Saved Font

Trước/319Sau

Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 114: Thập Diện Mai Phục

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Bọn huynh thì sao?” Hứa Lân hỏi.

Hứa Tử Yên nhìn thoáng qua sáu người Hứa Lân, nói tiếp: “Các huynh làm hộ vệ hiệp hội thương nghiệp, tu vi hẳn nên cao một ít, Hứa Kỳ sư huynh, Hứa Thiên Lang sư huynh, Hứa Bằng sư huynh, Hứa Lương Vĩ sư huynh cùng Hứa Thiên Hải sư huynh, năm người đều điều chỉnh đến Hậu Thiên tầng thứ mười hai đi, về phần sơ kỳ, trung kỳ hay hậu kỳ, các huynh hãy tự quyết định. Hứa Lân sư huynh thì điều chỉnh đến Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất, một hiệp hội thương nghiệp dù có nhỏ, cũng nên có một hộ vệ Luyện Khí kỳ tầng thứ nhất.”

Tất cả mọi người gật đầu, ào ào đặt Liễm Tức phù vào trong cơ thể, điều chỉnh tu vi như vừa định ra. Kế tiếp, mọi người đánh giá lẫn nhau, quả nhiên rốt cuộc không nhìn ra tu vi chân thật của nhau nữa, nếu không phải hiểu biết thực lực chân chính của đối phương, quả thực sẽ cho rằng sư huynh muội đứng trước mặt mình chính là tu vi hiện tại. Cuối cùng ngươi nhìn ta, ta ngó ngươi, không khỏi đều cất tiếng cười to.

Tất cả mọi người chuẩn bị thỏa đáng, liền cùng ra khỏi rừng cây. Hứa Tử Yên, Hứa Mai, Hứa Lam và Hứa Mỹ Nhược chui vào toa xe. Hứa Bằng, Hứa Lương Vĩ cùng Hứa Thiên Hải ngồi trên càng ba chiếc xe ngựa, cầm lấy roi ngựa làm xa phu. Còn Hứa Kỳ, Hứa Lân và Hứa Thiên Lang thì cưỡi ba con ngựa mua được từ thành nhỏ, đảm đương chức hộ vệ, đoàn người lập tức rời khỏi rừng cây, bắt đầu hành trình cải trang đào vong của bọn họ. Chỉ là bọn họ vừa cải trang như thế, không những trốn được cái nhìn của mọi người, mà còn biến mất trong tầm mắt tìm kiếm của Hứa gia. Cuối cùng, mười cô cậu thiếu niên bắt đầu chuyến đi xa đầu tiên của mình, mở ra một cuộc hành trình chưa biết đích đến.

“Tử Yên tỷ tỷ, chúng ta phải đi đâu?” Hứa Mai trong xe nhẹ giọng hỏi.

Hứa Tử Yên cười khẽ một tiếng nói: “Hứa Mai sư tỷ, đừng gọi ta tỷ tỷ, chỉ sợ ta còn không lớn bằng tỷ nữa đấy?”

“À, vậy ngươi bao lớn?”

Hứa Tử Yên xốc mành cửa sổ lên, nhìn tuyết đọng bên ngoài, nhẹ giọng đáp: “Qua năm nay, liền mười sáu.”

“Hì hì…” Hứa Mỹ Nhược ở bên cạnh cười bảo: “Xem ra trong số mười người chúng ta ngươi là nhỏ tuổi nhất.”

“Mặc kệ.” Hứa Mai nũng nịu nói: “Tử Yên ngươi lợi hại nhất, ta muốn kêu ngươi tỷ tỷ.”

“Phải, ta cũng cảm thấy có Tử Yên tỷ tỷ ở đây, ta sẽ có chỗ dựa.” Hứa Lam bên cạnh cũng nhẹ giọng nói.

“Vậy chúng ta cứ kêu Tử Yên tỷ tỷ, dù sao bất kể là thực lực hay là năng lực lãnh đạo, chúng ta đều phục tỷ.” Hứa Mỹ Nhược cũng nghiêm túc nói.

