Saved Font

Trước/189Sau

Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 240: Châm Ngòi Ly Gián

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đối với hành vi của Tống Thừa Hựu, có người đố kỵ, có người bất mãn, càng nhiều người không hiểu.

Nhưng chỉ có Tống Thừa Hựu biết, hắn chỉ là muốn ở nơi có nàng, xuất đầu lộ diện, dù chỉ là một cái tên thôi.

Hắn muốn cho nàng nhìn nhiều một chút, nói với nàng, Tống Thừa Hựu đã đến Kinh thành.

Mà thật sự là hắn đã thực hiện.

Trong nháy mắt ngước mắt tạ ơn, hắn thành công tìm được nữ tử mặc y phục màu đinh hương trong góc, nàng vẫn là thích trâm hoa nhài, vẫn thích tử đinh hương, vẫn là người nhàn nhạt như cúc.

Nàng đứng ở đó, nơi đó chính là chốn tháng năm yên tĩnh tốt đẹp.

Xem ra Vãn Tố nàng sống cũng không tệ lắm.

Địa vị cao, cẩm y ngọc thực, nuôi dưỡng Công chúa, tất cả những thứ mà gia tộc nàng mưu cầu khi đưa nàng tiến cung đều không mưu cầu được.

Có lẽ, cho dù không có mình, nàng cũng sẽ không tiếc nuối.

...

Lúc Tống Thừa Hựu lấy lại tinh thần, đã là Đế vương ban thưởng xong, đám người ai đi đường nấy, chuẩn bị dạ tiệc đốt lửa tối.

Ân thị chậm rãi chạy tới từ một góc khán đài, kéo góc áo phu quân trước sau nhìn vài vòng, lúc này mới yên tâm mỉm cười, cầm lấy khăn nhón chân lên, giúp phu quân lau mồ hôi.

''Còn nhớ lúc mới thành thân, chàng vẫn là một thư sinh tay trói gà không chặt, không ngờ đã qua nhiều năm như vậy, chàng cũng có thể cưỡi ngựa bắn tên''

Ân thị xưa nay dịu dàng hiền lành, sau khi sinh hai tử một nữ, nàng giúp chồng dạy con, ấm lương cung thục*, được trên dưới người trong phủ đều yêu thích.

*Ấm lương cung thục: ấm áp, lương thiện, cung kính, hiền thục.

Ngay cả Tống Thừa Hựu vốn đối xử lạnh nhạt với nàng, nàng cũng có thể mỉm cười không để trong lòng, quay đầu vẫn cười tủm tỉm nói chuyện với y.

Tống Thừa Hựu cũng không phải người có tâm địa sắt đá, dù có yêu nàng hay không, cũng không chút nhẫn tâm tổn thương nàng.

''Nàng cũng vất vả rồi?''

Hắn ôn nhu phủi nhẹ tóc mai trên trán nàng, bàn tay dày rộng ôm vai thư tử kết tóc.

''Không vất vả, chính là lo cho phu quân'' Ân thị cười dịu dàng.

Tiểu phu thê vừa nói chuyện vừa đi vào trong lều của mình.

Tố phi đứng một góc trên đài cao, trơ mắt nhìn hết thảy, nước mắt suýt thì tràn ra khỏi mi.

''Ta cứ cho là ta sẽ không đau''

''Nhàn Nhàn, ta cứ nghĩ là ta sẽ không đau đớn''

Nàng dốc sức nén nước mắt, kìm nén đến hốc mắt đỏ ngầu, kìm nén đến lòng đau đớn căng ra.

Diệp Tư Nhàn cảm thấy không đúng, vội vàng lôi nàng đi, để không làm người khác chú ý còn đặc biệt chọn một đường nhỏ ít người.

''Chịu đựng chút, quay về rồi khóc''

Tố phi rất không chịu thua kém, thật chịu đựng đến trong lều vải mới dùng đệm chăn bịt miệng, im ắng khóc lớn lên.

Diệp Tư Nhàn ngồi bên cạnh nàng trầm mặc bồi tiếp nàng.

Giờ phút này trong lòng lại nghĩ, quả nhiên, mặc kệ người ta có lý trí, có vẽ ra kế hoạch đến đâu, cũng căn bản không ngăn nổi cảm xúc.

Con người chung quy vẫn là người, không phải máy móc.

''Tỷ quá ủy khuất, khóc đi, khóc hết ra, khóc xong sẽ tốt hơn'' Diệp Tư Nhàn vỗ nhè nhẹ lưng nàng.

Tố phi vẫn luôn trông coi nàng, khuyên bảo, bảo vệ, có hài tử thì quần áo giày dép cũng không gián đoạn.

Còn mình thì đần độn không biết làm gì hết, chỉ từng làm trứng chưng cho Di An, còn khét không ăn được.

Giờ khắc này đổi lại mình trông coi nàng đi.

''Viên Nguyệt Xảo Yến, các ngươi ra ngoài trông chừng, đừng cho bất kỳ ai tới gần lều vải''

''Dạ, nương nương''

Diệp Tư Nhàn rất nhanh phái người bảo vệ xung quanh lều vải, tiếc là....mọi thứ vẫn quá muộn.

Sớm ở trên đài Dư Tĩnh Dao đã phát hiện Tố phi liếc mắt với một đại thần ngọc thụ lâm phong.

Sau đó dáng vẻ Tố phi kìm nén nước mắt sắp tràn mi, nàng đều nhìn thấy.

Quả nhiên, tình cảm và người mà mình yêu nhất, mãi mãi cũng là cái thóp và sự uy hiếp.

Thời khắc này Dư Tĩnh Dao cực kỳ cao hứng.

