Saved Font

Trước/163Sau

Công Chúa Trên Cao

Chương 6

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Hắn ta đóng cửa sổ? Hắn ta dám đóng sập cửa trước mặt điện hạ?" Phù Vân không dám tin, vén tay áo lên muốn quay lại tìm hắn tính sổ: "Trái đạo trời, hôm nay dù thế nào ta cũng phải..."

"Quay về, quay về" Quý Thính nhức đầu nhìn y: "Muốn tính sổ thì tính sau, chúng ta phải nhanh chóng trở về, lỡ như bị Chử Yến phát hiện, chắc chắn hắn ta sẽ nói cho Mục Dự Chi, đến lúc đó lại phiền phức."

"Nếu điện hạ chịu để thần đi giết hắn, thần có thể giữ bí mật."

Bên tai truyền đến âm thanh giọng nói xa xôi của Chử Yến, Quý Thính và Phù Vân giật nảy mình, nhìn bốn phía tìm một vòng nhưng vẫn không tìm thấy người đâu, hai người đồng thời nhìn về phía xe ngựa.

"... Xe ngựa này là do ta thuê, cũng không phải loại thiết kế có vách bí mật như trong phủ, làm sao hắn có thể chui vào được?" Mặt Phù Vân hiện lên đầy dấu chấm hỏi.

Quý Thính nhức đầu liếc y một cái: "Bây giờ là thời điểm để nghĩ ngợi về chuyện đó sao?"

"Đúng." Phù Vân hoàn hồn, lại căng thẳng nhìn Quý Thính, thấp giọng hỏi, "Làm sao bây giờ?"

Quý Thính còn chưa kịp nói gì, Chử Yến đã xuất hiện trước mặt hai người, lạnh lùng liếc nhìn Phù Vân một cái, cuối cùng đối mặt cùng với Quý Thính: "Điện hạ, người chỉ cần đồng ý cho thần ra tay, thần thề tuyệt đối sẽ không báo lại với Mục tiên sinh."

"... Không được, cũng không cho phép ngươi nói cho Mục Dự Chi, đây là mệnh lệnh." Quý Thính im lặng rồi nói.

Nét mặt Chử Yến càng thêm tàn bạo khi nghe thấy vậy, mặc dù hơi mất hứng nhưng hắn ta vẫn đáp lại: "Vâng."

"Tốt, bây giờ không còn sớm nữa, quay về đi." Quý Thính thấy hắn ta nghe lời, giọng điệu chầm chậm nói.

Chử Yến nghiêm mặt dìu nàng lên xe, ba người cùng nhau đi về hướng phủ công chúa. Đã rất lâu rồi Quý Thính không thức đêm như vậy, hơn nữa lại uống rượu nên vừa ngồi lên xe ngựa đã lập tức ngủ thiếp đi, gối lên bả vai Phù Vân ngủ say sưa, bỏ lại một mình Phù Vân đối diện với cái nhìn chết chóc của Chử Yến.

Sau một lúc lâu bị hắn ta nhìn, Phù Vân có phần không chịu nổi: "Ngươi muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi, đừng nhìn ta chằm chằm như thế."

"Hôm nay điện hạ gặp Thân Đồ Xuyên rồi?" Chử Yến mở miệng.

Phù Vân xùy một tiếng: "Nói nhảm."

"Bọn họ nói những chuyện gì?" Chử Yến tiếp tục hỏi.

Phù Vân dừng một chút: "Không biết."

"Ngươi đi theo điện hạ, vì sao lại không biết?" Trên người Chử Yến tỏa ra đầy hơi lạnh.

Phù Vân chột dạ cãi lại: "Ta thấy nơi đó nhàm chán nên đã đi ra ngoài... Hơn nữa, cho dù ta có ở đó, trong lúc điện hạ gặp hắn cũng sẽ bắt ta ra ngoài, làm sao có thể để cho ta thấy nàng ở chung cùng với Thân Đồ Xuyên được."

"Phế vật."

Phù Vân: "... Ngươi nói ai?"

"Nói ngươi." Sắc mặt Chử Yến hơi trầm xuống: "Phế vật."

