Saved Font

Trước/31Sau

Cửa Hàng Của Tôi Thông Qua Địa Phủ

Chương 19: Thật Sự Tà Môn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hà lão ngược lại rất bình tĩnh nói: “Lớn tuổi rồi, khí huyết không bằng mấy thanh niên các cậu.”

Dương Thiếu Tế vừa nghĩ đến cửa hàng này điều hòa bật đủ, người già có lẽ đều như vậy, “Làm phiền ông rồi”

“Dễ nói.” Hà lão hơi nhéo một hồi, máu vết thương quả nhiên dừng lại, “Lần này vẫn phải uống chút thuốc. Mặt khác, thân thể của cậu bớt lăn lộn lại.”

Dương Thiếu Tế không nghe ra ẩn ý trong câu nói này, cho rằng ông lão bảo mình chú ý một chút đừng bị thương nữa, “Nhất định rồi, cảm ơn ông. Hết bao nhiêu tiền thế?”

“Không có gì lớn lao cả, không cần đưa tiền.” Ông lão thấy anh ta không hỏi nhiều, cũng trở lại ghế của mình, một lần nữa chơi bài poker.

Thấy ông lão như vậy, Dương Thiếu Tế cũng không thể cứng rắn nhét tiền. Anh ta phải đi đến quầy bên cạnh để mua một cái gì đó để bày tỏ lòng biết ơn của mình.

Thẩm Loan khó khăn lắm mới lấy được hàng từ bên ngoài, làm sao có thể lại bán như vậy, “Cửa hàng này không hỗ trợ bất kỳ khoản thanh toán thuận tiện nào. Hai vị không cần quá khách khí, nhanh chóng tìm hiệu thuốc mua thuốc mới là chuyện chính.”

Người ta đều nói như vậy, Dương Thiếu Tế đành phải ngượng ngùng rời đi.

Chuyện mua thuốc, bạn gái đương nhiên không thể để anh ta chạy theo mình, vì thế chủ động nhận công việc này, Dương Thiếu Tế thì về khách sạn trước.

Nằm trên giường khách, Dương Thiếu Tế bật nhóm nhỏ, kể lại chuyện gặp phải tối nay một lần, “Hôm nay thật đúng là tà môn rồi.”

Nói tai họa huyết quang liền tai họa huyết quang, “Đạo quan nơi này nói không chừng thật đúng là có chút gì đó.”

“Đã nói không mê tín dị đoan cơ mà.” Lận Trực trả lời.

“A Trực, mày vậy mà không quan tâm tao vì sao bị thương, người ta sắp khóc rồi! Dương Thiếu Tế bất mãn nói.

Ngay sau đó, anh ta phát hiện mình bị đá khỏi nhóm.

“......”

Khó khăn mới được thêm vào nhóm, anh ta tố cáo: “Sao mày lại đối xử với người bị thương như vậy!”

“Lần sau còn làm trò mèo thì cứ thế.” Lận Trực nói.

“Gâu!”

“A.”

Biết không đấu được quyền hạn cẩu, Dương Thiếu Tế chuyển đề tài, “Chẳng lẽ chúng mày không cảm thấy chuyện này rất tà môn sao?”

“Tao thấy mày bớt chơi gái đi thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.” Lận Trực trào phúng nói, “Coi chừng thận yếu.”

“Má, tao một đêm bảy lần đấy, mày bớt nguyền rủa tao đi. Mày nói tao như thế chẳng phải do ghen tị với cuộc sống về đêm của ta à.”

Gửi xong đoạn này, Dương Thiếu Tế phát hiện mình lại đá ra khỏi nhóm.

Trong nhóm Từ Văn Bân cùng em họ Từ Văn Thụ sủi bọt, xếp hàng thắp nến cho Tao Kê.

“A Trực sao cậu cũng không ngủ.” Từ Văn Bân hỏi.

“Dậy uống nước, phát hiện một thứ thú vị.” Lận Trực nói, gửi cho họ một bức ảnh.

Ảnh chụp hiển nhiên là chụp bằng điện thoại di động, thủ pháp không tính là chuyên nghiệp, nhưng bên trong núi lớn cùng đạo quan còn có ánh trăng lưỡi liềm chiếu sáng, không hiểu sao lại có một cỗ khí tức thần bí khó có thể diễn tả thành lời.

“Tớ nghĩ rất nhiều người đã đánh giá thấp giá trị chân chính của núi Nhạn Quy.” Một mực sao chép những cổ trấn khác, chỉ làm cho nơi này trở thành “cổ trấn” thiên thiên nhất luật. Cho nên nơi này cho dù bây giờ là mùa cao điểm du lịch, thì du khách cũng rất ít.

Trước/31Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thần Y Độc Phi Không Dễ Chọc