Saved Font

Trước/1464Sau

Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 232: Quanh Co Khúc Khuỷu, Thế Sự Vô Thường

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 232: QUANH CO KHÚC KHUỶU, THẾ SỰ VÔ THƯỜNG

Để an toàn, lúc đi qua cửa hàng tiện lợi, cô mua một bình xịt hơi cay, còn có một gậy điện, cất vào trong túi, mới đến biệt thự của Tô Khánh Nam.

Cô vội vàng tới, vừa đúng 1 tiếng, nhập mật mã, vẫn là ngày sinh của Hình Cẩm Nhi.

Rất châm chọc, không phải sao?

Mở cửa ra, Bạch Nguyệt đi vào.

Tô Khánh Nam đang xem hoạt hình cùng một đứa trẻ.

Lúc Bạch Nguyệt nhìn thấy đứa bé, cực kì kinh ngạc, quả thực chính là bản thu nhỏ của cô, vẻ bề ngoài rất giống cô lúc nhỏ.

Tô Khánh Nam nhếch nụ cười tà mị, nhìn Bạch Nguyệt: “Còn ngây ra đó làm gì, thức ăn đều để trong bếp rồi, đang chờ em nấu đó, anh và tiểu Thiên còn chưa ăn đâu.”Mở APP Mê Tình Truyện đọc

Tiểu Thiên nhìn Bạch Nguyệt, đôi mắt đen láy, hoạt bát đánh giá Bạch Nguyệt, dùng giọng non nớt hỏi: “Cô là mẹ con sao?”

Bạch Nguyệt ngơ ngác vài giây, đi về phía đứa nhỏ, ngồi xổm trước mặt nó, quá kinh ngạc, trong đầu một mảng trống rỗng, đánh giá khuôn mặt nó.

Tiểu Thiên nhìn Bạch Nguyệt, cũng đánh giá Bạch Nguyệt, nhìn nhau, đôi mắt ửng đỏ, nước mắt lăn dài, đau lòng nói: “Mẹ, vì sao mẹ không đến tìm con?”

Bạch Nguyệt thấy nước mắt của nó, trong lòng giống như bị đâm một cái, nước mắt tràn mi.

Con của cô, sinh ra chưa được 1 tuần, đã bị cướp đi.

Từ đầu, cô đã muốn bảo vệ đứa trẻ này.

Bạch Nguyệt xoa đầu đứa trẻ: “Xin lỗi, mẹ không tìm được con.”

Tiểu Thiên nhào vào vòng tay Bạch Nguyệt, đôi tay nhỏ ôm lấy cô: “Mẹ, mẹ tìm được tiểu Thiên rồi, sẽ không phải không cần tiểu Thiên nữa chứ?”

“Đương nhiên là không, mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt.” Bạch Nguyệt rất khẳng định nói.

Đứa nhỏ khóc càng lớn hơn: “Mẹ, mẹ, trước kia con sống không tốt chút nào.”

Bạch Nguyệt nghe nói vậy, càng đau lòng hơn, cực kì chua sót.

Con là do cô mang đến thế giới này, là cô không bảo vệ tốt cho nó, mới khiến nó sống bất hạnh như thế.

“Được rồi, hai người nói chuyện đi, anh vào bếp.” Tô Khánh Nam đi về phía nhà bếp, trong mắt xẹt qua tia nham hiểm.

Chuyện đã vượt qua khỏi tầm kiểm soát của anh, rất không tốt.

Anh quay đầu, nhìn Bạch Nguyệt cười dịu dàng.

Vốn dĩ, người phụ nữ này là của anh, sẽ sinh cho anh những đứa con đáng yêu hoạt bát, cả nhà bọn họ sẽ sống rất hạnh phúc.

Tô Khánh Nam nhíu chặt mày, sắc mặt cực kì khó coi, càng ngày càng nhớ về quá khứ.

Lúc cô còn yêu anh.

Bây giờ, chỉ cần cho anh cơ hội, vẫn kịp, đúng không?

Tô Khánh Nam vào phòng bếp.

“Nói cho mẹ nghe xem, làm sao mà chú tìm được con?” Bạch Nguyệt dịu dàng nói.

Tiểu Thiên chu miệng, lại khóc rồi.

Bạch Nguyệt lau nước mắt cho tiểu Thiên: “Trước kia con chịu rất nhiều khổ đau, giờ có mẹ rồi, mẹ sẽ không để con chịu khổ nữa.”

“Bố mẹ nuôi nhận nuôi con, năm thứ 3 thì có em trai, liền không tốt với con nữa, bán con cho con buôn, bọn họ muốn mổ bụng con, nhét độc vào, con chạy ra, sau đó cứ lang thang đầu đường xó chợ, đi tới rất nhiều nơi, thường xuyên ăn không no, ngủ không sâu, chỉ sợ bị người ta bắt được.” Tiểu Thiên đau lòng nói.

Lúc này Bạch Nguyệt mới phát hiện, tiểu Thiên rất gầy, cực kì gầy, trên mặt cũng không giống đứa trẻ 6 tuổi khác, mặc dù mặc rất đẹp, có lẽ là quần áo Tô Khánh Nam thay cho.