"Ngươi!" Phù Vân tức giận khiến động tác có hơi mạnh, Quý Thính trên vai hừ nhẹ một tiếng, y lập tức không dám động đậy, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Nếu như hôm nay là ngươi đi theo điện hạ, điện hạ sẽ để cho ngươi ở bên cạnh nhìn sao?"

"Sẽ không." Chử Yến quả quyết trả lời.

Phù Vân chán nản: "Cho nên ngươi dựa vào cái gì mà nói ta phế vật?!"

"Ngươi là hầu cận của điện hạ, tương lai sẽ là người được điện hạ đưa vào trong nhà, lại không nắm bắt được tâm tư của điện hạ, chẳng lẽ không phải phế vật?" Chử Yến lạnh lùng hỏi.

Phù Vân trở mình khinh bỉ, bình thường là tiểu thiếu gia môi hồng răng trắng khi nóng giận cũng vẫn trắng trẻo đáng yêu như vậy: "Bây giờ ta đã là hầu cận, nhưng Mục ca ca cũng đã được điện hạ nạp vào rồi, dựa theo cách nói của ngươi, hắn ta so với ta còn phế vật hơn?"

Chử Yến im lặng.

"Tại sao ngươi lại không nói gì? Vừa rồi chẳng phải nói năng hùng hồn đầy lí lẽ sao? Theo ta thấy, ngươi chính là muốn bắt nạt kẻ yếu!" Phù Vân cho là hắn ta kinh ngạc, tâm tình lập tức thoải mái dễ chịu.

Chử Yến lại như có điều suy nghĩ, nhìn chằm chằm y.

Phù Vân nâng cao cảnh giác: "Ta còn đang đỡ điện hạ đấy, nếu như ngươi ra tay với ta, đánh thức điện hạ, ta dĩ nhiên phải..."

"Ngươi nói có lí." Chử Yến cắt ngang lời y.

Phù Vân sửng sốt: "Hả?"

"Mục tiên sinh là quản gia có năng lực xuất chúng, nhưng lại không phải người có thể giúp điện hạ vui vẻ, ngươi lại là đồ phế vật, không thành tài được. Đã đến lúc trong phủ cần có thêm người mới rồi." Chử Yến nghiêm trang nói.

Phù Vân: "... Ngươi còn nói ta là phế vật."

Chử Yến dường như không nghe thấy y nói: "Ngày mai ta sẽ viết một lá thư cho Mục tiên sinh, cẩn thận bàn luận một chút về việc thêm người, kiến thức của hắn ta vốn rộng rãi, tầm nhìn hẳn là càng độc đáo hơn, tốt nhất là xuất thân trong sạch dung mạo anh tuấn, số tuổi không thể quá nhỏ để tránh bất tài giống như ngươi, nhưng cũng không thể quá lớn, phải vừa phải..."

"Ngươi cũng gần được đấy." Quý Thính ngủ không được bao lâu đã bị đánh thức, rốt cuộc cũng không nhịn được mà mở miệng.

Phù Vân hơi sửng sốt: "Điện hạ, ngài tỉnh rồi."

"Ừm." Quý Thính ngồi thẳng người, im lặng liếc mắt quét qua bọn họ một cái, một lúc lâu sau lại nhẹ nhàng buông tiếng thở dài: "Nếu như ta không tỉnh, trong phủ thực sự sẽ có thêm người."

Nói xong, nàng quét mắt nhìn sâu vào Chử Yến một cái: "Ngươi có phải là mẹ chồng, đang muốn chọn con dâu tại đây không?"

"Thần không dám." Chử Yến lập tức quỳ xuống.

Quý Thính bất đắc dĩ nói: "Ta cũng chỉ nói đùa một câu, ngươi nghiêm túc như vậy làm cái gì. Đứng lên đi."

"Vâng." Lúc này Chử Yến mới ngồi xuống lại lần nữa.

Trong xe ngựa không có đèn lồng, chỉ có thể dựa vào ánh trăng chiếu sáng, tròng mắt Chử Yến thu lại, nửa bên mặt đã ẩn trong bóng đêm nhưng vẫn anh tuấn và tàn khốc như cũ. Lại nhìn qua Phù Vân, cũng đã mười bảy, người trong gia đình bình thường đều đã sớm thành thân sinh con, y vẫn như cũ chỉ là tiểu thiếu gia, ánh mắt kiên nghị bừng bừng sức sống, khoa trương tùy ý không biết đã trộm mất bao nhiêu trái tim của các cô nương.

