Saved Font

Trước/106Sau

Công Lược Tra Công Kia

Chương 33

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Từ Văn Hạo một cước đá bay cửa, tình cảnh bên trong nhà kho rốt cuộc cũng hiện ra trước mặt hai người, phút chốc, nơi này yên tĩnh tới tiếng kim rơi cũng có thể nghe.

Tất cả bên trong hiển nhiên đã kết thúc.

Tạ Hà nửa thân mình co rút ở trên mặt đất, cả người đều là vết tích sau hoan ái, không cần một lời giải thích cũng có thể hiểu rõ trước đó đã xảy ra chuyện gì... Cậu miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn về phía thân ảnh khuất sáng ở phía cửa, trên mặt lộ ra thần sắc sợ hãi đến cực điểm cùng tuyệt vọng!

Mất đi quần áo che chắn, cơ thể mỹ miều của thầy đều bị triệt để lộ ra.

Rõ ràng là dáng dấp làm nhục đáng thương, lại bất ngờ làm rung động lòng người, câu lên du͙ƈ vọиɠ thầm kín trong lòng mỗi người.

Alan thần sắc khẽ biến đứng ở cửa, trong mắt chỉ còn thần sắc khát vọng, hận không thể trở thành người vừa nãy rong ruổi ở trong cơ thể đó! Tại trên người thầy lưu lại những dấu vết của chính hắn!

Thầy, thật xin lỗi... Em cực kì không hi vọng dáng vẻ này của thầy bị người khác nhìn thấy, thế nhưng nếu không làm như vậy, Từ Văn Hạo sẽ không vì thầy mà liều mạng...

Bất quá không cần lo lắng, chẳng mấy chốc nữa em sẽ cứu thầy ra khỏi nơi này.

【 đinh, Alan độ hảo cảm +2, trước mặt độ hảo cảm là 90】

Từ Văn Hạo đứng ở cửa, trong nháy mắt, đầu óc hắn đều trống rỗng.

Hắn biết mình có thể sẽ nhìn thấy cảnh tượng bất kham ở phía bên kia cánh cửa, nhưng trên thực tế, tận mắt nhìn thấy tất cả những thứ này rồi, xung kích sinh ra hoàn toàn vượt qua khỏi tầm kiểm soát của hắn, không thua kém gì biển động tàn phá. Hắn bình tĩnh nhìn Tạ Hà trên mặt đất, dáng vẻ của thầy như vậy... Càng làm cho hắn, có một loại kích động mà từ trước tới nay chưa từng có.

Trước đó hắn chưa từng nghĩ tới, thầy sẽ bị một nam nhân đặt ở dưới thân như vậy, hiện tại hắn thấy được, tình cảm tâm lý mạnh mẽ như trút xuống.

Hắn rốt cuộc cũng hiểu được đó là loại tình cảm gì.

Nhưng mà chuyện tàn nhẫn nhất ở trên đời, không gì có thể sánh bằng lúc hắn vừa hiểu rõ loại cảm giác, lại chứng kiến cảnh tượng như thế này, tựa như sa vào địa ngục. Bởi vì thầy của hắn, là vì hắn, mà bị nam nhân khác xâm phạm.

【 đinh, Từ Văn Hạo độ hảo cảm +5, trước mặt độ hảo cảm là 95】

Tất cả những thứ này nói thì chậm, nhưng kỳ thật chỉ xảy ra trong nháy mắt! Lý Hồng Huyên không nghĩ tới đột nhiên lại có người xông vào, nhanh chóng nhặt áo lên khoác trên người Tạ Hà, mặc quần áo vào tử tế, đem Tạ Hà ôm lại! Một giây sau liền tựa như con báo nổi điên, trực tiếp đem Từ Văn Hạo đá ra bên ngoài! Đồng thời đóng cửa lại!

Bụng Từ Văn Hạo bị đá trúng nằm quỳ trên đất, hắn ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt cừu hận nhìn Lý Hồng Huyên, mặc cho thân thể đau đớn liền đứng dậy nhào tới! Giây phút đó hắn căn bản không hề suy nghĩ gì cả, hắn chỉ biết hắn muốn gϊếŧ nam nhân trước mặt mình! Để cho người đó không còn có thể tiếp tục nhục nhã thầy của hắn!

Thế nhưng Từ Văn Hạo làm sao có thể là đối thủ của Lý Hồng Huyên...

