Saved Font

Trước/56Sau

Cùng Em Đi Hết Quãng Đời Còn Lại

Chương 22

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Khi trở về nhà tôi tắm nước nóng rồi lại thay một bộ váy ngủ bằng bông, sợ máu chảy ra nệm nên dùng băng vệ sinh, năm trên giường ngủ choáng váng, cảm giác có người ôm tôi vào lòng.

Tôi mở mắt ra thấy người đàn ông bên cạnh.

Tôi ngạc nhiên ngồi dậy hỏi:

"Tại sao anh lại ở đây? "

Đường nét của anh ta vẫn sắc sảo, tuấn tú, là dáng vẻ ban ngày, tôi tưởng rằng duyên phận của tôi và anh ta đã hết, nhưng anh ta lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, giọng thản nhiên nói:

"Quan hệ yêu đương của chúng ta còn chưa kết thúc. ”

Tôi hốt hoảng đứng dậy nói:

"Kết thúc, đã kết thúc hoàn toàn từ 1 tháng trước rồi. "

“Thời Thanh Vãn, tôi muốn tiếp tục quan hệ trước kia. "

Tôi lạnh lùng hỏi:

"Anh dựa vào đâu? ”

Ban ngày anh ta hiển nhiên nói tôi đang buồn, bây giờ đến là vì thương hại tôi sao?

Anh ta luôn như vậy, cho tôi một cái tát rồi cho tôi một viên kẹo.

"Thời gian yêu chưa hết, bằng không tôi trả lại Thời gia cho cô? "

Anh ta lại dùng Thời gia để uy hiếp tôi?

Tôi cười lạnh nói:

"Được, anh trả lại cho tôi đi! Anh trả lại cho tôi rồi tôi sẽ có khả năng đối phó với Ôn Tuyết Nhi. Tôi thề, chỉ cần tôi có được quyền thế trước kia, tôi nhất định sẽ khiến Ôn Tuyết Nhi không được như ý nguyện. "

Giọng anh ta bình tĩnh nói:

"Thời gia vẫn luôn ở trong tay cô. "

Đúng vậy, hợp đồng chuyển nhượng cổ phần vẫn còn trong tay Khương Thâm, hiện giờ trên danh nghĩa Thời gia vẫn là của tôi, nhưng tôi đã không còn nhiều thời gian và sức lực quan tâm đến những chuyện này nữa.

Tôi nhắc nhở anh ta:

"Gần đây đều là anh quản lý Thời gia. "

"Nếu cô muốn nó chính là của cô. “

"Nếu tôi thật sự muốn vậy nhất định là anh và cô vợ chưa cưới kia của anh chọc điên tôi! Cố Nam Thành, nhân lúc tôi chưa đuổi anh anh tự mình nên nhận thức được mà rời đi, tôi bây giờ căn bản không muốn thấy anh chút nào. “

Cố Nam Thành thở dài nói:

"Cô thật sự giận rồi. "

"Anh dựa vào cái gì cho rằng tôi sẽ không giận? " . [ TгЦ мtгuуeЛ ]

Tôi đứng dậy mở tủ quần áo tìm một chiếc áo màu hồng khoác lên người, lạnh lùng đe dọa anh ta nói:

"Bây giờ anh rời đi, hoặc là tôi đi "

Cố Nam Thành ngồi trên giường không nhúc nhích, tôi tức giận, trực tiếp mở cửa rời đi, tôi từ trong gara lái chiếc xe thể thao của mình đi đến bờ biển, gió biển thổi lạnh lẽo trong lòng lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Trong lòng tôi ghét nhất là bộ dạng tự cho là đúng của Cố Nam Thành hiện giờ.

Điều gì khiến anh ta nghĩ tôi có thể tha thứ cho anh ta?

Về bản chất, bây giờ anh ta đang chân đạp hai thuyền, điển hình của loại đàn ông tồi.