Bạch Nguyệt thật sự không dám nghĩ, mùa đông giá rét, đứa trẻ này không có tiền, biết làm thế nào?

“Con ngủ ở đâu?” Bạch Nguyệt đau lòng hỏi.

“Con rất thông minh, con ngủ ở trong quán KFC, bọn họ mở cửa 24/24h, mùa đông rất ấm áp, mùa hè lại có điều hòa, chỉ là bọn họ ghét bỏ con, vì thế mội ngày con đều đổi một quán, ban ngày thì đi ăn xin, tối đến ngủ trong quán KFC.”

Bạch Nguyệt càng nghe càng đau lòng, nước mắt lăn dài.

Cô cho rằng tuổi thơ của mình đã đủ bất hạnh, phần lớn thời gian đều ở cô nhi viện, nhưng sau khi mẹ ra khỏi viện dưỡng lão, đón cô đi, trước khi phát bệnh, cô từng nhận được tình yêu của mẹ, lúc ở cô nhi viện, cũng không cần lo nghĩ ăn mặc, ngủ nghỉ.

“Xin lỗi, đều là do mẹ không tốt, không bảo vệ cho con, sau này sẽ không như vậy nữa.” Bạch Nguyệt nước mắt như mưa nói.

“Lại đây, ăn cơm.” Tô Khánh Nam gọi.

Bạch Nguyệt nghi ngờ ngoái đầu lại: “Không phải anh nói chưa nấu cơm sao?”

Tô Khánh Nam nở nụ cười mị hoặc, giọng rất dịu dàng, mang theo từ tính: “Đến ăn cơm thôi, đùa với em đó, cơm canh đã chuẩn bị tốt rồi, chỉ chờ em đến ăn thôi.”

“Anh không nên để trẻ con nhịn đói.” Bạch Nguyệt nhíu mày oán trách.

Nụ cười Tô Khánh Nam sâu hơn: “Nào dám để bé con của em nhịn đói, lúc chờ em đã cho nó ăn bánh ngọt rồi.”

Bạch Nguyệt yên lòng một chút, nắm lấy tay tiểu Thiên đi tới bàn ăn, nhìn thấy thức ăn trên bàn, mắt nó sáng lên: “Cảm ơn bố Tô đã chuẩn bị đồ ăn ngon như vậy, nếu mỗi này đều thế này thì tốt biết bao.”

Nguyện vọng của đứa trẻ trong sáng mà đơn giản.

Bạch Nguyệt nghe mà càng chua sót.

Đây là thứ mà những đứa trẻ khác không hề trân trọng, mà lại là khát vọng trong lòng đứa trẻ này.

Tô Khánh Nam mỉm cười, gắp cho tiểu Thiên một cái đùi gà: “Vậy sau này mỗi ngày đều ở cùng bố Tô và mẹ có được không?”

“Được ạ.” Tiểu Thiên kích động phát khóc.

Bạch Nguyệt từ ái nhìn nó, nước mắt không ngừng chảy ra.

Tô Khánh Nam đưa giấy ăn tới trước mặt Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt rút giấy lau nước mắt cho tiểu Thiên, rồi lại lau cho mình.

Tô Khánh Nam nắm lấy tay cô: “Tiểu Nguyệt, anh biết, đây là cuộc sống mà em tha thiết có được, có con, có chồng, một gia đình, anh có thể cho em một gia đình ấm áp. Thay đổi của anh, em thấy được, đúng không? Anh luôn chờ em, sau này tuyệt đối không phạm sai lầm nữa, chúng ta nhất định sẽ rất hạnh phúc, nếu em nguyện ý sinh con cho anh, chúng ta sẽ có thêm một đứa con nữa, tình yêu dành cho tiểu Thiên cũng sẽ không ít đi, nếu em không muốn, chúng ta không sinh nữa, anh sẽ coi tiểu Thiên là con trai của mình.”

Bạch Nguyệt rũ mắt, cảm xúc vừa bình ổn, giờ lại có chút kích động, không muốn để con thấy, đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh.

Tô Khánh Nam cũng đi theo, ôm lấy Bạch Nguyệt từ phía sau.

“Anh yêu em, em biết mà, vì em cái gì anh cũng có thể từ bỏ, cái gì anh cũng không cần, chỉ cần em ở bên anh.” Tô Khánh Nam thổ lộ.

Bạch Nguyệt nhìn anh ta: “Đứa trẻ là con của Cố Lăng Kiệt, không thể thành toàn tôi sao?”

Trong mắt Tô Khánh Nam nổi lên tơ máu: “Tiểu Nguyệt, anh vì em từ bỏ sự nghiệp, từ bỏ báo thù, đối với anh, có phải em có chút tàn nhẫn rồi không, đưa con cho em và Cố Lăng Kiệt, vậy anh thì sao? Một mình cô đơn sao? Anh không thể không có em.”

“Nhưng tôi và con đi rồi, Cố Lăng Kiệt cũng cô đơn một mình, không phải sao?”

Đọc trên APP Mê Tình Truyện thêm nhiều nội dung hấp dẫn!!

Trước/1464Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chiến Thần Bão Táp