Lý Hồng Huyên một cước đạp lên ngực Từ Văn Hạo, ánh mắt khát máu nhìn hắn, "Mày muốn chết đúng không?"

Alan đứng ở xa, lúc này hắn không cần phải xông lên chuốc hoạ vào thân, chỉ nói mỉa vài câu: "Đừng xảy ra án mạng a, nếu cậu đánh chết Từ Văn Hạo, thầy nhất định sẽ không tha thứ cho cậu đâu đó."

Lý Hồng Huyên chậm rãi quay đầu lại, khoé môi cong lên, âm thanh lạnh lẽo: "Đừng tưởng là tôi không biết cậu ở sau lưng tôi giở trò, tôi sớm muộn cũng xử nốt cậu."

Alan bị ánh mắt của y bắn tới, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, thiếu chút nữa là lui về sau một bước, thế nhưng hắn nhớ tới thầy vẫn còn đang ở bên trong, liền cảm thấy bản thân không thể nhân nhượng.

Dù gì cũng đã đi tới bước này, ai sợ ai?!

Ánh mắt Từ Văn Hạo điên cuồng, gắt gao nắm chặt chân của Lý Hồng Huyên, nhưng căn bản không hề có chút xíu tác dụng nào, hai mắt hắn đỏ chót nhìn Lý Hồng Huyên, trong miệng đều là mùi tanh của máu, "Không cho phép mày bắt nạt thầy ấy, tao không cần sự giúp đỡ của mày! Mày đi chết đi!"

Lý Hồng Huyên cười lạnh một tiếng, "A, hiện tại mày mới nói không cần sự trợ giúp của tao, vậy trước đó tại sao không từ chối đi."

"Mày, mày tên chó khốn kiếp!" Từ Văn Hạo cắn răng, oán hận nhìn y. Nếu như biết nhận sự trợ giúp của Lý Hồng Huyên khiến thầy phải trả cái giá lớn như vậy, hắn làm sao có khả năng tiếp nhận chứ! Trời mới biết hắn có bao nhiêu là hối hận!

Lý Hồng Huyên ở trên cao nhìn xuống hắn, "Người như mày, có tư cách gì nói tao, mày trước giờ vẫn ung dung thoải mái hưởng thụ sự quan tâm cùng giúp đỡ của thầy, căn bản không hề nghĩ tới thầy ấy có thể trả cái giá gì, hiện tại mới giả mù sa mưa nói không muốn...."

"Tao vốn không thèm để cái loại như mày vào mắt, thế nhưng ngày hôm nay..." Lý Hồng Huyên cúi đầu, ánh mắt lạnh lẽo, "Tao rất tức giận."

Y vươn tay ra, bóp lấy cái cổ của Từ Văn Hạo, mắt thấy sắc mặt càng ngày càng đỏ của Từ Văn Hạo, trong mắt hiện lên thần sắc chết chóc.

Chính là tên chó này, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, ung dung thoải mái nhận sự quan tâm của thầy ấy, hắn hạnh phúc như thế, lỗ mãng mắc sai lầm là chuyện đương nhiên, bị người khác dễ dàng sai khiến! Cũng bởi vì hắn! Thầy mới có thể rơi vào tay của Alan! Hiện tại lại bị Alan lợi dụng đến phá mối quan hệ của mình với thầy!

Ngu xuẩn như vậy, dựa vào cái gì lại được sự quan tâm của thầy! Dựa vào cái gì! Lý Hồng Huyên ghen tỵ cùng phẫn nộ đan xen vào nhau, không ngừng dâng trào cuồn cuộn...

Từ Văn Hạo dùng sức cạy mở bàn tay Lý Hồng Huyên, hô hấp của hắn bắt đầu khó chịu, tầm mắt cũng dần dần mơ hồ, Lý Hồng Huyên, thật sự là muốn gϊếŧ hắn...

Nhưng mà sau một khắc, ràng buộc đột nhiên buông lỏng, không khí rốt cuộc tranh nhau chen vào lồng ngực của hắn.

Hắn liều mạng ho khan, nháy mắt một cái, liền thấy Tạ Hà chẳng biết từ lúc nào vọt tới, gắt gao bám chặt lấy tay Lý Hồng Huyên, đem y kéo ra!

Thầy... Lại một lần nữa cứu hắn...

Từ Văn Hạo cảm thấy viền mắt của mình nóng lên, chua xót...

