu Nịnh khẽ nhíu mày, tựa hồ không muốn nói, bị Lăng Tiêu nhìn chăm chú đến lâu, hắn mới khẽ thở dài: “Ta vốn hy vọng Sùng nhi chỉ là một vương gia tiêu dao, hảo hảo sinh hoạt, cũng không muốn hắn cuốn vào trong tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.”

Mục Tu Nịnh nói xong, tự giễu mỉm cười: “Tự nhận là tốt với hắn, đứng mặt đối lập với hắn, khuyên hắn buông tha ngôi vị hoàng đế, ngây thơ cho rằng chỉ cần hắn buông tha, không tranh, có thể hảo hảo không đếm xỉa đến.”

Lăng Tiêu nghe vậy cả kinh cảm thấy lạnh cả người: “Khi Hoàng Thượng tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, ngươi duy trì không phải Hoàng Thượng?”

“Vậy Hoàng Thượng chẳng phài là một mình đấu?” Lăng Tiêu khó có thể tưởng tượng, hoàng đế một mình đi đến tình trạng hôm nay như thế nào, lúc trước lại bất lực bàng hoàng như thế nào.

Lăng Tiêu tim như bị bóp chặt cắn răng, hận không thể trở về quá khứ ở bên người hoàng đế.

“Ở phương diện này, ta giống ngươi, ta không phải một trưởng bối tốt.” Mục Tu Nịnh nói xong, trên mặt một mảnh thống khổ.

“Đây là chuyện ta hối hận nhất.” Mục Tu Nịnh nói xong, vẻ mặt sầu bi.

“…” Lăng Tiêu trầm mặc.

Mục Tu Nịnh còn sống, liền chứng minh là hoàng đế lúc trước mở một mặt lưới, nhưng cho dù hắn có mở một mặt lưới, đối với người thân mang theo hắn lớn lên lại không ủng hộ hắn làm hoàng đế, cũng là oán hận.

Cho nên, hoàng đế mới có thể phong ấn khối ngọc này trong kho, không cho bất luận kẻ nào đụng vào.

Lăng Tiêu than nhẹ, thì ra hoàng đế mặt ngoài phong cảnh như vậy, cường đại như vậy, cũng có quá khứ nghĩ lại mà kinh.

Trái tim Lăng Tiêu tựa như bị ngàn vạn cây kim đâm thủng, mang theo đau đớn khắc xương, đáy lòng là một tia một tia đau tiếc với hoàng đế.

Hoàng đế cũng không nói chuyện của mình, cũng không để người khác biết được quá khứ của mình, hoàng đế đau hoàng đế khổ chỉ biết chôn sâu ở đáy lòng mình.

Mà mình muốn trở thành duy nhất của hắn lại chưa bao giờ nghe qua hoàng đế thổ lộ chân tâm.

Lăng Tiêu thần sắc tối tăm.

“Cho nên, ngươi biết, Sùng nhi tuy rằng thương ngươi tiếc ngươi, nhưng cũng không nói cho ngươi những điều đó, ngươi muốn làm duy nhất của hắn, ngươi cho rằng có đủ tư cách không?” Mục Tu Nịnh cười khẽ trào phúng.

“…” Lăng Tiêu cắn răng, khó chịu xoay đầu.

Thấy vậy, Mục Tu Nịnh biếng nhác đứng dậy: “Nên nói ta cũng đã nói, ngươi hảo hảo ngẫm lại đi.”

Nói xong, hắn khoanh tay liền muốn rời khỏi, Lăng Tiêu ngửa đầu gọi gọi hắn.

“Hoàng thúc.”

Mục Tu Nịnh quay đầu lại nhìn về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu nhìn thẳng Mục Tu Nịnh, ánh mắt lóe lên trong suốt là Mục Tu Nịnh chưa từng thấy qua, tựa như một dòng suối trong soi rõ lòng người, trước mặt con ngươi này, một ít bí mật đáy lòng mình là không chỗ che giấu.

“Hoàng thúc nói, không thể nghi ngờ là muốn Lăng Tiêu biết địa vị của mình, muốn nói cho Lăng Tiêu, Hoàng Thượng đối với Lăng Tiêu vẫn chưa thật sự mở rộng cửa lòng, muốn nhắc nhở Lăng Tiêu, suy xét cho Hoàng Thượng nhiều hơn, đừng luôn chỉ vì thoải mái của bản thân.”

