Saved Font

Trước/1464Sau

Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 191: Điều Trị Tình Yêu Thì Thôi Đi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 191: ĐIỀU TRỊ TÌNH YÊU THÌ THÔI ĐI

Bạch Nguyệt từ ánh mắt khiêu khích và căm hận của cô ta có thể nhìn ra, thứ trong kho ảnh, cô xem xong nhất định sẽ rất buồn.

Nếu xem xong sẽ khó chịu trong lòng, vì sao lại muốn xem chứ?

Học được cách từ chối, là bài học quan trọng nhất cần học trong cuộc sống.

Bạch Nguyệt đặt điện thoại sang một bên, mỉm cười nói: “Không phải cô khám bệnh sao? Nói một chút triệu chứng xem nào.”

“Bạn trai tôi không yêu tôi.” Tô Tiểu Linh nhếch khóe miệng, nhìn thằng vào Bạch Nguyệt, “Người anh ta yêu là một người phụ nữ đã chết.”

Bạch Nguyệt sáng tỏ, hiểu rõ, vì thế, lúc cô ta nói ra, tuyệt không cảm thấy quá khiếp sợ và ngạc nhiên.

“Sau đó thì sao?” Bạch Nguyệt bất động thanh sắc nói.

“Anh ta có một mật thất, tôi từng lén lút đi vào, bên trong, toàn bộ là ảnh và di vật của người phụ nữ đã chết kia, người phụ nữ kia đã chết rất nhiều năm rồi, tôi chờ anh ta cũng đã rất lâu, đến một ánh mắt của anh ta cũng không có được, tôi không cam tâm.” Tô Tiểu Linh kích động nói, trừng mắt nhìn Bạch Nguyệt.

“Cô mất đi anh ta, chằng qua là mất đi một người đàn ông không yêu mình, anh ta mất đi cô, là đánh mất một người phụ nữ yêu anh ta, cô đã lãng phí hơn 20 năm thanh xuân, lại tiếp tục lãng phí nữa cũng không có ý nghĩa gì.

Không có anh ta, mỗi ngày của cô đều là ngày nắng, cô có thể quen biết rất nhiều đàn ông ưu tú, làm chuyện mà bản thân muốn làm.

Có anh ta, trong lòng cô mỗi ngày đều mưa bão, oán trách, đau buồn, không cam tâm, sụp đổ.

Vì tốt cho cô, tôi cảm thấy, từ bỏ cũng là một việc tốt cho bản thân.” Bạch Nguyệt dịu dàng nói, dường như đối xử với cô ta giống như đối xử với bệnh nhân thực sự vậy.

“Chuyện tôi muốn làm nhất là ở bên anh ta, những người đàn ông khác căn bản tôi không xem trọng.” Tô Tiểu Linh lạnh mặt nói.

“Anh ta có lẽ cũng nghĩ như vậy, cầu mà không được, là chuyện khiến người ta khó chịu nhất, trái tim cần thời gian để điều chỉnh, bác sĩ tâm lí chỉ có thể nói cho cô phương pháp, cô muốn dùng hay không, không ai có thể cưỡng ép, có lúc, rất nhiều chuyện, không phải người khác ép buộc cô, mà là bản thân cô ép buộc chính mình.”

“Nói thì dễ dàng, nếu như đổi lại là cô thì sao? Vị hôn phu hay chồng cô, trong lòng cất chứa một người phụ nữ đã chết, nhung nhớ đều là cô ta, cô sẽ làm thế nào?” Tô Tiểu Linh sống chết bám lấy Bạch Nguyệt.

“Cho dù buồn hơn nữa, cho dù không cam tâm hơn nữa, cho dù cảm thấy uất ức hơn nữa, tôi cũng sẽ đuổi anh ta ra khỏi trái tim mình.

Anh ta đã không yêu tôi, tôi lại cần gì yêu anh ta? Nếu vĩnh viễn đều không đi vào trái tim anh ta, tôi thà rời xa người khiến tôi đau lòng.” Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nói.

“Cô làm được chưa?” Mắt Tô Tiểu Linh đỏ lên.

“Cô cho rằng vì sao tôi rời khỏi đây ra nước ngoài du học?” Bạch Nguyệt hỏi lại.

“Vậy giờ cô tại sao lại quay lại?” Tô Tiểu Linh căm hận nói.

“Bởi vì đã làm được…không yêu nữa.” Bạch Nguyệt nói rõ ràng, nhìn cô ta, mỉm cười.

“Còn nhớ lúc quen cô 3 năm trước, mặc dù khoa trương ngang ngược, điêu ngoa tùy hứng, nhưng thanh xuân đẹp đẽ, cả người đều khiến người khác cảm thấy bừng sáng, cho dù là ở giữa đám đông, cũng vẫn sáng ngời như thế.

Lại nhìn cô bây giờ.

Xanh xao vàng vọt, bởi vì nguyên nhân bảo dưỡng hay tâm tình không tốt, hút thuốc uống rượu, đuôi mắt đầy tơ máu, nổi mụn, có nếp nhăn, trông như bị bệnh, đi trên đường, giống như một người phụ nữ chịu đủ loại đau khổ gia đình.

