Saved Font

Trước/106Sau

Công Lược Tra Công Kia

Chương 78

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tạ Hà không chút do dự gật đầu, nhàn nhạt nói: "Đúng vậy."

Vi Chương Cần phát hiện mình không thể khuyên nổi Tạ Hà nữa, vô cùng đau lòng rời đi.

Tuy rằng Tạ Hà không quan tâm, nhưng Vi Chương Cần và cậu đã làm bạn nhiều năm, thật sự có chút không đành lòng nhìn Tạ Hà xuống dốc không phanh như vậy, do dự mấy ngày, liền tự mình đi tìm Dịch Trạch.

Thế nhưng Dịch Trạch căn bản không chịu gặp hắn, chỉ bảo thư ký để lại cho hắn một câu, nói Tạ Hà tự tới.

Vi Chương Cần không còn cách nào, cúi đầu ủ rũ rời đi, sau đó hắn lại đi khuyên Tạ Hà một lần nữa, thế nhưng thái độ của Tạ Hà rất kiên quyết, thà rằng tất cả bị hủy hoại trong một ngày cũng không muốn đi cầu xin Dịch Trạch. Hơn nữa, khi nhìn ra được Dịch Trạch khoanh tay đứng nhìn với chuyện này, rất nhiều người đều không hề lưu tay, dồn dấp bỏ đá xuống giếng tấn công Tạ Hà, nam diễn viên lần trước đóng phim với Tạ Hà cũng không chờ được mà đứng ra làm chứng.

Những giao tình mà Tạ Hà tích lũy được mấy năm nay, đều đứng trước hiện thực này mà chống đỡ không nổi một đòn, ngẫu nhiên cũng có người nguyện ý nói giúp cậu, nhưng rất nhanh liền bị tiếng mắng chửi nhấn chìm.

【444: kí chủ đại đại, ngài thật sự không đi tìm Dịch Trạch sao? _(:зゝ∠)_】

【 Tạ Hà: tôi dĩ nhiên không thể đi tìm y được, nếu tôi đi, thì cũng chẳng khác gì năm đó cả, y thích chơi mèo vờn chuột như vậy, tôi đương nhiên phải thỏa mãn y rồi, ai nói tôm tép thì không có khí phách chứ? Mỉm cười ~ ing. 】

【444: nhưng mà nhìn tình hình này Dịch Trạch sẽ không chủ động đi tìm ngài đâu. . . . . . Sau này xoát hảo cảm như thế nào đây. 】

【 Tạ Hà: bảo bối kiên nhẫn một chút, y sẽ đến, từ lúc y chủ động đến đoàn kịch tìm tôi, thì quyền chủ động đã không còn ở trên tay y nữa rồi. 】

【444: thật không. . . . . . 】

【 Tạ Hà: đúng vậy, 80 điểm hảo cảm lận cơ mà. 】

【444: nói thật em hoàn toàn không nhìn ra được 80 điểm hảo cảm ở đâu hết . . . . . . _(:зゝ∠)_】y vẫn là cái vẻ lãnh khốc vô tình kia!

【 Tạ Hà: chẳng qua Trạch Trạch thiếu kinh nghiệm yêu đương thôi, kinh nghiệm cuộc sống phong phú cũng không có nghĩa là ở trên phương diện tình cảm cũng phong phú, y quen với việc lên giường với người khác, quen với việc người khác nịnh nọt mình, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ đặt tâm tư lên tình nhân của mình, càng chưa từng đặt người khác ở ngang hàng để nói chuyện yêu đương, đừng nói tình cảm không bằng Giản Tử Hàm, mà ngay cả tình cảm phong phú của sinh viên cũng đều có thể gϊếŧ chết y. Cho nên y mới chậm tiêu một chút, không thể trách y được, ở phương diện tình cảm, y vẫn chỉ là một thằng nít ranh a! Ha hả. 】

【444: . . . . . . 】

【444: . . . . . . Không phải y yêu Giản Tử Hàm hay sao? 】

【 Tạ Hà: vốn dĩ tôi cũng cho rằng y yêu Giản Tử Hàm, nhưng mà sau này tôi mới phát hiện, so với việc nói y yêu Giản Tử Hàm, thì không bằng nói là vì không có được nên không cam lòng đi, y hiếm lắm mới gặp phải một lần thất bại như vậy. Nếu so sánh với Giản Tử Hàm, thì Tư Minh Huy mới là người chân chính tồn tại trong cuộc sống cũng như bên cạnh y, cùng y hòa chung một nhịp đập... So với tình yêu nông cạn, thì thói quen lại càng đáng sợ hơn.】