Thứ nhất, Đế vương đồng ý dẫn nàng đi cưỡi ngựa.

Thứ hai, rốt cuộc nàng phát hiện bí mật và cơ hội châm ngòi ly gián, Diệp phi, ngươi chuẩn bị cho sự công kích của ta chưa? Cũng đừng có khóc nhè đó?

...

Dùng xong bữa trưa là thời gian tự do.

Đám văn võ đại thần bận rộn cho tới trưa, đương nhiên phải nghỉ ngơi thật tốt.

Triệu Nguyên Cấp cũng rất mệt mỏi, nằm trên long sàng to lớn nhưng giản dị, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Lúc Diệp Tư Nhàn tới gặp Đế vương, hắn đã ngủ say.

Phụ nữ mang thai bảy tháng khó khăn cởi vớ giày ra, thuần thục chui vào trong ngực phu quân.

Còn Triệu Nguyên Cấp trong lúc ngủ mơ cũng bì mùi vị quen thuộc, con mắt cũng không động mà ôm nàng vào ngực.

''Nghe nói...Hoàng thượng đồng ý bồi Dư mỹ nhân cưỡi ngựa buổi chiều?'' Diệp Tư Nhàn chua chua đặt câu hỏi

''Ừm, còn có Chu mỹ nhân, Tôn mỹ nhân...'' Đế vương mơ mơ màng màng nói ra mấy cái tên.

Diệp Tư Nhàn phì cười, tâm ý tương thông, nàng đương nhiên biết ý của Hoàng đế, liền cười cười cọ vào bên cạnh hắn.

''Nể mặt hôm nay ca ca được bách kim khen thưởng, bổn cung sẽ không so đo''

Triệu Nguyên Cấp lạnh lẽo liếc mắt nàng một chút, lại bởi vì quá buồn ngủ, không thèm trừng trị nàng, trực tiếp khép mắt ngủ.

Cái gì gọi là vì ca ca của nàng, chẳng lẽ phu quân như mình làm còn chưa đủ nhiều, không đủ khiến nàng vui thích sao?

Đế vương thiếp đi, Diệp Tư Nhàn cũng buồn ngủ.

Trước khi ngủ, nàng rốt cuộc có thời gian đắc ý cao hứng thay ca ca mình một phen.

Hôm nay chỉ lo Tố phi, căn bản không quan tâm ca ca.

Không ngờ y đã tham quân mấy năm lẻ tà lẻ tẻ từng giờ từng phút, hiện tại cũng đã là Đô úy Kinh thành.

Hậu cung Đại Cảnh triều không được tự mình truyền tin, ca ca cũng chưa từng đưa tin vào cung, cộng thêm khuê danh của mình cũng không có mấy người biết.

Cho nên có lẽ trên đời không ai biết, Ngũ phẩm Đô úy nho nhỏ kia chính là thân ca ca của đương kim Diệp phi nương nương.

Lúc y đạt hạng nhất còn nghe thấy có người nghị luận.

''Chà, Diệp Đô úy là ai vậy? Chưa từng nghe nói?''

''Không biết, nhưng mấy năm nay hắn vẫn chỉ là Ngũ phẩm, chắc xuất thân cũng không có gì đặc biệt?''

''Nhìn đúng là chẳng ra sao cả, đoán chừng là gặp may''

Bởi vì chức quan nhỏ, xuất thân cũng thấp hèn, Diệp Tư Quân bị Tống Thừa Hựu phong hoa tuyệt đại ngọc thụ lâm phong che mờ hào quang.

Một tên tập võ quê mùa thô kệch và một giai công tử văn võ song toàn, ai hấp dẫn ánh mắt hơn, không cần nói cũng biết.

Thu lại suy nghĩ, Diệp Tư Nhàn tìm tư thế thoải mái trong ngực Triệu Nguyên Cấp, tiếp tục đắc ý.

''Chờ ca ca ta có tiền đồ, có thể ổn định cuộc sống ở Kinh thành, cha mẹ có thể tới Kinh thành''

Nàng vuốt ve bụng của mình, mang theo giấc mộng ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.

Tỉnh lại sau giấc ngủ đã là chạng vạng tối, đệm chăn bên cạnh sớm đã rỗng tuếch.

Lúc này Diệp Tư Nhàn mới nhớ tới, Triệu Nguyên Cấp nói hắn phải bồi các Mỹ nhân đi cưỡi ngựa.

''Xảo Yến, Viên Nguyệt''

Diệp Tư Nhàn lười biếng kêu lên, hai người liền từ bên ngoài lều đi đến, một người lòng đầy căm phẫn, một người lạnh nhạt bình tĩnh.

''Sao đó?'' Diệp Tư Nhàn vừa mặc y phục vừa hỏi.

Lông mày Xảo Yến hung hăng nhíu lại: ''Một đám Mỹ nhân kia thật đúng là đắc ý, từng người chỉ mong sao cướp được Hoàng thượng đi luôn''

Viên Nguyệt thì bình tĩnh.

''Hoàng thượng cũng là bất đắc dĩ, đám đại thần đều đang nhìn mà, cơ hội tốt biết mấy...''

Viên Nguyệt nhìn ra được.

Dưới gối Hoàng thượng chỉ có một vị Hoàng tử, còn không hăng hái, nhóm bách quan đã sớm cuống lên, cực kỳ bất mãn đối với hành vi 'chiếm lấy' Hoàng thượng của chủ tử.

Chỉ có Hoàng thượng cùng hưởng ân huệ mới có thể khiến bọn hắn yên tĩnh chút.

Hành động lần này của Hoàng thượng rõ ràng là đang bảo vệ nương nương, nàng đương nhiên là nhìn ra được.

Trước/189Sau

Theo Dõi Bình Luận