Hơn nữa hiện giờ vì chuyện của Quý Noãn tôi không thể tha thứ cho anh ta.

Ngay lúc tôi giận muốn chết, Cố Nam Thành gọi điện cho tôi.

Tôi bắt máy, lạnh lùng cảnh báo:

"Mời anh rời khỏi nhà tôi. "

Cố Nam Thành đột nhiên nhẹ nhàng gọi tôi:

"Thời Thanh Vãn. "

Tôi mất kiên nhẫn nói:

"Có chuyện gì? ”

"Hôm nay tôi đến là có một vài chuyện phải nói rõ ràng, lúc trước tôi cảm thấy tôi có thể bù đắp chút gì đó cho cô, cho nên dốc lòng chăm sóc cô, nhưng cho đến bây giờ tôi mới hiểu được sự sai lầm của chuyện này. "

Tôi lạnh lùng hỏi:

"Anh muốn nói gì? "

"Chuyện yêu đương kia, chúng ta hãy coi như chưa từng xảy ra đi. "

Việc anh ta giả vờ yêu tôi anh ta muốn rút lại, tôi cười và nói:

"Ừm, đó chính xác là những gì tôi muốn. "

"Thời Thanh Vãn, lúc trước tôi đồng ý ly hôn với cô là bởi vì tôi luôn nợ Ôn Tuyết Nhi một hôn lễ, tôi muốn trả lại cho cô ấy, không phải muốn làm tổn thương cô. Xin lỗi, sau này cô cần gì đều có thể nói với tôi. "

"Anh như này là đang luyến tiếc vợ cũ sao? "

Tôi cười lạnh, nhắc nhở anh ta:

"Không có gì phải xin lỗi, anh chỉ là không yêu tôi mà thôi, tôi cũng cảm thấy không có gì tiếc nuối, anh đừng nói với tôi rằng hiện giờ ly hôn rồi anh thấy hối hận, bắt đầu thích tôi, càng không xác định được tình cảm của mình đối với Ôn Tuyết Nhi có phải yêu hay không. Nếu thật sự như vậy, vậy Cố Nam Thành anh cũng thật đê tiện, cứ mãi xao động vì thứ không có được. "

Cố Nam Thành bên kia khựng lại, im lặng một lúc nói:

"Thời Thanh Vãn, cô không cần phải đối đầu gay gắt với tôi như vậy, tôi thừa nhận tôi có lỗi với cô, nhưng không có nghĩa là tôi tùy ý làm bậy. "

"Cho nên cuộc điện thoại này của anh là muốn nói gì? "

"Chuyện của đứa bé, tôi luôn hổ thẹn với... "

"Dừng lại, tôi không chấp nhận lời xin lỗi, chuyện đứa bé anh nên xin lỗi nó chứ không phải tôi, tôi biết anh đang nghĩ gì, anh muốn xin lỗi tôi, sau đó cầu xin để yên lòng kết hôn với Ôn Tuyết Nhi đúng không? "

Cố Nam Thành: "... "

Tôi cúp điện thoại của Cố Nam Thành, trực tiếp tắt di động đút vào trong túi áo khoác, suy nghĩ hồi lâu tôi lại bật điện thoại gửi cho Cố Nam Thành một tin nhắn:

"Bỏ đi, tôi không trách anh, về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, sống với Ôn Tuyết Nhi cho tốt, tôi cũng phải đi tìm cuộc sống mới của mình. “

Lời này của tôi nói cho có, dối trá, Cố Nam Thành chắc là cũng không tin tôi sẽ thật sự không trách anh ta.

Nhưng ngoại trừ chuyện của Quý Noãn, bây giờ tôi thật sự không có gì để trách.

Nói cho cùng người nên trách chỉ có thể là chính mình.

Tất cả mọi thứ đều là bản thân tự làm tự chịu.

Tất cả mọi thứ là do bản thân tự chuốc lấy mà thôi!

Trước/56Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Siêu Việt Cuồng Bạo Thăng Cấp