Saved Font

Trước/46Sau

Con Mèo Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 42

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tôi xúc một muỗng kem cho vào miệng. Vị ngọt của sô cô la và vị thanh mát của bạc hà quyện vào nhau thật tuyệt. Ngon quá. Ở phía đối diện, tách cà phê của ai đó vẫn đang bị quấy lên. Không cần ngẩng đầu lên tôi cũng biết Linh đang bối rối lắm. Dù là tôi hay Linh cũng đều chắc chắn cảm thấy không thoải mái. Lúc gặp tôi trong thang máy chắc cô ấy đã biết Phân Chim là anh Tom yêu quý của tôi vậy mà cô ấy vẫn không nói gì, lại còn thể hiện tình yêu với anh nữa chứ? Hại tôi đau lòng mất mấy ngày, sau này còn hiểu lầm anh ấy. Tôi thở dài.

Linh mở miệng, giọng cô ấy đều đều bên tai:

“Lần đầu tiên gặp nhau trong một bữa tiệc, anh ấy không nhận ra tớ. Đến khi tớ nhắc lại chuyện cũ, câu đầu tiên anh ấy hỏi chính là tin tức về cậu. Khi tớ bảo tớ không biết, anh ấy rất thất vọng, cuối cùng không hề hỏi tớ một câu nào cả.”

Tôi cảm nhận được sự chua xót trong giọng nói của cô ấy. Bị một người lạnh nhạt đối xử như thế, hơn nữa lại là người mình thích, không đau lòng sao được. Linh cười gượng, cô ấy nói tiếp:

“Đáng thương lắm phải không? Sau này tớ còn dựa vào sự quen biết của ba mẹ mình với ba mẹ anh ấy để trọ lại cạnh nhà họ. Tớ đến Mỹ ở bên anh ấy hai năm, những tưởng có thể từ từ làm anh ấy dao động nhưng không hề, anh ấy vốn chỉ coi tớ như em gái. Sau này anh ấy nhất quyết đòi trở về Việt Nam mặc ba mẹ ngăn cản thì tớ mới hiểu tình cảm anh ấy dành cho cậu lớn đến mức nào.”

Tôi ngẩn người, biết anh quan tâm tôi nhưng từ bỏ mọi thứ để tự mình lập nghiệp như ngày hôm nay thì đã quá sức tưởng tượng của tôi. Trong lòng bỗng nhiên ấm áp lạ kỳ. Linh lấy trong túi ra một chiếc hộp vuông được gói cẩn thận, cô ấy đưa cho tôi. Chưa kịp để tôi hỏi thì Linh đã nói trước:

Tôi ngẩn người, biết anh quan tâm tôi nhưng từ bỏ mọi thứ để tự mình lập nghiệp như ngày hôm nay thì đã quá sức tưởng tượng của tôi. Trong lòng bỗng nhiên ấm áp lạ kỳ. Linh lấy trong túi ra một chiếc hộp vuông được gói cẩn thận, cô ấy đưa cho tôi. Chưa kịp để tôi hỏi thì Linh đã nói trước:

“Tớ nghĩ mình nên trả lại cậu cái này.”

Tôi tò mò mở hộp quà ra. Nhìn món đồ bên trong tôi sững người. Đó là một con búp bê Nhật rất đẹp. Tôi sờ vào chiếc váy của nó, đây chẳng lẽ là quà anh để lại cho tôi? Bên dưới còn có một tấm thiệp nhỏ, tôi run run mở ra:

“Jerry yêu quý, xin lỗi vì anh đã không nói lời chào tạm biệt với em. Tặng em món quà này, mong em sẽ mãi xinh đẹp như nó. Đây là số điện thoại của anh, nhớ gọi nhé! Anh sẽ nhớ em lắm.

Anh Tom của em!”

Tôi nắm chặt tay, thì ra anh có gửi quà cho tôi. Vậy Linh… Tôi nhìn cô ấy. Linh cúi mặt, giọng nhỏ đi:

“Xin lỗi, vì lòng tham của mình tớ đã giữ nó lại. Hôm tớ gặp cậu, câu đầu tiên sau năm năm gặp lại của anh ấy chính là hỏi tớ con búp bê anh ấy tặng cậu ở đâu? Chưa bao giờ tớ thấy anh ấy giận dữ như thế, lúc đó tớ mới biết mãi mãi tớ không thể thay thế vị trí của cậu trong tim anh ấy!”

“Xin lỗi, vì lòng tham của mình tớ đã giữ nó lại. Hôm tớ gặp cậu, câu đầu tiên sau năm năm gặp lại của anh ấy chính là hỏi tớ con búp bê anh ấy tặng cậu ở đâu? Chưa bao giờ tớ thấy anh ấy giận dữ như thế, lúc đó tớ mới biết mãi mãi tớ không thể thay thế vị trí của cậu trong tim anh ấy!”

Tôi lặng người. Cô ấy thích anh đến vậy, chắc hẳn trong lòng đã khổ tâm lắm. Mặc dù cô ấy làm vậy là rất ích kỷ nhưng liệu có mấy người khi yêu nhau không ích kỷ kia chứ? Tôi cũng đã có lúc chỉ muốn anh thuộc về mình, mãi mãi trong tim không có ai hết kể cả mối tình đầu. Tuy cách cô ấy làm đã khiến chúng tôi khó khăn lắm mới gặp lại nhưng như vậy chẳng phải kỳ diệu hơn sao? Trải qua bao nhiêu chuyện cuối cùng hai chúng tôi vẫn ở bên nhau. Tôi nắm chặt tay cô ấy, nói khẽ:

“Tớ không trách cậu, cảm ơn vì đã nói mọi việc cho tớ biết!”

Vai Linh hơi run lên, có lẽ cô ấy khóc.

Trước/46Sau

Theo Dõi Bình Luận