Saved Font

Trước/157Sau

Cung - Mê Tâm Ký

Quyển 4 - Chương 15

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Quyển 4 –

Thân thể yêu kiều khó dưỡng tâm lại đa sầu

Sau tết trùng cửu, ngày mười lăm tháng chín đại giá, quan viên các tỉnh và hoàng thân quốc thích địa phương đến tiễn giá, hoàng thượng ngự giá hồi cung. Hoàng thượng sau khi trở về Hoài An, biết được Quý Phi mang thai liền miễn trừ tất cả lễ nghi của Quý Phi, hôm sau các quan viên cũng đến chúc mừng, hoàng thượng vui mừng, ban thưởng yến tiệc mừng tết trùng cửu.

Cả nhà Lạc Chính nghe xong tin này liền quên đi sầu não vì tiểu nữ gả tới Phụng Thuận hôm trước, chuyện không hay đã qua rồi, ít nhất còn có một trụ cột ở lại! Mùng chín tháng chín cả nhà chạy đến tông miếu thắp hương, cầu tổ tiên phù hộ Quý Phi có thể mẫu tử bình an, tốt nhất là sinh được con trai!

Đại giá tới Giang Đô cũng đã là đầu tháng mười, sau đó chuyển sang đường thủy theo đường cũ trở về. Kết quả Phi Tâm từ trung tuần tháng mười bắt đầu phản ứng thai nghén dữ dội, hơn nữa phương bắc cũng đã vào trời thu mát mẻ, ngược gió mà đi, lúc thì dậy sóng, tốc độ không những chậm đi mà cũng có hơi lung lay một chút, khiến cho Phi Tâm nôn hết cả ra, hơn nữa thân thể nàng vốn suy nhược, đầu tháng bảy lại bệnh nặng. Kể từ đó, càng vì vất vả mà sinh bệnh, tới đầu tháng mười một, nàng cảm thấy đau bụng. Sắc mặt Phùng thái y cũng càng thêm nặng nề. Bản thân Phi Tâm cũng biết, có thai vẫn còn chưa kịp vui mừng thì đau xót lại tới.

Mà ngay tại lúc này, trong cung truyền đến tin mừng, Tuấn Tần Mạt Tử Dung ngày mười lăm tháng mười sinh hạ hoàng tử. Thái hậu nghe xong cực kì vui mừng, đây chính là hoàng trưởng tử của triều đình Tuyên Bình! Vân Hi ngoài mặt vẫn như cũ, đồng ý đi theo công thần bái hạ.

Nhưng Phi Tâm biết trong lòng hắn không thoải mái. Đối với chuyện này Phi Tâm có chút kỳ quái, từ lúc Tuấn Tần bắt đầu mang thai, Vân Hi tuy rằng cũng tỏ ra vui sướng, nhưng Phi Tâm vẫn cảm thấy hắn có chút phiền chán. Bởi vì dọc theo đường đi, thật ra mỗi tháng trong cung đều thường báo tin tới. Ngoại trừ bẩm báo một ít chính sự, còn có một chút thường vụ trong cung. Đức Phi thường xuyên tấu lên tình hình của Tuấn Tần, hơn nữa còn xin chỉ thị của hoàng thượng. Trong khi đó còn cố gắng bày tỏ tư tình thương nhớ các loại với hoàng thượng, viết thật hàm súc.

Nhưng Vân Hi trên cơ bản những thứ này đều trực tiếp ném cho nàng xem, còn bản thân chỉ quan tâm đến chính vụ. Mỗi khi nàng nhắc chuyện này với hắn, hắn cũng nhàn nhạt đáp lại vài câu biết rồi. Căn bản không hề quan tâm đến cái thai của Tuấn Tần! Chẳng những không quan tâm, càng về sau thậm chí Phi Tâm cảm thấy hắn dường như thật phiền chán.