【 Tạ Hà: con gái thời nay, mỗi ngày còn có thể đổi một thằng khác làm chồng, càng đừng nói là những thằng đàn ông trăng hoa, cái gọi là thích thật ra rất rẻ tiền, nhưng nếu em bắt bọn họ sửa đổi thói quen, cai thuốc kiêng rượu chè, chưa chắc gì cả đời họ đã làm được. Đừng xem thường tám năm này, một khi em đã dùng một thứ quen tay rồi thì sẽ chẳng để ý đến nó nữa, nhưng đến một ngày nó bỗng nhiên biến mất, sẽ cực kì không quen thậm chí là phát điên lên, bỏ thói quen này để bắt đầu một thói quen mới là một chuyện không dễ dàng, Dịch Trạch không có thứ kiên trì này, mà y cũng không phải người như thế, y chỉ có thể không từ thủ đoạn mà đem thứ đấy cầm về, để thói quen của mình không cần phải thay đổi nữa. 】

【444: thật vậy sao? ( ⊙ o ⊙ )! 】

【 Tạ Hà: tục ngữ có câu nước chảy đá mòn, Trạch Trạch chính là cục đá đã sớm bị mài mòn, chỉ là bản thân y vẫn còn chưa phát hiện ra mà thôi, chờ y phản ứng được, sẽ tự khắc tới tìm tôi, đáng tiếc bây giờ y vẫn còn chưa nhận ra, thứ vốn dĩ thuộc về y đã không còn là một món đồ rẻ tiền nữa, mà đã trở thành một món đồ vô giá rồi. 】

【444: nhưng đây cũng đâu phải là tình yêu a. 】

【 Tạ Hà: bảo bối, đôi khi thói quen cũng là một loại tình yêu : )】

【444: . . . . . . 】

【 Tạ Hà: mà cho dù có không phải đi nữa, tôi cũng sẽ biến nó thành tình yêu. 】

Thật ra đây mới là nguyên nhân tại sao Tạ Hà lại nói thế giới này đơn giản như vậy, bởi vì thân phận của cậu rất có lợi. Căn cứ vào ký ức của Tư Minh Huy, bạn tình bên người của Dịch Trạch thời dài nhất cũng chỉ có nửa năm, mà Tư Minh Huy lại ở cạnh y tới tám năm, đối với người như Dịch Trạch mà nói, nếu như y không thích hoặc cảm thấy nhàm chán, tuyệt đối sẽ không giữ người đó ở bên cạnh, cũng ám chỉ tám năm này y một chút cũng không hề chán ngấy Tư Minh Huy.

Nếu như Tư Minh Huy chỉ là một người hiểu chuyện nghe lời, thì cùng lắm cũng chỉ lưu lại được nửa năm, nhưng mấu chốt là cậu không chỉ hiểu chuyện mà còn có khuôn mặt mà Dịch Trạch cầu mà không được, hai cái cộng vào, mới tạo thành kết quả vi diệu như ngày hôm này.

Đối với Dịch Trạch mà nói, Giản Tử Hàm là một món hàng xa xỉ, lúc trước y không thể mua được, vì thế không thể làm gì khác là mua một món hàng nhái khác, thế nhưng không ngờ lại dùng rất thuận tay, dùng một chút liền thành tám năm, bình thường thì ghét bỏ muốn chết, còn không thèm quan tâm, nhưng một khi mất đi, mới biết xa tận chân trời gần ngay trước mắt, vẫn là món hàng nhái này hợp ý nhất, không bao giờ có thể tìm được một món hàng thứ hai dùng thuận tay như vậy.

Lúc này y sẽ muốn kiếm về, tiếp tục sử dụng nó, kết quả lại phát hiện món hàng nhái này sau khi lau qua lớp tro bụi thì ra cũng là một món hàng xa xỉ.

Muốn cầm về, lại phải bỏ ra nhiều hơn để đánh đổi.

Mặc dù là như vậy nhưng cũng không thể được như ý muốn, bởi vì đã mất thì cuối cùng cũng sẽ mất, đồ vật vỡ nát cũng không có cách nào khôi phục lại nguyên dạng được.

...