"Chẳng trách bổn cung cả đời giữ mình trong sạch, lại rơi vào cảnh thanh danh trụy lạc phong lưu, chỉ riêng việc nhìn dung mạo này của các ngươi, cho dù nói là người ở chung quản lý việc nhà, e rằng người đời cũng sẽ không tin." Quý Thính thở dài một tiếng.

Nàng vốn đang cảm khái về thanh danh của mình ở kiếp trước, hai người nghe được lại lộ ra vẻ mặt đầy khó hiểu, sau khi liếc nhìn nhau, Phù Vân không nhịn nổi: "... Điện hạ, tiếng tăm của ngài không tốt, Phù Vân cảm thấy cũng không thể trách móc bọn ta được."

"Sao lại không thể trách móc các ngươi được?" Quý Thính nhướng mày.

Phù Vân liếc mắt nhìn nàng một cái, yên lặng ngồi cách xa nàng chút, lúc này mới mở miệng lên tiếng: "Lúc trước ngài thích nghe nam nhân ca hát, mỗi ngày đều gọi hơn mười vị nhạc công đến phủ, chẳng lẽ cũng là do chúng ta tự gọi cho người?"

"Nghe hát thì lúc đó ngươi cũng ở đấy, ngươi cũng biết ta chỉ đơn giản là nghe hát thôi mà." Quý Thính hoàn toàn oan uổng.

Phù Vân nhún nhún vai: "Phù Vân thì biết, nhưng người ngoài chỉ thấy phủ của trưởng công chúa mỗi ngày có mười mấy nam nhân dáng vẻ anh tuấn đi ra đi vào. Người nói xem, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?"

"Bọn họ muốn suy nghĩ lung tung là chuyện của bọn họ, ta còn có thể quản được bọn họ sao?" Quý Thính im lặng.

Phù Vân hừ nhẹ một tiếng: "Được, việc này không đề cập tới. Vậy khoảng thời gian trước kia người đùa giỡn với Công Bộ Thượng Thư, còn muốn đưa hắn ta về phủ trưởng công chúa, việc này gây náo loạn, cả thành đều biết, vậy chuyện này cũng trách móc bọn ta sao?"

Quý Thính vẫn chưa nhận là mình sai: "Là hắn đùa giỡn tiểu cô nương trước, ta cũng chỉ lấy đạo làm người của người ta trả lại cho người ta thôi."

Phù Vân không phục, còn kể ra chuyện mấy lần nàng đùa giỡn con nhà lành, kết quả Quý Thính lại phản bác từng cái một, trong chốc lát y không còn chuyện gì khác để nhớ tới.

Tâm tình Quý Thính không tệ: "Như vậy tóm lại, bổn cung chưa bao giờ làm sai."

"Còn Thân Đồ Xuyên kia đâu? Lần đầu tiên điện hạ gặp hắn, liền muốn đánh ngất hắn mang về tẩm cung, thế cho nên đã qua mấy năm mà hắn vẫn không thể hòa nhã đối với ngài, điện hạ còn nhớ chứ?" Chử Yến đột nhiên hỏi.

Quý Thính có chút bế tắc, không khỏi xấu hổ mà cười một tiếng: "Cái này... Thật ra không có cách nào phủ nhận." Dù sao thì lúc trước nàng cũng thực sự đã có suy nghĩ muốn đánh ngất mang về.

"Đúng rồi đúng rồi, còn có!" Phù Vân nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt lập tức sáng lên: "Trương Thị Lang, ngài còn nhớ không? Ngày đầu tiên người ta vào triều, ngài đã đùa giỡn hắn trên ngọ môn*, khiến hắn tức giận đến mức suýt nữa đập đầu mà chết."

*Ngọ môn: Cổng thành.

"... Lần đó thực sự rất oan uổng! Cùng lắm ta cũng chỉ khen hắn có tướng mạo tuấn tuấn, điều đó cũng không được sao?" Quý Thính im lặng.

Phù Vân chép miệng một tiếng: "Trước đấy ngài cũng đã có chút danh tiếng, làm sao mà hắn có thể không hiểu lầm được?"