Tạ Hà mặc quần áo tử tế liền vọt ra, vừa nãy nhìn thấy biểu tình của Lý Hồng Huyên, quả thật là giống như muốn gϊếŧ người, trên thực tế, Lý Hồng Huyên quả thật cũng sắp mất đi lý trí. Tạ Hà cố gượng dậy, dùng sức kéo tay Lý Hồng Huyên, dùng cơ thể run rẩy đứng chắn trước mặt Từ Văn Hạo, đỏ mắt nhìn y: "Em, em đừng có làm em ấy bị thương!"

Hình ảnh trước mắt như con dao dùng sức đâm vào lồng ngực Lý Hồng Huyên... Y chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhói, âm thanh mang theo chút đắng chát: "Thầy không trách nó sao? Nó kích động xông tới, làm hại thầy bị..."

Tạ Hà sắc mặt trắng bệch, Lý Hồng Huyên nói làm cho cậu lần nữa hồi tưởng lại một màn tuyệt vọng đáng sợ kia, bị học sinh của mình nhìn thấy dáng vẻ này, quả thật hận không thể chết đi. Thế nhưng... Bây giờ không phải là lúc để hối hận, cậu không thể ngồi yên nhìn Từ Văn Hạo bị Lý Hồng Huyên thương tổn! Tâm lý bảo vệ học sinh chiến thắng sợ hãi, khiến cậu vực dậy!

"Em ấy... Không phải cố ý!" Tạ Hà cắn môi, run rẩy nhìn Lý Hồng Huyên, "Em đừng thương tổn đến em ấy."

Lý Hồng Huyên nở nụ cười tự giễu, bỗng nhiên lảo đảo lui về sau một bước, dùng một loại ánh mắt biển lặng như đã chết nhìn Tạ Hà.

Y cuối cùng cũng biết mình có bao nhiêu là đáng thương, chuyện xảy ra như thế, thầy vẫn là nghĩ cho Từ Văn Hạo. Ở trong mắt thầy, đó mới là học sinh của thầy ấy, mà bản thân y từ đầu tới cuối, chỉ là một kẻ xấu ức hiếp bạn học, khi dễ kẻ yếu mà thôi.

Mà... Y ngay cả một cơ hội để giải thích cũng không có, bởi vì những chuyện y làm xác thực không đáng để có được sự tha thứ.

Kẻ chân chính cầm đầu chính là y, cho nên có đau khổ ra sao cũng là do y tự làm tự chịu.

Alan đúng lúc đi tới, đỡ lấy vai của Tạ Hà, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn cậu, "Thầy, em biết hết rồi, chuyện của Từ Văn Hạo em cũng có thể giúp thầy, thầy không cần phải vì chuyện này mà luồn cúi trước Lý Hồng Huyên nữa."

Từ Văn Hạo rốt cuộc cũng bình ổn lại hô hấp, dùng ánh mắt hận thù nhìn Lý Hồng Huyên, "Thầy không cần phải chịu sự uy hiếp của nó! Em có chết cũng không cần sự giúp đỡ của nó!"

Phút chốc, Lý Hồng Huyên trở thành mục tiêu bị mọi người công kích. (cả thế giới đều quay lưng lại với a :v tội chưa)

Thế nhưng y căn bản không thèm để hai người kia vào mắt, cũng không để tâm đến bản thân mình đang bị cô lập, ánh mắt thâm trầm rơi trên người Tạ Hà, bình tĩnh mà nhìn cậu.

Phảng phất dù cho cả thế giới có chán ghét y, chỉ cần người ở trước mắt nhìn y một cái là đủ rồi.

Alan biết đây chính là thời điểm mấu chốt, nhất định phải khiến người thầy hay do dự thiếu quyết đoán này dứt khoát mới được, hắn nói: "Thầy, Lý Hồng Huyên giúp Từ Văn Hạo, cưỡng ép thầy ở bên cạnh cậu ta, hiện tại bản thân Từ Văn Hạo đã nói không cần sự trợ giúp của cậu ta nữa, cho nên thầy cùng Lý Hồng Huyên kỳ thật đã không còn quan hệ gì nữa rồi!"

"Là... Là vậy sao..." ánh mắt Tạ Hà loé ra một tia mê man, chuyện cứ liên tiếp phát sinh khiến cậu có chút hoang mang.

