Saved Font

Trước/319Sau

Cực Phẩm Nữ Tiên

Chương 116: Tung Tích Kẻ Địch

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Người trung niên còn chưa nói được một nửa, Hứa Tử Yên đã bất chợt mở cửa xe, cùng Hứa Mai, Hứa Lam, Hứa Mỹ Nhược nhảy xuống xe, hai tay nửa nắm nửa buông, chuẩn bị sẵn sàng ra tay.

Ngay khi thân hình Lăng Tiêu kia muốn động, ở phía sau hắn bỗng có một bàn tay nhỏ xinh vươn ra, nhẹ nhàng khoát lên bờ vai hắn. Lăng Tiêu kia liền khựng lại một chút, sát ý trên mặt lập tức đổi thành biểu cảm dịu dàng, quay đầu nhẹ giọng hỏi: “Nhu muội muội, sao thế?”

Nữ tử gọi là ‘Nhu muội muội’ chậm rãi lắc đầu với Lăng Tiêu, nhỏ giọng khuyên: “Tiêu ca ca, đừng giết người nữa, những người này đều là vô tội.”

“Được rồi.” Lăng Tiêu thoáng do dự chốc lát, nhẹ nhàng vươn tay đỡ nữ tử xuống xe, dịu dàng nói: “Chúng ta đi thôi.”

Nhu muội muội khẽ gật đầu đáp ứng, hai thanh phi kiếm vòng ra, hai người nhẹ nhàng tung mình, giẫm lên phi kiếm vút đi, lập tức đã không thấy đâu.

“Phù ~~” Tất cả mọi người ở đây cùng thở dài một hơi, không khí lại trở nên thoải mái. Nhóm Hứa Tử Yên liếc nhìn nhau một cái, đều là biểu cảm như trút được gánh nặng.

“Được rồi, được rồi, chúng ta lên đường thôi.” Người thương đội kêu lên.

Hứa Tử Yên và Hứa Mai, Hứa Lam, Hứa Mỹ Nhược trở về xe, đám người Hứa Lân cũng quay đầu ngựa, toàn bộ thương đội lại bắt đầu khởi hành.

Hứa Tử Yên tiến vào toa xe, liền nhìn Hứa Mai, Hứa Lam và Hứa Mỹ Nhược nhẹ giọng hỏi: “Tên Lăng Tiêu kia là loại người nào? Vì sao đệ tử Ngô gia lại nhận ra hắn? Vì sao sau khi nhận ra hắn, hắn liền muốn giết người?”

“Chuyện này mọi người đều biết. Tử Yên tỷ tỷ, sao tỷ có thể không biết được?” Hứa Mỹ Nhược khó hiểu hỏi.

“Ta không biết thật mà.” Trong lòng Hứa Tử Yên thật chẳng rõ vì sao trên mặt ba người trước mặt lộ vẻ kinh ngạc, đành cười khổ một tiếng nói: “Ta quá bận rộn tu luyện, nên gần như không hay biết gì về mấy chuyện xảy ra trên đại lục.”

“À, Tử Yên tỷ tỷ, tỷ thật sự quá chăm chỉ. Chuyện này chấn động khắp cả phương bắc, chỉ cần là nữ nhân đều biết chuyện này.”

“Ồ.” Hứa Tử Yên chỉ đành cười khổ lần nữa, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ không biết thì không phải nữ nhân sao?”

Hứa Mỹ Nhược cũng không chú ý tới biểu cảm của Hứa Tử Yên, hoàn toàn đắm chìm vào cảm xúc của bản thân: “Lăng Tiêu kia chính là một tán tu, không gốc không gác. Nhưng cũng là một người có nghị lực lớn, nghe nói đã tu luyện đến Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm. Mà nữ tử được Lăng Tiêu gọi là ‘Nhu muội muội’ kia tên Lâm Nhu Nhi, là nữ nhi của tông chủ tiểu tông môn Xích Dương tông ở phương bắc chúng ta.

Hai người cũng không biết vì nguyên nhân gì liền yêu nhau. Điểm này thì Xích Dương tông không hề lộ ra chút tin tức nào, ngược lại nói Lăng Tiêu dụ dỗ nữ nhi của hắn, phát ra hình ảnh truy nã Lăng Tiêu, người có thể giết chết Lăng Tiêu, Xích Dương tông sẽ đưa tặng một pháp khí, cho dù chỉ là tin tức hành tung của bọn họ, Xích Dương tông cũng sẽ tặng cho một lọ đan dược. Vì vậy chúng ta đều biết đến chuyện này, lúc trước chúng ta còn trông thấy hình ảnh bọn họ nữa cơ? Là Xích Dương tông phái người ra lệnh thành chủ Lý Vạn Bằng triệu tập mọi người ở quảng trường Trung Đô thành phát tán hình ảnh.

Nhưng Lăng Tiêu và Lâm Nhu Nhi thật đúng là không đơn giản, đến cả gần một năm, vẫn không bị người Xích Dương tông bắt được. Lại nói, kể cả chúng ta biết hành tung của Lăng Tiêu và Lâm Nhu Nhi, chúng ta cớ sao phải đi báo cho Xích Dương tông biết chứ? Chẳng lẽ chỉ vì cái pháp khí và đan dược kia liền phá hư mối tình tuyệt đẹp như vậy?”

