Saved Font

Trước/283Sau

Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!

Chương 163: Nếu không em và Tuệ Tuệ kết thông gia đi!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thiên Ca Tuệ ở nhà Chử Tuyết Nghê ba ngày, chơi rất tiêu diêu tự tại, ban ngày cùng mấy cô ấy mang theo đứa bé đi chơi, buổi tối vây quanh bàn chơi mạt chược, nói chuyện trời đất. Mọi người đều rất ít nói đến ông xã mình, dù sao Tuệ Tuệ vì gây gổ với ông xã mình mà rời nhà đi, lúc này vẫn nên ngọt ngào thì tốt hơn.

Xem xét lại Úy Nam Thừa, buồn bực đến tóc bạc sắp mọc, ba ngày nay gần như lật cả Venice, tất cả quán bar, nhà trọ đều tìm cả rồi, đều không có một vị khách nào tên Thiên Ca Tuệ vào ở.

Ngay cả chuyến bay, xe lửa, xe khách đều tra, toàn bộ không có ghi chép ra vào của Tuệ Tuệ, Úy Nam Thừa cũng sắp hỏng mất, lại tự mình bay đi Newyork tìm Trâu Thịnh, hỏi cậu ta xem có biết hành tung của Tuệ Tuệ không.

Trâu Thịnh bị anh hỏi đến tỏ vẻ mê man, giọng nói rất châm chọc: “Úy Nam Thừa, anh thật sự không nhớ lâu! Nhanh như vậy đã quên chuyện ba năm trước đây! Không phải mỗi lần cho dù ở đâu Tuệ Tuệ cũng có thể gặp được bạn bè hoặc người quen, trên thế giới này có quá nhiều đen tối và lừa gạt, anh có thể đừng để cho Tuệ Tuệ chịu khổ không!”

Sắc mặt của Úy Nam Thừa rất đen, lại bị một thằng nhóc nhỏ hơn anh bảy tuổi dạy dỗ, chỉ có điều nể tình cậu ta là bạn tốt của Tuệ Tuệ, anh cũng không so đo với cậu ta nữa.

Ngay cả Trâu Thịnh cũng không biết Tuệ Tuệ đi đâu, chẳng lẽ nói cô và hai đứa bé cứ thật sự biến mất không dấu vết như vậy rồi hả? Sẽ không phải bị lừa vào chỗ nào chứ? Lấy tính cách đơn thuần như vậy của Tuệ Tuệ thật sự là...

Trời ạ! Càng nghĩ càng khiến anh sợ.

Sau khi Á Đặc nhận được điện thoại của anh đã lập tức phái thêm rất nhiều tay chân đứng ở từng góc của Venice, lại còn đưa hình của Thiên Ca Tuệ và đứa bé chia ra cho tai mắt khắp nơi trên thế giới, nếu có tin tức sẽ lập tức nói cho anh biết manh mối.

Đến ngày thứ ba, cuối cùng có tin tức.

Có một tai mắt cắm ở khu buôn bán Dieễn ddàn lee quiy đôn nói rằng buổi trưa có nhìn thấy người phụ nữ và đứa bé trong hình, nhưng cô không chỉ một mình mang theo đứa bé đi dạo phố, mà đi cùng bốn người phụ nữ khác, còn có nói có cười, thoạt nhìn rất giống bạn bè.

Mặc dù chỉ chụp một bên mặt của Tuệ Tuệ, nhưng cũng đủ để khiến Úy Nam Thừa yên tâm. Để cho anh nghĩ không ra chính là bốn người phụ nữ bên cạnh Tuệ Tuệ rốt cuộc là ai? Xem ra tuổi hơn Tuệ Tuệ mấy tuổi, hơn nữa rất lạ mặt, thật sự không biết các cô ấy xuất hiện từ đâu, còn có mấy đứa bé trai bé gái lớn cỡ con trai anh là con nhà ai?

