Saved Font

Trước/283Sau

Cục Cưng Vô Địch: Cha, Người Bị Fire Rồi!

Chương 34: Chẳng lẽ bị lừa gạt?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Editor: ChiMy

Nhắc tới cũng kỳ quái, rõ ràng là lúc chở đi bệnh viện thì ông cụ Úy đang thoi thóp, nhưng sau này càng ngày càng có tinh thần, nhất là sau khi cháu trai kết hôn, cơ thể càng lúc càng có xu hướng chuyển biến tốt.

Ngay cả giọng nói cũng vang hơn rất nhiều, mỗi ngày xuống giường hoạt động gân cốt, tinh thần càng lúc càng tốt.

Tất cả bác sĩ trong bệnh viện đều cảm thấy đây là một loại kỳ tích, hiếm có người già cao huyết áp nào phát bệnh bị đưa đến bệnh viện còn có thể xuất viện phấn chấn tinh thần như vậy.

Không thể không nói, ông cụ Úy đúng là may mắn.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều rối rít đến bệnh viện chúc mừng lão thủ trưởng khỏe mạnh xuất viện, phúc thọ an khang. Lại vừa cưới cháu dâu, có thể nói là niềm vui nhân đôi!

Ông cụ Úy cười ha hả tiếp nhận, quả nhiên để Thừa nhi và Tuệ Tuệ kết hôn là đúng, ngay cả mình cũng dính chút vui mừng.

Người trong phòng ai cũng nở nụ cười thật lòng, chúc phúc rất có thứ tự.

Đương nhiên Úy Nam Thừa và Thiên Ca Tuệ rất vui vẻ đối với chuyện ông nội xuất viện, chỉ là trong lòng cứ có cảm giác hơi không thoải mái.

Thật giống như bị lừa gạt, còn thuận theo tự nhiên như vậy, không tìm ra chút sơ hở nào, bẫy triệt để thế này. . . . . .

Ban đầu sở dĩ hai người đồng ý kết hôn, cũng là bởi vì sợ làm ông cụ tức giận đến về trời.

Hôm nay, đột nhiên ông cụ khỏe mạnh xuất viện, có phải là hôn nhân của bọn họ có thể hủy bỏ?

Đây đúng là một vấn đề cần suy nghĩ nghiêm túc.

"Tôi có thể xuất viện nhanh như vậy, đều là do phúc của Tuệ Tuệ, nó đúng là phúc tinh của nhà chúng tôi." Ông cụ Úy vui vẻ nói.

"Ông Úy, ông có thể khỏe mạnh xuất viện là công lao của bác sĩ, không liên quan tới cháu đâu!" Thiên Ca Tuệ có chút ngượng ngùng.

"Đứa nhỏ này, cũng đã kết hôn với Thừa nhi, còn không sửa cách xưng hộ." Ông cụ Úy giận trách.

"Hả!" Trong nháy mắt đầu của Thiên Ca Tuệ có chút chậm alji.

Đinh Như đứng ở phía sau cô, đứa nhỏ này, thật là một chút cũng chưa trưởng thành.

"Ông nội." Thiên Ca Tuệ thật lòng thành ý gọi, trong lòng cô đã sớm xem Úy gia gia như ông ruột của mình.

"Ôi. . . . . . Bé ngoan." Ông cụ Úy cưng chiều sờ đầu nhỏ của Tuệ Tuệ.

Trong lòng Úy Nam Thừa hiểu rõ ràng, kể từ sau khi đi học về, dường như mình không có thời gian bầu bạn với ông bà, thật may là có con nhóc này, cũng không trách được sao gia gia cưng chiều cô như vậy.

"Bây giờ ông chỉ trông mong Tuệ Tuệ sinh cho ông một đứa chắt, ông rất buồn chán!" Những lời này của ông cụ Úy không thể nghi ngờ như quăng một quả bom nặng kí.

Đầu của Thiên Ca Tuệ nổ ong ong, hoài nghi mình có phải xuất hiện ảo giác hay không.

Ban đầu ông nội nói là kết hôn vẫn có thể tiếp tục đi học, sao bây giờ lại đòi chắt, đó là chuyện xa xôi biết bao nhiêu!

Sinh con cái, suy nghĩ một chút đã cảm thấy thật là đáng sợ. . . . . .

Úy Nam Thừa khẽ nhíu mày, lúc đầu ông nội cũng không có nói như vậy, tại sao yêu cầu càng ngày càng cao, chẳng lẽ kết hôn còn chưa đủ sao?

Trước/283Sau

Theo Dõi Bình Luận