Nghe Hứa Mỹ Nhược kể lại xong, Hứa Tử Yên đã rõ vì sao Lăng Tiêu sau khi có người hô tên hắn, lập tức muốn giết tất cả những người ở đây, hắn là sợ bại lộ hành tung. Mà Lâm Nhu Nhi kia có thể ngăn cản hắn, xem ra cũng là một người lương thiện. Cứ cầu cho bọn họ người hữu tình sẽ thành quyến thuộc đi, Hứa Tử Yên cảm thán một phen, đột nhiên nhớ tới một vấn đề, liền do dự hỏi: “Đệ tử Ngô gia có thể nhận ra Lăng Tiêu kia, vì sao các ngươi không nhận ra?”

“Lăng Tiêu so với hình ảnh một năm trước già đi rất nhiều, mà Lâm Nhu Nhi lại luôn ở trong xe. Cho nên chúng ta đều không nhận ra.” Hứa Mai mở miệng giải đáp.

Hứa Tử Yên im lặng, một nam tử vì một nữ tử mà đào vong khắp giang hồ, trong suốt một năm, vẫn chiếu cố nữ tử kia kiều diễm như hoa, mà bản thân lại già đi như thế, có thể thấy tình yêu và lòng che chở của hắn đối với Lâm Nhu Nhi. Nhấc mành cửa sổ nhìn phương hướng Lăng Tiêu và Lâm Nhu Nhi rời đi, trong lòng không khỏi hâm mộ một trận.

Một khắc sau, thương đội đi tới một ngã rẽ, nhóm Hứa Tử Yên cáo biệt với ba thương đội khác, đi tới lối rẽ hướng tây, thẳng tiến đến rừng rậm Vô Tận. Giờ phút này, mọi người đã không còn dị nghị gì về quyết định của Hứa Tử Yên, trải qua chuyện đội quân dò thám Ngô gia vừa rồi, mọi người đều đã biết, con đường tốt nhất để đi hiện nay chính là rừng rậm Vô Tận hiếm có dấu chân người.

Bọn họ rời đi không bao lâu, người Ngô gia đã đuổi kịp ba thương đội kia, lúc nghe nói đội quân dò thám của gia tộc bị Lăng Tiêu và Lâm Nhu Nhi giết chết, đành phải nhịn cơn tức này xuống. Một tu vi Trúc Cơ kỳ tầng thứ năm, bọn họ há có thể đối phó được. Không thể làm gì khác hơn là cấp tốc trở về báo cáo việc này. Sau khi bọn họ nghe thương đội kể về Lăng Tiêu, dưới cơn kinh hãi, đã quên hỏi có nhìn thấy mười người giống nhóm Hứa Tử Yên không. Bởi vậy nhóm Hứa Tử Yên lại tránh thoát một lần nguy cơ.

Hứa Tử Yên đẩy cửa sổ xe, gọi mấy người Hứa Lân lại, nhẹ giọng hỏi: “Ai quen thuộc đường phụ cận nơi này?”

“Ta.” Hứa Thiên Hải mở miệng nói: “Trước khi ta về đến gia tộc, phụ thân ta đã từng vì nguyên nhân tu vi không đủ mà rời khỏi gia tộc, trở thành một thương nhân, tới khi mẹ ta qua đời, từ nhỏ liền mang theo ta gần như đi khắp phương bắc.”

Ngắt nhịp một hơi, Hứa Thiên Hải tiếp tục nói: “Chúng ta hiện tại cứ đi về hướng tây, đi thẳng tới Thiết Mạc thành. Xuyên qua Thiết Mạc thành, lại đi mười dặm đường, sẽ có một đường rẽ phía tây. Chúng ta đi theo đường rẽ đó, đại khái trên dưới trăm dặm, liền có một Hướng Dương trấn. Ở nơi đó có một con sông lớn, đi tới ven sông. Chúng ta lên thuyền ở bến đò, rồi tiếp tục xuôi dòng, lên bờ Tây Thùy trấn, nơi đó cách rừng rậm Vô Tận chỉ chưa đến trăm dặm lộ trình.”

Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Hứa Thiên Hải, nghe hắn giảng giải thân thế bản thân và phân tích đường đi rõ ràng, khiến mọi người đều cảm thấy hết sức giật mình.

Hứa Tử Yên không chút do dự, lập tức gật đầu nói: “Được, liền dựa theo lộ tuyến Thiên Hải sư huynh nói mà đi, Thiên Hải sư huynh, xe các huynh dẫn đầu đi.”

“Ừ.” Hứa Thiên Hải đáp lời, liền đánh xe đi đầu, những người còn lại đều theo đuôi Hứa Thiên Hải, cấp tốc tiến về phía trước.

Một đường long đong vất vả, hai canh giờ sau, mọi người vội vàng ăn chút đồ, rồi tiếp tục đi tới Thiết Mạc thành. Hứa Tử Yên xốc mành cửa sổ lên, hỏi vọng tới Hứa Thiên Hải: “Thiên Hải sư huynh, còn mất bao lâu nữa mới đến Thiết Mạc thành?”