"Đúng vậy." Alan dùng sức gật đầu, "Quan hệ của hai người đã kết thúc! Thầy không cần phải sợ cậu ta! Càng không nợ cậu ta bất cứ thì gì!"

Tạ Hà ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Hồng Huyên, ánh mắt rụt rè kia, phảng phất như không biết phải đi con đường nào mới đúng.

Lý Hồng Huyên nhìn chằm chằm vào cậu, y vươn tay ra, nói: "Lại đây."

Tạ Hà không nhúc nhích.

Lý Hồng Huyên tâm càng phát lạnh hơn, nhưng y vẫn là bình tĩnh, lặp lại lần nữa: "Lại đây."

Lần này Tạ Hà rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, cậu nhớ tới những lời vừa nãy của Alan, trong lòng đột nhiên bật ra một loại cảm xúc được giải thoát, trong mắt chậm rãi hiện lên kiên định cùng quật cường, chậm rãi lắc đầu, lui về sau một bước.

Một bước này, khiến tâm Lý Hồng Huyên triệt để chìm vào đáy vực, cả người tựa như bị ngâm ở trong bể nước đá, lạnh tới thấu tâm can.

Hồi lâu, y chậm rãi buông tay xuống, biểu tình trên mặt một lần nữa bị rét lạnh bao trùm.

Sau đó quay người rời đi, không quay đầu lại nữa.

Tạ Hà nhìn bóng dáng biến mất của Lý Hồng Huyên, khí lực tựa như bị rút hết, vô lực ngồi sụp xuống đất. Alan muốn đi tới dìu cậu, lại bị cậu cự tuyệt, cậu thở hổn hển mấy cái, mới gượng dậy, chậm rãi bước đi, cậu hiện tại chỉ muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi cái nơi khiến người khác phải lúng túng này...

"Thầy..." Âm thanh của Từ Văn Hạo ở phía sau vang lên.

Tạ Hà quay đầu nhìn lại, nam sinh mặt mũi sưng vù đứng ở đó, dùng loại ánh mắt hổ thẹn, yêu thương, phức tạp cùng lo lắng nhìn cậu.

Cậu ngơ ngác, thở dài một hơi, "Thầy không sao, em đừng lo."

..............

【444: kí chủ đại đại, hành vi của ngài ngày hôm nay thật sự có chút mạo hiểm đấy ạ, tại sao lại làm tới mức này a Σ( °△°|||)】

【 Tạ Hà : đề cao hiệu suất, tiết kiệm thời gian. 】

【444: . . . . . . 】 hửm? _(:зゝ∠)_

【 Tạ Hà : bảo bối, em cảm thấy tình yêu là thế nào, đối với Lý Hồng Huyên mà nói, chính là tình yêu trọn vẹn. 】

【444: . . . . . . +_+】 nó không hiểu tình yêu là gì a a a a a!

【 Tạ Hà : tìm ra manh mối ~ ing. Nếu muốn biết như thế nào là công lược một người, đầu tiên phải hiểu rõ người đó. 】

【 Tạ Hà : lúc Lý Hồng Huyên sáu tuổi mẹ y đã qua đời, mẹ qua đời còn chưa tới một tháng, cha của y liền mang theo tình yêu đích thực cùng một đứa anh cùng cha khác mẹ hơn y hai tuổi về nhà. Một đứa nhỏ sáu tuổi, còn dễ dàng tin tưởng người khác, dễ dàng bị mẹ kế cùng thằng anh đùa giỡn tới xoay vòng vòng, kết quả thằng anh kế của y một lần dẫn y đi ra ngoài chơi, ý đồ muốn đem đứa nhỏ sáu tuổi vứt đi, y vận khí không tồi được người tốt mang về nhà, mới không có bị người buôn lậu bán đi hoặc là chết ở xó xỉnh nào đó ngoài đường. Xảy ra loại chuyện này, ông nội Lý liền nổi trận lôi đình, tự mình đem y bảo hộ, cho nên y sau này cơ bản đều là ở bên người ông nội Lý mà lớn lên, ngay cả chính cha đẻ của mình cũng thành người xa lạ, đương nhiên, cha y cũng chẳng thích gì y, vẫn muốn đem tất cả mọi thứ lưu lại cho tình yêu đích thực của mình cùng thằng anh kế, nếu không phải tình yêu đích thực cùng thằng anh kế là cái phế vật mà thôi. Mà y lại có ông nội Lý bảo kê, bản thân lại cố gắng không chịu thua kém gì ai, nếu không đã sớm bị ăn tới xương cũng không còn rồi . Ngay từ lúc nhỏ đã hiểu được thế nào là không từ bất kì thủ đoạn nào, ngay cả thân tình cũng đều chẳng đáng để y đặt vào mắt, nhìn thấy đều là mặt đen tối của con người, đương nhiên sẽ không còn tin cái gì là tình yêu nữa. Trong hai mươi năm cuộc đời của y, chính là không ngừng đấu tranh, đoạt lấy. Y không tin trên thế giới này có chân tình lương thiện, nhưng cũng không thể nói lên rằng y không khát vọng loại cảm xúc đó. Cho nên tôi mới đoán đúng bệnh hốt đúng thuốc. 】

