Saved Font

Trước/275Sau

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Quyển 1 - Chương 80: Món Quà Đầy Ý Nghĩa

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
- Không phải? Danh tiếng của cậu không phải là rất tốt đó sao? Sao bây giờ lại trở nên tùy tiện như vậy cơ chứ? Thay đến mấy người bạn trai?

Những câu nói đầy khắc nghiệt của Tô Hiểu Hiểu so với cô bé lần trước đụng mặt ở trước đại sảnh không khác nhau là mấy. Họ cùng một loại với nhau cả.

Đường Cẩn biết hôm nay là một ngày đen đủi, chỉ có điều cô không ngờ rằng đám người này lại thích lăng mạ mình như thế, ghen tị với tôi làm cái gì cơ chứ? Gia cảnh tôi nghèo, nhà thì cũng không được ba phòng, đất cũng không, đúng là khâm phục đám người này thiệt, không phải là vì tôi xinh hơn các người một chút chứ?

- Hiểu Hiểu...

Cô bé đấu võ mồm với Đường Sinh trước cửa lầu lúc này xuất hiện, ánh mắt cô nhìn Đường Sinh có chút nao núng, nói nhỏ vào tai Hiểu Hiểu vài câu gì đó, sắc mặt Tô Hiểu Hiểu liền thay đổi, nhất thời không biết nên làm như thế nào, trở nên lúng túng vô cùng.

Đường Sinh không cần đoán cũng biết con bé xảo trá kia nói gì với Hiểu Hiểu. Hắn không buồn để ý đến, kéo Đường Cẩn ngồi vào chỗ ngồi.

- Đường Cẩn, cậu đến rồi…

Vài cô cậu thanh niên nữa bước tới, một người dẫn đầu trong nhóm đó chính là nhân vật chính của ngày hôm nay, Tiền Chấn Đông. Anh chàng cũng khá là bảnh bao, chiều cao cũng ngang ngửa với Đường Sinh, màu da nhìn như màu cổ đồng vậy, mày rậm mắt thanh. Lúc này ánh mắt y nhìn chằm chằm vào bàn tay của Đường Cẩn, đang nằm gọn trong tay của Đường Sinh, ánh mắt biến sắc, có chút kinh ngạc, tên nhóc này là ai? Không hề nghe Đường Cẩn nói đến hắn nửa lời.

- Tiền Chấn Đông, chúc cậu sinh nhật vui vẻ…

Đường Cẩn miễn cưỡng mỉm cười, trong lòng đang lo lắng không biết chuyện không hay gì sắp xảy ra lát nữa đây?

- Ồ… cậu chính là bạn học của Đường Cẩn, chủ nhân của tiệc mừng sinh nhật hôm nay. Đây là đôi giày tớ và Đường Cẩn tặng cậu mừng ngày sinh nhật.

Đôi giày vải đế có giá trị mười hai đồng được gói trong túi nylon nhựa màu trắng trong suốt được Đường Sinh lấy ra, đặt lên trên bàn.

Phù, phù, phù!

Cả đám người xung quanh nhịn không được liền cười rần lên, trong đó có cả bà con thân thích của nhà họ Tiền, bạn bè đến dự.

Tiếng bàn tán cất lên xung quanh, sao lại tặng giày? Lại còn là đôi giày vải rẻ tiền nữa chứ? Thế này thì khác nào đến làm xấu mặt mình?

Tiếng cười cất lên lúc ban đầu như tan biến trong những lời bàn tàn, khuôn mặt bảnh bao của Tiền Chấn Đông chuyển từ xanh sang trắng, xem ra không nhịn được rồi, trừng mắt nhìn Đường Sinh sẵng giọng đứng phắt lên. Phía sau lưng y là vài cậu thanh niên vừa rồi có dịp chứng kiến cảnh người anh em Sinh nổi giận trước cửa nhà hàng. Một trong số đó nhìn Tiền Chấn Đông, nói nhỏ điều gì đó, Tiền Chấn Đông nghe xong, sắc mặt cũng thay đổi theo, tuy vẫn còn một chút đỏ.

