Saved Font

Trước/184Sau

Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 1)

Chương 49: Lén Lén Lút Lút

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
''Diệp tiểu chủ vẫn ổn, Hoàng thượng không cần lo''

Phùng An Hoài sợ tè ra quần, may mà người ở bên kia đều kín miệng, nhưng hắn đương nhiên không biết đến năng lực của bách tính.

Dân chúng trong lòng kính yêu quân chủ của mình, đương nhiên ngay cả mọi nhất cử nhất động của quân chủ cũng có người bàn tán, huống chi loại chuyện mới mẻ như trực tiếp mang nữ tử từ ngoài cung về như vậy.

''Vậy là tốt rồi, khuya nay chuẩn bị ngựa, trẫm tự mình đi đón nàng ấy về''

''Dạ''

cả ngày sau đó, Triệu Nguyên Cấp đều phải ứng phó đủ thứ chuyện triều đình hậu cung, rời kinh mới hơn một tháng, trên ngự án đã chất đống tấu chương.

...

Bên phái Minh Sơn, Diệp Tư Nhàn từ sáng đã bắt đầu trông mong.

Hôm nay chính là ngày Hoàng thượng hồi kinh, hắn nói hắn nhất định sẽ đích thân đến đón nàng về nhà.

Nhưng nàng sớm đã ăn mặc chỉnh tề, thu dọn xong đồ đạc, đợi từ sáng đến đêm, cuối cùng vẫn không thấy ai.

''Tiểu chủ, người đã ngồi bên bậc thang cả ngày rồi, hay là...đi ngủ trước đi, Hoàng thượng xong việc nhất định sẽ tới đón tiểu chủ''

Diệp Tư Nhàn nhìn lên bầu trời đầy sao, mặc cho lòng nhiệt huyết dần lạnh lẽo.

Nàng không sợ Hoàng thượng sẽ ném nàng ở đây rồi mặc kệ nàng, nhưng hôm nay, hắn nhất định sẽ không tới.

''Nữ tử mới đến, nhất định là rất được sủng nhỉ?'' nàng cười đắng chát.

Ổ chăn thật lạnh, cóng đến chân nàng đau buốt.

Diệp Tư Nhàn nuốt nước mắt liều mạng cuộn tròn cơ thể, rốt cục tới hơn nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.

Lúc Triệu Nguyên Cấp tới, vừa vặn trông thấy bé con cuộn thành một cục, khóe mắt còn vươn nước mắt.

Hắn nhẹ nhàng ôm toàn bộ nàng lẫn chăn mền, tiểu nữ nhân bất mãn dụi dụi mắt, đúng lúc từng hàng nước mắt xuôi theo gương mặt trượt xuống.

''Nàng ấy sao vậy?'' Triệu Nguyên Cấp nhanh chân đi ra ngoài.

''Hồi Hoàng thượng, tiểu chủ...biết hết rồi, hôm nay đợi Hoàng thượng cả ngày nhưng người không đến'' Phương Liên đuổi theo.

''Làm càn!'' sắc mặt Triệu Nguyên Cấp âm trầm đến dọa người, bước chân cũng ngừng lại.

Phương Liên sợ hãi lập tức quỳ xuống: ''Hoàng thượng bớt giận, đều là nô tỳ sai...''

Nàng cũng nghĩ không ra làm sao mà tiểu chủ biết được, nhưng mình hầu hạ thiếp thân, chuyện này phải trách chính mình.

''Đứng lên đi'' Triệu Nguyên Cấp nhanh chân rời đi, Phương Liên không dám đi theo nữa, khối đá trong lòng rơi xuống đất.

...

Xe ngựa lung la lung lay trong đêm đen, lúc đến hoàng cùng sắc trời đã hửng sáng.

Viên Nguyệt thấy Hoàng thượng đích thân ôm tiểu chủ trở về, kích động lệ nóng dâng trào, đầu gối mềm nhũn liền quỳ xuống.

