Saved Font

Trước/283Sau

Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!

Chương 173: Mẹ nói, không có cha, cũng sẽ có chúng con

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Hy Lạp, Australia, nước Pháp.

Ba người hoàn toàn chơi đến thoải mái rồi, một trạm nước  Pháp sau cùng lưu lai thời gian dài nhất, thủ đô thời trang mà! Dĩ nhiên không tránh được mua đồ một trận lớn, ngay cả Học Học và Tập Tập cũng mua không ít, bao lớn bao nhỏ vốn không có cách nào xách, không thể làm gì khác hơn là gửi về.

Trong suốt nhiều tháng du lịch, khiến cho các cô quên những chuyện không vui kia, cả ngày tiếng nói tiếng cười không ngừng, từng bức hình chụp nụ cười sáng rỡ của các cô khó quên trong chớp mắt.

Hai đứa bé càng thêm hết sức làm trò quỷ, thường xuyên cho cho ba người bọn họ cười ha ha.

Vậy mà càng đến ngày về, cảm xúc cũng biến thành hơi đè nén, dù sao vừa về tới địa phương kia, rất nhiều chuyện không có cách nào trốn tránh nã, chỉ đành phải đi đối mặt.

Học Học và Tập Tập cũng cảm thấy mẹ hơi không bằng lòng về nhà, nhưng mà hai đứa thật sự nhớ cụ nội, ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại còn có cha.

Thật ra thì hơn một tháng qua cha đều liên lạc với hai đứa, hỏi mẹ có tốt không, sau đó hai đứa sẽ trộm gửi ít hình cho cha, không để cho mẹ biết, nếu không mẹ sẽ nổi giận, hai đứa không muốn mẹ tức giận.

Cho nên, công tác bảo mật của hai tiểu quỷ làm vô cùng tốt, không ai phát hiện.

--- ------

Thiên Ca Tuệ dự đoán được tên khốn Úy Nam Thừa kia nhất định sẽ phái người tìm hiểu rõ hành tung của mình, cho nên cô rỉ tai một phen ở bên tai hai bảo bối.

“Mẹ, những lời này là có ý gì?” Úy Học Nghiêu cảm thấy hứng thú, trước mặt bé đều hiểu, chính là một câu cuối cùng không hiểu lắm.

“Đến lúc đó hỏi cha con cũng biết rồi.” Thiên Ca Tuệ hôn hai cái lên khuôn mặt non mềm nhỏ nhắn của con trai.

Tập Tập bổ sung một câu, “Mẹ, nếu như cha nhất định đòi chúng con nói mẹ ở đâu thì làm như thế nào?”

“Kiên quyết không thể nói, die,n; da.nlze.qu;ydo/nn biết không?” Thiên Ca Tuệ cười hì hì uy hiếp con trai.

“Vâng.” Học Học và Tập Tập đồng thời gật gật đầu, lại hỏi, “Vậy cha có tức giận không?”

“Ngoan ~ sẽ không đâu, cha thương các con như vậy khẳng định không thể tức giận.” Tức giận thì như thế nào? Tức giận anh còn dám nổi giận bọn nhỏ sao! Hừ!

Học Học và Tập Tập thầm vì cha tự cầu nhiều phúc ở trong lòng, rốt cuộc cha chọc giận mẹ như thế nào? Tại sao mẹ lại tức giận lớn như vậy? Hơn nữa cũng đã hai tháng còn không tha thứ cho cha, xem ra chuyện rất lớn!

--- ------

Sân bay thành phố W.

Úy Nam Thừa và Thiên Chỉ Dương song vai đi vào sóng người chật chội ở sảnh chính sân bay, bất kỳ lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh chuyến bay từ Pháp về.

“Sáng sớm đã call liên hoàn đoạt mệnh kêu anh đến đây, chờ bà xã và con trai cậu, anh làm cái gì?” Thiên Chỉ Dương vừa đi vừa ngáp liên tục, tối hôm qua công việc quá muộn, buổi sáng còn bị người này đánh thức.

“Đó cũng là em gái và cháu ngoại của anh!” Úy Nam Thừa không vui trừng mắt liếc anh, người này giống như cú mèo, ngày đêm điên đảo!

Thiên Chỉ Dương không đếm xỉa, còn buồn ngủ trừng mắt nhìn cậu ấy, “Cậu chưa nghe nói con gái đã gả ra ngoài giống như tát nước ra ngoài à! Bây giờ Tuệ Tuệ đã là người của cậu rồi, đón con bé về nhà do chính cậu phụ trách là được rồi, vợ chồng son đang cãi nhau ầm ĩ còn mang theo anh vợ là anh đây, thật là!”

“Em nói anh có thể nói ít đi vài câu không, mới vừa qua ba mươi! Cả ngày nói lảm nhảm, cẩn thận chưa già đã yếu!” Úy Nam Thừa liếc nhìn anh một cái.

