Saved Font

Trước/106Sau

Công Lược Tra Công Kia

Chương 17

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trên mặt Tạ Hà không có một chút máu, thân hình bạc nhược tựa như bất kì lúc nào cũng có thể lung lay đổ xuống, con ngươi đen láy trong suốt kia bình tĩnh nhìn Chu Diệc Triết.

Hai người nhất thời đối diện nhau lại không biết phải nói gì.

Chu Diệc Triết tỉnh táo lại trước, trong mắt y lướt nhẹ qua một tia thống khổ áp lực, sau đó lập tức khôi phục lại bình thản, tự nhiên hướng về phía Tạ Hà gật đầu, rồi lách qua người cậu.

Tạ Hà đứng yên tại chỗ, hai tay siết chặt lại, hàm răng cắn chặt đến mức phát ra tiếng khanh khách.

Cậu bỗng nhiên xoay mạnh người lại, hai mắt phiếm hồng nhìn bóng dáng đi xa của Chu Diệc Triết, khàn khàn thanh âm, "Anh tới đây làm gì!"

Bước chân của Chu Diệc Triết nhất thời dừng lại, y trầm mặc một lát, mới chậm rãi quay người lại, dùng một loại ánh mắt thâm trầm nhìn chăm chú vào Tạ Hà: "Thật xin lỗi, tôi không nghĩ sẽ gặp được em."

Cơ thể của Tạ Hà hơi hơi lung lay một chút, cậu một bộ không sợ chết mà nhìn người đàn ông trước mặt mình, vẻ mặt của y bình tĩnh như thế, ngữ khí thản nhiên như vậy, thật giống như bọn họ chỉ là hai người thật bình thường có thể miễn cưỡng xem như là người lạ từng quen mà thôi. Người đàn ông này, nói buông liền buông, chỉ có cậu giống như một tên ngốc, còn nhớ rõ những thống khổ mà y gây ra cho mình... Khắc sâu vào trong trí nhớ!

Trong nháy mắt, ánh mắt của Tạ Hà nổi lên sự không cam lòng, cậu oán hận nói: "Ai cần anh tới chứ! Ai mượn anh giả bộ tốt bụng! Anh tốt nhất đừng để tôi nhìn thấy mặt anh!"

Cậu nói xong, cũng không quay đầu lại nhấc chân vào nhà, "phanh" một tiếng đóng cửa lại.

Tạ Hà dựa lưng vào cửa, chỉ cảm thấy hai chân vô lực, cả người chật vật ngồi bệt xuống đất, cậu ngẩng đầu lên, liền phát hiện Chu Diệc An đang ở đối diện nhìn cậu, dùng một loại ánh mắt rất phức tạp nhìn cậu, tựa như... Không quen biết cậu.

Trên mặt Tạ Hà lộ ra thần sắc lúng túng, dời tầm mắt sang chỗ khác.

Giờ phút này, cậu bỗng nhiên không thể đối mặt với người yêu của mình được, cậu không biết tại sao khi cậu nhìn thấy Chu Diệc Triết thì bản thân cậu lại cư xử như vậy nữa, tại sao lại không thể khống chế được mà nói ra những lời đó... Cậu nghĩ rằng bản thân có thể quên được hết những hồi ức kinh khủng kia, nhưng mà không được, căn bản cậu không thể làm được.

Mà hiện tại, cậu không thể tiếp tục tự lừa mình dối người được nữa, không thể giả vờ như không có gì mà chấp nhận Chu Diệc An được, cũng không có cách nào giữ lại tình yêu của mình đối với Chu Diệc An, nội tâm của cậu sớm đã không còn thuần tuý nữa rồi.

Cái gọi là biểu hiện giả dối ấy, cũng sẽ có một ngày vỡ vụn ra mà thôi.

Một hồi sau, Chu Diệc An ngồi xổm xuống, ôm lấy Tạ Hà đang run rẩy vào lòng ngực, ôn nhu an ủi: "Không có việc gì, không có việc gì, không cần phải sợ... Anh sẽ không để y làm tổn thương đến em nữa..."

"Em..." Yết hầu của Tạ Hà đắng chát, cậu nắm chặt lấy cánh tay của Chu Diệc An, đầu ngón tay trắng bệch, "Em..."

"Em không cần phải nói gì cả, anh đều hiểu mà, dù sao y đã từng tổn thương em như vậy, em sẽ sợ hãi y chán ghét y cũng là lẽ thường tình, là lỗi của anh, anh không nên để y tới nơi này." Chu Diệc An kiên nhẫn an ủi cậu, tay hắn luồn vào mái tóc mềm mại của Tạ Hà, ấn cậu vào sâu trong lồng ngực của hắn. Ở nơi Tạ Hà không nhìn thấy, ảm đạm trong mắt toát ra cùng ngữ khí đang an ủi hoàn toàn trái ngược nhau.