Dịch Trạch đuổi Vi Chương Cần đi, một mực chờ Tạ Hà tới cầu xin mình. Năm đó Tạ Hà vì một chút tiền mà bán mình, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, làm sao có thể không tới tìm y được kia chứ?

Dịch Trạch tính toán hết mọi thứ chỉ còn việc ngồi chờ, thế nhưng chờ rất lâu, lại không có chờ được Tạ Hà, Dịch Trạch thầm nghĩ nếu không thì bỏ đi, dù sao cũng chỉ là một món đồ chơi, lẽ nào y còn cảm thấy hiếm lạ sao? Dịch Trạch lại lượn đến hộp đêm mình hay tìm thú vui, từng thiếu niên đẹp đẽ đứng đó chờ đợi y lựa chọn, ánh mắt của từng người đều tỏa sáng, đều hi vọng có thể được y coi trọng, nhưng Dịch Trạch nhìn thấy chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét.

Y nhớ tới Tạ Hà, tuy rằng trước kia Tạ Hà cũng chẳng khác gì so với đám người này, nhưng y... Hình như chưa bao giờ nhìn thấy loại mong chờ này trong ánh mắt của cậu, nếu có cũng chỉ là thỏa hiệp với cuộc sống và nhận mệnh, cùng với bất lực không thể làm gì cả, còn nhỏ tuổi, nhưng gần như đã nhìn thấu được sự đời.

Lúc Tạ Hà còn ở bên cạnh y, y chưa bao giờ nghĩ tới cậu, lúc không có, mới phát hiện thì ra y nhớ người này, nhớ tới mọi thứ trước đây từng chút từng chút một.

Dịch Trạch lại bắt đầu không nhịn được mà nghĩ, tại sao Tạ Hà lại không tới tìm y? Chẳng lẽ đã có người khác giúp cậu ta? Là Phó Viễn sao? Chỉ cần nghĩ tới Phó Viễn, Dịch Trạch liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, tên hồ ly đó, không chỉ gây xích mích giữa y và Giản Tử Hàm, mà còn đánh chủ ý lên người của y!

Chỉ cần nghĩ tới Tạ Hà có thể ở dưới thân Phó Viễn rêи ɾỉ, còn lộ ra biểu tình kia với Phó Viễn, Dịch Trạch liền đứng ngồi không yên.

Chuyện này làm sao có thể nhịn được! Y thật sự rất muốn xem xem rốt cuộc có phải là Phó Viễn hay không, nếu như Tạ Hà dám tới tìm Phó Viễn, y nhất định sẽ không tha cho cậu ta! Đúng, chỉ là y không ưa Phó Viễn mà thôi!

......................

Khoảng thời gian này Tạ Hà đóng cửa không ra khỏi nhà, ăn cơm cũng đều gọi thức ăn ở bên ngoài, điện thoại di động cũng tắt máy không liên hệ với bất kì người nào.

Nhưng mà Phó Viễn lại tới tìm cậu.

Phó Viễn không có vội vã ra tay mà là chỉ ngồi quan sát ở một bên, mắt thấy tình huống trở nên xấu đi, mà Tạ Hà cũng không hề tỏ vẻ muốn đi tìm Dịch Trạch nhờ giúp đỡ, hắn liền biết cơ hội của mình đã tới, vì vậy đến trước nhà của Tạ Hà tìm cậu.

Tạ Hà nhìn thấy Phó Viễn, hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn là để cho hắn vào nhà.

Phó Viễn cũng không khách khí, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi có thể giúp cậu."

Tạ Hà nhìn hắn, biểu tình lại rất bình tĩnh, cũng không hề có bộ dáng bị dồn tới đường cùng, thậm chí còn nở một nụ cười: "Vậy Phó tổng có yêu cầu gì không?"

Phó Viễn cho là Tạ Hà động lòng, nghĩ đến mình sắp nắm giữ được người này, trong lòng cũng ngứa ngáy, nói: "Làm người của tôi đi, tôi sẽ dẹp những chuyện kia giúp cậu. Hơn nữa tôi cũng sẽ cho cậu càng nhiều tài nguyên hơn."

Tạ Hà nói: "Cảm ơn ý tốt của Phó tổng, nhưng mà tôi không cần."