"Vậy cũng không nên tự vẫn chứ." Quý Thính nhíu chặt lông mày.

Chử Yến lạnh lùng nói: "Luật lệ của triều Lẫm, phò mã không được tham gia chính sự, người này đến chỗ ngài, sẽ trở thành phò mã hoặc tùy tùng thân cận, cả hai đều không được phép tham gia chính sự. Trương Thị Lang là quý tử độc nhất ba đời, ngày đầu tiên vào triều đã bị ngài khen ngợi, phải lấy cái chết để chứng minh sự trong sáng."

"... Được, dựa theo những lời của các ngươi nói, thanh danh lúc trước không tốt, tất cả đều là lỗi của ta." Quý Thính có phần ủ rũ. Hành vi của nàng không đứng đắn, chẳng trách lúc trước Quý Văn có thể tìm ra cơ hội dễ dàng xóa bỏ những chiến công mà nàng đã làm vì triều Lẫm.

Phù Vân dừng một chút, cùng Chử Yến liếc mắt nhìn nhau sau đó nói: "Điện hạ không cần để ý, thứ thanh danh này chẳng là gì cả, được sống thoải mái mới là điều quan trọng nhất."

"Thứ thanh danh này nhìn thì có vẻ thì chẳng là gì, nhưng nếu một ngày bị người ta lợi dụng, sẽ trở thành lưỡi đao sắc bén nhất tự làm tổn thương chính mình." Quý Thính mấp máy đôi môi đỏ mọng, lông mày nhíu lại: "Ta phải suy nghĩ thật kĩ xem nên làm thế nào cho phải."

Ánh mắt Phù Vân lộ ra vẻ khó hiểu. Y định hỏi thì ngón tay của Chử Yến lập tức dơ lên làm hành động ra hiệu 'suỵt', thế là y lập tức im lặng.

Mấy ngày sau đó, ngoại trừ việc vào triều, Quý Thính gần như một mực chỉ ở trong phủ, cũng không tìm người uống rượu, hoàng thượng triệu kiến cũng không đi, cả ngày nhíu chặt lông mày chỉ ngồi ngẩn người trong phòng ngủ.

Nàng khác thường như vậy khiến Phù Vân cực kỳ lo lắng, mỗi lần y muốn lừa nàng ra ngoài đi dạo một chút, nàng đều dùng vài ba câu để đuổi y đi khiến y cả ngày chìm trong lo lắng, ngược lại Chử Yến vẫn rất ổn, từ đầu đến cuối đều tàn khốc tỏa ra khí lạnh, chỉ là mấy ngày nay ăn đồ ngọt nhiều hơn mấy lần so với dạo trước.

Trong lúc bọn họ đang suy nghĩ xem có nên gọi Mục Dự Chi vốn đang ở ngoài trở về hay không thì người của Phong Nguyệt Lâu đã tìm tới cửa trước.

"Tìm ta có chuyện gì?" Giữa lúc Phù Vân đang phiền lòng vì Quý Thính, nhìn thấy có người tới thông báo cũng không khỏi cảm thấy tức giận.

Gã sai vặt đưa tin vội nói: "Tiểu nhân từ chỗ mẹ Hoa đến đòi quý khách trả chỗ chi phí bị thiếu ngày hôm đó, bởi vì không biết quý khách họ gì tên gì, chỉ biết nàng ta quen biết với Phù Vân thiếu gia, nên đành cả gan đến tìm thiếu gia, phiền thiếu gia báo lại cho quý khách biết một tiếng, trong hai ngày tới mời nàng đi một chuyến."

Phù Vân cau mày liếc mắt nhìn qua hắn một cái: "Chẳng qua cũng chỉ là một vạn lượng bạc, bây giờ bổn thiếu gia đưa luôn cho ngươi cũng được."

"Thiếu gia, Phong Nguyệt Lâu có quy định, để tránh tranh chấp, ai thiếu người đó tới cửa trả, thiếu gia có gần gũi cũng không thể trả thay, cho dù ngài muốn trả thì tiểu nhân cũng không dám nhận đâu." Gã sai vặt mặt mày ủ rũ, nhất quyết từ chối.