Vì một người đàn ông không yêu mình, đáng không?” Bạch Nguyệt hỏi lại.

“Nói nhẹ nhàng như vậy, là bởi vì trước giờ cô chưa từng có được.” Tô Tiểu Linh tức giận nói.

“Cô cho rằng tôi chưa từng yêu Tô Khánh Nam sao? Tôi từng yêu anh ta, rất yêu, cho dù biết anh ta cho người bắt cóc tôi, vẫn không chùn bước kết hôn với anh ta như trước. Cô cho rằng tôi và anh ta đi tới hôn nhân là vì cái gì?” Bạch Nguyệt mỉm cười nói, trong mắt có một tầng mờ mịt.

Tô Tiểu Linh nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt.

Chuyện giữa Bạch Nguyệt và Tô Khánh Nam mặc dù cô không quá rõ, nhưng chuyện Tô Khánh Nam có rất nhiều bạn gái thì cô biết.

Lúc đó cô còn nghĩ, ai đen đủi như vậy, lại gả cho Tô Khánh Nam, đồng nghĩa với việc gả cho một chiếc xe buýt công cộng vậy.

Sau này cô mới biết, người gả cho Tô Khánh Nam thì ra là Bạch Nguyệt.

Trong nháy mắt, tất cả kiêu ngạo biến mất, cô ta cúi đầu, nước mắt chảy ra.

Người con gái từng kiêu ngạo quật cường như thế, rơi nước mắt trước mặt tình địch cũ, nếu như không phải cảm xúc vỡ oà, vậy cần bao nhiêu dũng khí chứ?

“Trên thế giới này có vài chuyện, và 3 loại tình cảm: tình thân, tình bạn, tình yêu, 80% mọi người đều không có tình yêu, không có tình bạn, đến tình thân cũng phải nhạt.

Bạn đời của họ, từ yêu đến không yêu. Bạn bè của họ cũng không thật sự quan tâm, bình thường ăn uống chơi bời, bởi vì có cùng sở thích, hoặc cùng ghét một người mà đến với nhau, nhưng con thuyền tình bạn nói lật liền lật.

Bởi vì bỏ quá nhiều thời gian vào tình yêu, những nơi khác sẽ thiếu hụt, nếu như bố mẹ chỉ có một mình cô là con thì còn tốt, nếu như có nhiều con, tình cảm cũng sẽ vì mức độ quan tâm khác nhau, mà cũng sẽ có oán giận, trách móc, thậm chí căm hờn.

Tô Tiểu Linh, thật ra cô rất hạnh phúc, cô có người bố yêu mình, có anh trai chiều chuộng, điểm sai duy nhất là, yêu một người đàn ông không thể yêu cô.

Vì người đàn ông này mà tổn thương người thân, bạn bè, thậm chí cả bản thân mình, có đáng không?” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.

Tô Tiểu Linh đã nước mắt đầy mặt, ngẩng đầu nhìn Bạch Nguyệt, “Tôi nên làm sao đây, Bạch Nguyệt, cô dạy tôi đi.”

“Đời người rất ngắn, cô đặt tay lên ngực tự hỏi, cho cô 50 năm, cô có thể khiến Cố Lăng Kiệt liếc nhìn cô 1 cái hay không?” Bạch Nguyệt tàn nhẫn nói.

Tô Tiểu Linh lắc đầu, “Không thể, trong lòng anh ta chỉ có Chu Hân Ly đã chết kia.”

“Tuổi thọ trung bình của nước ta là 72 tuổi, cô năm nay đã 30 rồi, vẫn còn thời gian 42 năm nữa.

Cô đã yêu Cố Lăng Kiệt từ rất sớm, chưa từng hưởng thụ tình yêu thật sự, chưa từng được người đàn ông nào ngoài người thân yêu thương, buông Cố Lăng Kiệt xuống, yêu đương tử tế đi, tìm không thấy người đàn ông cô yêu nhất, thì tìm một người đàn ông yêu cô nhất.” Nói câu này, mắt Bạch Nguyệt cũng đỏ lên.

Cô dường như đang nói cho bản thân mình nghe.

“Tôi, tôi...” Tô Tiểu Linh nhíu chặt mày, khó mở miệng, lau nước mắt, nhìn về phía Bạch Nguyệt, lấy hết dũng khí nói: “Tôi bị giang mai rồi.”

“Lại không phải không thể chữa trị, sau này yêu thương bản thân hơn, cũng yêu thương người khác hơn, tìm một người đàn ông yêu cô, làm tốt biện pháp phòng tránh, từ từ điều trị, giống như điều trị trái tim cô vậy, rồi sẽ tốt thôi.” Bạch Nguyệt nhàn nhạt nói, kì lạ, cũng rơi nước mắt.

Tô Tiểu Linh và cô, tình huống thực ra khá giống nhau, đều yêu một người đàn ông chỉ yêu một người phụ nữ đã chết.

Trong quá trình trị liệu cho Tô Tiểu Linh, cô cũng tìm ra, cách chữa trị cho bản thân mình.

Tìm một người đàn ông yêu cô, yêu thương bản thân, yêu thương người khác, từ từ chữa lành trái tim đã từng lạc lối và vỡ vụn…

Trước/1464Sau

Theo Dõi Bình Luận