Phó Viễn ngẩn ra, hắn không ngờ tới việc Tạ Hà sẽ từ chối một miếng bánh ngon như vậy, không lẽ cậu còn chưa rõ tình huống của bản thân mình sao? Đừng nói là tiếp tục làm minh tinh, đối mặt với sự tổn thất danh dự lớn như vậy, chỉ cần phí bồi thường vi phạm hợp đồng thôi cũng đủ cho cậu nghèo rớt mồng tơi rồi! Thậm chí là trải qua một cuộc sống nợ nần, từ đại minh tinh cao cao tại thượng lại rớt xuống bụi trần, lẽ nào cậu ta không sợ sao?

Tạ Hà mím môi nở nụ cười, hờ hững nhìn Phó Viễn: "Phó tổng để mắt tới tôi là vinh hạnh của tôi, chỉ tiếc là tôi không thể đáp ứng yêu cầu này của anh được, xin lỗi."

Phó Viễn nhìn chằm chằm cặp mắt trong suốt của Tạ Hà, trong lòng bỗng nhiên áy náy một cái, nhẹ nhàng nói: "Sao cậu không chịu suy nghĩ thêm một chút nữa, tôi sẽ không đối xử với cậu như Dịch Trạch đã đối xử với cậu, tôi sẽ rất yêu thương cậu, sau này nếu cậu ở bên cạnh tôi không vui, lúc nào cũng có thể đưa ra lời chia tay, tôi nói sẽ giữ lời."

Tạ Hà lắc đầu, "Xin lỗi."

Cậu chỉ nói hai từ này, sau đó lộ ra biểu tình muốn tiễn khách.

Nhưng Phó Viễn lại không muốn cứ thế mà rời đi, hắn luôn cảm thấy nếu ngày hôm nay hắn từ bỏ, sau này sẽ không còn cơ hội nữa. Tại sao Tạ Hà đối mặt với khốn khó, còn có thể từ chối sự giúp đỡ của hắn chứ? Hắn không nghĩ ra, thật ra hắn cũng đâu có bắt Tạ Hà phải trả giá nhiều, làm người của hắn cũng đâu có chịu thiệt thòi gì, không phải sao? Buôn bán lời như vậy căn bản không có lý do gì để từ chối.

Phó Viễn suy nghĩ một chút, còn nói: "Nếu như tôi không cần cậu phải trả bất cứ giá nào thì sao? Tôi cũng không cần cậu trả lời bây giờ, cậu coi như đây là tôi đang theo đuổi cậu đi là được."

Tạ Hà bình tĩnh nhìn hắn, phun ra ba từ: "Tôi không cần."

Trên thế giới này, chưa từng có thứ gì là không cần đánh đổi, từ lâu cậu đã rõ điểm này, cậu không muốn lại một lần nữa bán thân.

Phó Viễn híp mắt lại, hắn vốn cho rằng rời khỏi Dịch Trạch, Tạ Hà sẽ rơi vào lồng ngực của hắn, thế nhưng hiện tại hắn mới biết bản thân mình sai rồi... E rằng hắn chưa bao giờ chân chính hiểu được người này, đánh giá chấp nhất của người này.

Đối với Tạ Hà mà nói, tình cảm không có cách nào dùng vật chất để đong đếm, mà dùng vật chất làm điều kiện khẳng định sẽ không có cách nào đả động được Tạ Hà.

"Xin lỗi, hôm nay tôi tới hơi đường đột." Phó Viễn không nói gì thêm nữa, hắn nghĩ có thể hắn dùng sai cách rồi, chưa theo đuổi được đã bắt đầu tính đến kết quả rồi, không nên lấy giao dịch ra làm lợi thế để đổi lấy chân tâm của một người, ít nhiều gì cũng phải cố gắng hơn nữa đi?

Phó Viễn quyết định đầu tiên là cứ giải quyết cho xong chuyện này đã, sau đó lại trở về nói chuyện yêu đương sau, như vậy thì cũng có một chút thành ý hơn.

【 đinh, Phó Viễn độ hảo cảm +10, trước mắt độ hảo cảm là 90】

Xe của Dịch Trạch liền đỗ ở dưới lầu Tạ Hà, y đã đóng đô ở đây hai ngày, nhưng từ đầu tới cuối đều không có đi lên.

Y thật sự muốn đến gặp Tạ Hà sao? Rõ ràng trước đó còn dằn mặt cậu như vậy, hiện tại tới đó, chẳng phải là tự vả vào mặt mình à? Cả đời của Dịch Trạch cũng chưa bao giờ làm qua một chuyện mất mặt như vậy, đã vậy người này còn là người mà y đã từng xem thường trước đó nữa chứ.