Mục Tu Nịnh nghe vậy cười khẽ, thản nhiên nói: “Ánh mắt của ngươi ngược lại nhìn thấu, ngươi như vậy nên biết phải làm thế nào.”

Mục Tu Nịnh nói càng thẳng thắn, Lăng Tiêu cười nhạo đứng dậy nói: “Lăng Tiêu biết, đã sớm nên để Hoàng Thượng đuổi đi hậu cung.”

Mục Tu Nịnh nghe vậy thay đổi sắc mặt, nhìn Lăng Tiêu không vui mím môi.

Lăng Tiêu cười nói: “Mỗi ngày ứng phó quan viên triều đình đã đủ mệt, sau khi trở về cung còn phải ứng phó phi tử, thân thể sẽ chịu không nổi.”

“Tinh lực của hắn cho một mình ta là đủ rồi, mà ta sẽ thay thế tác dụng của tất cả phi tử của hắn, thậm chí càng có giá trị hơn các nàng.”

Khẩu khí thật lớn!

Mục Tu Nịnh ngược lại hút một hơi lãnh khí, trên mặt lộ vẻ không tin: “Ngươi còn có thể cân bằng thế lực triều đình?”

“Không.” Lăng Tiêu lắc đầu: “Sở trường của ta không phải cái này.”

Mục Tu Nịnh lắc lắc đầu, cũng không tiếp tục hỏi Lăng Tiêu muốn như thế nào mà có giá trị hơn toàn bộ hậu cung, chỉ là như cười nhạo mà nhìn Lăng Tiêu nói: “Ta vẫn là câu nói đó, mỏi mắt mong chờ.”

Lăng Tiêu biết Mục Tu Nịnh trong lòng khinh miệt, y cũng lười cùng Mục Tu Nịnh tranh luận, liền thoải mái làm thủ thế, mời Mục Tu Nịnh đi.

“Hoàng thúc cứ về nhà chờ xem.”

“…”

Mục Tu Nịnh thấy Lăng Tiêu thề son thề sắt như vậy, bộ dáng tự tin tựa như một con khổng tước, tranh nhau mở ra cái đuôi hoa lệ phía sau y, xác thực làm người ta mới lạ.

Hắn không khỏi mang theo chút chờ mong, nhướng mày xoay người rời đi.

Trước khi rời đi, hắn quay đầu lại nói với Lăng Tiêu một câu.

“Mặt khác nói cho ngươi biết một tin tức, Lệ phi dẫn đầu bảo Hoàng Thượng trục xuất khỏi cung.”

“…”

Hành động của hoàng đế thật là nhanh, Lăng Tiêu bĩu môi.

Nếu ra cung, Lệ phi liền không có nguy hiểm gì, Lăng Tiêu đáy lòng buông xuống một chuyện.

Toàn lực đều nghĩ phải trợ giúp hoàng đế như thế nào, tuy nói phải giúp, Lăng Tiêu cũng biết phân lượng của mình.

Chính sự triều đình thì không hiểu, bày mưu tính kế cũng không bằng quan viên triều đình.

Y có thể dựa vào chỉ có những bức vẽ trong đầu y.

Suy nghĩ, Lăng Tiêu nhếch môi, xoay người trở về phòng.

Sau đó, Lăng Tiêu nhốt mình trong phòng, nhốt năm sáu ngày.

Năm sáu ngày này, hoàng đế cũng chưa từng lại đây, mệnh lệnh giam lỏng Lăng Tiêu, cũng chưa từng rút về.

Ngược lại là Lan Úy lại đây một chuyến, thấy Lăng Tiêu sinh long hoạt hổ thì rời đi.

Thẳng đến hôm nay, Lan Úy mang đến một tin tức.

Hoàng đế thật sự phân phát hậu cung.

Lăng Tiêu biết được tin tức này, cũng không có vẻ vui vẻ bao nhiêu.

Hoàng đế chưa từng qua gặp y, chưa từng thương lượng với y, thậm chí chưa từng rút mệnh lệnh giam lỏng y về, liền phân phát hậu cung.

Lăng Tiêu thật không hiểu hoàng đế nghĩ như thế nào, lại suy đoán dưới đáy lòng, hoàng đế như vậy có phải vì trích y ra hay không.

