Saved Font

Trước/134Sau

Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ

Chương 25

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
*Editor: Trôi

_______________________________________

Tuy rằng, Khương Lam thần sắc thật nghiêm túc, nhưng Liễu Nhiên trả lời như cũ tùy ý: “Ân, chỉ nhiều hơn anh hai bình.”

“Vấn đề là mấy bình sữa chua sao?” Khương Lam lời lẽ đanh thép chính đáng: “Em như thế nào có thể bởi vì sữa chua liền cùng người ta đi, trên thế giới nhiều người xấu như vậy!”

Liễu Nhiên không cho là đúng: “Ai cho em sữa chua, đó chính là người tốt.”

Những lời này như thế nào quen tai như vậy nga, từng có một ngày nào đó, Liễu Nhiên đã vỗ vai Khương Lam nói qua: “Người sẽ cho người khác sữa chua đều không phải là người xấu.”

Khi đó, Khương Lam cho rằng Liễu Nhiên đang an ủi chính mình...

Vậy mà nàng thật lấy sữa chua định tốt xấu a!

Dương Điền Na đỡ trán: “Lam ca, Nhiên Nhiên lấy sữa chua làm cọc tiêu phân định tốt xấu là không đúng, chúng ta sẽ dạy lại bé sau. Nhưng anh không tiếp tục thương cảm một chút sao?!”

Chúng tôi theo anh bi thương sắp khóc, anh đột nhiên quay xe bắt đầu giáo dục trẻ, nước mắt của tôi vừa ứa ra lại phải nghẹn lại khó chịu lắm biết không?!!!

Khương Lam: “Này không phải vì chuyện của bọn trẻ tương đối quan trọng sao!”

Tạ Hiểu Đông cười khổ: “Cậu quá quan tâm đến con bé.” Đang thương tâm thế nhưng bởi vì một câu của nàng liền rối loạn tâm thần.

Khương Lam: “Nên như vậy.”

Không có người biết, thời điểm hắn được người đại diện cũ hẹn đi ra ngoài ăn cơm cực kì vui vẻ, Khương Lam cho rằng hắn ta sẽ giúp mình. Nhưng tên đó lại tìm cho hắn phú bà, khi đó Khương Lam thật sự hoài nghi. Hoài nghi nhân sinh, hoài nghi có phải mình đang đi đúng hướng hay không.

Bỗng một đứa nhỏ đáng yêu thăm dò tiến vào, từ đây, mang hắn đi đến ánh sáng. Khương Lam sao có thể không thèm để ý, sao có thể không yêu thương con bé đâu?

Tạ Hiểu Đông lắc đầu: “Tuy rằng nên như thế, nhưng kì thu của chúng ta sắp kết thúc.” Sao lại có thể đặt trên người sắp phải chia tay nhiều cảm tình như vậy chứ.

Khương Lam: “....”

Một câu, rốt cuộc đem mọi người lôi trở lại hiện thực, cũng vô pháp cùng Khương Lam tiếp tục thương cảm, tính tính thời gian, xác thật việc ghi hình sắp kết thúc.

Nhìn về phía đám nhỏ bên người, tình cảm không nỡ lại dâng lên.

Mà lúc này, trên mạng bởi vì video theo dõi Hắc Ưng thả ra, dân mạng lập tức bị sốc điên cuồng, đám người một lúc ùa vào Viên Điềm Weibo, tràn ngập công kích chửi rủa như năm đó làm với Khương Lam.

–– Này cũng quá ác độc đi!

–– Trong tay còn cầm đồ của người ta, xoay người liền cắn lại một nhát.

Trời ạ quả thực không thể tin được, loại chuyện này vậy mà thật sự tồn tại.

–– Độc nhất là lòng dạ đàn bà a! Kế hoạch chu đáo chặt chẽ như vậy, sau lưng có phải hay không còn có chủ mưu?

–– A a a a a a, tức chết mị, tin tưởng cô ta như vậy.

–– Đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết, lừa dân mạng giúp mày công kích bạn trai cũ, quả thực không phải người.

–– Loại con gái như mày sao còn chưa chết?!

Viên Điềm tay cầm chuột run rẩy, trong lòng chỉ có một câu — xong rồi!

Weibo bị luân bạo, shop online cũng bị đánh giá kém.