Thế nhưng cứ theo thời gian trôi qua, phần kiên nhẫn này đã càng ngày càng trở nên yếu đi, mà xúc động muốn gặp lại càng lúc càng mãnh liệt... Mãi tới tận khi y nhìn thấy Phó Viễn đến, liền không kiềm nén nổi xung động ở trong lòng.

Ngay lúc y còn đang ngồi suy nghĩ chuyện mặt mũi, tên khốn Phó Viễn kia đã bày ra thái độ giả dối vươn tay viện trợ với Tạ Hà! Cái tên ngụy quân tử đáng chết, có khi nào Tạ Hà sẽ bị hắn đả động hay không?

Dịch Trạch đập một phát lên vô lăng, ánh mắt lạnh lẽo, đột nhiên đẩy cửa xe ra đi xuống!

..............................

Phó Viễn ôn nhu nhìn Tạ Hà: "Cho dù là thế nào đi nữa, chúng ta cũng là bạn bè với nhau, sau này tôi còn có thể tới thăm cậu được không?"

Tạ Hà trầm mặc một hồi, thản nhiên nở nụ cười: "Có thể."

Phó Viễn gật đầu: "Vậy tôi đi trước đây."

Ngay tại lúc này bên ngoài cửa liền truyền đến một trận gõ cửa dồn dập, Tạ Hà đi tới mở cửa, liền thấy sắc mặt âm trầm của Dịch Trạch ở đằng sau cửa, tầm mắt của y rất nhanh liền xẹt qua mặt của Tạ Hà, sau đó nhắm thẳng lên người Phó Viễn đang ở phía sau, trên mặt lập tức xuất hiện sự giận dữ!

Sau một khắc! Dịch Trạch bỗng nhiên đi tới một phát đá vào bụng của Phó Viễn!

Phó Viễn bị đánh không kịp trở tay! Còn chưa kịp đánh lại đã bị Dịch Trạch tóm lấy cổ tay ấn lên mặt đất, ánh mắt Dịch Trạch lạnh thấu xương, nói: "Hình như tôi đã cảnh cáo cậu, đừng đánh chủ ý lên người của tôi rồi thì phải!"

Tạ Hà bị một màn này làm cho kinh hách, mắt thấy nấm đấm của Dịch Trạch giơ lên rồi chuẩn bị hạ xuống, cậu liền vội vàng chạy tới kéo tay của Dịch Trạch: "Anh làm gì vậy hả, mau buông tay!"

Dịch Trạch quay đầu lại, kiềm chế không được tức giận ở trong lòng, ánh mắt rét lạnh, không ngờ Tạ Hà lại vì Phó Viễn mà ngăn cản y! Lần này không phải là đóng phim! Âm thanh của Dịch Trạch âm trầm như muốn đóng băng mọi thứ, "Cậu còn dám nói cậu và Phó Viễn không có quan hệ?"

Trong mắt Tạ Hà hiện lên sự tự giễu, từ trước đến nay Dịch Trạch chưa bao giờ tin tưởng cậu, ở trong mắt y, cậu chỉ là một tên vì tiền mà khuất thân với bất kì người nào... Như vậy thì cần gì phải tranh cãi nữa? Cậu chậm chạp sắp xếp lại ngôn ngữ, âm thanh mang theo một chút ngột ngạt: "Anh ấy là bạn của em, anh ấy chỉ tới đây thăm em, cũng không được sao?"

Vì bị Tạ Hà đánh gãy, Phó Viễn thừa dịp Dịch Trạch không chú ý liền thoát khỏi sự khống chế của y vươn mình lên! Hai người liền chuẩn bị đánh nhau!

Tạ Hà bỗng nhiên hô to một tiếng: "Đủ rồi!"

Một tiếng này đủ để khiến hai người kia dừng lại, quay đầu nhìn về phía cậu.

Tạ Hà mệt mỏi nhắm mắt lại: "Các anh muốn đánh, thì ra khỏi đây, đây là nhà của tôi."

Câu nói này khiến hai người kia nháy mắt tỉnh táo lại, đều là những người có địa vị và danh tiếng, lại như hai thằng du côn đánh nhau, quả thật chẳng ra thể thống gì.