Chỉ có điều, có tin tức dù sao cũng tốt hơn hơn không có tin tức, ít nhất nói rõ bây giờ Tuệ Tuệ an toàn.

Tất cả giống như một bí ẩn, để cho anh trăm mối vẫn không có cách giải, Á Đặc để cho anh không phải lo lắng, chỉ cần Tuệ Tuệ vẫn còn ở Venice, bảo đảm trong ngày mai sẽ tìm ra cô và đứa bé.

Ba người chia ra tám năm sau rồi mới gặp lại, chỉ cảm thấy thời gian trôi quá mau, năm tháng dường như đều lưu lại dấu vết trên người bọn họ, nhưng tình bạn lẫn nhau lại chưa bao giờ thay đổi, khoảnh khắc quả đấm siết chặt kia, hình như lại quay về thời kỳ ở trường học, thời tuổi trẻ nông nổi và càn rỡ đó.

Để cho hai người bọn họ không ngờ chính là Á Đặc xưa nay thờ phụng chủ nghĩa độc thân cũng đã kết hôn rồi, mặc dù chỉ là kết thân gia tộc.

Vì vậy, Cốc Châu Dần bị pháo oanh tạc rồi, là người đàn ông đã bước vào tuổi ba mươi rồi, vậy mà vẫn không có bạn gái cố định, cả ngày chơi bời lêu lổng không có ý tưởng!

“Người nào chơi bời lêu lổng chứ! Nam Nam cậu là người xấu không có lương tâm! Việc lớn việc nhỏ trong công ty có việc nào không phải do tôi tự thân tự lực chứ? Đặc Đặc cậu cũng đừng nghe cậu ta.” Cốc Châu Dần thở phì phò trừng mắt liếc người nào đó.

Cho tới bây giờ Á Đặc vẫn không nghe quen cách gọi nôn mửa “Đặc Đặc” này, nhưng Cốc Châu Dần cố tình lại là người cố chấp đến cuồng nhiệt, một khi cậu ấy đã nhận định chuyện gì thì chín trâu cũng kéo không lại, cho nên Á Đặc và Úy Nam Thừa cũng đã quen rồi, cách gọi buồn nôn như vậy dĩ nhiên chỉ giới hạn giữa ba người bọn họ.

“A Dần, mặc dù cậu có vẻ mặt con nít hại nước hại dân, nhưng tuổi đến cỡ này rồi, thời gian không cách nào quay ngược lại.” Úy Nam Thừa khó có được cuối cùng có tâm tình đùa giỡn.

“Mặt tôi đây con nít hại nước hại dân là các cậu dù hâm mộ cũng hâm mộ không có được, hừ! Không ăn được nho thì nói nho chua, thói quen này cũng không tốt đâu!” Cốc Châu Dần vắt chéo hai chân, chống cằm, tựa nghiêng trên ghế sa lon, cười đến điên đảo chúng sinh, tròng mắt lưu ly màu xanh lá sóng xanh lưu chuyển, phong thái vô cùng.

“Khụ... A Dần, chẳng lẽ cậu thích là đàn ông sao? Ví dụ như tôi và Nam?” Á Đặc cười đến rất nhộn nhạo, trong tròng mắt xanh da trời thâm thúy, hai mắt nhuốm ý cười như sao, làm cho người ta không tự chủ được rơi vào trong nước xoáy đó, đắm chìm trong đó.

Tóc quăn màu nâu tự nhiên, gò má như đao khắc, sóng mũi cao, môi mỏng khẽ nhấp, vóc người cao 1m90, bởi vì do thường tập thể dục, dáng người của anh hoàn hảo đến khiến cho người ta hâm mộ!

Ngay cả Úy Nam Thừa cũng không thể không cảm thán vóc người của cậu ấy vô cùng tốt, có lẽ đây chính là khác biệt giữa người phương Đông và người phương Tây.