Khiến phân phát hậu cung không có liên quan đến mình, như vậy, triều đình cho dù có thanh âm phản đối cũng sẽ không phản đối đến người mình…

“Ngươi không vui sao? Đây chẳng phải là ngươi muốn sao?” Lan Úy thấy Lăng Tiêu âm trầm, để sát vào y hỏi.

Lăng Tiêu khẽ cau mày, giận dữ nói: “Hoàng Thượng… dùng cớ gì để phân phát hậu cung.”

“Tiên hoàng báo mộng, trai giới không thể gần nữ sắc.”

“…” Quả nhiên, như vậy phi tử trong hậu cung đều phân phát, nhưng y là một nam phi, liền giữ lại.

“Lăng Tiêu, ta thật không ngờ, hắn thật sự sẽ vì ngươi mà phân phát hậu cung.” Lan Úy đột nhiên phức tạp nhìn Lăng Tiêu.

“Chí hướng của hoàng thượng là cường quốc, nhưng hắn vì ngươi…”

Lan Úy cười khổ một tiếng: “Hắn đối với ngươi quả thực là tình sâu vô cùng.”

“Ta biết.” Lăng Tiêu đáp như là đương nhiên, trên mặt mang theo chút kiêu ngạo được sủng ái, đắc sắc tựa như mèo con được chủ nhân che chở, cao ngạo khiến người hận đến nghiến răng.

Lại cảm thấy đáng yêu khiến người hận không thể ôm y vào trong ngực xoa một trận.

Lan Úy dời mắt, né tránh Lăng Tiêu.

Hắn mặc kệ phương diện nào cũng thua, hoàng đế mới là lựa chọn tốt nhất của Lăng Tiêu.

Lan Úy nhếch môi, đột nhiên mang theo chút thoải mái mỉm cười.

“Ta nghĩ, sau này ta sẽ không đến nữa.”

Lăng Tiêu giương mắt nhìn hắn: “Ta cũng không bảo ngươi đầu trộm đuôi cướp.”

Lan Úy biết Lăng Tiêu không rõ ý của hắn, hắn bất đắc dĩ cười: “Hảo hảo với Hoàng Thượng, từng người trân trọng.”

“Hoàng quân.” Lan Úy đột nhiên trịnh trọng gọi Lăng Tiêu một tiếng.

Lăng Tiêu có chút không quen vò đầu, muốn bảo Lan Úy có thể gọi lại là Lăng Tiêu, đã thấy hắn dĩ nhiên đã nhảy cửa sổ rời đi.

Lăng Tiêu bĩu môi, cũng không để ý nhiều.

Bản vẽ của y sắp vẽ xong, những bản vẽ này là một ít máy móc thủ công mà y nhìn thấy ở hiện đại, dựa vào ký ức mà vẽ ra.

Tuy rằng cam đoan không chính xác trăm phần trăm, nhưng tám mươi chín mươi là không sai, trí nhớ của y luôn không tệ.

Vẽ ra giao cho người công bộ, chỉ cần bọn họ nghiên cứu thêm, Lăng Tiêu tin tưởng chế tạo ra sẽ không quá khó.

Lại vùi đầu vẽ hai ngày, lúc này Lăng Tiêu đã vẽ xong, nhưng hoàng đế vẫn cứ không thấy bóng dáng.

Lăng Tiêu biết, có thể là phân phát hậu cung nên y cần tránh nổi bật, cho nên hoàng đế mới không đến gặp y.

Nhưng y càng nguyện ý tin tưởng, hoàng đế còn đang giận y.

Lăng Tiêu tự biết mình đuối lý, lại kiên nhẫn đợi hai ngày, nhưng mà, hoàng đế vẫn không thấy bóng dáng.

Thật giống như quên đi Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu tức giận đến nghiến răng, hận không thể chạy đến trước mặt hoàng đế hung hăng cắn hắn mấy cái, lúc này, vẫn ngoan ngoãn đứng ở trong phòng.

“Ám Hương, ngươi đi gọi hoàng đế đến, nếu hắn không đến, ngươi liền nói, ta sắp chết.”

“…” Ám Hương nhìn dáng vẻ Lăng Tiêu nghiến răng mà cười khổ không được: “Công tử, ngài an phận chút đi, chủ tử muốn đến thì tự nhiên sẽ đến, ngài lừa hắn như vậy, lát nữa hắn sẽ giận.”

