Saved Font

Trước/138Sau

Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 136: Bó Tay Hết Cách

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chương 136 : Bó tay hết cách“Q

uả nhiên chỉ là một đám binh tôm tướng cua. Kỳ Tễ, người ngươi lựa chọn chỉ có chút bản lĩnh như vậy sao?” Từ Phúc nắm tay thành nắm đấm, thư giãn gân cốt một chút, giọng nói tràn đầy ý châm biếm. “Còn mấy người núp trên cao đâu, sao không gọi bọn họ cùng xuống?”

Kỳ Tễ nói: “Nếu bọn họ xuống thì ông chết chắc rồi.”

Kỳ Tễ bỗng nhiên búng tay một cái, bốn hướng đông tây nam bắc trên lầu hai lập tức đồng loạt phát ra một tiếng súng vang, lao về phía tay chân Từ Phúc!

Từ Phúc lần đầu tiên biết được thứ này, không khỏi cảm thấy vô cùng mới mẻ, chỉ là suy nghĩ mới mẻ vừa hiện lên trong đầu liền cảm thấy hai cánh tay và hai chân đồng thời đau nhức! Giống như có thứ gì xuyên thấu lớp vảy của ông ta, đâm vào cơ thể ông ta!

“Đây là thứ gì? Không thể ngờ được trên đời còn có thứ có thể xuyên thấu lớp vảy.” Từ Phúc nâng cánh tay bên trái lên, phát hiện trên cánh tay có một lỗ máu, tất cả vảy xung quanh lỗ máu đều vỡ ra, máu tươi đang chảy ồ ạt ra.

Kỳ Tễ rất mâu thuẫn, một mặt không muốn cơ thể em trai mình bị tổn thương, mặt khác cũng biết nếu không làm như vậy thì bọn họ không có cách nào bắt được Từ Phúc.

“Chỉ xuyên thấu lớp vảy thì tính là gì? Hủy diệt cả một thành phố cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt. Từ Phúc, đừng có dùng ánh mắt hai ngàn năm trước để nhìn thế giới hiện tại này nữa.” Kỳ Tễ ngoài miệng thì nói như vậy, trong lòng cũng chấn động như mấy người Viên Chỉ Hề.

Người bình thường trúng bốn phát đạn cũng có thể đau đến chết, nhưng Từ Phúc lại chẳng hề hấn gì giống như chỉ bị bốn cây kim đâm trúng. Thân thể mạnh mẽ như vậy thật sự khiến người ta kinh hãi.

“A, bị thứ này đánh quả thật hơi đau, có điều cũng chỉ là đau mà thôi. Kỳ Tễ, ngươi cho rằng ta vẫn sẽ cho các ngươi cơ hội tiếp theo sao?” Từ Phúc nhếch khóe môi lên, vẽ ra một nụ cười tà ác, không biết từ khi nào, trong tay có thêm bốn mảnh vảy nhỏ, đồng thời ném về bốn phía đông tây nam bắc!

“Cẩn thận!” Viên Chỉ Hề lớn tiếng nhắc nhở, thế nhưng đã quá muộn. Bốn miếng vảy nhỏ lần lượt đâm trúng từng tay súng bắn tỉa, bốn người lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, cơ thể bị xuyên thủng một lỗ máu.

Tình hình tốt hơn một chút thì chỉ bị hủy mất cánh tay, nghiêm trọng nhất thì lại bị bắn trúng cổ họng, mất mạng ngay tại chỗ!

Chỉ trong nháy mắt liền loại bỏ được tất cả các tay súng bắn tỉa, thực lực bậc này lập tức dọa tất cả mọi người kinh hãi!

Viên Chỉ Yên cùng với mấy thành viên khác đều rất sợ hãi, nếu trước đó Từ Phúc dùng thực lực như vậy đối phó bọn họ, bọn họ chỉ e đã sớm chết rồi!

“Kỳ Tễ, còn có thủ đoạn gì thì mang ra hết đi, nếu không về sau sẽ không còn cơ hội nữa.” Từ Phúc kiêu ngạo cười to, nhưng không ai dám nghi ngờ lời ông ta nói, thực lực đạt tới mức này, ông ta đã không còn gì để sợ nữa rồi!

Viên Chỉ Hề thầm hối hận, nếu biết Từ Phúc lợi hại như vậy, bốn viên đạn vừa rồi kia nên bắn vào ngực hoặc là bụng ông ta, cho dù không thể giết chết ông ta, nhưng cũng có thể làm cho ông ta bị thương nặng. Nhưng bây giờ nói gì cũng muộn rồi, các tay súng bắn tỉa đã bị loại bỏ, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình…

“Ầm!” Chính vào lúc này, một cái lồng sắt bỗng nhiên từ trên trời lao xuống, nhốt Từ Phúc đang không ngừng cười to đắc ý vào bên trong.

Giọng Kỳ Tễ lạnh lùng, nói: “Yên tâm, thủ đoạn của tôi còn nhiều, hôm nay chắc chắn sẽ cho ông có đến mà không có về.”

“Chỉ là sắt cùn cũng muốn nhốt ta? Ngươi thật sự là quá ngây thơ.” Từ Phúc dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc nhìn Kỳ Tễ một cái, hai tay đồng thời nắm lấy lồng sắt muốn nhấc lên ném đi.

Nào ngờ ông ta vừa mới nắm lấy lông sắt đã bị giật cho cả người run lên điên cuồng, đầu óc trống rỗng, giây lát sau thì miệng sùi bọt mép, hai mắt trợn trừng. Thì ra lồng sắt nối với dây điện, chỉ cần chạm vào, sẽ bị giật.