- Trời… làm gì có chuyện tặng giày thế này? Lại là đôi giày vải rách nữa chứ, là ý gì đây? Đến chọc tức Đông Đông chúng ta sao?

Một quý bà sang trọng tuổi trung niên chen vào lên tiếng, bên này cả đám người vây quanh, vừa bàn luận vừa cười ầm lên, thấy thế nên bà ta bước sang xem là chuyện gì.

- Mẹ… mẹ, mẹ mặc kệ đi, là mấy người bạn học của con thôi, không có việc gì đâu…

Tiền Chấn Đông nén chịu đựng, y biết rất rõ, đối phương từng đánh người của nhà hàng Vọng Giang của ông chủ Đường Dục cũng không hề hấn gì, thì hẳn không phải là người mà mình có thể đụng vào được, chỉ có thể nhẫn nhịn lúc này thôi.

- Cái gì mà con bảo mẹ đừng quan tâm đến? Tặng đôi giày vải là có ý gì đây? Cậu là bạn học gì thế này? Có giáo dục hay không đấy?

Những lời nói của quý phụ trung niên càng gây sự chú ý của nhiều người xung quanh, vài người đàn ông trung niên cũng đi qua xem thế nào, người bước qua đầu tiên gương mặt có chút hao hao giống Tiền Chấn Đông, có lẽ là ba của y, phía sau còn có vài người mặc âu phục, bên cạnh họ là những phụ nữ ăn mặc trang điểm quý phái sang trọng, cho thấy thân phận và địa vị khác nhau. Mượn cớ sinh nhật con trai, lão Tiền đang tạo dựng mối quan hệ xã hội cho mình ở đất Giang Lăng này.

Trong số những nhân vật được mời đến tham dự tiệc sinh nhật này có cả cậu út của Đường Cẩn là Lý Quế Tường và Vương Lệ trong đó. Hai người họ khi đó cũng nhìn thấy Đường Sinh và Đường Cẩn.

Ánh mắt Đường Sinh khi đối mặt với tất cả sự phẫn nộ và khinh bỉ không hề có chút gì gọi là nao núng cả, nhìn bà Tiền, nói:

- Thưa 'Đại nương', tặng gì là tấm lòng của tụi cháu, giày thì đã sao nào? Ai không mang giày? Lễ thì nhẹ, nhưng tình thì rất nặng ạ, nếu không thích có thể ném chúng đi!

Đường Cẩn biết không có chuyện gì tốt đẹp, cô hiện tại thật sự thấy hối hận vì sao tự mình khi đó không cương quyết cản hắn mua giày và tặng giày cơ chứ, do mình cả, dễ bị thuyết phục quá. Giờ thì tốt rồi, quả nhiên là lại tiếp tục gây họa, nhìn ánh mắt của những người xung quanh, ai cũng biểu hiện như muốn nuốt sống Đường Sinh vậy.

Ông Tiền chen chân vào, ông cũng nghe thấy những lời mà Đường Sinh nói, cái gì mà các loại giày:

- Chuyện gì xảy ra thế?

Bà Tiền tức giận thở hổn hễnh, trừng mắt nhìn Đường Sinh, sau đó kể lại đầu đuôi cho chồng nghe, ông Tiền lúc này cũng trừng trừng hai mắt.

- Đi đi đi... cậu đến quấy rối có phải hay không? Thằng nhóc thối, còn lắm lời? Đông Đông, đây là bạn học kiểu gì thế này? Kêu hắn cút đi.

Ông Tiền tưởng rằng Đường Sinh là bạn học của con mình, còn không phải cố ý đến đây làm con trai mình xấu mặt là gì? Thế nên ông mới mở lời trách con trai.