Một đêm kia, Viên Điềm suy nghĩ rất nhiều, cũng nghĩ đến quá khứ cô ta cùng Khương Lam trải qua.

Viên Điềm là một cô gái đi ra từ vùng núi nghèo nàn, cô ta tự hiểu được lấy chính mình tư chất rất khó tìm đến một người đàn ông xuất sắc.

Diện mạo Viên Điềm không thể nói là đẹp, nhưng cũng xem như thanh tú. Thời điểm quen biết Khương Lam, hắn là một diễn viên tuyến 28 ai cũng không biết, ăn cơm đều không nhất định có thể ăn no. Cô ta là người phục vụ ở cửa hàng Khương Lam hay ăn cơm, duyên phận khiến hai người gặp nhau, hiểu nhau rồi yêu nhau.

Khương Lam tuy rằng còn không có nổi tiếng, nhưng Viên Điềm cảm thấy cô ta không có khả năng tìm được nam nhân nào so Khương Lam tốt hơn, Viêm Điềm theo Khương Lam ăn mỗi một lần khổ, đều là vì muốn hắn ghi tạc trong lòng.

Huống chi, cùng Khương Lam ở bên nhau cũng rất tốt đẹp. Cô ta biết, Khương Lam nếu phát đạt, không nhất định sẽ lại thích chính mình.

Nhưng kí ức mình đối với hắn tốt lại vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi, khi nghèo hèn cùng nhau ăn khổ có lẽ chính là chiếc vòng trói chặt Khương Lam.

Cơ mà, người nếu có thể dựa vào chính mình, vì cái gì muốn dựa vào người khác?

Khương Lam một đêm bạo hồng, fans lẫn phóng viên vây kín chặn đường. Trước kia đi ở trên đường cũng không có người nhận thức, hai người nói yêu đương khẩu trang đều không cần mang, mỗi ngày quang minh chính đại đi dưới ánh mặt trời.

Từ sau khi hắn nổi lên, đừng nói mang khẩu trang gặp mặt, thậm chí một tháng trời người đại diện cũng không cho phép hai người gặp mặt.

Đương nhiên, Khương Lam bên ngoài không có phủ nhận qua có bạn gái, nhưng cũng không thừa nhận. Người đại diện nói sự nghiệp hắn đang phát triển tốt, bởi vậy, bọn họ không thể gặp mặt. Khương Lam cũng an ủi qua Viên Điềm, hắn nói hắn sẽ dùng bản lĩnh làm nên sự nghiệp, sẽ không đem cô ta giấu đi.

Viên Điềm không tin, lời nam nhân nói mà đáng tin, heo mẹ cũng biết leo cây.

Khương Lam nổi như vậy, hot đến mức cô ta đi ở trên đường, tùy tiện đều có thể thấy đám con gái cầm ảnh hắn thét chói tai.

Nữ nhân thích Khương Lam nhiều như vậy, mỗi người đều xinh đẹp hơn Viên Điềm rất nhiều.

Có lẽ không quá hai ngày hắn liền sẽ quăng chính mình.

Cho nên, khi Viên Điềm biết cô ta có cơ hội để có sinh hoạt phú quý liền đồng ý. Cái giao dịch bán lương tâm này, nhiều đêm Viên Điềm cũng từng nghĩ tới, nếu lúc trước cô ta không đồng ý, hiện tại sẽ thế nào.

Viên Điềm nhìn dân mạng dũng mãnh tràn vào chính mình Weibo, lại chậm rãi nghĩ, có lẽ, bản thân mình vốn dĩ liền ác độc đi...

Mà bên kia, Weibo của Khương Lam cũng ùa vào một đám người. Bọn họ có người tới xin lỗi, có người tới an ủi hắn.

–– Thực xin lỗi, Khương Lam, những năm gần đây tôi nói xấu cậu nhiều như vậy, thực xin lỗi.

–– Xin anh tha thứ cho tôi.

–– Viên Điềm tiện nhân, Lam ca chịu khổ.

–– Huynh đệ à, mấy năm nay, cậu như thế nào chịu đựng được.

–– Thật xin lỗi, tuy rằng em đã đổi thần tượng, nhưng em vẫn muốn tới xin lỗi, không có theo anh đi đến cuối cùng.

–– Không tin tưởng anh, thật xin lỗi.

