Saved Font

Trước/1464Sau

Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 233: Chuyện Không Như Ý Trên Đời, Đến Tám Chín Phần Mười

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 233: CHUYỆN KHÔNG NHƯ Ý TRÊN ĐỜI, ĐẾN TÁM CHÍN PHẦN MƯỜI

Tô Khánh Nam tức giận, vì Bạch Nguyệt thiên vị Cố Lăng Kiệt mà đau lòng, buông tay: “Bạch Nguyệt, chuyện gì cũng không thể vẹn toàn, em vừa muốn có Cố Lăng Kiệt, lại vừa muốn tiểu Thiên, đó là chuyện không có khả năng, em cần Cố Lăng Kiệt, vậy anh sẽ không trả con cho em, tôi cũng sẽ nói với tiểu Thiên, là em chọn tình yêu mà từ bỏ nó.”Mở APP Mê Tình Truyện đọc

“Tiểu Thiên còn nhỏ, anh như vậy sẽ tạo thành bóng đen tâm lý trong lòng nó.” Bạch Nguyệt gấp gáp nói, không khỏi chán ghét thủ đoạn của Tô Khánh Nam.

“Đây không phải là em chọn sao? Tình yêu, tình thân, em chỉ có thể chọn 1.” Tô Khánh Nam nói, rất kiên định, nhìn chằm chằm Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt nhìn Tô Khánh Nam, ý nghĩ trong đầu lưu chuyển cực nhanh.

Vì sao không thể đồng thời có được cả tình yêu và tình thân? Đứa trẻ kia rõ ràng là con của cô và Cố Lăng Kiệt, cô muốn nói với anh, giờ cô biết con như nào, lợi dụng nhận biết khuôn mặt và thế lực của Cố Lăng Kiệt, khẳng định có thể tìm được tiểu Thiên.

Mắt Bạch Nguyệt vốn mơ hồ, dần dần trẻ nên rõ ràng.

Giờ cô phải đi, không thể chọc Tô Khánh Nam tức giận, nhất định phải rút lui an toàn: “Tôi muốn nghĩ một chút.”

Tô Khánh Nam cười: “Tiểu Nguyệt, anh quá hiểu em, ánh mắt em nói với anh, em đã quyết định, giờ em nói muốn suy nghĩ, mà không trực tiếp nói cho anh quyết định của mình, nói rõ quyết định của em là chọn Cố Lăng Kiệt, em đang nghĩ, Cố Lăng Kiệt lợi hại như thế chỉ cần em nói với Cố Lăng Kiệt vẻ bề ngoài của đứa trẻ, liền có thể tìm ra.”

Bạch Nguyệt nhíu chặt mày.

Tô Khánh Nam quá đáng sợ, suy nghĩ của cô đều phân tích rõ ràng.

Cô có chút ảo não, bản thân học tâm lý học, lại không thể giấu đi suy nghĩ thật của bản thân mình: “Không phải anh bảo tôi 2 chọn 1 sao?”

“Nếu em đã chọn Cố Lăng Kiệt, vậy anh chỉ có thể tôn trọng quyết định của em, chỉ là, anh sẽ đưa tiểu Thiên đi phẫu thuật chỉnh hình, hơn nữa còn là phẫu thuật đổi tủy xương, em biết đấy, chỉ cần đổi tủy xương, DNA liền có thể thay đổi, vì thế, em mãi mãi đừng mong tìm được nó, nó sẽ cả đời oán hận sự lựa chọn của em.” Tô Khánh Nam lạnh lùng nói, xoay người đi.

Bạch Nguyệt vội vàng nắm lấy cánh tay anh ta: “Anh không thể làm như vậy, nó còn nhỏ, như vậy quá tàn nhẫn rồi.”

Tô Khánh Nam nhìn cô, trong mắt không còn chút độ ấm nào: “Em cảm thấy anh tàn nhẫn với nó, còn em với anh thì không tàn nhẫn sao?”

“Lúc anh nói tôi tàn nhẫnvới anh, anh không nghĩ đến những gì mình làm sao? 3 năm trước, anh đã làm gì với tôi, anh vì dỗ dành Hình Cẩm Nhi vui vẻ, nhiều lần dồn tôi vào chỗ chết, những thứ này anh đều quên rồi sao?” Cảm xúc của Bạch Nguyệt trở nên kích động.

“Anh dồn em vào chỗ chết lúc nào? Anh từng nói với em, người bắt cóc em căn bản sẽ không hại em, là anh diễn một màn kịch, để Hình Cẩm Nhi hoàn toàn tin tưởng anh, đó là vì anh muốn trả thù, thế nhưng, anh không muốn em chết.” Cảm xúc của Tô Khánh Nam cũng trở nên kích động.

“Vậy những tổn thương anh gây ra cho tôi thì sao? Tôi cho anh thời gian 3 năm, tôi nhìn người phụ nữ bên cạnh anh lần lượt thay đổi, anh biết tâm trạng của tôi lúc đó sao? Mỗi ngày tôi đều như ở địa ngục, sống không bằng chết.”

“Đó là vì anh đặt thù hận với Hình Bắc Xuyên lên người em, anh còn chưa thấy rõ tình cảm của mình với em, trong 3 năm em ra nước ngoài, anh luôn giữ mình trong sạch, vì anh biết mình yêu em, em bảo anh cấm dục, anh liền cấm dục, anh không để ý những thứ đó, anh chỉ để ý đến em.” Tô Khánh Nam cao giọng.