Phù Vân tức giận: "Sao lại phiền phức như vậy, một cái gánh hát mà cũng dám đưa ra quy định to gan như vậy..." Nói được một nửa, y bỗng nhiên dừng lại, vênh váo tự đắc sửa lại lời nói: "Được rồi, hai ngày nữa nàng ấy sẽ lập tức tới trả tiền, các ngươi chờ xem."

"Vâng, vâng, vâng." Gã sai vặt lau mồ hôi, vội vàng trở về báo cáo.

Phù Vân nhìn hắn rời đi, tâm tình không tệ quay trở về. Sau khi đi được một đoạn thì y gặp được Chử Yến, nhìn thấy hắn ta khoác trên vai một bọc đồ thì dừng lại hỏi: "Ngươi định đi ra ngoài?"

"Đi đón Mục tiên sinh về." Chử Yến nhìn y một cái: "Viết thư quá chậm nên ta trực tiếp đi."

"Không cần đi nữa, ta đã nghĩ ra phải khuyên điện hạ như thế nào rồi." Phù Vân đắc ý nói.

Chử Yến dừng một chút: "Ngươi biết trong lòng điện hạ đang phiền muộn điều gì?"

"Không biết, nhưng cũng không quan trọng, nàng chắc chắn sẽ vui." Phù Vân chắc chắn.

Chử Yến nhìn y chằm chằm một lát rồi khoác bọc nhỏ tiếp tục đi ra ngoài, Phù Vân vội vàng ngăn hắn ta lại: "Không phải ta đã nói với ngươi, ta đã biết làm thế nào để dỗ điện hạ rồi sao?"

"Ta không tin ngươi." Gương mặt không đổi sắc, Chử Yến nói.

Phù Vân cười lạnh một tiếng: "Vậy thì chờ xem, qua đêm nay, điện hạ nhất định sẽ khôi phục trạng thái bình thường, ngươi đại khái có thể đợi đến sáng ngày mai rồi quyết định lại xem có muốn đi tìm Mục ca ca hay không."

Chử Yến suy tư một lát, lúc này mới từ bỏ ý nghĩ muốn đi ra ngoài.

Sau khi Phù Vân khuyên ngăn hắn ta, lập tức chạy đi tìm Quý Thính, đứng trước cửa phòng nàng mở miệng gọi: "Điện hạ, người đã dậy chưa?"

"Không có chuyện gì thì không cần tới quấy rầy." Âm thanh mệt mỏi của Quý Thính tuyền tới từ bên trong.

Phù Vân vội nói: "Điện hạ, Phù Vân có chuyện cần tìm ngài, chuyện quan trọng."

Trong phòng ngủ im lặng một lát, sau đó giọng nói của Quý Thính lại vang lên: "Vào đi."

"Vâng."

Phù Vân nhanh chóng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Quý Thính chỉ khoác chiếc áo mỏng nằm bò trên mặt bàn, mái tóc dài như thác nước được buông xõa, một chút phấn son cũng đều không có, mặc dù vẫn xinh đẹp nhưng so với dáng vẻ luôn môi đỏ kiều diễm ngày thường, chắc chắn sẽ thiếu đi một phần khí sắc.

Phù Vân lập tức cảm thấy đau lòng: "Điện hạ, mấy ngày nay rốt cuộc ngài đang rầu rĩ chuyện gì vậy?"

"Ngươi không hiểu đâu." Quý Thính buông tiếng thở dài, từ ngày đi Phong Nguyệt Lâu trở về, nàng luôn suy nghĩ xem nên giúp mình làm thế nào để lấy lại được thanh danh tốt, nhưng sau mấy ngày cẩn thận suy nghĩ, nàng lại phát hiện băng dày ba thước không phải chỉ do một ngày lạnh lẽo mà thành, trước đó nàng đã làm quá mức, bây giờ muốn xoay chuyển lại danh tiếng, chỉ sợ là không hề dễ dàng như vậy.

Tuy rằng hiện tại nàng vẫn nắm chắc binh quyền như trước, võ tướng cũng đều có mối quan hệ tốt với nàng, nhưng quan văn bên kia lại không thể nói rõ... Đâu chỉ là không thể nói rõ, từ sau khi nàng cả ngày quấn lấy con trai duy nhất của Thân Đồ lão thừa tướng, những tên quan văn kia liền nhìn nàng không vừa mắt, chỉ sợ sau khi Quý Văn ổn định ngôi vị hoàng đế, bắt đầu bôi đen nàng thì những tên quan văn kia sẽ là những kẻ đầu tiên phụ họa.