Hứa Tử Yên bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, rũ mành cửa xuống hỏi: “Các ngươi không sợ kêu ta già đi à?”

“Hì hì… không đâu, Tử Yên tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, có qua trăm năm nữa cũng chẳng già nổi.” Hứa Mai cười duyên.

Lúc này, bất chợt có người gõ nhẹ vài cái vào cửa sổ xe, mấy cô gái ngừng cười đùa, Hứa Tử Yên mở cửa sổ xe ra, phát hiện Hứa Lân đang cưỡi ngựa đi bên cạnh. Hứa Lân thấy là Hứa Tử Yên, liền nhẹ giọng hỏi: “Tử Yên muội muội, chúng ta đi hướng nào đây?”

“Trước tiên cứ đi theo phương hướng rời xa Trung Đô thành, sau đó chúng ta lại thương lượng.” Hứa Tử Yên không hiểu chút gì về mảnh đại lục này, đành rời xa Trung Đô thành trước rồi hẵng tính.

Trung Đô thành.

Hứa gia, Nghị Sự đại điện.

Cao tầng Hứa gia đều tụ tập trong này. Hứa Hạo Nhiên đờ đẫn ngồi tại chỗ, trên mặt đã không còn vẻ vui sướng ban đầu khi biết Thái Huyền tông mở lại sơn môn. Ai nấy trên đại điện đều mang vẻ mặt nặng nề hơi cúi đầu. Mà lòng Hứa Hạo Lượng lúc này cũng hết sức rối rắm, đứa con trai Hứa Thiên Lang duy nhất của hắn hiện tại không biết tung tích, hắn là cao thủ Hứa gia gần với tộc trưởng Hứa Hạo Nhiên nhất, đương nhiên hiểu rõ, mười đệ tử này ở Hứa gia tuyệt đối có thể xưng là tinh anh, nhưng chỉ bao quát trong một thế hệ thiếu niên, hơn nữa là ở Hứa gia. Chứ nếu xét toàn bộ phương bắc, thì chẳng tính là gì, huống chi còn có đông đảo nhóm thế hệ thiếu niên, thế hệ trung niên, thậm chí còn có mấy lão quái tu luyện thời gian dài hơn bọn chúng nhiều.

Vả lại lúc trước người đưa ra ý kiến để nhóm tinh anh trong thế hệ thiếu niên gia tộc trốn đi. Chính là Hứa Hạo Lượng hắn, hiện tại rơi vào tình cảnh này, hắn cũng thật không ngờ, đành nặng nề thở dài trong lòng một hơi, nhíu chặt mày, ngẩng đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên ngồi ở chủ vị nhẹ giọng hỏi: “Đại ca, còn chưa có tin tức của bọn nó sao?”

“Ai ~~” Hứa Hạo Nhiên luôn ngồi đờ đẫn, trên mặt rốt cuộc có một tia biến hóa, than dài một tiếng nói: “Năm ngày, vẫn không có tin tức bọn nhỏ.”

“Có phải bọn nó xảy ra chuyện gì rồi không? Ví như…” Thần sắc Hứa Hạo Thương do dự.

“Khó mà nói.” Vẻ mặt Hứa Hạo Nhiên càng thêm bi thương, mười người này đều là tinh anh trong thế hệ thiếu niên Hứa gia bọn họ, là tương lai của Hứa gia. Nếu toàn bộ mười người đều xảy ra chuyện, Hứa gia sẽ gặp phải tình cảnh đứt đoạn đáng sợ, chờ sau khi thế hệ bọn họ qua đời, Hứa gia không thể tránh khỏi việc bị thế lực khác thôn tính. Trong lịch sử có rất nhiều đại gia tộc đã từng vì một thế hệ nào đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tạo thành cục diện trên thực lực bị đứt đoạn, cuối cùng biến mất trong lịch sử. Cho nên, Hứa Hạo Nhiên thật không muốn đối mặt với sự thật thế này, liền nói tiếp: “Cũng có thể là bọn nó thoát khỏi người theo dõi, lẩn trốn đi rồi.”