Bà Tiền lúc này cũng chen thên một câu:

- Gọi bảo vệ, cho lôi thẳng bọn họ ra ngoài, đùa kiểu gì thế này…

Đường Cẩn hận lúc này không có cái lỗ nào dưới đất để cô có thể chui vào, bị ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn về nhìn mình, Sinh đại thiếu gia của tôi ơi, đây là mầm họa do cậu gieo ra đấy.

- Ba… cô bạn gái này là bạn học của con, còn anh chàng này con không quen…

Tiền Chấn Đông lên tiếng giải thích với ba mình.

- Thế này thì, ai đó gọi bảo vệ vào đi, đưa kẻ không có thiện ý này ra ngoài, làm gì thế này…

Ông Tiền nổi nóng nói.

Lý Quế Tường lúc này nhìn thấy Đường Cẩn mặt hoảng hồn, thất sắc, mở miệng tính nói đỡ cho cô vài câu, nhưng lại bị vợ véo cho một cái vào cánh tay.

Lúc này, có người gọi nhân viên phục vụ của phòng A2, kêu họ gọi bảo vệ vào, thế nhưng người xuất hiện lúc này lại là Đường Dục và anh mắt kính Đường Tam Thái, vợ chồng ông bà Tiền cùng cả đám người trung niên đứng đó nhìn thấy ‘Đường trăm tỷ’ vội vàng:

- Nhanh lên… là Chủ tịch Đường đến, nào, tránh qua trước đi…

Giờ thì họ không còn thời gian để quan tâm chuyện bên này nữa, cả đám người liền bước sang phía bên kia, trong đó bao gồm cả hai gương mặt phấn chấn thấy rõ của Lý Quế Tường và Vương Lệ, biểu hiện trên nét mặt lúc nhìn thấy Đường Dục, còn thân thiết hơn cả khi nhìn thấy cha mẹ đẻ của mình. Chốc lát lại chỉnh chu lại y phục, cứ như là sợ bị Đường tổng xem thường vậy.

Bạn bè thân thích của gia đình họ Tiền cũng đều đã từng nghe nói qua đại danh của Đường trăm tỷ, mọi người lần lượt đổ dồn mọi ánh mắt nhìn về phía đó, không khí trong đại sảnh bổng chốc trở nên yên tĩnh.

- Ây da… Chủ tịch Đường, sao lại để ngài đích thân đến đây thế này, đáng ra tôi phải qua đó kính rượu ngài mới phải phép.

Ông Tiền đưa hai tay ra bắt lấy tay của Đường Dục, thái độ khúm núm, đấy chính là sự khác biệt khi địa vị xã hội khác nhau. Bà Tiền khi nãy thái độ còn hung hăng khó ưa, lúc này đây cũng thay đổi hẳn, chuyển sang tươi cười hớn hở, ở trước mặt Đường Dục, họ so với việc đang diễn kịch thì không khác gì cả.

Đường Dục vừa bước vào đã nhìn thấy cậu ấm Đường Sinh, ông nội nhỏ này, đi đến đâu cũng không che được ánh hào quang.

Bắt tay qua loa với vợ chồng ông bà Tiền cùng mọi người, Đường Dục liền rảo bước đi về phía Đường Sinh đang ngồi, mọi người lúc này cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, liền bước đi theo về phía đó.

- Cậu Đường Sinh… bác nghe Tam Thái nói cháu dự tiệc sinh nhật ở đây, liền đến xem thế nào…

Ồ lên một tiếng, mọi người lại xôn xao bàn tán, lờ mờ đoán ra Đường trăm tỷ đến đây là vì tên nhóc này, sắc mặt của ông bà Tiền cũng thay đổi hẳn.