“Ai nói với ngươi là ta muốn lừa hắn?” Lăng Tiêu nhìn Ám Hương cười sáng lạn, từ trong ống tay áo móc ra một cây chủy thủ đặt trên cổ mình, nguy hiểm nhìn Ám Hương nói: “Ta cũng không phải là nói đùa.”

“Công tử!” Ám Hương kinh hãi, muốn tiến lên cướp lấy chủy thủ, bị Lăng Tiêu trừng, trừng về tại chỗ.

“Công tử, ngài…”

“Đi!” Lăng Tiêu đánh gãy Ám Hương.

Ám Hương cắn môi, dậm chân chạy ra ngoài.

Không lâu, liền thấy hoàng đế mang theo một đoàn thái giám vội vã tới.

Mà Lăng Tiêu miệng cười thản nhiên đối mặt với hoàng đế.

Hoàng đế nhìn Lăng Tiêu như đợi hắn đã lâu, lại nhìn Ám Hương tự hiểu mà quỳ trên mặt đất thỉnh tội, nguy hiểm híp mắt: “Ngươi dám lừa trẫm!”

Lăng Tiêu mỉm cười tiến lên, không chút nào quan tâm áp lực mà hoàng đế tản ra, khẽ thở dài: “Lăng Tiêu cũng không dám lừa gạt Hoàng Thượng, ngài nếu không đến, Lăng Tiêu thật sự sẽ chết.”

“Sẽ nhớ mong đến chết, sẽ đau lòng đến chết.” Nói hai câu này, Lăng Tiêu cố ý để sát vào hoàng đế thấp giọng thì thầm.

Lời nói triền miên mang theo âm cuối giơ cao, phun ra khí tức ấm áp, câu thẳng ra khát vọng mà hoàng đế giấu sâu trong đáy lòng.

Lăng Tiêu nhẹ nhàng mỉm cười, trên khuôn mặt câu nhân xuất hiện một độ cung xinh đẹp, chiếu đầy vào mắt hoàng đế, chiếm đầy hốc mắt hoàng đế.

“Ngươi đang câu dẫn trẫm?” Hoàng đế nắm cằm Lăng Tiêu, thanh lãnh hỏi.

Lời này, hoàng đế nói với Lăng Tiêu không ít lần, vô luận là lúc trước khi khiêu vũ, hay là sau đó khi bị đùa đến thất thần, Lăng Tiêu đều là mặt mày ẩn tình, ngượng ngùng khó nhịn.

Nhưng lúc này, y thản nhiên đối mặt với hoàng đế, trên mặt cho dù ửng đỏ, không chút nào không lùi.

“Vậy Hoàng Thượng có bị Lăng Tiêu câu dẫn hay không?”

Lăng Tiêu nói xong, mặt mày trăn trở, ánh mắt quét qua người hoàng đế vài lần, mang theo ý cầu hoan rõ ràng.

Hành vi lớn mật như thế, khiến hoàng đế mới lạ, đồng thời như bị mê hoặc, tay không bị khống chế mà ôm chặt eo y, ánh mắt từ từ ám trầm.

Hắn phất tay vẫy lui mọi người, mang theo Lăng Tiêu đi vào bên giường, điên cuồng hôn mang theo nhớ nhung đã lâu không gặp thổi quét Lăng Tiêu, Lăng Tiêu rên khẽ, vòng tay qua cổ hoàng đế.

“Ân… A… Hoàng… Hoàng Thượng…”

Lăng Tiêu rên nhẹ, cọ da thịt hoàng đế, mê muội hôn ngực hắn, giống như đối đãi trân bảo mà khẽ chạm vào vân da hoàng đế.

Hoàng đế dừng lại, Lăng Tiêu xoay người đề, đặt hoàng đế ở dưới thân mình.

Hoàng đế sửng sốt, nhíu mày, hơi hơi giãy dụa, như không thích tư thế này.

Lăng Tiêu khóa ngồi bên hông hoàng đế, ngăn cản hoàng đế lộn xộn, cười ngọt ngào nói: “Không, Hoàng Thượng, đừng nên cử động.”

Nói xong, y cúi người, vươn ra đầu lưỡi đỏ hồng liếm lồng ngực đổ mồ hôi kia, mồ hôi cùng với khí dương cương của nam tử ăn mòn nhũ đầu Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu khẽ rên một tiếng, lần đầu tiên phát hiện, đều là nam nhân, ngực hoàng đế lại mỹ vị như vậy.