''Tiểu chủ, người trở lại rồi''

''Quỳ đó làm gì, còn không mau tới hầu hạ'' Triệu Nguyên Cấp đặt người ở trên giường.

''Dạ dạ dạ!'' Viên Nguyệt đứng lên giúp tiểu chủ chỉnh lại chăn mền, ngay cả nước mắt cũng không thèm lau.

''Nói với tiểu chủ nhà các ngươi đừng suy nghĩ bậy bạ, mấy ngày này...chăm sóc cho nàng ấy thật tốt''

Viên Nguyệt nghe không hiểu ý tứ của Hoàng thượng, nhưng vẫn kiên định gật đầu, chiếu cố tiểu chủ nhà mình là đương nhiên.

Triệu Nguyên Cấp nhanh chân rời đi, thân ảnh cường tráng nhanh chóng biến mất trong ánh nắng ban mai mông lung.

Viên Nguyệt nhìn tiểu chủ ngủ say, lại nhìn viện tử sớm đã không còn ai: ''Chẳng lẽ mấy ngày này, Hoàng thượng cũng không tới?''

...

Ngày đầu tiên thượng triều, đủ thứ chính vụ ập tới, tới giữa trưa mới hạ triều trở về.

Lặn lội đường xa, trắng đêm bôn ba, lại còn phải tảo triều tới trưa, Đế vương trẻ tuổi cũng cảm thấy có chút mỏi mệt.

Trở lại Ngự thư phòng đang định nghỉ ngơi, Hoàng hậu đột nhiên phái người tới.

''Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương có chuyện quan trọng bẩm báo, mời Hoàng thượng di giá Cẩm Tú Hiên''

''Hoàng hậu? Cẩm Tú Hiên?'' Triệu Nguyên Cấp kinh ngạc.

Liên quan đến Cẩm Tú Hiên, hắn vẫn đứng dậy nhanh chân đi ra ngoài, đến nổi long bào cũng chưa kịp thay.

Bên ngoài Cẩm Tú Hiên, Hoàng hậu và chúng phi tần đã đợi sẵn ở đó, thấy Hoàng thượng tới, tất cả mọi người quỳ xuống.

''Bình thân, có chuyện gì?''

Hắn khoanh tay híp mắt nhìn về phía Cẩm Tú Hiên.

Giống như muốn tất cả mọi người cho hắn một lời giải thích.

''Hoàng thượng!'' Dương mỹ nhân dẫn đầu đứng dậy: ''Thần thiếp hoài nghi Diệp tài tử cấu kết cùng người khác, họa loạn cung đình, nàng căn bản không hề sinh bệnh, mà là đã bỏ trốn cùng người khác, nàng đã sớm không có ở Cẩm Tú Hiên!'' Dương mỹ nhân nói chắc nịch.

''Xằng bậy!'' Triệu Nguyên Cấp giận dữ: ''Trong cung sao lại xuất hiện loại ô ngôn uế ngữ như vậy, Hoàng hậu vậy mà nàng lại mặc kệ à?!''

Tất cả mọi người đều quỳ bịch xuống, Hoàng hậu hoảng sợ.

''Thần thiếp nguyện ý tin tưởng Diệp tài tử trong sạch, nhưng Dương mỹ nhân nói chắc như đinh đóng cột, lại có chứng cứ, vì an bình của hậu cung, thần thiếp...''

''Các ngươi muốn vào trong xem?'' Triệu Nguyên Cấp tức giận cười.

Khứu giác của đám nữ nhân đúng là nhạy bén, nhưng không cảm thấy là đã quá muộn sao?

''Việc liên quan đến danh dự hoàng thất, thần thiếp xin Hoàng thượng ra ý chỉ, phái người tới điều tra thực hư, cũng thay Diệp muội muội rửa sạch oan khuất'' Hoàng hậu cắn răng kiên định.

Lời còn chưa dứt, Dương mỹ nhân lắm mồm nói: ''Hoàng hậu và Hoàng hậu nương nương đều ở đây, mời Diệp tài tử ra bái kiến chẳng phải là tốt hơn sao?''