Sắc mặt của Lý Quế Tường và vợ cũng không khá hơn ông bà Tiền bao nhiêu. Tiền Chấn Đông và bạn gái hiện tại Tô Hiểu Hiểu cũng biến sắc theo…

Đường Sinh lấy đôi giày vải kia ra, cười và nói với Đường Dục đang đi tới:

- Bác Dục này, quà sinh nhật cháu tặng cho người ta đã làm cho nhiều người tức giận, bác xem, bảo vệ cũng được gọi đến rồi, nói cháu không có giáo dục, bữa tiệc này, đúng là khó nuốt!

Trên mặt Đường Dục giật giật vài cái, quay đầu nhìn sang vợ chồng ông bà Tiền, ánh mắt trở nên lạnh lùng. Trước cửa đại sảnh quả nhiên là đã có vài người bảo vệ đứng chờ sẵn, mặt ông lúc này càng nặng xệ xuống, nhìn về phía anh mắt kính Đường Tam Thái vẫy vẫy tay, anh mắt kính nhận mệnh lệnh xong lại vẫy vẫy tay về phía những người bảo vệ:

- Đi … không có việc của các anh.

Xem như là ông Tiền cũng có kinh nghiệm lăn lộn trong chốn giang hồ nhiều năm, lúc này liền nhanh chân bước tới nhận lấy đôi giày vải trên tay của Đường Sinh, cười gượng nói:

- Ậy, hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm, đôi giày này rất đẹp, là món quà rất quý giá, không biết cậu đây là…

Đường Dục không lên tiếng, nét mặt vẫn không thay đổi, vẫn đang nhìn Đường Sinh. Chuyện của tên phá gia chi tử, ông không muốn nhúng tay vào, anh mắt kính trong lòng thầm thương hại cho vợ chồng ông bà Tiền.

Đường Sinh cười lạnh:

- Không mắc đâu, chỉ đáng giá mười hai đồng, nhưng ẩn ý trong đó khá sâu sắc. Cháu và Đường Cẩn chúc bạn học Tiểu

Tiền đây, con đường tương lai càng ngày càng rạng rỡ tươi sáng. Giày tuy làm bằng vải, nhưng đế có ngàn lớp, nhẫn nại, đó cũng là một trong những đạo lý làm người, đúng không?

- Phải phải phải…cậu em nhỏ nói rất đúng, nói rất hay, Chủ tịch Đường, ngài xem đấy…

Ông Tiền đỏ mặt nhưng vẫn phải phụ họa cười theo.

Đường Dục không nhìn ông ta, nhìn sang Đường Sinh nói:

- Cháu Sinh, hay là sang chỗ bác nhé, mấy ngày rồi không ngồi nói chuyện với cháu.

- Hôm nay cháu không rảnh.

Đường Sinh một chút thể diện cũng không cho Đường Dục, nhìn sang ông Tiền với vẻ mặt càng lúc càng gượng gạo nói:

- Đôi giày này…vẫn còn một ý nghĩa khác nữa, cũng là tặng cho bạn học Tiểu Tiền, mang nó vào, hy vọng bạn học tiểu Tiền đây đi càng xa Đường Cẩn càng tốt, đồng ý chứ?

Câu nói này khiến cho ông bà Tiền cùng Tiền Chấn Đông lúng túng, đó chính là lời cảnh cáo bạn học tiểu Tiền tránh xa Đường Cẩn một chút.

Đường Sinh nói xong liền lướt mắt một lượt về phía Tiền Chấn Đông và Tô Hiểu Hiểu, cùng cả đám thanh niên nam nữ đang đứng ở đấy, hắng giọng một cái, nắm tay Đường Cẩn bước ra khỏi. Đi thôi, hết việc rồi, quà cũng đã tặng xong rồi, những lời cần nói cũng nói nốt luôn rồi, ngại quá đã dùng cơm của mọi người.

- Cháu Sinh, cháu Sinh, hay là đi sang chỗ của bác…

Đường Dục vội đuổi theo nói, ông căn bản không hề để ý tới mọi người xung quanh, thái độ này của Đường trăm tỷ đã khiến cho tất cả những người có mặt tại đây, vốn tự khoe khoang khoác lác cho rằng bản thân mình thuộc tầng lớp có chút thân phận địa vị và danh tiếng trong xã hội phải há hốc mồm ngạc nhiên.