Phó Viễn cũng không muốn gây khó dễ cho Tạ Hà, khiêu khích Dịch Trạch: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện một chút đi?"

Dịch Trạch nhìn Tạ Hà một cái, mới quay người đi ra ngoài với Phó Viễn.

Tạ Hà "Rầm" một tiếng đóng cửa lại, vừa quay lưng liền mỉm cười.

【444: y ngồi chồm hổm ở dưới cũng đã được hai ngày , em còn đang nghĩ khi nào thì y mới chịu lên. . . . . . 】

【 Tạ Hà: con người ấy mà, vào lúc mấu chốt chỉ cần một chút xúc tác thôi thì mới chịu tiến lên phía trước, nếu Phó Viễn không tới, phỏng chừng y còn phải ngồi chồm hổm dài dài, hôm nay thời tiết có chút lạnh a. Mỉm cười ~ ing.】

【444: _(:зゝ∠)_】 không hiểu, nhân loại thật phức tạp a!

....................

Phó Viễn sửa lại cổ áo của mình, cười lạnh một tiếng: "Không phải Dịch tổng đã không cần cậu ấy nữa hay sao? Vậy hôm nay còn tới đây để làm gì?"

Dịch Trạch bị sặc, trước đó người mặc kệ cậu ấy đúng là y, y hơi dừng lại một chút, hừ lạnh: "Có cần hay không, đều chưa tới phiên cậu có ý đồ với cậu ta!"

Thật sự Phó Viễn cảm thấy không đáng giùm Tạ Hà, làm sao lại đụng phải một tên kim chủ chó dại như vậy chứ? (Anh nói thay tiếng lòng của em rồi đấy =)))

Bình thường phải làm sao mới hầu hạ được cái tên này? Hắn cười nhạt một tiếng, "Coi như anh có tốt hơn đi nữa, nhưng anh đã hỏi qua ý kiến của Minh Huy chưa? Cậu ấy có đồng ý ở cùng anh không hả?"

Câu nói này thật sự chọc vào chỗ đau của Dịch Trạch, trước đó quả thật là Tạ Hà đề nghị rời đi trước! Hơn nữa có đối mặt với hoàn cảnh khốn khó cũng không thèm trở về cầu xin y! Mà loại chuyện mất mặt như vậy y đương nhiên không thể để cho Phó Viễn biết được, ánh mắt Dịch Trạch càng lúc càng âm trầm, lạnh lùng nói: "Cái này không phải do cậu ta quyết định."

Phó Viễn thật sự là bị tức đến bật cười, hắn nhìn thẳng vào mắt của Dịch Trạch, "Cậu ấy là một người tự do, đương nhiên cũng có quyền lợi của mình, ngày hôm nay tôi cũng không ngại nói cho anh biết, tôi thích cậu ấy, hơn nữa sẽ theo đuổi cậu ấy. Còn về phần anh ấy à ——"

Phó Viễn nhíu mày lại: "Mặc kệ anh làm sao thì làm."

Nói xong Phó Viễn cũng xoay người rời đi, hắn còn lâu mới tốt bụng chỉ điểm cho Dịch Trạch! Dùng thân phận của Dịch Trạch, vừa nãy không để ý đến mọi thứ mà tức giận ra tay với hắn, hắn liền biết Dịch Trạch để tâm tới Tạ Hà, thế nhưng y còn chưa ý thức được điều này, vậy cứ để cho y tự xử đi.

Có câu, no zuo no die[1] mà.

[1] nếu bạn không làm những điều ngu ngốc thì sẽ không chết =))

Tạ Hà cười híp mắt ngồi ở trong nhà, để 444 phát sóng trực tiếp cho mình xem, một bên xem một bên bình luận.

【 Tạ Hà: Viễn Viễn thật sự là giảo hoạt nha, lòng dạ cũng thật là xấu xa, bất quá tôi thích. 】

【444: O(∩_∩)O~】 đối mặt với sự yêu thích của kí chủ đại đại với nhóm tra nam giả dối còn có thể nói gì đây? ! Lúc này cứ bảo trì nụ cười là được !

【 Tạ Hà: Trạch Trạch quả thật là một tên đầu gỗ, ba ba tôi đây nhìn mà cũng thật đau lòng a, thật sự là càng ngày càng muốn thương yêu y nhiều hơn mà . Mỉm cười ~ ing.】

【444: . . . . . . 】 cảm giác giống như có một dòng nước lạnh xâm nhập vào số liệu của nó! Ủa khi nào thì hệ thống tụi nó cũng có thể cảm nhận được mùa đông vậy? ! !