Nếu bọn họ liên hợp lại buộc nàng phải giao ra binh quyền, chỉ sợ là nàng cũng không có cách nào để từ chối. Quý Thính càng nghĩ càng cảm thấy tình thế nghiêm trọng, việc càng cảm thấy nghiêm trọng thì càng không thể tìm ra biện pháp giải quyết, gấp gáp đến mức mấy ngày nay nàng chẳng muốn làm gì cả.

Quý Thính lại thở dài một tiếng, giữ vững tinh thần nói với Phù Vân: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Phong Nguyệt Lâu sai người đến, muốn ngài tới trả chi phí còn thiếu lúc trước." Phù Vân đi vòng ra phía sau nàng, chăm chú xoa bóp vai giúp nàng.

Quý Thính ngừng một chút: "Ngươi cho người mang đi không phải là được rồi sao."

Phù Vân không ngờ rằng ngay cả Phong Nguyệt Lâu nàng cũng không muốn đi, sau khi ngẩn người một lúc thì nói: "Nhưng bọn họ nói ai thiếu thì người đấy đến trả, không thể để cho người ngoài trả giúp."

Trong lòng Quý Thính thực sự phiền muộn, không biết làm sao để trả lại tiền, nhíu mày nói: "Không muốn đi, dù sao bọn họ cũng không biết dáng dấp ta ra sao, ngươi gọi một người có dáng người giống ta, đội mũ xếp nếp lên rồi đi là được."

"Điện hạ..." Phù Vân như muốn khóc. Xong rồi xong rồi, ngay cả Thân Đồ Xuyên cũng không thể khiến nàng đi ra ngoài, xem ra thực sự đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Quý Thính nghe thấy tiếng nức nở của y, nhìn y một cái đầy kì quái, liền kịp thời nhận ra y rầm rì vì cái gì, không khỏi bật cười mà nói: "Chỉ là ta không muốn ra ngoài mà thôi."

"Điện hạ, ngài đồng ý với Phù Vân đi." Phù Vân đi vòng tới trước mặt nàng quỳ xuống, hốc mắt phiếm hồng nói: "Phù Vân còn có rất nhiều ngân phiếu, xin điện hạ hãy đi Phong Nguyệt Lâu đi."

Quý Thính: "..." Sống lại một đời thật sự là cái gì cũng trở nên khác, bộ dạng Thân Đồ Xuyên như thế kia thì không nói, ngay cả Phù Vân cũng thay đổi thái độ, nếu là lúc trước, nàng nào dám nghĩ y sẽ có lúc cầu xin mình đi gặp Thân Đồ Xuyên chứ.

Không đành lòng nhìn Phù Vân khóc nhè, Quý Thính rốt cuộc vẫn phải đi Phong Nguyệt Lâu.

Màn đêm vừa mới buông xuống, bây giờ vẫn còn sớm, bên trong Phong Nguyệt Lâu chưa có nhiều khách, Phù Vân cũng không đi vào cùng Quý Thính, chỉ ngồi trên xe ngựa giương mắt ngóng chờ, cầu nguyện qua hôm nay thì tâm tình điện hạ có thể tốt thêm một chút.

Quý Thính một mình tiến vào bên trong, tú bà nhìn thấy nàng thì liền vội vàng đi lên nghênh đón: "Ôi quý khách, rốt cuộc thì ta cũng mong ngóng được ngày ngài tới đây!"

"Ầy, ngân phiếu đây, đưa giấy nợ cho ta." Quý Thính móc ngân phiếu ra tại cửa ra vào, tư thế giống như có thể chuẩn bị rời đi bất cứ khi nào.

Tú bà ngẩn người, vẻ mặt khổ sở nói: "Giấy nợ trong tay Thân Đồ công tử, hay là ngài đi tìm hắn đòi lại đi?"

"Ta tìm hắn làm gì, ngươi trực tiếp đi lấy mang đến đây là được, ta đang vội." Mấy ngày nay, nàng đã tự hỏi xem phải làm thế nào để xoay chuyển càn khôn*, thực sự không để ý đến bọn Phù Vân, hôm nay nếu đã ra tới đây, dứt khoát dẫn bọn họ đi đông hồ ăn cá, cũng coi là giải sầu.