Người yêu của hắn, đã không hoàn toàn thuộc về hắn nữa rồi.

Giờ khắc này, hắn không thể không nhìn thẳng vào sự thật.

Nhưng mà như vậy thì sao chứ, hắn nguyện ý dùng thời gian cả đời này để chữa lành lại vết thương cho cậu ấy, khiến cậu ấy lại yêu hắn một lần nữa, chỉ một mình hắn. Một ngày nào đó, hắn sẽ đem tất cả dấu vết mà Chu Diệc Triết để lại trong lòng của cậu ấy, huỷ diệt hết sạch sẽ!

【444: kí chủ đại đại, em bỗng nhiên cảm thấy màn diễn xuất vừa rồi của ngài, có chút dục cự còn nghênh, cảm giác giống như vì có yêu nên mới có hận, là ảo giác của em sao. . . . . 】

【 Tạ Hà : ngay cả em cũng có thể nhìn ra à : )】

【444: . . . . . . 】

【 Tạ Hà : cho nên Chu Diệc Triết chắc chắn cũng sẽ nhìn ra được. 】

Từ hôm đó trở đi, Chu Diệc An đối đãi với Tạ Hà còn cẩn thận hơn gấp mấy trăm lần, không hề đề cập đến chuyện trước đó, tựa như sợ Tạ Hà sẽ nhớ tới Chu Diệc Triết vậy.

Đối với sự ôn nhu săn sóc cùng biểu hiện bất an của hắn, trong lòng Tạ Hà càng bị dày vò gấp mười lần, cậu muốn thẳng thắn với Chu Diệc An, nhưng mỗi lần cậu chuẩn bị mở miệng, Chu Diệc An sẽ đem đề tài lái sang chuyện khác, khiến Tạ Hà không thể tiếp tục vấn đề đó được nữa.

Lúc này Chu Diệc An đang ôm lấy Tạ Hà, bỗng nhiên nói: "Chúng ta chuyển tới thành phố khác được không?"

Tạ Hà ngẩn ra, thấp giọng nói: "Tại sao?"

"Anh cảm thấy phía nam không tồi, nơi đó khí hậu tốt, chúng ta có thể mua biệt thự tư nhân ở vùng ngoại ô, mặt trời mọc thì đi làm mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, chúng ta nhất định sẽ sống rất hạnh phúc..." Trong giọng nói của Chu Diệc An còn mang theo hương vị mong chờ, dùng ánh mắt khát khao nhìn Tạ Hà.

Trong lòng Tạ Hà cực kì chua xót, cậu hiểu được tại sao Chu Diệc An lại muốn rời đi, quả nhiên vẫn là bởi vì cậu...

Nhưng cậu làm sao có thể ích kỉ như vậy được, Chu Diệc An vì cậu mà rời bỏ quê nhà, Tạ Hà mở miệng: "Anh và em rời đi, cha mẹ anh thì phải làm sao bây giờ... Bọn họ sẽ đồng ý sao..."

"Không có việc gì, ba anh không thèm quan tâm đến chuyện của anh, mẹ anh..." Trong mắt của Chu Diệc An hiện lên thần sắc lạnh lùng, hắn cười cười, ngữ khí không thèm quan tâm, "Hôm nay anh sẽ nói rõ với bà ấy, bà ấy sẽ không phản đối."

Tạ Hà không còn lời gì để khuyên hắn nữa, cậu có chút khó xử nhìn Chu Diệc An.

Chu Diệc An rất thích bộ dáng đáng yêu này của thanh niên, hôn nhẹ lên khoé miệng của cậu một cái, thâm tình bịn rịn nói: "Chờ anh trở lại nha."

Tạ Hà nhìn bóng dáng rời đi của Chu Diệc An, thần sắc dần dần đạm mạc.

Mặc dù Chu Diệc An ở trước mặt cậu tỏ vẻ không sao cả, nhưng cậu biết chuyến đi này nhất định không dễ dàng thuận lợi! Lấy tính cách tàn nhẫn và thủ đoạn của Tống Như Di, làm sao có thể để Chu Diệc An rời đi được. Nếu là trước đây thì cũng đành, hiện tại đã ăn qua trái ngọt, lại càng không thể vứt bỏ được đứa con này, dù sao Chu Diệc An ở lại tầng cao của công ty, có thể cho bà ta rất nhiều lợi ích, huống chi hiện tại còn có Chu Diệc Triết ngầm đồng ý, cục diện tốt như vậy bà ta làm sao có thể dễ dàng buông tha. Cho nên, bà ta nhất định sẽ phái người tới đối phó với Triệu Thanh, giải quyết Triệu Thanh, Chu Diệc An mới có thể bị bà ta nắm trong tay.