“Nếu luôn đi không ngừng nghỉ, trước trời tối chúng ta có thể đuổi tới Thiết Mạc thành.” Hứa Thiên Hải vừa đánh xe vừa nói.

“Mọi người có thể duy trì được không.” Hứa Tử Yên quay sang hỏi mọi người.

“Không thành vấn đề.” Dưới trời gió lớn, mọi người cùng cất tiếng hô lên.

“Vậy chúng ta tiếp tục chạy đi.”

Ánh mắt Hứa Tử Yên nhạy bén đánh giá khắp bốn phía, phóng thích tinh thần lực Trúc Cơ kỳ của bản thân ra mọi nơi. Nhưng nàng biết, tu vi mình cũng không cao, cho nên tinh thần lực có hạn. Nếu quả có cao thủ vượt qua tu vi bản thân, hơn nữa giỏi về ẩn nấp hành tung và khí tức mà nói, nàng cũng không có khả năng biết đối phương trốn ở nơi nào.

Xích Dương tông.

Trên đại điện, tông chủ Lâm Tắc Ngôn ngồi trên thượng vị, bỗng nhiên ngẩng đầu, thấy một ánh kiếm bắn nhanh tới chỗ mình, lập tức vươn tay chụp lấy thanh tiểu kiếm. Sau khi xem xét tin tức trong phi kiếm, liền lạnh lùng thì thầm: “Lăng Tiêu vậy mà xuất hiện ở phụ cận Bác Vọng thành.” Kế tiếp quát vọng ra ngoài đại điện: “Người đâu.”

Một đệ tử đi vào đại điện, quỳ xuống trước điện thưa: “Tông chủ có gì căn dặn?”

“Đưa tin cho nhị trưởng lão và ngũ trưởng lão, bảo bọn họ lập tức đến đại điện.”

Chỉ chốc lát sau, hai nam tử trung niên đi vào đại điện, một người là Trúc Cơ kỳ tầng thứ sáu, một người là Trúc Cơ kỳ tầng thứ tám. Hai người chắp tay thi lễ với Lâm Tắc Ngôn: “Tông chủ gọi bọn đệ đến có gì căn dặn?”

“Mặc sư đệ, Kinh sư đệ, Lăng Tiêu đã xuất hiện ở phụ cận Bác Vọng thành. Hai người các đệ lập tức đi tới nơi đó bắt Lăng Tiêu và nghịch nữ kia về cho ta. Hơn nữa, nghe nói Trung Đô thành Hứa gia trong thế tục gặp phải nguy cơ diệt tộc, đã nói nơi cất giấu bảo tàng cho mười đệ tử thiếu niên trốn khỏi Trung Đô thành biết, nếu các ngươi có cơ hội, cũng đừng ngại lấy luôn bảo tàng kia về.”

“Dạ, tông chủ.” Mặc Nhiễm cười ha hả nói: “Tuy rằng chỉ là một đại gia tộc trong thế tục giới, nhưng muỗi dù nhỏ, cũng vẫn là thịt, ha ha…”

“Ha ha ha…” Ba người cùng nhau cười phá lên.

Bác Vọng thành, giáp ranh hướng tây.

“Dương Bộ, đệ nhìn ra cái gì?”

Dưới trời đêm, một người trung niên tóc đen bay phất phới lẳng lặng đứng lơ lửng giữa không trung, chỉ cần nhìn phong thái của hắn, ít nhất cũng là một người trung niên, nhưng khi nhìn gương mặt hắn, lại không nhìn ra hắn rốt cuộc bao nhiêu tuổi, chỉ có thể thấy được một gương mặt đầy vết kiếm, mỗi một đường kiếm trên mặt đều lưu lại vết sẹo rất sâu, tương tự dấu chạm trổ điêu khắc trên thanh gỗ. Mí mắt cũng tựa như bị kiếm cắt ngang rũ xuống, khiến cặp mắt xệ xuống thành một cái khe. Trong giây lát nhìn thoáng qua, giống như một người bị trọng thương đến suy yếu, nhưng giọng nói lại y hệt chuông lớn ngân vang ra tiếng ù ù, tạo cảm giác như một loại áp lực đập thẳng vào mặt.

“Rất kỳ quái, nhiều thế lực như vậy, lại có không ít tiểu tông môn tham dự vào, vậy mà mười đệ tử Hứa gia kia lại mất tăm mất tích, đệ tử Hứa gia khi nào thì trở nên lợi hại như thế? Dương Long sư huynh, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?” Dương Bộ cau chặt mày nói.

“Đệ tử trong gia tộc có tin tức hay không…” Đang nói giữa chừng, thần sắc Dương Long đột nhiên căng thẳng, chuyển hướng bên cạnh tập trung ánh mắt nhìn lại, Dương Bộ cũng vòng sang. Đột nhiên, ở phương hướng hơn trăm mét. Một luồng kiếm quang tỏa ra hắc ám, giống như một tia chớp, chém thẳng về phía Dương Long…

Trước/319Sau

Theo Dõi Bình Luận