Kỳ Tễ hạ quyết tâm muốn trực tiếp dùng điện để giật cho Từ Phúc choáng váng, lại không ngờ khóe môi Từ Phúc từ từ hé ra một độ cong, lộ ra một nụ cười quái dị.

“Cẩn thận!” Viên Chỉ Hề bỗng dưng lên tiếng nhắc nhở, vừa dứt lời liền thấy Từ Phúc bỗng nhiên nhấc cái lồng sắt mang điện nặng đến mấy trăm cân lên, ném về phía bọn họ!

Có nhắc nhở của Viên Chỉ Hề, lần này mọi người nhanh chóng tránh đi, cuối cùng chật vật lắm mới thoát khỏi tấn công của Từ Phúc, chỉ là trong lòng càng thêm tuyệt vọng. Đã giật như vậy rồi còn không làm choáng được Từ Phúc, rốt cuộc phải làm sao mới có thể bắt được ông ta?!

“Đùng!” Lồng sắt đập lên tường, phát ra một tiếng nổ, vách tường cũng bị đập thủng một lỗ.

Từ Phúc vặn cổ, sắc mặt âm trầm, nói: “Ta phải thừa nhận sức mạnh này không tệ, có điều cũng chỉ là không tệ mà thôi. Kỳ Tễ, ta đã chơi đủ rồi, tất cả các ngươi hãy đi chết đi!”

Từ Phúc nhịn đau nhổ mấy tấm vảy, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà ném ra! Mấy thành viên tổ hành động vốn đã bị thương, lúc này không kịp tránh, nên đều bị đánh trúng, lập tức máu chảy đầm đìa, đau đến chết đi sống lại.

Tốt xấu gì thì thân thủ của Kỳ Tễ và anh em Viên Chỉ Hề cũng không tệ, tất cả đều né tránh được, chỉ là, cứ tiếp tục như vậy, cơ bản không phải là cách, bọn họ không thể đến gần Từ Phúc, mà Từ Phúc lại có thể gây tổn thương cho bọn họ từ xa.

“Đón lấy!” Cửa vào bỗng nhiên xuất hiện một người, ném vào bên trong ba quả cầu kim loại nhỏ, Viên Chỉ Hề vừa thấy mấy thứ kia liền biết là cái gì, đó là thứ mà tổ của Bắc Thanh dùng để phòng thân!

Trước đó, Từ Du dựa vào cái này mới bắn ngược Từ Phúc ra ngoài, chẳng qua thứ này rất ít và quý, ngoại trừ Từ Du thì cũng chỉ có Bắc Thanh cùng với hai thành viên Sở mật vụ được mang theo.

Hiện giờ Bắc Thanh ném thứ này cho bọn họ, đồng nghĩa hoàn toàn mất đi năng lực phòng vệ.

Ba người Viên Chỉ Hề đồng thời đón lấy quả cầu nhỏ, mở công tắc, bỏ vào trong túi áo, trong lòng cũng lập tức có thêm can đảm.

“Chỉ dựa vào ba thứ nhỏ như vậy, các ngươi đã muốn đánh bại ta? Nằm mơ đi!” Từ Phúc tiếp tục bắn vảy ra, lại không ngờ những miếng vảy này vừa đánh trúng ba người liền bị một sức mạnh vô hình đánh văng ra. Ông ta đột nhiên nghĩ tới việc tương tự khi vừa rồi mình xông tới bắt Từ Du, chẳng lẽ đây là tác dụng của mấy thứ nhỏ bé này?

Hai mắt Từ Phúc híp lại, cuối cùng không bóc vảy nữa, bởi vì trước đó khi bóc vảy, trên người ông ta đã có nhiều chỗ chảy máu, quần áo đều nhuộm đỏ một mảng. Nhưng ông ta giống như không biết đau đớn, cơ bản là không để ý tới mấy vết thương này, tiếp tục tính toán cách đối phó với ba người.

Ba người Kỳ Tễ cũng không cho ông ta cơ hội, gần như đồng thời đánh tới từ ba hướng. Từ Phúc ngay tức khắc ứng chiến không chút sợ hãi, chỉ là giao đấu mới phát hiện, mỗi lần ông ta sắp đụng vào ba người thì sẽ bị một sức mạnh đánh văng ra, hơn nữa dùng sức lực càng lớn, sức mạnh bắn ngược ra cũng càng lớn.

Ba quả cầu nhỏ đột nhiên làm cho tình thế đảo ngược, trước đó là Từ Phúc có thể đánh trúng ba người, hiện giờ thì trái lại, ông ta chỉ có thể bị động chịu đánh. Chỉ trong chốc lát như vậy, Từ Phúc đã bị ba người đánh trúng rất nhiều lần, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng đã đủ đau đớn, làm ông ta yếu sức.

Từ Phúc bị một đấm của Kỳ Tễ đánh trúng ngực, lập tức phun ra một ngụm máu, sắc mặt cũng trở nên đáng sợ.

“Nếu ông chịu thua, thì có thể bớt đau đớn hơn.” Viên Chỉ Hề trút giận đánh mạnh vào Từ Phúc, vừa rồi vẫn luôn bị đè ép, cậu đã sớm tích đầy một bụng lửa giận.

“Oắt con còn hôi sữa dám bảo ta chịu thua? Từ Phúc ta không biết cái gì là chịu thua!” Sắc mặt Từ Phúc nghiêm túc, lại thay đổi chiến lược tấn công, ông ta nhẹ nhàng nắm được áo Viên Chỉ Yên, lúc này mới đột nhiên dùng sức, hung hăng ném người ra ngoài!

Trước/138Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Kinh Thiên Kiếm Đế