【 Tạ Hà: gần đây Hàm Hàm đang làm cái gì vậy? 】

【444: đi xung quanh hỏi thăm tin tức của ngài đó, nhưng mà chỗ ở của ngài có quá ít người biết, hơn nữa ngài cũng đâu có cho Vi Chương Cần tiết lộ địa chỉ của ngài đâu, cho nên hắn tạm thời vẫn còn chưa tìm ra được. 】

【 Tạ Hà: không cần vội, để khi nào thích hợp liền cho hắn xuất hiện. 】

【444: a, Dịch Trạch trở lại rồi! 】

【 Tạ Hà: không cần phải để ý tới y : )】

Tầm mắt của Dịch Trạch âm trầm nhìn theo bóng lưng rời đi của Phó Viễn, dám cùng y đối nghịch, vậy thì cứ chuẩn bị hứng lấy lửa giận của y đi, lần này y sẽ không dễ dàng buông tha cho Phó Viễn! Dịch Trạch bấm gọi cho thư ký, hạ xuống một mệnh lệnh... Phó Viễn có thời gian tới đây dây dưa với Tạ Hà, vậy thì mình liền kiếm cho hắn một chút chuyện để làm đi.

Dịch Trạch sắp xếp xong tất cả, liền trở về nhà của Tạ Hà.

Y suy nghĩ một chút, nếu bản thân còn chưa có chán Tạ Hà, vậy thì cứ tạm thời giữ cậu ta lại là được, từ trước đến nay chỉ có y chán ghét người khác, còn chưa có ai dám ghét y trước đâu, Tạ Hà cũng không có ngoại lệ.

Dịch Trạch đến liền gõ cửa, ai ngờ lần này người ở trong không có động tĩnh nào, Tạ Hà dám mặc kệ y ngoài cửa!

Quả thật là ăn gan hùm rồi!

Dịch Trạch phẫn nộ nhìn chằm chằm cánh cửa vài phút, mới chịu xoay người rời đi.

..............................

Mấy ngày nay Tạ Hà vì không có ra khỏi nhà, đồ ăn đều gọi từ bên ngoài, lần này cũng không có khác gì.

Tạ Hà theo thường lệ gọi đồ ăn, chờ tiếng chuông vang lên liền vội vã ra mở cửa.

【 Tạ Hà: nói thật, đồ ăn bên ngoài chả ngon chút nào hết, đầu bếp nhà Dịch Trạch khẩu vị rất tốt, trước kia Tư Minh Huy cũng chỉ được nếm qua vài lần, còn tôi một lần cũng chưa từng.】

【444: +_+】

【 Tạ Hà: nếu cuộc sống chỉ cần ăn không nằm rồi thôi, thì quả thật có hơi mong chờ đấy.】

【444: ? 】

Tạ Hà mang dép đi tới cửa, vừa mở cửa ra liền bị người khác dùng khăn mù sao che miệng lại, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại, lại phát hiện bản thân đang nằm trên cái giường lớn cực kì quen thuộc, cậu quay đầu lại, liền thấy Dịch Trạch đang ngồi ở bên giường, dùng một loại ánh mắt thâm trầm phức tạp nhìn cậu, biểu tình của Tạ Hà lập tức thay đổi, cậu là bị bắt cóc tới đây!

"Dịch ca... Anh..." Tạ Hà đối diện với đôi mắt u ám của Dịch Trạch, chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, nửa câu sau cũng không thể nói ra.

Dịch Trạch vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu, hỏi: "Sao hôm qua không mở cửa?"

Biểu tình của Tạ Hà cứng đờ.

Dịch Trạch không đợi cho cậu trả lời, lại nói: "Cậu cứ như vậy mà không muốn gặp tôi sao?"

Tạ Hà cắn môi một cái, tựa như lấy hết dũng khí, ngước mắt lên bình tĩnh nhìn Dịch Trạch, cũng không nhận ra giọng nói của mình có bao nhiêu run rẩy: "Dịch ca, em nói rồi, em không muốn tiếp tục nữa. Anh cũng đã đáp ứng em, em không biết tại sao anh lại làm như vậy... Chỉ là em phải rời đi."

