Saved Font

Trước/189Sau

Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 238: Kiêu Ngạo Của Công Chúa

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Không thể cự tuyệt, không được tự sát, lại không dám tùy ý đắc tội Hoàng thượng, nàng nên làm gì?

Diệp Tư Nhàn đang xoa khuôn mặt, đột nhiên bị câu này hỏi cho mơ hồ.

''Hoàng thường làm gì có lạm tình như tỷ nói, nói coi trọng ai là coi trọng người đó liền sao? Trong lòng Hoàng thượng chỉ có ta thôi''

Diệp Tư Nhàn cúi đầu lầu bầu, giống một tiểu muội muội nũng nịu trước mặt tỷ tỷ.

Tố phi lại nghiêm túc bắt đầu nghĩ đối sách.

''Thực sự không được, ta hủy dung được không? Nhưng làm vậy cũng quá tàn nhân, ta không xuống tay được''

''Nếu không thì...vẫn là giả bệnh đi, chỉ cần ta gầy một chút, sắc mặt tái nhợt một chút là được''

Như vậy vừa không liên lụy người nhà, vừa có thể thanh thản ổn định ở trong cung.

''Hy vọng duy nhất của ta là Di An mạnh khỏe cao lớn, tương lai ta nhất định chọn một nam nhi tốt nhất làm hôn phu của nó, bản thân ta không làm được, hy vọng nó có thể làm được!''

Đối với câu nói này, Diệp Tư Nhàn rất quen thuộc, Tố phi không phải chỉ mới nói qua có một lần.

Nhưng nàng vẫn đau lòng.

''Vậy còn tỷ? Sau khi Di An xuất giá rồi, tỷ sẽ làm sao?'' Diệp Tư Nhàn nhịn không được hỏi.

Đôi tay thon dài trắng nõn của Tố phi nhẹ nhàng kéo cái bụng nhô to của Diệp Tư Nhàn, vẻ mặt bản năng làm mẹ từ ái.

''Vậy ta đành phải không biết xấu hổ mà đi xin muội muội, cho tiểu Hoàng tử nhận ta làm di mẫu, tương lai ta cũng danh chính ngôn thuận để nó hiếu thuận với cả ta nữa?''

Tố phi nghĩ thông suốt.

Diệp Tư Nhàn cũng thở phào bật cười, vịn bụng của mình.

''Mặc dù rất nhiều người nói cái thai này của ta là một Hoàng tử, nhưng ta và Cảnh Châu đều hy vọng là một tiểu Công chúa, ta không thích hoàng thất, cực kỳ không thích, cứ để tất cả hài tử của ta đều gả đi đi''

Hoàng thượng quá mỏi mệt, mỗi ngày chính vụ bận rộn, phải cưới rất nhiều nữ nhân đặt trong hậu cung, phải bày mưu nghĩ kế, nắm giữ đạo cân bằng triều thần.

Một bước phải đi tám bước.

Cuộc sống như vậy nàng không biết có ý nghĩa gì, hiện tại nàng chỉ hy vọng Hoàng thượng có thể khỏe mạnh, bọn trẻ có thể khỏe mạnh.

Tố phi nắm tay nàng trịnh trọng nói.

''Muội yên tâm, nhất định sẽ, đời này, ta vẫn sẽ đứng bên cạnh muội''

Lúc hai người nói chuyện, Cảnh Châu mới tỉnh ngủ ăn bữa sáng, được đưa xuống núi.

Tiểu cô nương liếc thấy mẫu phi và Tố phi đang ở cùng nhau, lúc này liền nổi giận đùng đùng tiến lên.

''Mẫu phi, người nói hôm nay muốn dẫn con đến xem phụ hoàng cưỡi con ngựa to, vậy phụ hoàng đâu?''

''Đừng gấp gáp, phụ hoàng của con đi bắt thỏ cho con rồi, sẽ nhanh chóng trở về, Cảnh Châu sẽ có thể nuôi một bé thỏ trắng mắt hồng hồng với Di An tỷ tỷ''

Diệp Tư Nhàn không lừa nàng, đích thực là Triệu Nguyên Cấp nói ở trong rừng có nhiều thỏ nhất, con mồi đêm nay hẳn sẽ có không ít thỏ, hy vọng Cảnh Châu có thể thích.

''Thật sao?'' quả nhiên đôi mắt của nữ nhi đều sáng lên.

Bé gái hơn hai tuổi vểnh roi lên, ở trên quấn dây đỏ, một đôi mắt to ngập nước giống hắc bảo thạch trân quý.

Nàng mặc váy em bé màu đỏ chót, chân mang giày bé xíu Nội vụ phủ mới làm, lanh lợi sôi nổi bên cạnh mẫu phi.

Lúc thì muốn lôi kéo Diệp Tư Nhàn đi cưỡi ngựa, lúc lại lôi kéo Tố phi hỏi.

''Tố nương nương, Di An tỷ tỷ có tới không?''

''Có tới''

Tố phi khẽ cong eo, bế tiểu Công chúa đáng yêu lên.

''Ầy, Di An tỷ tỷ của con đang đá cầu với các tiểu cô nương khác, chờ Cảnh Châu trưởng thành cũng có thể học''

Không ngờ tiểu Công chúa Cảnh Châu lại bĩu môi.

''Con không thèm học đá cầu như Di An tỷ tỷ đâu, con muốn học cưỡi ngựa với Cửu thúc thúc''

Gió thu ấm áp thổi qua bãi cỏ, trong không khí đầy mùi thiên nhiên thơm ngát.

Trong lúc Diệp Tư Nhàn và Tố phi đang chơi đùa với Cảnh Châu, Triệu Nguyên Thuần dẫn theo đội thị vệ tuần tra tới.