–– Tuy rằng đã không phải là fans của cậu, nhưng tôi sẽ duy trì «Bảo bối của nhà ta». 8 giờ tối mai, đúng giờ chờ đợi!

–– Hoan nghênh trở về, Khương Lam.

Lam ca, em yêu anh.

Liễu Nhiên nhìn đống bình luận, nàng biết Kha Viêm lúc ấy vì cái gì muốn Khương Lam hiển thị bình luận. Bởi vì, muốn lưu lại những lời này, cậu muốn cho người từng mắng Khương Lam, tự mình đem mấy bình luận đó xoá đi. Bọn họ trong nháy mắt liền sẽ biết, chính mình đã sai, phản ứng thái quá.

Mà phần lớn người ở đây, đều sẽ xuất phát từ tâm lí bồi thường mà chú ý hắn. Ví dụ như theo dõi «Bảo bối của nhà ta 3».

Liễu Nhiên: “Một người có thể đem lòng người tính kế đến nước này, chứng tỏ tâm tư thật u ám.”

437: “Đội trưởng, chúng ta cùng hắn liên thủ đi!”

Liễu Nhiên: “Chưa nói đến cái tính cách ngạo kiều chết tiệt kia, đời trước còn có thể bị người mưu sát, liên thủ với hắn cũng không nhất định chính là chuyện tốt.”

437: “....” nhưng mà đội trưởng ngài chỉ biết bạo lực, cũng không nhất định là chuyện tốt a!

Khương Lam xoay người, trong nháy mắt làm «Bảo bối của nhà ta 3» trở thành chương trình được chú ý nhất.

Tuy rằng hắn lật lại bản án, nhưng fans cùng thanh xuân đã không có khả năng đã trở lại. Tiết mục được chú ý cũng chỉ là bởi vì hắn quá thảm, vừa lúc «Bảo bối của nhà ta 3» tối hôm sau liền chính thức phát sóng.

Nhóm người xem ngồi xổm chờ đợi trước TV, tiết mục tổ cũng không ngốc, dựa vào Khương Lam nhiệt độ lúc này đang cao, tập đầu tiên thêm không ít tư liệu sống của hắn.

Các vị khách quý ngày đầu tiên cùng đám nhỏ ở chung, các loại khóc nháo không nói. Khương Lam là ngày hôm sau đến, thời điểm hắn đẩy một cái rương hành lý màu đen, ngồi xe bảo mẫu tới, khán giả nhìn Khương Lam, trong lòng kích động.

Người nam nhân này chịu đựng gian khổ năm tháng, thế nhưng bộ dáng vẫn yêu nghiệt như vậy, quả thực là được ông trời sủng ái a!

Khương Lam từ trên xe xuống dưới, hắn kéo rương hành lý vẻ mặt mờ mịt mà đứng ở cửa biệt thự. Khán giả xem TV đau lòng đến nghẹn thở.

–– A a a a a a a, ca ca, anh làm sao vậy? Vì sao vẻ mặt sầu muộn như vậy?

–––-–– Ca ca, anh có phải nhớ tới những năm đó hay không, không sợ, Khương ca có chúng ta.

––– Ta lại có thể yêu, ta lại có thể yêu, ta lại có thể yêu. Điều quan trọng nói n lần!

–––– Trời ơi vì cái gì ảnh mặc áo in chữ bình thường đều đẹp như vậy?!!!!

Trên máy tính làn sóng tiếng thét chói tai đem hình ảnh đều che khuất, trong đó có chút người có lẽ cũng đã từng mắng hắn, trong đó có chút người có lẽ ba năm trước đây chính là fans của hắn, thậm chí trong đó có chút người có lẽ căn bản không quen biết hắn.

Nhưng, hiện tại, bọn họ đều sẽ vì người nam nhân này thét chói tai.

Khương Lam ôm Liễu Nhiên ngồi ở trước TV xem, trong lòng yên lặng nói cho chính mình, nói cho thế giới này hắn đã trở về.

«Bảo bối của nhà ta» mùa ba tập đầu tiên sau khi phát ra, ratings một lần tăng vọt. Theo nhiệt độ trên mạng, đánh bại rất nhiều chương trình khác.

Còn không có thu xong, Khương Lam đã nhận được không ít tin nhắn mời mọc.