Bạch Nguyệt buồn bực, dùng sức đẩy Tô Khánh Nam.

Loại chọn lựa giữa tình thân và tình yêu này, khiến cảm xúc của cô bỗng sụp đổ, cô lấy xà phòng trên bồn rửa chà lên tay, vẫn chưa đỡ bực, lại ném hộp giấy lên sàn, vẫ cảm thấy trong lòng bực bội, đến bình hoa cũng đập luôn.

Vào phòng tắm, sữa tắm, dầu gội…toàn bộ đều đập xuống đất, vẫn cảm thấy khó chịu, dùng lực đấm một cái thật mạnh lên tường.

Trong mắt Tô Khánh Nam xẹt qua tia hoảng loạn.

Trạng thái điên cuồng này của cô, anh thấy bóng dáng của Bạch Bích.

Anh xông tới, ôm lấy Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt dùng sức vùng vẫy, lại không thoát ra được, xoay đầu, cắn chặt lên cánh tay Tô Khánh Nam.

Tô Khánh Nam khẽ rên một tiếng, Bạch Nguyệt thấy vị máu tanh, vẫn cắn chặt không buông.

Cửa bị đẩy ra, tiểu Thiên đứng ở cửa, nhìn hai người bên trong, giọng nói non nớt vang lên: “Bố Tô, me, có phải vì sự xuất hiện của con mà đánh nhau không? Bố Tô là người đối xử với con tốt nhất, con cũng thích mẹ, nếu hai người vì con mà đánh nhau, vậy ăn xong cơm con sẽ đi, hai người đừng vì con mà đánh nhau nữa.”

Bạch Nguyệt ngừng lại, nhìn về phía cửa.

Đứa trẻ đáng thương nhìn bọn họ.

Nước mắt chảy dài trên mặt Bạch Nguyệt, chảy qua cằm, rơi xuống tay Tô Khánh Nam.

Cô thấy máu trên cánh tay Tô Khánh Nam, nhiễm đỏ trên áo sơ mi trắng, cũng nhìn thấy cả phòng bừa bộn, liền ngơ ngác, mang thêm vào phần hoảng hốt.

Cô lại phát bệnh rồi.

Khi cảm xúc kích động, cô căn bản không thể suy nghĩ, trong đầu một mảng trống rỗng, chờ lúc tỉnh lại, căn bản không biết bản thân đã làm những gì.

Tô Khánh Nam thấy Bạch Nguyệt bình tĩnh trở lại, buông Bạch Nguyệt ra, đi tới trước mặt tiểu Thiên, xoa đầu nó, mỉm cười nói: “Bố Tô và mẹ tiểu Thiên không phải vì tiểu Thiên mà cãi nhau đâu, không liên quan gì đến con hết, chúng ta rất vui vì tìm được tiểu Thiên, tiểu Thiên ngoan, ra ngoài ăn cơm đi, bố và mẹ tiểu Thiên nói chuyện một chút, lát nữa sẽ ra ăn cơm với con.”

“Bố Tô và mẹ có thể không đánh nhau nữa không?” Tiểu Thiên hỏi.

“Bố Tô và mẹ không đánh nhau, con xem, bố Tô là ôm mẹ tiểu Thiên đó, bố Tô đồng ý với tiểu Thiên, mãi mãi không đánh nhau với mẹ tiểu Thiên, bố sẽ thương mẹ tiểu Thiên, yêu mẹ tiểu Thiên, giống như bố Tô yêu tiểu Thiên vậy, được không?” Tô Khánh Nam kiên nhẫn dỗ dành.

Tiểu Thiên nhìn Bạch Nguyệt, chạy tới, ôm lấy Bạch Nguyệt.

Dáng người nho nhỏ, chỉ đến eo Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt cúi đầu, nhìn tiểu Thiên.

Nó vẫn chưa được 6 tuổi, cô làm sao nhẫn tâm, để nó tiếp tục lang thang, nghĩ thôi, mà tim rất đau.

Nước mắt cứ thế rơi xuống.

“Mẹ đừng khóc, chờ con lớn rồi sẽ bảo vệ mẹ.” Tiểu Thiên mong chờ nhìn Bạch Nguyệt, trong mắt vẫn còn chút hoảng sợ, lo lắng bị bỏ rơi.

Đôi mắt đứa trẻ rất đơn thuần, cảm xúc cũng không thể che giấu, Bạch Nguyệt bắt được cảm xúc của nó, ngồi xổm xuống, nhìn tiểu Thiên: “Tiểu Thiên đi ăn cơm trước đi, mẹ muốn nói chuyện với bố Tô.”

“Vâng, tiểu Thiên ngoan, tiểu Thiên đi ăn cơm, tiểu Thiêm không gây phiền phức cho bố mẹ.” Tiểu Thiên ngoan ngoãn ra ngoài, còn đóng cửa lại cho bọn họ.

Bạch Nguyệt càng đau lòng đứa trẻ hiểu chuyện này, nhìn Tô Khánh Nam, đối diện với ánh mắt thương tiếc của anh.

Trước/1464Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị: Tu Tiên Mười Năm, Xuống Núi Tức Vô Địch