Thiếu niên mười lăm tuổi, chí hướng lớn nhất đời này chính là làm một Tướng quân uy phong lẫm liệt.

Nhưng hiện tại Đại Cảnh triều không có trận chiến cần đánh, Triệu Nguyên Cấp trước hết đặt y vào Ngự lâm quân, đi lên từ một thị vệ nho nhỏ, nhìn y rèn luyện từng bước xem y có thể đi tới đâu.

Cho nên Triệu Nguyên Thuần không đi ngựa, mà là dẫn đầu Ngự lâm quân phụ trách an toàn của toàn bộ doanh địa.

Cảnh Châu vừa nói muốn cưỡi ngựa với Cửu thúc thúc, lập tức thấy Cửu thúc thúc tới, tiểu cô nương hưng phấn co cái chân nhỏ ngắn ngủn lên chạy tới chỗ Triệu Nguyên Thuần.

''Cửu thúc thúc!''

Tiểu cô nương áo đỏ giống một đám lửa đốt mây, thiêu ngực Triệu Nguyên Thuần đến nóng hổi, y xoay người ôm lấy thân thể mềm nhũn nhỏ nhắn nóng hầm hập, tiện tay sờ sờ chóp mũi nàng.

''Cảnh Châu tới đây từ khi nào vậy?''

''Vừa đi theo cô cô tới, Cửu thúc thúc, con cũng muốn đi cưỡi ngựa, thúc dẫn con đi cưỡi ngựa có được không?''

Ánh mắt của tiểu Công chúa tha thiết nhìn thúc thúc mà mình thích nhất.

Triệu Nguyên Thuần hoàn toàn không chịu đựng nổi ánh mắt như nai con này, nhưng y vẫn cắn răng cự tuyệt.

''Con mới hai tuổi rưỡi, cưỡi ngựa cái gì? Lỡ ngã xuống sẽ khóc nhè, chờ con cao lớn như thúc thúc thì có thể học''

Y hùa theo, hoàn toàn không dám nhìn vào ánh mắt cháu gái nhỏ.

Nhưng từ trước đến nay Cảnh Châu bị mọi người vờn quanh như sao quanh trăng sáng, hiển nhiên có một luồng kiêu ngạo của Công chúa.

''Con không khóc nhè, Cửu thúc thúc, chờ cao lớn như vậy mới học thì sẽ trễ, với lại...''

Tiểu cô nương nhìn chằm chằm thân thể khôi ngô tuấn tú như núi của thúc thúc, ngượng ngùng buông tay.

''Con vĩnh viễn cũng không thể cao lớn bằng thúc thúc''

Diệp Tư Nhàn hoàn toàn không biết những lời này là nữ nhi học từ ai, nàng dở khóc dở cười 'răn dạy' nữ nhi.

''Cảnh Châu, mau xuống đây, đừng làm chậm trễ Cửu thúc thúc''

Cảnh Châu đành phải không tình nguyện leo xuống từ trong ngực Triệu Nguyên Thuần, nhưng lúc Triệu Nguyên Thuần xoay người thả nàng xuống đất, vẫn không quên kề tai nói nhỏ với thúc thúc.

''Thúc thúc, vậy chờ tới lúc Cảnh Châu năm tuổi đi, sau khi năm tuổi, cũng không phải là tiểu hài tử ba bốn tuổi nữa''

Tiểu Công chúa chống nạnh đi trên đồng cỏ, áo đỏ lẫm liệt, thật có một sự kiêu ngạo của Công chúa.

Triệu Nguyên Thuần dở khóc dở cười.

''Được, Cửu thúc thúc đồng ý với con, năm tuổi đi''

Nói xong y cung tay thi lễ với hai vị tẩu tẩu, liền tiếp tục tuần tra.

Tố phi nhìn chằm chằm bóng lưng Triệu Nguyên Thuần rời đi, lại cười nói.

''Ai mà ngờ, vị Hoàng tử của Tiên Hoàng không được xem trọng nhất ở trong cung lúc trước, bây giờ cũng thành một người núi cao biển rộng như vậy rồi''

''Vậy cho nên, con người đều sẽ thay đổi''

Diệp Tư Nhàn nhàn nhạt nói, ý tứ trong đó tùy mỗi người hiểu.

Không hiểu sao, nàng luôn cảm thấy Tố phi vẫn luôn không thể buông bỏ được, một ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện, hoặc là chính nàng không chịu nổi trước.

Nhưng chuyện tình cảm cũng như con người ta uống nước, ấm lạnh tự biết, nàng không thể khuyên nhiều.

Ánh mặt trời mãnh liệt ngày mùa thu dần gắt hơn, các nữ quyến nhao nhao trở về lều.

Diệp Tư Nhàn và Tố phi cũng trở về, cùng tới doanh trướng của Tố phi.

''Nơi này đúng là đơn giản, còn có đặc biệt thú vị'' nàng nghiêng qua trên giường trước cửa sổ giản dị, đắc ý uống canh sữa dê.

Tố phi ngồi ở đầu giường, cầm y phục của Di An tiếp tục may.

''Ngươi cho rằng ai cũng như muội sao, bụng mang thai bảy tháng, còn có thể để Hoàng thượng nhớ nhung mà dẫn muội đi cùng, Nhàn Nhàn, Hoàng thượng đúng thật là để ý tới muội''

''Tất nhiên rồi, chỉ tiếc là nữ nhân trong hậu cung quá nhiều, thời gian này có chút phiền toái''

Nàng nhẹ nhàng đong đưa quạt tròn, cười với Tố phi.

''Hai ta đúng là không giống nhau, tỷ là hình tượng dâng hiến, muội là hình tượng bá đạo, Hoàng thượng chỉ có thể là của một mình muội!''

Trước/189Sau

Theo Dõi Bình Luận