Buổi tối vài ngày sau, Khương Lam lại thu được một tin nhắn ở rất xa. Hoặc là nói, người 3 năm trước đột nhiên rời đi vốn nên gửi tin thông báo cho mình, hôm nay, cuối cùng đã nhắn.

Khương Lam danh bạ vẫn giữ nguyên, bởi vậy sau 3 năm hắn đột nhiên thấy điện thoại hiện lên 2 chữ - Viên Điềm.

[ Khương Lam, anh buông tha cho tôi đi! ]

Khương Lam nhìn tin nhắn, nội tâm bình tĩnh, hắn đã không thèm để ý Viên Điềm. Những lời này, cũng đã không có cách nào ở trong lòng hắn lưu lại dấu vết.

“Anh tại sao không trả lời lại a?”

Liễu Nhiên nhìn Khương Lam đang phát ngốc, cầm lấy điện thoại hắn, nói: “Để em thay anh trả lời đi!”

Khương Lam chớp chớp mắt: “Ân.”

Liễu Nhiên nhe răng cười, gửi tin nhắn, sau đó chặn Viên Điềm.

Khương Lam nhìn thoáng qua nội dung tin nhắn, giật giật khóe miệng. Câu trả lời của Liễu Nhiên chính là: Cô là ai?

Khương Lam: “...”

Không nói đến chuyện của Viên Điềm cùng người sau lưng cô ta, Khương Lam chẳng những hoàn toàn xoay người, dựa vào chương trình «Bảo bối của nhà ta» cũng rất nhanh giúp hắn hút một đợt fans.

Thời đại thuộc về Khương Lam, chẳng qua vừa mới bắt đầu mà thôi.

«Bảo bối của nhà ta» trong một tháng quay chụp, rốt cuộc gần đến kết thúc, mà trên TV cũng đã ra tập thứ 2.

Liễu Nhiên cũng chính thức xuất hiện trong tiết mục, đương nhiên, nàng hiện tại nhân khí không bằng tích lũy hai mùa Tư Tư, Kali cùng Mã Khắc, nhưng là có thể thấy được, khán giả vẫn thật thích nàng.

Theo thời gian, cuối tháng 7 dần đến, ngoại trừ những đứa trẻ ở bản địa, mẹ của các bé khác đều đã chờ ở khách sạn.

Hôm nay nhà hạnh phúc ăn cơm trưa xong, đạo diễn đứng ở 1 bên đột nhiên cầm loa kêu: “Chúc mừng các vị trong khoảng thời gian này vất vả, ngày mai chính là 11/7, cũng chính là thời điểm cha mẹ bọn nhỏ sẽ đến đón con mình.”

Mọi người đột nhiên ngừng lại, biểu tình trên mặt tựa hồ có chút không thể tin được.

Còn nhớ rõ thời điểm ngày đầu tiên tới, bọn họ tin tưởng tràn đầy, đạo diễn nói qua, đám nhỏ mời đến phần lớn đều ngoan ngoãn.

Nhưng mà, chân chính chăm sóc về sau mới biết được, cái gọi là ngoan ngoãn cũng là tương đối. Khóc nháo cơ hồ là thiên tính của trẻ nhỏ, liền Tư Tư lớn tuổi nhất, cũng sẽ bởi vì một ít chuyện nhỏ mà khóc thút thít.

Muốn nói đến hiểu chuyện ngoan ngoãn nhất, ngoài dự đoán thế nhưng là đứa bé từ đầu tính tình không tốt lắm - Liễu Nhiên.

Nhưng bất kể là dễ chăm hay là không dễ chăm, mỗi người đều được phân công một “con trai”, “con gái”. Một tháng dài ngày ngày đêm đêm ở chung, từ lúc bắt đầu bài xích đến sau này ỷ lại, như thế nào sẽ bỏ được đâu?

Nhìn lũ trẻ ở trong phòng khách vẫn đang vô tâm vô phế* chơi đùa, mấy người lớn trầm mặc dị thường cũng không khiến cho bọn họ chú ý.

*Vô tâm vô phế: không tim không phổi, ý nói những người ngây thơ vô tư quá mức, không bao giờ lo lắng, để ý người khác.

Đứa trẻ còn rất nhỏ, làm sao nhớ rõ cái gì được.