“Này này! Đây là cậu thân làm em rể nên nguyền rủa anh vợ như vậy sao? Cẩn thận anh thổi gió bên tai Tuệ Tuệ một chút, hừ...” Thiên Chỉ Dương hả hê liếc nhìn cậu ta.

“Từ gió thổi bên tai mà anh cũng dùng linh tinh!”

“Anh cứ dùng thì sao? Lại nói, khi còn bé Tuệ Tuệ thích ngủ chung với anh nhất, trên dưới toàn thân con bé có chỗ nào mà anh chưa từng nhìn...”

Lời còn chưa dứt đã bị ánh mắt lạnh lùng như giết người của Úy Nam Thừa trừng về, khí thế kia, quá kinh khủng!

Thiên Chỉ Dương vẫn còn ở đó lẩm bẩm, “Vốn chính là vậy! Khi Tuệ Tuệ còn bé thường ở nhà anh, tình huống khẩn cấp anh còn thay tã cho con bé đấy.”

Ghen tức trong lòng Úy Nam Thừa như dời sông lấp biển, vẫn còn nhớ khi Tuệ Tuệ còn bé dì Đinh thường ôm Tuệ Tuệ đến nhà anh chơi, mẹ cũng từng đổi tã cho Tuệ Tuệ, thời điểm đó anh vốn không biết con nhóc làm cho người ta ghét lúc ấy sẽ trở thành bà xã của mình, sớm biết như vậy nói gì anh cũng xem một chút! Ít nhất cũng không thể bị Thiên Chỉ Dương so không bằng, bây giờ còn lấy ra phô trương! Tức chết anh!

Ngay sau đó rất âm dương quái khí * nói: “Không trách được anh được gọi là hoa hồ điệp, thì ra từ nhỏ đã có tình tiết yêu em gái! Lại nhìn lén bộ phận riêng tư của Tuệ Tuệ! Quá bỉ ổi rồi!”

(*) âm dương quái khí: Giọng điệu thái độ châm biếm.

(Thiên Ca Tuệ tức giận trừng mắt nhìn bọn họ: Hai người đều là quái thục thử *! Từ nhỏ đã hèn mọn Lolita! Tôi muốn vẽ vòng tròn nguyền rủa hai người! Hu hu... Trong sạch của tôi! Ngay từ khi một tuổi đã không còn, oa hu hu....)

(*) Quái thục thử 怪蜀黍, đọc gần giống 怪叔叔 – quái thúc thúc, chỉ ông chú có sở thích biến thái.

“Phụt! Cậu đồ âm dương quái khí! di3n~d@n`l3q21y"d0n Nói chuyện đừng lôi nhân * như vậy có được không! Cái gì gọi là nhìn lén! Anh đây nhìn quang minh chính đại...”

(*) Lôi nhân: Nghĩa gốc là tầng mây phóng điện đánh ngã người khác. Ngôn ngữ mạng thì “Lôi nhân” có hàm nghĩa, là ngoài dự đoán mọi người khiến cho người ta khiếp sợ, rất có ý tứ không nói được gì, có lúc cũng có nghĩa rộng là bởi vì thuộc tính của sự vật mà khiến cho người ta sinh ra yêu thương nhiệt tình vô hạn. Mặt khác, “Lôi nhân” là ngôn ngữ địa phương của một dãy Giang Chiết và Mân Nam, phân biệt có ý tứ “Không nói được gì”, “Chỉnh người ta, làm cho khổ chết”. (nguồn: Baike)

Sau khi nói xong lại cảm thấy không đúng, phát hiện người nào đó đang hung dữ nhìn mình chằm chằm, tròng mắt cũng sắp nứt toác ra rồi.

“Đó là bởi vì đổi tã cho nên anh mới cởi quần của Tuệ Tuệ xuống, khi đó con bé mới bao nhiêu tháng, nhỏ như vậy, thật sự còn chưa phát triển toàn bộ có được không? Cậu ghen cái gì?” Thiên Chỉ Dương tỏ vẻ vô tội nói.

Úy Nam Thừa sắp nghe không nổi nữa! Ngay cả cởi quần cũng nói hết! Cái gì gọi là còn chưa phát triển toàn bộ! Trừ phía trên, phía dưới vốn không thay đổi có được không! Giận đến anh muốn đánh người!

(Thiên Ca Tuệ gầm thét lần nữa: Cái gì? Tôi mới lớn bao nhiêu tháng đã bị các anh xem sạch bách rồi! Quá ghê tởm! Khốn kiếp! Khốn kiếp! Tên khốn kiếp! Tôi muốn vẽ một vòng tròn thật lớn nguyền rủa các anh, hu hu...)

Thiên Chỉ Dương rất đắc ý nhìn mặt Úy Nam Thừa từ trắng biến thành xanh, lúc sau xanh thành xanh mét, cuối cùng hoàn toàn tối tăm.

Quay đầu đi cố ý nhìn ra xa, bả vai lại bán đứng anh, rung rung gay gắt, rất rõ ràng có ý đang cố nén cười, ngay khi thấy một bóng người ở lối đi ra thì trong nháy mắt thu nụ cười lại.