*Càn khôn: Trời đất.

Nghe nàng nói với vẻ kiên định như vậy, sắc mặt tú bà thay đổi mấy lần, cuối cùng nàng ta vẫn dùng vẻ mặt đau khổ mà nói: "Bây giờ vẫn chưa tới lúc Thân Đồ công tử đi ra. Tính tình hắn vốn không được tốt, ta không dám bước tới gần cửa, vẫn là ngài nên tự mình đi thôi."

"Chậc, phiền phức." Quý Thính mấp máy môi: "Dẫn đường."

Tú bà lập tức vui sướng, vội vàng đi trước dẫn đường, Quý Thính đi theo nàng ta tới lầu ba, đi qua bảy ngã rẽ và tám khúc quanh, cuối cùng đứng lại trước một cửa phòng.

"Ngài trực tiếp gõ cửa là được." Tú bà nói xong liền quay người rời đi.

Vẻ mặt Quý Thính không chút thay đổi gõ gõ cửa, một lát sau cửa mở ra, Thân Đồ Xuyên trang phục không chỉnh tề, tóc hơi ướt xuất hiện trước mặt nàng. Bình thường hắn luôn lạnh lùng, thanh cao, giờ phút này trên người lại bốc lên hơi nóng, cổ áo cũng có phần rộng mở, lộ ra xương quai xanh rõ ràng, mỗi tấc dung nhan đều viết hai chữ 'báu vật'.

Nếu còn thích hắn, hẳn là nàng sẽ có phần không kiềm chế được.

Quý Thính nhướng mày trêu ghẹo: "Có phải ta đã quấy rầy ngươi rồi hay không?"

"Quấy rầy cái gì?" Tuy rằng thoáng nhìn qua cả người đã có một cảm giác nóng hổi mới mẻ, nhưng khi mở miệng nói chuyện thì vẫn là âm thanh lạnh lùng.

Quý Thính nhìn lướt qua trong phòng, không thấy gì cả, lập tức thấp giọng mờ ám nói: "Còn nói cái gì mà tạm thời không bán thân, quả nhiên chỉ là mánh khóe mà thôi, đây chẳng phải là đã bị ta bắt gặp đang lén lút giao dịch sao, ta nói cái này nhé, nam nhân không thể so với nữ nhân được, cho dù có sớm phá thân thì chỉ sợ cũng chẳng ai biết, tú bà làm sao lại bỏ qua được cái cây thu tiền như ngươi cơ chứ."

Thân Đồ Xuyên hiểu ra ý nàng, sắc mặt đột nhiên thêm phần lạnh lẽo: "Ngươi nghi ngờ trong phòng ta có người?"

"Không cần lo lắng, ta sẽ không nói cho người ngoài biết đâu." Quý Thính xùy một tiếng, lấy ngân phiếu ra lần nữa: "Đây là hai tấm ngân phiếu, một vạn lượng chính là chi phí cho đêm đó, tấm một trăm lượng kia chính là tiền thưởng cho ngươi, lấy giấy nợ ra đây, ta phải đi rồi."

"Đêm nay ngươi không ở lại?" Ánh mắt Thân Đồ Xuyên tối đen.

"Ta ở lại làm cái gì?" Quý Thính không quan tâm đến hắn: "Khoảng thời gian tốt đẹp này, đương nhiên là phải hưởng thụ cùng tiểu thiếu gia nhà ta, nhân tiện đi đông hồ ăn bữa ngon..."

Lời nói còn chưa dứt, nàng đã bị Thân Đồ Xuyên giữ chặt bả vai, dùng sức kéo một cái vào trong phòng, theo đó là tiếng đóng cửa vang lên, Quý Thính bị chặn lại trên cửa, một tay Thân Đồ Xuyên nắm lấy eo nàng, một tay xuyên qua màn che mặt của mũ xếp nếp, nâng cằm nàng lên, giọng nói lạnh lùng: "Đừng đi cùng hắn, hãy ở lại cùng ta."

Quý Thính: "..."

Trước/163Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chiến Long Vô Song Tiểu Thuyết Trần Ninh