Cậu ngồi dậy muốn xuống giường, thế nhưng cánh tay lại bị lôi kéo lại, ngay sau đó liền bị đối phương dùng sức đè xuống giường, Dịch Trạch áp mặt tới, đôi mắt sắc bén hẹp dài tựa như có một loại cảm xúc nào đó đang dâng lên, y chậm rãi mở miệng, âm thanh từ tính như đang gõ vào lòng của người khác: "Tôi không có đáp ứng."

Tạ Hà khiếp sợ nhìn y, "Anh... Anh lúc đó..."

Dịch Trạch tựa như cười mà không cười nhìn cậu, "Đúng, nhưng tôi cũng đâu có đồng ý cậu có thể rời đi a, khi nào mối quan hệ này kết thúc, không đến lượt cậu nói —— Tôi nói mới được tính."

Y hơi híp mắt lại, chăm chú nhìn gương mặt hoảng loạn của người ở dưới thân.

Đúng, đây chính là người mà y muốn, trừ phi y cho phép, nếu không nằm mơ cũng đừng nghĩ thoát khỏi y!

Cần gì phải xoắn xuýt do dự, cứ bắt về tận tay là được rồi? Y là người luôn thuận theo du͙ƈ vọиɠ của bản thân, trước đó cũng không cần phải chơi vòng vo làm gì, trực tiếp đem người này nhốt lại, trừ y ra cũng không có ai có thể chạm vào hay nhìn thấy cậu ta!

Như vậy thì cậu ta cũng không thể chọc cho y giận nữa, cũng không thể ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt được.

Y thậm chí còn nghĩ không nên cho cậu ta tiến vào giới giải trí làm gì... Dịch Trạch nhớ tới việc Phó Viễn và Giản Tử Hàm nói sẽ theo đuổi cậu ta, thật sự là buồn cười! Đồ của Dịch Trạch y, lúc nào thì tới phiên người khác đánh chủ ý lên chứ, Phó Viễn không được... Giản Tử Hàm cũng vậy.

Đừng tưởng ỷ vào được y thích, là có thể động vào đồ của y.

Tạ Hà nhìn Dịch Trạch, sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy thần sắc bi ai, cậu chậm rãi mở miệng: "Anh... Sao anh lại không đồng ý..."

Dịch Trạch không đáp, không muốn thì không muốn, cần gì phải hỏi tại sao.

Từ sau khi Tạ Hà bị thương, y cũng chưa từng tìm người khác, giờ phút này người mà y tâm tâm niệm niệm đang ở trước mặt y, Dịch Trạch cũng chưa từng có ý định gây sức ép cho bản thân... Người này là của y, đương nhiên chỉ có thể được y hưởng dụng, Dịch Trạch đè Tạ Hà lên giường, cúi người xuống hôn môi cậu.

Tạ Hà lập tức ý thức được chuyện sắp xảy ra, chuyện như vậy cậu cũng không có cái gì xa lạ... Trước kia cậu đều luôn thuận theo y.

Thế nhưng lần này, cậu không muốn tuân theo nữa!

Cậu rõ ràng không có bán mình, cậu thà rằng lần này đánh mất hết tất cả cũng không có bán mình, tại sao còn phải rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay!

Tại sao?!

Tạ Hà liều mạng giằng co, tuy rằng thân thể ốm yếu, nhưng dù sao cũng là đàn ông trưởng thành, đột nhiên dùng lực như vậy thiếu chút nữa còn khiến Dịch Trạch té xuống giường! Ánh mắt Dịch Trạch phát lạnh, không nghĩ tới Tạ Hà sẽ phản kháng kịch liệt như vậy! Người này trước giờ đều chưa từng phản kháng y, thật sự là cánh cứng rồi, không biết bản thân là ai rồi!

Nếu như không có Dịch Trạch y, cậu ta sẽ có ngày hôm nay sao?

Cho rằng lên làm đại minh tinh là có thể làm trái ý y sao?

Dịch Trạch lập tức không lưu tay nữa, trực tiếp bắt lấy cổ tay của Tạ Hà nhấn lên đỉnh đầu! Tạ Hà rất nhanh liền không có khí lực giãy dụa nữa, cậu trợn tròn mắt ngẩng đầu lên, viền mắt ửng hồng: "Không muốn..."

Dịch Trạch cười lạnh một tiếng, cậu là người của tôi, dựa vào cái gì mà nói không muốn?

Trước/106Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Cực Phẩm Y Thần