Thật ra thì nói theo gia thế của Tuấn Tần, phụ thân nàng Mạt Lĩnh là thị lang ở Trúc Nghi Đường, là quan tam phẩm. Huynh đệ trong nhà đều theo văn chương, phân công nhau đảm chức ở Tuyên Luật Viện và Phụng Thượng Quán, cả gia tộc đều ở kinh thành Vĩnh An. Từ nhỏ nàng ấy cũng đã được giáo dục theo mẫu mực cung phi, đều vào cung cùng lúc với Linh Tần, được phong làm một trong ngũ tần.

Đối với gia thế của nàng ta mà nói, phong Tần coi như là thích hợp. Mà đối với địa vị gia tộc trong triều, lúc nào cũng không cao không thấp, nói chung là bình thường. Phụ thân nàng là quan thanh liêm, thường đóng cửa từ chối tiếp khách, không tham gia đảng phái tranh đấu. Người trong nhà ở lại kinh thành không nhiều, quê nhà có ruộng, đã sớm giao cho họ hàng trong dòng tộc.

Mà Tuấn Tần này sau khi tiến cung cũng có thể nói là an phận thủ thường. Cũng không tranh thủ tình cảm quá mức, nàng có tài nấu nướng, nghe nói mấy món chính đều có thể làm, còn biết thêm vài món ăn vặt chính gốc kinh thành. Hoàng thượng lúc trước chính là bởi vì tay nghề này mà khi già nàng không phải lo không có lộc ăn. Tuy rằng Tuấn Tần luôn có vẻ gần gũi với mấy vị cùng tiến cung, nhưng lúc Hoa Mỹ Nhân gặp chuyện không may, Phi Tâm điều tra, nàng ta vẫn không có nửa phần tham dự. Hơn nữa, nàng ta cũng không hiểu rõ thủ đoạn của Linh Tần.

Theo lý thuyết, một người như vậy có thể xem như an toàn. Cho dù nàng ta có địa vị cao cũng sẽ không có nhiều ảnh hưởng trong triều. Hơn nữa nàng ta hiện tại chẳng qua chỉ là chức Tần, cho dù có hoàng trưởng tử cũng không có khả năng leo lên ngôi hậu. Phong Phu Nhân, thậm chí phong phi đều cũng không quá mức. Mặc dù đối với với hai bè cánh Tư Đồ và Tư Mã đều không hợp, nhưng sẽ không có dao động gì với việc tranh giành quyền thế. Hoàng thượng vẫn sẽ cân bằng như trước. Theo bình thường mà nói, hắn nên vui mừng, yên tâm hưởng thụ tình cảm phụ tử mới đúng.

Trừ phi hoàng thượng hoài nghi nguồn gốc của đứa bé này? Càng không thể. Lẫn lộn long duệ là phải tru di cửu tộc. Đừng nói Tuấn Tần không có lá gan cũng không có cơ hội, Lạc Chính Phi Tâm nàng quản lý hậu cung cũng không phải là kẻ bất tài.

Đột nhiên đầu óc Phi Tâm kích động. Trừ phi hoàng thượng cho rằng đứa nhỏ này đến không đúng lúc? Hoàng thượng thật ra chẳng phải nhằm vào đứa trẻ này, cũng không có nhằm vào nguyện vọng của Tuấn Tần. Chỉ là ở trong lòng hoàng thượng, đứa bé này không nên có vào lúc này. Nhưng cũng không phải hắn có thể khống chế khi nào có! Hoặc là, hắn cho rằng mình có thể khống chế, nhưng lại đi sai kế hoạch?

Dựa vào sự cẩn thận kín đáo của hoàng thượng, hắn cũng không phải là người qua loa tùy tiện, nếu hắn đã cho rằng mình có thể khống chế, tất nhiên là sẽ có cách. Cách kia rốt cuộc là gì, Phi Tâm không nghĩ ra. Nhưng rõ ràng Tuấn Tần là cá lọt lưới. Như vậy, hoàng thượng thờ ơ với nàng ta, thậm chí có chút phiền não đều có thể giải thích.