Mọi người im lặng, trên mặt Hứa Hạo Nhiên lóe lên một tia tự giễu, trong lòng hắn cũng không tin Hứa Kỳ con mình có thể làm được chuyện kín đáo như thế.

“Chỉ tra ra từ đoạn Trung Đô thành đến Bác Vọng thành, từng có ba lần dấu vết đánh nhau. Sau đó toàn bộ mất đi tin tức.” Hứa Hạo Lượng trầm giọng nói.

***

Phủ thành chủ, Tiêu gia, Ngô gia, còn có rất nhiều trung tiểu gia tộc phương bắc, trong năm ngày này, đều trước sau lục tục biết được chuyện tinh anh thế hệ thiếu niên Hứa gia rời khỏi Trung Đô thành, xuất hiện ở phụ cận Bác Vọng thành. Kết hợp chuyện xảy ra gần đây, thông qua phân tích, đều mơ hồ đoán được, tứ đại gia tộc phương bắc rất có thể sẽ sống mái với nhau, mà Thương Lãng thành, Nam Lâm thành và Cự Khuyết thành đã tuyên bố kết minh, đây là lần đầu phát sinh chuyện như vậy kể từ khi phương bắc xuất hiện tứ đại gia tộc. Hứa gia một mình đối mặt ba thế lực lớn, tình cảnh xấu đến không cần nói cũng biết. Như thế, đem tinh anh đệ tử trong thế hệ thiếu niên gia tộc bí mật sơ tán ra ngoài, lẩn trốn đi, vì gia tộc lưu lại mồi lửa, cũng là điều hiển nhiên.

Sau khi phân tích một lượt, từng thế lực đồng thời nghĩ tới một sự kiện, thì phải là những tinh anh thế hệ thiếu niên này, nhất định biết nơi Hứa gia bí mật cất giấu bảo tàng, Hứa gia không có khả năng không để lại vốn liếng cho những tinh anh đệ tử này Đông Sơn tái khởi. Suy nghĩ cẩn thận điểm ấy, từng gia tộc đều sôi trào lên, ngoại trừ tộc trưởng phải tọa trấn gia tộc, tất cả đều phái ra một nửa thực lực đi Bác Vọng thành, lấy Bác Vọng thành làm trung tâm tản ra bốn phía lục soát tìm kiếm.

Mà Hứa gia cũng ý thức được sự tình nguy cấp, do Hứa Hạo Lượng tự mình dẫn đội, tập hợp một nửa thực lực gia tộc, cũng suốt đêm chạy tới Bác Vọng thành.

Khi ấy tại một khách điếm, đám người Hứa Tử Yên mang sắc mặt khó coi ngồi trong phòng. Mười đệ tử Hứa gia này tuy rằng trẻ tuổi, nhưng có thể ở trong hàng ngũ đệ tử Hứa gia đông đảo trổ hết tài năng, có ai mà không phải người tâm chí cứng cỏi, có ai mà không phải gặp khiêu chiến mặt vẫn không đổi sắc, nhưng hiện tại sắc mặt bọn họ đều thay đổi.

Vừa rồi khi bọn họ ở trong đại sảnh khách điếm ăn cơm, bắt gặp rất nhiều tu luyện giả ngồi chật ních cả sảnh, những người kia đều đang thảo luận về mười người họ, hơn nữa còn suy đoán đủ loại chuyện trên trời dưới đất về họ, tóm lại là, đều cho rằng bọn họ nắm giữ nơi gia tộc cất giấu bảo tàng. Điều này làm cho bọn họ biết bản thân đang rơi vào nguy cơ trùng trùng. Đồng thời, bọn họ cũng muốn từ cuộc đối thoại của những người đó nắm được tình huống về Thái Huyền tông và gia tộc mình. Nhưng những người đó chỉ cảm thấy hứng thú với mười người bọn họ, chứ trong lời nói căn bản không hề nhắc đến Thái Huyền tông và gia tộc mình.