Cốc Châu Dần trợn to mắt nhìn cậu ấy, vẻ mặt kinh ngạc, “A! Cái này cũng bị cậu phát hiện rồi hả? Chuyện tôi nhìn lén cậu tắm năm đó sẽ không bị cậu phát hiện chứ? Còn có buổi tối tôi hôn trộm cậu...”

“... Khụ... Khụ...” Á Đặc bị nghẹn một cục đờm ở trong cổ họng, ho đến gương mặt đỏ bừng, vội vàng nhảy ra, cách Cốc Châu Dần xa xa, người này!

Úy Nam Thừa che miệng, bả vai die nd da nl e q uu ydo n không nhịn được run rẩy, a Dần vẫn là dáng vẻ dở hơi như vậy, mặc kệ bạn nói cái gì cậu ấy đều có thể đáp trả cực tốt, gió nhẹ nước chảy, phô trương siêu cấp.

“Đặc Đặc, nếu không cậu bao nuôi tôi đi, mỗi ngày tôi bị Nam Nam nghiền ép mệt chết đi được, thật sự muốn buông lỏng một khoảng thời gian!” Cốc Châu Dần vội vàng lại gần Á Đặc.

Hai chữ bao nuôi này kích thích trái tim nhỏ của Á Đặc thật sâu, điên cuồng hai cái, nhíu chân mày nói đùa: “Mỗi ngày cậu bị Nam nghiền ép mệt chết đi được? Không phải chứ? Hai cậu còn có yêu thích này à? Ai công ai thụ đã nói rõ ràng như vậy rồi, nam nữ đều xơi có tư vị như thế nào?” Một câu cuối cùng cười đến quá vui vẻ.

“Phụt!” Úy Nam Thừa không nhịn được phun ra, anh thật sự không biết nhìn người, lại kết bạn với hai người thần kinh hơi không bình thường, xem ra hôm nay hai người bọn họ ra ngoài không uống thuốc, điên cuồng!

Cốc Châu Dần cũng không giận, chớp tròng mắt lưu ly cười đến hồn nhiên ngây thơ, “Tư vị trong này sao? Chỉ có người nếm thử qua mới biết được ~~”

Á Đặc cười đến rất lớn tiếng, a Dần vẫn là a Dần, Nam vẫn là Nam, cười đùa trêu chọc một chỗ với hai người bọn họ, anh lại trở về anh ngày đó, thật tốt!

Cốc Châu Dần nói muốn Á Đặc bao nuôi thật sự không phải đùa giỡn, khi Á Đặc giúp Úy Nam Thừa tìm được bà xã và đứa bé, anh thật ra vẫn đi về chung với Á Đặc, nói là muốn thử một chút tư vị được bao nuôi, tiện thể đi trải nghiệm cuộc sống.

Á Đặc đương nhiên vô cùng hoan nghênh, nhưng hành động anh ra cửa một chuyến lại mang về một người đàn ông lưu ly như vậy đã đưa tới phản ứng rất lớn trong gia tộc của anh, nhất là bà xã trên danh nghĩa của anh đã rời đi một năm rồi, như thế hay rồi, dẫn tới một loạt phiền toái không cần thiết và sự kiện máu chó.

Cốc Châu Dần không hề e ngại ánh mắt của người khác, cả ngày chơi được cực kỳ vui mừng, còn buồn nôn mà gọi “Đặc Đặc” như vậy. Kể từ đó, dĩ nhiên là kinh sợ một đám người ngã lộn nhào, phải biết Á Đặc là một lão đại xã hội đen người người kính sợ, thêm tiếng tăm lừng lẫy trong giới buôn bán vũ khí trên thế giới, cho dù không thể xưng là quỷ kiến sầu *, nhưng cũng là kiểu người khiến người ta lạnh đến phát run...

(*) Quỷ kiến sầu: quỷ thấy phải buồn

Nhưng mà, người đàn ông đột nhiên xuất hiện này, lại có dáng vẻ anh em tốt với lão đại, cả ngày cười hì hì vòng tới vòng lui trong pháo đài, làm cho người ta mở rộng tầm mắt chính là khi lão đại nhìn về phía anh ta, lại có thể lộ ra hỉ nộ ái ố * như người bình thường! Hai người này! Có JQ!