Anh mắt kính vốn tính vội vàng đi theo, nhưng lúc này lại bị ông Tiền kéo lại:

- Tam gia, tam gia...cậu thanh niên đó là…

Ông biết chuyện xảy ra hôm nay, nếu đắc tội với Đường trăm tỷ, nhìn thái độ ông ta đối với tên nhóc đó thì biết, còn có thể làm thế nào được? Trong tình huống bất đắc dĩ này, đành phải níu áo anh mắt kính thôi, những người có quan hệ thân thiết với ông Tiền cũng trở nên khẩn trương, sợ bản thân sẽ bị liên lụy.

Lý Quế Tường và Vương Lệ vẫn nhìn theo bóng dáng của Đường Sinh, Đường Cẩn mà ngẩn ngơ, cho đến khi khuất bóng sau cánh cửa đại sảnh mới nuốt nước miếng ra vẻ tiếc nuối.

Anh mắt kính Đường Tam Thái thở dài, đưa tay chỉ vào vợ chồng ông bà Tiền:

- Hai người đấy, đúng là xui xẻo, đắc tội với ai không đắc? Lại đi đắc tội với ông nội nhỏ? Chuyện chiếc Benz của ông chủ Đường bị đập, chắc hai người cũng có nghe qua rồi đúng không? Giờ thì xe sửa xong rồi, nhưng ảnh hưởng của chuyện này vẫn chưa dứt, ai đập tôi không nói, trong đầu các vị chắc đoán ra được rồi, đúng không? Ây, đúng là xui xẻo quá đi thôi!

- Tam gia. . . Tam gia, chuyện công trình, chắc sẽ không vì chuyện hôm nay mà đi tong chứ?

Đây mới là vấn đề ông Tiền thật sự quan tâm.

- Wa… không đi tong thì chặt đầu tôi xuống là bô tiểu đêm cho hai người… lão Tiền này, tự giải quyết cho ổn thỏa đi..

Nói xong, anh mắt kính lắc đầu bỏ đi, để lại cả đám người đều là những nhân vật có chút tiếng tăm trong giới xây dựng Giang Lăng đang hoang mang lo lắng.

Lý Quế Tường ở trong số đó lúc này liền có chút phản ứng, quay sang vợ là Vương Lệ trừng mắt, thấp giọng nói:

- Bà, lần này thoải mái rồi?

Ánh mắt Vương Lệ lúc này trở nên vô hồn, khó mà che dấu được sự kinh ngạc, cũng như chồng, bà nhỏ giọng nói:

- Thằng nhóc đi cùng con bé Đường Cẩn đó thực ra là ai?

- Tôi sao biết được?

Lý Quế Tường và vợ đều phát hiện, hoá ra con bé Đường Cẩn này trong phút chốc cũng có chỗ có giá trị để có thể lợi dụng.

- Đi, đi hỏi chị ông xem sao, chuyện lão Tiền bên này không liên quan nhiều đến chúng ta, sang nhờ chị ông nói giúp với tên nhóc đó…

- Trời… bà có mặt mũi thì đi đi? Khi có lợi thì tay bà nhanh hơn bất kỳ ai…

- Còn không phải là chủ ý của ông? Hiện tại tôi không phải đang để cho ông toại nguyện đó sao? Họ Lý kia, ông có còn là đàn ông không đấy…

Trong lúc hai người họ nhỏ tiếng cãi nhau thì người nhà họ Tiền cũng đang lộn xộn, nhốn nháo. Bữa tiệc sinh nhật trong phút chốc trở nên ảm đạm như có người chết, bầu không khí vui mừng chạy đâu rồi.

Trước/275Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghịch Thiên Đế Tôn