Phàm là chuyện gì thì luôn luôn có lý do. Con nối dõi của hoàng thất, nếu động cơ của hoàng thượng là hy vọng mình đoạn tử tuyệt tôn quả thật có thể nói là trò cười lớn nhất thiên hạ. Trừ phi là hoàng thượng điên rồi, nếu không thì không thể nào có suy nghĩ này.

Càng nghĩ đến chuyện này, Phi Tâm càng lo lắng không thua gì hắn khi hắn thay đổi xưng hô. Lúc hắn không xưng “trẫm”, tình cảm trong lòng sẽ bớt đi tính toán mà thêm nhiều quan tâm. Hai người bọn họ khi ở chung không chỉ là quân thần mà còn có phu thê.

Lúc này nàng đã hiểu, trước kia là nàng quá mức hẹp hòi, cho rằng trên đời này cái gọi là tình chàng ý thiếp đều được bịa ra để lừa gạt người. Nhưng lúc hắn cố giữ thể diện cho nàng, vứt bỏ thân phận của mình đi đào đất, nàng thật sự đã hiểu! Khi nàng bệnh tình nguy kịch, sinh tử khó liệu, hắn sẽ ôm nàng khóc. Tuy rằng nàng chưa thấy tận mắt, nhưng nàng có thể sẽ thấy. Thật sự là đã hiểu! Bởi vì biết rõ, cho nên nàng có thể hiểu nguyên nhân nhiều lúc hắn tức giận, cho nên mới đạp chân đuổi theo mà không tránh né. Cũng là vì đã hiểu, lúc hắn trèo tường vào nhà nàng, tuy rằng không ra thể thống gì nhưng trong lòng nàng cũng cảm thấy ngọt ngào. Lại càng bởi vì đã hiểu, khi hắn nói đến những việc cả hai đã cùng nhau trải qua, còn sụt sịt đè nén tình cảm, nàng cũng cảm thấy cảm động lây, hơn nữa cũng thật lòng muốn bảo vệ hắn hơn. Làm cho hắn lúc ở trong cung cũng có thể không che giấu, không đè nén, thật sự để hoàng thượng và Vân Hi hợp lại thành một, không cần lúc nào cũng phải dao động.

Thế nhưng những chuyện này không xung đột gì đến chuyện hắn có nữ nhân khác. Chỉ cần nữ nhân này không ảnh hưởng đến cân bằng hậu cung, nàng cũng không để ý mà chiếu cố các nàng như tỷ muội, cố gắng không để cho các nàng ủy khuất.

Phi Tâm còn nhớ rõ đêm đó, hắn từng nói nên đánh tiếp bàn “Vô tử kì”. Đánh cờ là cách mà nàng có thể dẹp yên lòng hắn, hay là hắn vẫn khiến nàng thần phục. Nàng đương nhiên sẽ để hắn an tâm, để việc giải bày tình cảm sẽ không trở thành trở ngại của đế nghiệp. Tuy rằng nàng không ngừng đấu tranh, nhưng nàng không để ý cũng không sợ hãi. Mà nàng nhất định sẽ phục tùng hắn, bởi vì nàng là người trung thành nhất. Bất luận là trung thành với quốc gia hay là trung thành với hắn, nàng đều phải trở thành tấm gương trung thành nhất. Lúc bắt đầu ván cờ này hắn đã chắc thắng không thua, nhưng hắn lại nói mình tám phần thua. Có lẽ là nàng thật sự chưa hiểu hết, hoặc là hoàng thượng lần này không đoán ra?

Gần đây trong người Phi Tâm rất khó chịu, nhưng đầu óc vẫn còn phải dùng. Hiện giờ cũng chưa lên bờ. Lên bờ rồi cũng phải đi lại mười ngày, khi vào kinh cũng đã là tháng mười một, cũng sắp đến sinh nhật của thái hậu, đoán chừng khi về cũng đã qua đầy tháng con trai của Tuấn Tần, tiếp theo lại là lễ vạn thọ của hoàng thượng. Sau đó lại mừng năm mới… Lại còn một chuyện, Đức Phi Lâm Tuyết Thanh nửa năm này cũng không khỏi giận dỗi, về sau sợ là khó trở lại quan hệ như lúc trước.