(*) Hỉ nộ ái ố: Vui giận yêu buồn

Cũng bởi vì chuyện này, mọi người kính ngưỡng Cốc Châu Dần giống như nước sống cuồn cuộn thế không thể đỡ, hơn nữa anh luôn vô cùng thân thiện hòa đồng, rất nhanh thân thiết với một đám người trong pháo đài. Một tháng sau khi anh rời đi, những người đó còn rất lưu luyến anh, ước gì anh cứ ở đây không đi.

Cùng lúc khi Á Đặc phái người hỏi thăm Thiên Ca Tuệ, trụ sở chính của bang Viêm Ưng ở Hương Cảng, Thư Yến Tả nhận được tin tức của thuộc hạ truyền đến, có một nhân vật không rõ lai lịch giống như đang hỏi thăm tin tức của phu nhân, có cần trực tiếp xử lý luôn không?

Trong tròng mắt đen của Thư Yến Tả chớp động vẻ khát máu, trong lòng thầm nghĩ: Dám đánh chủ ý lên bà xã anh, tìm chết!

Hiểu lầm như vậy, hai nhóm người ngầm đấu nhau trong bóng tối, vốn là ngày hôm sau có thể tìm được Tuệ Tuệ, kết quả vẫn kéo dài tới sáng sớm ngày thứ ba.

Khi Úy Nam Thừa biết được có một nhóm nhân vật lợi hại không biết tên tuổi đang vụng trộm quấy nhiễu việc bọn họ tìm Tuệ Tuệ thì anh quả thật sợ ngây người, không tin cõi đời này còn có chuyện ly kỳ như vậy, may mà có A Đặc giúp đỡ một tay, để cho anh không đến nỗi không đúng mực!

Bên Thư Yến Tả cũng đánh hơi được mùi nguy hiểm, những người này rốt cuộc nhằm vào cái gì? Mấy năm này anh vốn không kết thù với ai, tại sao có thể có tổ chức hắc đạo nước ngoài nhìn chăm chú vào Phi Phi chứ?

Thật sự trăm mối không có cách giải!

Không nghĩ ra được trừ anh ra, còn có Á Đặc, Úy Nam Thừa và Cốc Châu Dần, chẳng lẽ Tuệ Tuệ thật sự bị người nào bắt đi? Nhưng bốn người phụ nữ đi dạo phố chung với cô là chuyện gì xảy ra?

Chuyện quá kỳ quái!

Cho nên Á Đặc lại phái thêm người, cần phải lập tức tìm được Tuệ Tuệ, nếu không mặt mũi lão đại xã hội đen của anh thật sự không biết nên đặt đi đâu!

Cũng chính trong sáng sớm di3nd@nl3qu.yd0n ngày hôm sau, sân bay quốc tế Marco Polo của Venice ẩn giấu chút hơi thở khác thường, hai đạo người ngựa âm thầm đọ sức, núp trong bóng tối chờ phát động bất cứ lúc nào.

Trong đám người, từ xa xa đi tới hai người phụ nữ và năm đứa bé xuất sắc, một mực hấp dẫn ánh mắt moi người, tỷ lệ quay đầu nhìn 100%.

Hai người phụ nữ này chính là Thiên Ca Tuệ và Hoắc Nhĩ Phi, mang theo đứa bé của từng người, vừa nói vừa cười chuẩn bị vào khu kiểm tra an ninh, tiến về mục đích của các cô – Hy Lạp.

Phải biết buổi sáng khi họ đi, ba người phụ nữ khác hâm mộ không xong, Đoạn Tư Lam và Thư Tinh Sở cực kỳ hâm mộ, cũng không có cách nào, ai bảo mẹ của chúng đều có những việc khác!