Nhóm Hứa Tử Yên không dám nán lại thêm chút nào, lại không dám tìm người hỏi thăm, chỉ có thể sốt ruột lén lút rời khỏi đại sảnh, trở về phòng của cả nhóm.

“Xem ra, chúng ta bây giờ còn có thể an toàn ngồi ở chỗ này, may mắn nhờ có kế hoạch của Tử Yên muội muội.” Hứa Lân nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn Hứa Tử Yên tràn ngập kính nể.

“Đúng vậy, nếu không có kế hoạch và Liễm Tức phù của Tử Yên muội muội, thật không biết hiện giờ chúng ta sẽ rơi vào tình cảnh gì.” Hứa Kỳ cũng cảm thán, hắn hiện tại đối với việc giao tặng vị trí đội trưởng cho Hứa Tử Yên là chân chính hoàn toàn bái phục.

Mọi người đều cảm thán vài câu, sau đó cùng nhìn sang Hứa Tử Yên, trong lòng Hứa Tử Yên bây giờ cũng thật khẩn trương, thậm chí có chút sợ hãi. Nhưng nàng biết, lúc này bản thân nhất định không thể biểu hiện ra một tia hoảng loạn. Nếu bản thân hoảng loạn, những người trước mắt vừa mới tín nhiệm mình, nhất định sẽ lập tức ảm đạm sup sụp. Đến lúc đó, bọn họ dưới tình cảnh bị các thế lực vây quanh chỉ còn mỗi con đường diệt vong.

Hứa Tử Yên ổn định tâm trạng, ánh mắt trong suốt đảo qua mọi người, thản nhiên hỏi: “Sợ hãi?”

Mọi người ngươi nhìn ta, ta ngó ngươi, không tự chủ được gật đầu, ngay cả Hứa Thiên Lang luôn tự cho mình rất cao cũng nặng nề gật đầu.

“Lúc trước khi chúng ta trốn khỏi gia tộc, rời xa Trung Đô thành đã phải nghĩ đến tình cảnh trước mắt, cũng đã có tâm lý chuẩn bị, không phải sao.” Giọng Hứa Tử Yên vô cùng bình tĩnh.

Chín người còn lại liếc nhìn nhau một cái, chợt không hẹn mà cùng cúi thấp đầu.

“Chuyện này mang đến nguy hiểm cho chúng ta, đồng thời cũng là một kỳ ngộ.” Ánh mắt Hứa Tử Yên nghiêm túc đảo qua mọi người, cất giọng kiên định nói: “Trước kia chúng ta chỉ là những đứa nhỏ sinh hoạt dưới cánh chim của trưởng bối, có nguy hiểm gì, đều đã có các trưởng bối thay chúng ta giải quyết, hiện tại chúng ta phải tự mình đối mặt tất cả, nếu chúng ta thoát được nguy cơ bốn phía này, như vậy, chúng ta mới là trụ cột chân chính của Hứa gia.”

Nói tới đây, Hứa Tử Yên lại đột nhiên nở nụ cười: “Kết quả tệ nhất cùng lắm là chết thôi, bây giờ chúng ta còn có đường lui nữa sao?”

Đây chính là cái gọi, trí chi tử địa nhi hậu sinh (*). Mọi người nghe xong lời Hứa Tử Yên nói, cả trái tim cũng dần bình tĩnh lại.

(*) Trí chi tử địa nhi hậu sinh: Trong tác chiến bố trí quân đội ở chỗ không còn đường lui, trong trường hợp chỉ có thể tử chiến, binh sĩ sẽ anh dũng tiến lên, giết địch giành chiến thắng.

“Vậy chúng ta cần làm gì bây giờ?” Hứa Kỳ hỏi.

Trước/319Sau

Theo Dõi Bình Luận