Tạ Hà mỉm cười, cậu hiện tại rất chờ mong Tống Như Di đến đối phó mình, để xem bà ta có thể làm ra được cái dạng gì.

Hôm nay Tạ Hà không đi làm, cậu xin nghỉ bệnh, rảnh rỗi nằm ở trong nhà.

Tới buổi chiều, quả nhiên có người tới gõ cửa.

【444: là Chu Diệc Triết! 】

Chu Diệc An chân trước vừa mới rời đi, Chu Diệc Triết sau lưng liền đuổi tới... Tạ Hà ha ha cười, xem ra bên cạnh cậu có không ít người nhìn chòng chọc nha, cũng không biết là có bao nhiêu nữa đây.

Tạ Hà đi tới mở cửa, vừa nhìn thấy người đến là Chu Diệc Triết, thần sắc nháy mắt liền trở nên lạnh lẽo.

"Tôi có thể vào không?" Chu Diệc Triết đứng ở trước cửa, thật sâu nhìn cậu.

"Không thể." Tạ Hà phun ra hai chữ lạnh băng, sau đó đóng cửa lại, nhưng mà Chu Diệc Triết lại vươn tay ra giữ lấy, chen thân đi vào.

Trên mặt Tạ Hà lộ ra biểu tình châm chọc, "Trước kia tôi không hề biết, anh lại thích nói lời vô nghĩa đấy."

Thần sắc của Chu Diệc Triết có chút xấu hổ.

Có trời mới biết y phải cố gắng khắc chế bản thân mình bao nhiêu, mới không xuất hiện ở trước mặt Tạ Hà trong khoảng thời gian này, chỉ ở sau lưng lén lút nhìn cậu ấy... Nhưng kỳ thật, chỉ cần một phần vạn cơ hội, y cũng không nguyện ý muốn buông tay.

Mà hiện tại, y phát hiện hình như mình đã sai lầm rồi, có lẽ bản thân y cũng không phải là không có hi vọng... Nếu là như vậy, y nhất định sẽ không chắp hai tay nhường cậu cho người khác.

"Tôi muốn theo đuổi em một lần nữa." Tầm mắt của Chu Diệc Triết dừng lại trên người của thanh niên, không có bất kì chào hỏi ân cần cùng giấu giếm gì, mà nghiêm túc nói ra những lời này.

Trên mặt Tạ Hà lộ ra biểu tình bị lăng nhục, lớn tiếng nói: "Đừng có giỡn nữa! Tôi căn bản không muốn nhìn thấy mặt anh."

Lồng ngực của Diệc Triết liền nhói lên, nhưng y vẫn lộ ra biểu tình ấm áp, ôn nhu nhìn người trước mặt mình, ngữ khí ôn hoà, "Đây thật sự là ý muốn của em sao?"

"Đương nhiên." Tạ Hà lạnh lùng nói.

Chu Diệc Triết nhìn thẳng vào mắt cậu, chậm rãi mở miệng: "Tôi lại cảm thấy không phải."

Biểu tình của Tạ Hà lộ ra vẻ mỉa mai.

Chu Diệc Triết không đợi cho cậu mở miệng, bỗng nhiên tiến lên từng bước, bức Tạ Hà đến góc tường, y rũ mắt xuống, chăm chú nhìn khuôn mặt thanh tú gần kề của người mình yêu, "Nếu em thật sự không muốn nhìn thấy mặt của tôi một chút nào, vậy tại sao trước đó lại không đóng cửa ngay lập tức đi."

Tạ Hà dừng lại một chút, cậu hít sâu một hơi, châm biếm, "Anh vẫn là thích già mồm át lẽ phải như vậy."

"Có lẽ đi..." Chu Diệc Triết vươn tay ra, muốn vuốt ve khuôn mặt của thanh niên, lại bị né tránh, trong mắt y thoáng qua một tia bi thương, sau một lúc, mới thấp giọng nói: "Em đang trách tôi sao? Lúc ấy bỏ lại một mình em mà rời đi, tôi nói sẽ không bỏ em, kết quả lại nuốt lời." Chỉ là y, không có cách nào nhìn người mình yêu thống khổ như vậy, vì thế y tình nguyện cô độc một mình liếm vết thương.