Tiểu Mật Mật càng khóc đến tê tâm liệt phế, lôi kéo vạt áo anh Hách không chịu buông tay, còn nhất định đòi Học Học ôm mình, bôi toàn bộ nước mắt nước mũi lên người anh, cuối cùng vẫn còn hôn một cái lên mặt anh.

Úy Học Nghiêu chán ghét lau mặt, nước miếng con nít dính trên mặt thật khó chịu!

Hành động này rước lấy bất mãn cực lớn của tiểu Mật Mật, cắn một phát lên cổ anh, mấy cái răng vừa mới mọc ra của cô bé vừa đúng thiếu cây mài răng, liền làm thí nghiệm trên người Úy Học Nghiêu.

Chuyện này lại chọc vui mấy người lớn, Chử Tuyết Nghê càng thêm nói giỡn: “Nhiễm Nhiễm, chị thấy Mật Mật thích Học Học rồi, nếu không em và Tuệ Tuệ kết làm thông gia đi, thật tốt!”

Mắt Thư Tử Nhiễm sáng lên, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn vương đầy nước mắt của con gái, “Chị dâu cả, chị thật sự đã nhắc nhở em, chỉ có điều tình yêu đầu tiên của Mật Mật cũng quá sớm nhỉ?”

Khiến cho người cả phòng cười ầm lên, Thiên Ca Tuệ ôm Mật Mật đôi mắt đẫm lệ mông lung, “Con dâu ngoan, mẹ sẽ làm chỗ dựa thay con, về sau Học Học cũng không dám bắt nạt con nữa.”

Lúc đó Úy Học Nghiêu vốn không hiểu mẹ nói con dâu có nghĩa là gì, nhưng mà câu phía sau cậu nghe đã hiểu, cắn môi không vui nhìn mít ướt vùi trong ngực mẹ mình, trong lòng cầu nguyện không cần nhìn thấy cô bé.

Một tiếng con dâu của Thiên Ca Tuệ đã định chuyện này xuống, Thư Tử Nhiễm cũng không cảm thấy có gì không ổn, mặc dù những năm này đã không lưu hành định cô dâu nhỏ rồi, nhưng đây là con gái tự chọn, cô chỉ thành toàn cho con gái thôi.

Học Học và Mật Mật từ biệt lần này chính là năm năm, khi gặp lại thì hai người chung đụng càng nhiều mùi thuốc súng hơn bây giờ, thật sự làm nổi bật câu “Oan gia vui mừng.”

“Mẹ, con muốn đi tiểu một chút.” Thiên Tập Vũ lôi kéo gấu váy mẹ, giọng nói mềm mại của con nít vang lên.

“Mẹ, con cũng muốn đi.” Thư Nhĩ Hoàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên la ầm.

“Chị Phi Phi, nếu không chị ở đây đợi em, em dẫn hai đứa đi toilet.” Thiên Ca Tuệ giao Học Học cho Hoắc Nhĩ Phi, mình thì mỗi bên dắt một đứa đi tìm toilet.

Hai nhóm người núp trong bóng tối lần này bắt đầu giành giật từng giây, không hẹn mà cùng chia ra mấy người tiến về phía toilet, xác định người nào giành trước được tiên cơ, người đó chính là kẻ thắng!

Thiên Ca Tuệ chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ bị một đám người cao to vạm vỡ chặn ở cửa toilet, hơn nữa con trai còn bị bọn họ chộp trong tay, may mà Hoàng Hoàng không bị bọn họ bắt đi, nếu không cô giao phó với chị Phi Phi như thế nào!

“Các người là ai? Buông con trai tôi ra!”

“Thiên tiểu thư, chúng tôi không có ác ý, chỉ cần cô đi theo chúng tôi một chuyến.” Người phía Á Đặc ôn hòa nói, thật ra bọn họ cũng không “Bắt” Tập Tập, chỉ ôm cậu bé vào trong ngực mà thôi.

Trước/283Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyên Cổ Đại Đế