Ánh mắt nàng ta chắc chắn, ngữ khí hùng hổ dọa người, chọc Triệu Nguyên Cấp hết sức phiền chán.

''Hỗn xược!''

''Trẫm đã hạ chỉ cấm túc Diệp thị, sao đột nhiên lại giải cấm, uy tín của trẫm đặt ở đâu?!''

Dương mỹ nhân hoảng sợ khẽ run rẩy, không dám nói nữa, nhưng Triệu Nguyên Cấp trông thấy rõ ràng bộ dạng mọi người cúi đầu nhưng không cam tâm.

Nếu không đích thân nghiệm chứng, các nàng sẽ không từ bỏ ý đồ.

''Thôi được, Dương thị ngươi đã nghĩ như vậy, chi bằng tự ngươi đi nhìn xem, nếu Diệp thị quả thật không có trong đó, trẫm chắc chắn phái người truy xét đến gốc ngọn!'' ánh mắt Triệu Nguyên Cấp đột nhiên sắc bén, ẩn ẩn dâng lên một vẻ sát ý.

''Dạ!'' Dương thị dương dương đắc ý đáp ứng, không đợi Hoàng thượng hạ lệnh liền đứng dậy vọt vào.

Hoàng hậu hơi lắc đầu, trong lòng đập thình thích, người ngu xuẩn như vậy đúng là không nên đi theo cô ta tới đây, quá chủ quan.

...

Lúc Dương mỹ nhân xông tới, Diệp Tư Nhàn đang cho con thỏ nhỏ ăn cỏ.

Tâm tình nàng vô cùng sa sút, hôm qua nhiễm lạnh, gương mặt còn hơi tái nhợt, còn hơi ho khan.

''Ngươi...'' nhìn thấy người lạ đột nhiên xông tới, nàng kinh hãi.

''Ngươi!'' Dương mỹ nhân càng giật mình, rõ ràng vẫn luôn không có tin tức, rõ ràng nàng đã nghe ngóng rất kỹ, sao có thể đột nhiên xuất hiện.

''Sao rồi, Dương thị?'' giọng của Triệu Nguyên Cấp từ phía sau truyền tới, Dương mỹ nhân thậm chí không kịp quay đầu, liền run chân quỳ xuống.

Diệp Tư Nhàn cũng không biết chuyện gì quỳ xuống: ''Tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Hoàng hậu nương nương''

''Hoàng hậu, họa loạn cung đình như thế này, loại người chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, nên xử trí thế nào?'' Triệu Nguyên Cấp cười lạnh.

Hoàng hậu đổ mồ hôi trán, thận trọng đáp: ''Hay là giáng Dương mỹ nhân thành Tài tử, cấm túc thay cho Diệp tài tử''

Triệu Nguyên Cấp cười nhạt: ''Nếu là thay thế, Diệp tài tử chịu ủy khuất, cũng nên thay thế tước vị Mỹ nhân của Dương mỹ nhân luôn chứ''

Triệu Nguyên Cấp không nhìn Diệp Tư Nhàn lấy một cái, quay người nhanh chân rời đi.

Diệp Tư Nhàn muốn tiến lên nói một câu, lại bị Viên Nguyệt gắt gao níu lại, đành phải trơ mắt nhìn Hoàng đế dẫn một đoàn người rời đi.

''Chuyện này rốt cục là sao?''

''Nhất định là Dương thị kia phát hiện tiểu chủ không có ở trong cung, cô ta định vu hại chủ tử'' Viên Nguyệt vỗ mạnh đầu.

''Chẳng trách mấy hôm trước ta thấy cô ta cứ đi tới đi lui xung quanh đây, còn mấy thị vệ kia thì lén lén lút lút, nô tỳ thấy nàng ta mới là kẻ muốn bỏ trốn cùng người khác!''

Trước/184Sau

Theo Dõi Bình Luận