Úy Nam Thừa cũng nhìn thấy bốn bóng dáng càng đi tới càng gần, lại chỉ không nhìn thấy người ngày nhớ đêm mong, nhìn về phía sau, vẫn không có.

“Cha.”

“Cha.”

Học Học và Tập Tập rất hưng phấn chạy về phía cha, sau đó nhìn người đàn ông bên cạnh cha, ngọt ngào gọi một tiếng: “Cậu.”

“Mẹ các con đâu?” Úy Nam Thừa ôm lấy hai con trai, không hiểu hỏi.

Tình báo của anh đều cho thấy hôm nay Tuệ Tuệ cũng trở về nước, sao con trai, Đổng Yên, Hạ Lan Thu đều trở về, cô còn chưa trở về?

Học Học và Tập Tập liếc nhìn nhau, “Không biết.”

Chân mày Úy Nam Thừa nhíu lại, không biết?

“Học Học, Tập Tập, mẹ nuôi đi trước, ngoan ngoãn về nhà với cha nha.” Hạ Lan Thu và Đổng Yên cười híp mắt nói với con trai nuôi của từng người, sau đó cười cười với Úy Nam Thừa, trong nụ cười kia có ý vị nói không rõ ràng được, để cho anh có một dự cảm xấu.

“Thừa, anh tiễn họ một đoạn.” Thiên Chỉ Dương đi theo bọn họ ra ngoài.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Úy Nam Thừa đặt hai con trai xuống, nghiêm nghị hỏi.

Học Học suy nghĩ một chút, sau đó mân mê ngón tay nói: Mẹ nói, sinh nhật không tặng hoa, Valentine không đưa chocolate, đêm thất tịch chạy đi công tác, hoàn toàn là ông xã không xứng chức; cục cưng đổ bệnh không ở nhà, cục cưng nằm viện không chăm sóc, cục cưng dieendaanleequuydonn thích hoạt hình cũng không cho xem, không xứng chức danh cha; quan trọng nhất là ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt; ba hạng không đạt tiêu chuẩn! Có thể trực tiếp Fire rồi!”

Sinh nhật không tặng hoa? Valentine không tặng chocolate?

Đó là bởi vì anh không có thói quen tặng hoa, Tuệ Tuệ đều biết những thứ này, cũng tỏ ý hiểu! Bây giờ tốt rồi, tất cả đều trở thành lý do? Xem ra sau này mình phải chuyên cần một chút.

Đêm thất tịch đi công tấc? Cũng chỉ có một lần đó mà thôi, hơn nữa chuyện này đơn thuần là trùng hợp! Anh cũng không cố ý chọn đúng ngày đó đi công tác.

Về phần hai điểm “Cục cưng ngã bệnh không ở nhà, cục cưng nằm viện không làm bạn” này, anh quả thật có chỗ thất trách, khoảng thời gian đó anh thường xuyên đi công tác, phần lớn chạy khắp thế giới, vốn không rảnh trông chừng đứa bé, là lỗi của anh.

Không cho xem phim hoạt hình? Đó là bởi vì ngày nào đó Học Học đang xem vịt Donald, anh cảm thấy quá ngây thơ! Không thích hợp cho con trai nhìn, cho nên anh mới tự chủ trương đổi kênh cho thằng bé...

“Cha, Fire có ý gì?” Học Học nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu hỏi.

囧! Một chữ 囧 thật lớn!

Úy Nam Thừa đoán là ý trên mặt chữ, bị đuổi? Đuổi đi? Cô nhóc thúi này!

Tập Tập nhìn sắc mặt của cha, cười hì hì nói: “Mẹ còn nói, sản phẩm không đạt tiêu chuẩn cần quay lại nhà máy sửa chữ, cha, cha nhanh quay lại nhà máy đi thôi.”

Bé mới ba tuổi, vốn không hiểu được hàm nghĩa chân chính của những chữ này, cho nên mới cười hì hì nói ra.

Lần này, Úy Nam Thừa hoàn toàn giận đến gương mặt tuấn tú đen sì, nhưng lại không có cách nào phát tác, chỉ có thể cười làm lành: “Con trai ngoan, cha bị quay lại nhà máy rồi, nào có các con.”

Học Học lập tức nói tiếp: “Mẹ nói, không có cha, cũng sẽ có chúng con.”

Úy Nam Thừa tức đến nghiến răng kèn kẹt: Em được đấy Thiên Ca Tuệ!

Học Học và Tập Tập liếc nhìn sắc mặt cha, tối quá!

Cùng liếc mắt nhìn nhau, thần giao cách cảm thầm nghĩ: Mẹ gạt chúng ta, rõ ràng nói sai rồi, cha bây giờ rất tức giận! Hu hu...

Trước/283Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghe Lén Tiểu Công Chúa Tiếng Lòng Phía Sau Bạo Quân Một Nhà Đều Luống Cuống