Y như không biết thoả mãn, một lần lại một lần hôn, từ từ đi lên, cuối cùng đi đến bên miệng hoàng đế, cùng hắn dây dưa khiêu vũ.

Hôn đến mê mẩn, Lăng Tiêu thân thể mềm yếu, hoàng đế ôm lại y, liền muốn đặt y ở dưới thân, Lăng Tiêu gian nan vẫn duy trì thanh tỉnh, đẩy hoàng đế ra nói: “Hoàng Thượng… Lúc này đây, để Lăng Tiêu hầu hạ ngài…”

Y chống thân thể mềm yếu, cưỡi trên người hoàng đế, dùng vị trí dưới thân ma sát tồn tại ngạo nhân của hoàng đế.

Thẳng đến hoàng đế ẩn nhẫn ra tiếng, y mới như giải thoát, mặc kệ vật kia tiến vào, rồi sau đó sảng khoái thở dài.

Mồ hôi trên trán đã ươn ướt mái tóc Lăng Tiêu, Lăng Tiêu như hoàn thành một chuyện quan trọng, xụi lơ trên người hoàng đế, nhuyễn nhu rên khẽ kêu to; “Hoàng Thượng, hiện giờ ngài cũng là người của Lăng Tiêu, ngài vì Lăng Tiêu tan hết hậu cung, vậy Lăng Tiêu liền lấy cái này tiếp khách.”

Không biết khi nào, trong tay Lăng Tiêu có thêm một cái hộp sắt, hộp như là đã sớm chuẩn bị xong, còn cột tơ lụa màu đỏ bên trên.

Hoàng đế vươn tay tiếp nhận, mang theo một tia tò mò mở ra, bên trong là một tầng một tầng bản vẽ.

Chỉ liếc mắt một cái, hoàng đế liền hiểu giá trị của bản vẽ này, hắn hơi hơi nhướng mày nhìn phía Lăng Tiêu, không chút để ý nói: “Đây đúng là đại lễ.”

“So với hậu cung của Hoàng Thượng ngài thì sao.”

“Chỉ có hơn chớ không kém.” Hoàng đế trả lời.

Lăng Tiêu mỉm cười: “Vậy là tốt rồi, Lăng Tiêu coi như là giúp đỡ ngài, ngài yên tâm, ngày mai ngài thu hồi lệnh cấm với Lăng Tiêu, Lăng Tiêu liền đi công bộ với họ, biến thứ trên giấy thành thật sự.”

“Lập tức… sao trở nên tri kỷ như vậy?” Hoàng đế đỡ Lăng Tiêu ngồi dậy, để hai chân Lăng Tiêu bàn hông của hắn, để hai người phù hợp càng chặt chẽ.

“A…” Lăng Tiêu hơi thở hổn hển hừ nhẹ, hơi thất thần: “Lăng Tiêu không phải vẫn luôn đều rất tri kỷ hay sao? Từ trước không phải đã hầu hạ Hoàng Thượng dễ bảo à.”

Hoàng đế hơi suy tư, đáp: “Vậy thì ngược lại.”

Lăng Tiêu bất mãn, ở đầu vai hoàng đế cắn một cái.

Hoàng đế bị đau nhíu mày, xoay người đặt Lăng Tiêu ở dưới thân, lại phát hiện ứ ngân nhàn nhạt ở cổ y.

Hắn hơi dừng lại, mang theo chút thương tiếc sờ cổ Lăng Tiêu, Lăng Tiêu hơi rụt lại.

Hoàng đế vẻ mặt tối sầm thu tay về, mang theo chút không xác định nói: “Ngươi… có trách trẫm không?”

“Lăng Tiêu hiện giờ như là đang trách Hoàng Thượng sao?” Lăng Tiêu hỏi lại.

Hoàng đế nghe vậy cười khẽ, nhìn dáng vẻ của Lăng Tiêu lúc này.

Tựa như bạch tuộc, dính chặt trên người mình, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt mê ly, bên hông khẽ nhúc nhích, vẫn còn trầm mê việc trên giường, cũng khiến hoàng đế cảm thấy mình như không xứng chức.

Ý thức được điều này, hoàng đế không nghĩ nhiều nữa, ôm Lăng Tiêu lăn vào trong giường.

Hoàn chính văn

Trước/72Sau

Theo Dõi Bình Luận