Sau khi tách ra, có lẽ không đến một tháng, bọn nhỏ liền sẽ quên thời gian ở chung với “Ba ba”, “Mụ mụ” này.

Tạ Hiểu Đông thở ra một hơi, không tha mà cười hỏi: “Cậu nói xem, Kali trở về sau, sẽ còn nhớ rõ tôi sao?”

Lần đầu tiên cùng Kali gặp mặt, thằng nhóc tránh né mình. Anh đưa ra món đồ chơi, Kali lén lút nhìn. Khi đó, Tạ Hiểu Đông chỉ nghĩ làm tốt công việc.

Uất Dật Phàm gãi gãi một đầu tóc vàng, nhớ tới cùng Mã Khắc lần đầu tiên gặp mặt.

Béo đô đô nam hài, vuốt bụng cùng mình nói: “Em đói.”

Từ đây, một tháng qua đều ở trong tiếng Mã Khắc kêu “Em đói” “Em đói” “Em đói” vượt qua.

Bản thân anh đã vì Mã Khắc trộm qua sữa chua của Liễu Nhiên, vì Mã Khắc ra ngoài mua bánh quy.

Dương Điền Na nhìn về phía Tư Tư, cha mẹ con bé cũng là minh tinh. Trong quá trình trưởng thành bị thiếu hụt quá nhiều tình thương của cha và mẹ, Tư Tư lúc đêm xuống sẽ ôm cô mà khóc, cũng sẽ ôm lấy cô cười to ra tiếng.

Chu Chân cúi đầu trầm mặc, hắn nhìn tin nhắn điện thoại, người đại diện đã gửi lịch trình mới. Ngày mai sau khi lên máy bay, hắn lập tức lại phải chìm đắm trong công việc.

Ngải Lị 3 tuổi có hay không sẽ nhớ rõ cái ca ca trong 1 tháng này đâu, có hay không còn nhớ rõ hộp thạch trái cây hắn đưa ngày đầu gặp mặt.

Tỉnh Tử Dương duỗi tay sờ sờ đầu Xuân Vũ, đêm nay là lần cuối cùng bọn họ còn có thể ngủ chung.

Xuân Vũ mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía Tỉnh Tử Dương, sau đó lộ ra đơn thuần trẻ nhỏ tươi cười.

Anh cũng nhìn thằng bé cười cười, đứa nhỏ này thật đáng yêu.

Khương Lam cũng ngây người, lúc trước hắn vì Liễu Nhiên mới tham gia. Ngày đầu tiên, nghe được bọn nhỏ tiếng khóc, hắn cảm giác thời gian một tháng thật sự gian nan.

Lại không nghĩ rằng, một tháng trôi qua nhanh như vậy.

Tủ lạnh còn có hơn 10 bình sữa chua, thậm chí chờ không kịp chủ nhân uống nó. Có lẽ sau khi bọn họ ngày mai rời đi, sữa chua trong tủ sẽ bị những người khác uống sạch.

Nhóm người lớn trầm mặc, cũng đại biểu họ không nỡ.

Tạ Hiểu Đông làm người lớn tuổi nhất, đi đầu cười cười, sau đó nói: “Chúng ta một tháng này còn không có cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, hôm nay buổi tối liền không nấu cơm, mọi người đi khách sạn cùng nhau ăn một bữa.”

Chu Chân gật gật đầu: “Được.”

Vì thế, mọi người liền lên lầu thay quần áo, thuận tiện thay quần áo cho bọn trẻ.

7 giờ tối, khách sạn lớn nghênh đón nhóm khách nổi tiếng này.

Tạ Hiểu Đông ôm Kali nói với tiếp tân: “Chúng tôi buổi chiều đã hẹn trước.”

Tiểu tỷ tỷ quầy bar kích động gật đầu, không nghĩ tới người hẹn trước thế nhưng là đại minh tinh.

Úc Dật Phàm liền cười hỏi: “Chúng tôi gặp ông chủ được không?”

Tiểu tỷ tỷ quầy bar kích động như cũ, mở miệng nói: “Để tôi hỏi một chút, để tôi hỏi một chút!”

Uất Dật Phàm liền nghĩ tới Liễu Nhiên buổi tối ngày đó đối với Kha Long hô to: “Chúng ta là minh tinh.”