Tạ Hà hừ lạnh một tiếng, "Tôi chỉ hận anh tại sao lại không làm như vậy sớm hơn một chút."

"A, em hận tôi như vậy sao." Thanh âm của Chu Diệc Triết thản nhiên, nhưng ánh mắt lại sắc bén vô cùng, "Có phải điều này có nghĩa là, em kỳ thật cũng yêu tôi một chút rồi hay không, nếu không có yêu, làm sao có hận."

"Tôi nói không lại anh." Tạ Hà tức giận đến trước ngực cũng phập phồng, "Anh huỷ diệt hết mọi thứ của tôi, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không yêu anh!"

Chu Diệc Triết nhắm mắt lại, lại từ từ mở ra, chậm rãi nói: "Tôi hiểu được."

"Hiểu được thì rời đi đi, nơi này không chào đón anh!" Tạ Hà trừng lớn mắt.

Chu Diệc Triết bỗng nhiên nở nụ cười, y nhẹ kéo khoé miệng lên, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt sâu không thấy đáy, "Em không yêu tôi, nhưng mà thân thể của em vẫn còn nhớ rõ tôi, yêu tôi."

Tạ Hà không dám tin mà nhìn y, người này làm sao có thể nói ra được những lời vô sỉ như thế!

Cậu còn lâu mới thèm tranh cãi vấn đề này với y! Tạ Hà xoay người muốn bỏ đi, lại bị Chu Diệc Triết kéo cánh tay lại, sau lưng liền đụng phải lòng ngực của Chu Diệc Triết!

Chu Diệc Triết gắt gao ôm lấy Tạ Hà từ phía sau, dễ dàng trấn áp phản kháng của cậu, hai gò mắt của Tạ Hà hiện lên một tia xấu hổ cùng đỏ ửng do tức giận, "Anh buông ra!"

Chu Diệc Triết mắt điếc tai ngơ, y gục đầu xuống, tiến tới hõm cổ của Tạ Hà, phun ra hơi thở ấm nóng, tựa như lông chim khẽ vuốt ve, thanh âm như quanh quẩn ở trong màn đêm, mang theo thâm tình quyến luyến vô tận không bao giờ là đủ, "Nửa năm qua, tôi một khắc đều không thể quên được em, tôi nhớ rõ mỗi cái tươi cười của em, nhớ rõ từng động tác nhỏ của em, nhớ rõ những nơi mẫn cảm nhất của em, nhớ rõ khi tôi tiến vào, cái loại cảm giác này... Thật tốt đẹp biết bao. Tôi không có cách nào quên được em... Kỳ thật em cũng giống như tôi đúng chứ, tôi nhớ rõ em, đồng thời em cũng nhớ rõ tôi, nhớ rõ mỗi lần khi tôi ôm em, nhớ rõ những kíƈɦ ŧɦíƈɦ và kɦoáı ƈảʍ mà tôi mang lại cho em, tuy rằng nội tâm của em không thừa nhận, nhưng mà... Thân thể của em lại nhớ rõ tất cả, em không có cách nào quên được tôi."

Một câu này không chút lưu tình mà cạy mở nơi tăm tối nhất trong lòng của Tạ Hà, lộ rõ một mặt mà cậu không bao giờ muốn bị người khác nhìn thấy.

Cậu không có cách nào tha thứ cho chính mình, rành rành là oán hận người này như thế, lại nhớ rõ tất cả cùng với kɦoáı ƈảʍ mà người này mang lại cho cậu, vô số lần ở trong mộng bừng tỉnh, muốn nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông ở trong mộng đang không ngừng rong ruổi trong cơ thể cậu, mà người này... Dĩ nhiên chính là Chu Diệc Triết.

Cậu căn bản không có biện pháp quên đi hết tất cả những thứ kia.

Trong lòng cậu yêu một người, thân thể lại đi yêu một người khác.

Đáng ghê tởm như vậy, dơ bẩn như vậy.

Tạ Hà tuyệt vọng nhắm mắt lại, thân thể nhẹ nhẹ run rẩy.

Cậu cảm thấy cơ thể rắn chắc cực nóng của người đàn ông kia đang dính sát vào người cậu, giọng nói thâm trầm vang vọng bên tai cậu, khiến tận sâu trong đáy lòng cậu sinh ra một chút cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

"Tôi thật vui mừng..."

"Cho dù thứ em thích chỉ là thân thể của tôi."

【 đinh, độ hảo cảm của mục tiêu +1, trước mặt độ hảo cảm là 99】

Trước/106Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cái Thế Thần Y