Vân Hi bước vào trong khoang thuyền, thấy nàng ngồi xiêu vẹo trên giường trợn mắt nhìn trời, ngay cả hắn đến đứng trước mặt cũng không nhìn thấy. Cũng biết là nàng đang say sưa suy nghĩ chuyện gì, hắn đưa tay nắm chặt cổ tay nàng. Nàng lúc này mới phản ứng lại, hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, thấy thân thể nàng càng ngày càng kém, trong lòng liền buồn bực vô cùng. Hắn đột nhiên ôm chầm nàng, vuốt tóc nàng, nhẹ nhàng nói bên tai nàng: “Cái này quả thật là làm khổ người ta, Phùng Ý Xương kia cũng không có bản lĩnh. Thay vì vậy, không bằng…” Hắn lại có điều không nói được, nhất thời dừng một chút, bổ sung một câu, “Nàng đừng hiểu lầm ý của ta, chẳng phải ta không muốn đứa trẻ này. Chỉ là ta không chịu nổi miếng thịt này giày vò cái mạng nhỏ của nàng!” Hắn biết nàng đang rất phiền não, không nhịn được mà phải thêm một câu.

Nước mắt Phi Tâm rơi xuống, nàng thấp giọng nói: “Thần thiếp biết hoàng thượng quan tâm thần thiếp, nhưng thần thiếp muốn giữ lại.” Nàng cắn răng nói, trực giác từng chữ đều khắc trong bụng nàng. Mẹ con liên tâm, cho dù bây giờ chỉ mới là một miếng thịt cũng là bảo bối của nàng. Cho dù có một tia cơ hội nàng cũng muốn giữ.

Vân Hi ôm chặt nàng, mắt hơi nheo lại: “Nếu nàng thật sự muốn ở bên cạnh đứa trẻ này, sau này còn có, không cần phải lấy mạng mình ra đánh cược, chờ về sau khỏe hơn rồi, sinh lại cũng không muộn.”

Phi Tâm trợn tròn mắt, từ trong lòng hắn giãy dụa thoát ra. Nhìn vẻ mặt của hắn, tay có chút run lên: “Hoàng thượng!”

Hắn đưa tay sờ mặt nàng, đột nhiên cười một cái: “Nàng sợ cái gì? Có ta ở đây.”

Nàng lắc đầu nói: “Thần thiếp không sợ, thần thiếp không rõ.”

Vân Hi ôm nàng lại, lúc này mới nghiêng theo nàng: “Ta xem như nhìn ra, nếu nàng thật sự hiểu được, đoán chừng là đã nhắm mắt…”

Phi Tâm sợ tới mức muốn giãy dụa đứng lên dập đầu, cuối cùng khiến cho hắn nén cái câu “chết rồi” kia lại một nửa. Hắn cười cười, trên mặt lướt qua vẻ mặt cười như không cười.

“Nghỉ ngơi đi, nếu đã muốn giữ lại cái thai này thì cũng nên tịnh dưỡng nhiều một chút mới phải. Cả ngày tâm sự nặng nề cũng không phải là chuyện tốt.” Hắn nói xong liền để nàng nằm xuống, vuốt ve tóc nàng: “Sau khi hồi cung, nàng tạm không xử lý chuyện gì cả. Cứ an tâm mà tịnh dưỡng.”

Phi Tâm khẽ lên tiếng, gần đây lao lực nhiều quá, vừa rồi lại suy nghĩ cả buổi trời, đầu óc cũng muốn mệt mỏi. Cũng không cần phải nhiều lời nữa, sau một hồi thì chìm vào giấc ngủ.

Trước/157Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Tối Cường Tu Chân Học Sinh