【444: . . . . . . A a a a a, những thứ này vốn không có trong tư liệu em đưa ngài! Ngài làm sao biết được vậy! 】444 vẻ mặt sợ tới ngây người!

【 Tạ Hà : tôi đã nói rồi, tôi là một kí chủ tận tâm nghiên cứu bối cảnh cùng tư liệu, nội dung bên trong bối cảnh cùng tư liệu tôi cũng đã đọc đi đọc lại tới mòn mắt, biết được tên của y, tình huống gia đình của y. Những thứ còn lại, chỉ cần hỏi thăm là ra rồi. Cái bộ phim gia đình cẩu huyết đó của Lý gia ở cái thành phố này cũng chẳng phải là bí mật gì. Bảo bối, đây là giai đoạn quan trọng nhất trong bước đầu tiên công lược một người đó : )】

【444: . . . . . . 】 nó muốn quỳ có được không! QAQ

【 Tạ Hà : trở lại vấn đề chính, cái gọi là tình yêu trọn vẹn, chính là bất kể là từ bên ngoài tác động như thế nào cũng vì đối phương mà có thể chống đỡ mọi thứ, thậm chí là vứt bỏ thứ quan trọng nhất. . . . . . . Nói ngắn gọn, đối với Lý Hồng Huyên nói riêng, và loại người như y nói chung, những thứ quan trọng nhất với y chính là tiền tài và địa vị. Nếu y yêu tôi mà có thể cùng gia tộc của mình, cả thế giới đều coi là địch, vậy thì tình cảm của y đối với tôi cũng đã đạt tới một mức độ nào đó rồi. 】

【444: em vẫn chưa rõ cái này cùng chuyện ngày hôm nay có liên quan gì tới nhau a. . . . . . _(:зゝ∠)_】

【 Tạ Hà : lấy độ hảo cảm hiện tại y đối với tôi, chỉ cần hai tụi tôi cùng một chỗ sớm hay muộn gì y cũng sẽ nhận ra được sự thật đó, nhưng mà tôi không có hứng thú chơi trò tình yêu với một đứa nhỏ đang ở tuổi mới lớn, cho nên liền làm tiến trình trở nên gay gắt hơn một chút. Lý Hồng Huyên sẽ không buông tay, nhưng Alan cũng không phải là đèn đã cạn dầu, tôi cho hắn hy vọng, hắn sẽ không từ thủ đoạn tạo cho Lý Hồng Huyên thêm phiền toái để cướp lấy tôi, cách thức đơn giản, trực tiếp và hữu hiệu nhất —— chính là tìm cha mẹ của y. Chuyện này một khi bị truyền ra ngoài. . . . . . Phải biết rằng, thằng anh kế của y, chính là vẫn đối với y như hổ rình mồi, sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội tốt nào để công kích y đâu. Y phải vì bảo vệ tình yêu của chính mình mà phấn đấu dài dài. 】

【 Tạ Hà : đây chính là một bộ phim sướt mướt về tình yêu. Mỉm cười ~ ing 】

【444: . . . . . . 】 nó bỗng nhiên có chút đồng tình với Lý Hồng Huyên. . . . . .

【 Tạ Hà : tôi sẽ dùng chân · thiện · mỹ, để cảm hóa mấy đứa nhỏ thiếu yêu này, dạy tụi nó thành người lớn : )】

444 : Nếu đây chính là cái gọi là tình yêu đích thực, nó lựa chọn làm dân ế suốt đời.

Trước/106Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Luyện Khí Năm Ngàn Năm