Hắn buồn cười mà hướng nhân viên tiếp tân nói: “Kêu ông chủ chiết khấu giảm giá đi! Chúng ta là minh tinh, đang giúp mấy người tuyên truyền quảng cáo nha.”

Tiểu tỷ tỷ liền mặt đỏ gật đầu: “Tôi sẽ nói ông chủ cho mọi người chiết khấu, tôi sẽ nói ông chủ cho mọi người chiết khấu.”

Mọi người nhìn nhau, cười to ra tiếng. Bọn họ hướng tiểu tỷ tỷ nói cảm ơn, sau đó những người khác dẫn nhóm người đi lên.

Tạ Hiểu Đông chính là một đống tiền di động, 6 người lớn 6 đứa trẻ, cũng có hơn 10 người. Bọn nhỏ một tháng qua lần đầu tiên tới khách sạn ăn cơm, đều thật hưng phấn, vây quanh cái bàn vừa chạy vừa kêu.

Người lớn nói nói cười cười, ngẫu nhiên kéo đứa nhỏ qua đút cơm.

Triệu Thành Quân nhìn màn ảnh một đám người hoà thuận vui vẻ, đột nhiên cảm khái thở ra một hơi.

Mùa này kỳ thật là hoà bình cùng vui vẻ nhất trong số 3 mùa, may mắn mời đến vài vị tính tình đều tốt.

Tạ Hiểu Đông tuổi lớn, cho nên anh luôn tự lấy thân phận trưởng bối, khiêm nhượng, lễ phép, dẫn đường những người khác cùng với lũ trẻ. Uất Dật Phàm từ nước ngoài trở về, gặp người luôn cười. Dương Điền Na tuy rằng có chút tiểu tính tình, cũng may luôn là chịu đựng liền đi qua. Chu Chân là người mới xuất đạo, mọi việc luôn xin lỗi trước. Tỉnh Tử Dương càng đơn giản, hắn trầm mặc đến cơ hồ làm người sắp quên luôn. Mà bản thân Khương Lam chính là một cái minh tinh hết thời, tính cách ôn hòa.

Mọi người tính tình đều tốt, trở thành cộng sự làm việc, cái chuyện xấu gì cũng không có.

Trong 6 đứa trẻ có hai người tham gia qua hai mùa, một người là khách quý tới. Ngải Lị 3 tuổi lại trưởng thành sớm, Xuân Vũ nhát gan có chút sợ phiền phức, Liễu Nhiên liền càng không phải nói, chưa thấy qua đứa nhỏ này khóc. Bởi vậy, 6 đứa trẻ không gây chuyện nghịch ngợm bằng 2 mùa trước.

Tiết mục bình đạm hóa, mấy người lớn cũng biết bày trò tăng thêm thú vị, hậu kỳ Khương Lam xoay người kéo một bó lớn lưu lượng.

Có đủ loại cản trở, một quý này Triệu Thành Quân cũng không nghĩ tới sẽ thành công.

Thời điểm một đám người ăn không sai biệt lắm, đột nhiên nghe cách vách truyền đến tiếng cãi nhau.

437 đúng lúc tuyên bố nhiệm vụ: “Chúc mừng ký chủ mở ra tân nhiệm vụ chi nhánh cứu vớt Kha Viêm.”

Liễu Nhiên: “Ngươi mẹ nó là hệ thống thánh mẫu sao?”:)

437: “...”

Nàng dùng sức cắn thịt bò trong miệng, sau đó nói với 437: “Từ lúc ngươi bắt đầu ban bố nhiệm vụ, chính là cứu vớt, cứu vớt, cứu vớt!”

437: “Không có đi..?”

Liễu Nhiên: “Cứu vớt Liễu gia! Cứu vớt Khương Lam! Cứu vớt Kha Viêm!”

437: “Không có a, rõ ràng là khiến Liễu gia khá giả, giúp Khương Lam dũng cảm đối mặt, cùng cứu vớt Kha Viêm, không giống nhau a!”

Liễu Nhiên cười nhạo: “Tên không giống nhau, bản chất đều là một dạng.”

437: "..."._.

------------ ngoài lề ------------

- Hì, có rất nhiều người ủng hộ và bình luận cho toi nên toi hứng lên làm 2 chap nè:))

Trước/134Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Ngốc Nữ Nghịch Thiên: Phế Vật Đại Tiểu Thư