Saved Font

Trước/815Sau

Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

Chương 814

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 814

Lúc này, Phan Thịnh Phan Ly cao hứng đẩy bánh ga tô từ ngoài cửa tiến vào: “Nhật Dương, Tiểu Thanh, xem này, thành quả mới của chúng tôi. Tén tén tén tèn. Ơ, hai người bọn họ đâu rồi?”

Vũ Ngọc Bình nhìn cái bánh ga tô mà Phan Thịnh Phan Ly đang đẩy, lập tức nín khóc mỉm cười: “Bánh ga tô của hai cậu làm tới rất đúng lúc.”

Phan Thịnh Phan Ly lập tức cười hì hì, nói với Văn phu nhân: “Dì, bánh ga tô chúng cháu tự tay làm, chúc mừng dì đã gia nhập đội ngũ độc thân quý tộc của bọn cháu.”

“Cảm ơn mấy đứa.” Khóe mắt Vũ phu nhân vẫn còn đỏ, không nhịn được mà xoa xoa lên khóe mắt, nói: “Nhật Dương đâu? Tiểu Thanh ở cùng cậu ấy phải không?”

Vũ Ngọc Bình lập tức gửi tin cho Hà Nhật Dương và Tống Thanh, bọn họ đúng thật là đang ở cùng nhau.

Lúc này, Hà Nhật Dương cùng Tống Thanh đang ở bên ngoài thảo luận một cách đơn thuần về chuyện này, liền nhận được tin nhắn mà Vũ Ngọc Bình gửi đến.

Hà Nhật Dương đưa điện thoại di động cho Tống Thanh, nói: “Ký tên thuận lợi, bánh ngọt của Phan Thịnh Phan Ly cũng làm xong rồi, đi, chúng ta về đó chúc mừng một chút.”

Tống Thanh mỉm cười gật đầu.

Tống Thanh cùng Hà Nhật Dương vừa về đến phòng, nhìn thấy vẻ mặt của mọi người đều rất thoải mái, liền biết rằng chuyện này đã xong ổn thỏa rồi.

Vũ phu nhân ôm Tống Thanh và Hà Nhật Dương một cái, nói: “Dì tên là Giản, về sau các cháu đề có thể gọi dì là dì Giản.”

“Vâng, dì Giản.” Mấy người đều đồng thanh gọi.

“Cảm ơn mọi người.” Dì Giản chắp tay trước ngực, nói: “Nếu không phải do các cháu, có lẽ dì vẫn không thể giải thoát nhanh thế này. Cảm ơn.”

“Dì Giản, chúc phúc dì.” Tống Thanh nhìn Dì Giản một cách chân thành, nói: “Dì xứng đáng có cuộc đời tốt đẹp hơn.”

Những người khác đồng thời gật đầu.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, mọi người đều quay người lại, liền thấy Kim Kiện mỉm cười đứng ở cửa.

Mọi người đều nở nụ cười.

Thời khắc hạnh phúc sắp đến rồi.

Dì Giản cùng Vũ tiên sinh rất nhanh đã hoàn tất xong thủ tục ly hôn, Vũ gia lúc này thực sự là đánh nhau toán loạn.

Vì chín mươi triệu còn lại kia, tất cả mọi người đều cùng trưởng tộc đấu mưa, đấu trí.

Vũ Ngọc Bình cùng Lưu Nghĩa thuận lợi hoàn thành mục tiêu này.

Trở lại thành phố Vinh.

Mọi người tiếp tục bận bịu với việc của mình.

Lệnh điều động Tống Nhị đã được xác định, Tống Nhị lập tức đi nhậm chức phó tư lệnh của một quân khu nào đó ở thành phố Vinh.

Sau khi chính thức nhậm chức, Tống Thanh mở một buổi tiệc chúc mừng cho Tống Nhị ở Cảnh Hòa Trang Viên, Tống Nhị cầu hôn với Mạc Thu trước mặt mọi người, Mạc Thu cuối cùng cũng xấu hổ đồng ý.

Nhìn thấy hai người họ cuối cùng cũng thành người nhà, Tống Thanh vui vẻ hơn ai hết.

Tống Duệ cùng Tống Hà - hai đại công thần này, quả thực không thể phủ nhận được công lao của chúng.

Sau khi Tống Nhị cùng Mạc Thu về nhà, Mạc gia quả thực vô cùng vừa lòng với Tống Nhị.

Ngay tại thời điểm Hà Nhật Dương chuẩn bị lễ vật để về Tống gia ở Đông Bắc xin cưới một lần nữa, Tống gia ở Đông Bắc lại gọi điện thoại trước.

Tống Thanh đang sửa soạn lễ vật, liền nhận được điện thoại của cậu cả: “Cậu cả, chúng cháu đang sửa soạn lễ vật, chuẩn bị gọi cho cậu để báo một tiếng, chúng cháu chuẩn bị về Đông Bắc.”

Trong điện thoại, cậu cả ngừng một chút, thở dài một tiếng, nói: “Vậy vừa đúng lúc, cậu cũng muốn báo cho hai đứa việc này. Tiểu Thanh, cháu mau về đi, bà ngoại cháu đột nhiên bệnh nặng rồi.”

Cộp cộp – Tống Thanh vô thức đánh rơi đồ vật trong tay xuống đất, nắm chặt lấy điện thoại: “Cậu cả, cậu nói sao? Bà ngoại cháu mấy ngày nay không phải vẫn khỏe sao? Sao có thể?”

“Các cháu cứ về trước đi đã.” Cậu cả trầm giọng, nói: “Bà ngoại cháu tuổi đã lớn rồi, các chức năng của cơ thể cũng không còn được như trước nữa, một chút ốm đau vặt, cũng có thể dẫn đến hôn mê. Bà ấy lo lắng nhất là cháu và hai đứa nhỏ. Các cháu nhanh về đi.”

“Vâng, cậu cả, bọn cháu lập tức về ngay.” Tống Thanh lau nước mắt nơi khóe mắt: “Cháu sẽ dẫn theo bác sĩ ở đây về, con của anh cả còn chưa chào đời, bà ngoại sao có thể có chuyện được chứ?”

Vừa tắt điện thoại, Tống Thanh suýt nữa té ngã, xông vào phòng sách của Hà Nhật Dương, ôm lấy Hà Nhật Dương mà khóc thành tiếng.

Tống Thanh khóc thế này khiến Hà Nhật Dương sợ hãi.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Hà Nhật Dương nhanh chóng xoa nhẹ hai má của Tống Thanh nói: “Đừng khóc, có anh đây.”

“Nhật Dương, chúng ta trở về nhanh một chút được không? Bà ngoại xảy ra chuyện rồi. Cậu cả vừa mới gọi điện thoại nói, bà ngoại đột nhiên ngã bệnh rồi. Mùa xuân cũng đến rồi, sao bà ngoại lại ngã bệnh chứ?” Tống Thanh vừa khóc vừa nói: “Chúng ta về nhanh một chút được không?”

“Được, bây giờ chúng ta sẽ lên đường. Đừng sợ, chúng ta dẫn theo Bác sĩ Tô, đó là bác sĩ ngự dụng của bà nội, ông ấy chẩn đoán có uy tín nhất.” Hà Nhật Dương không ngừng an ủi Tống Thanh, nói cho Tống Thanh biết nên làm thế nào trong tình hình hoảng loạn: “Em đi đón bọn trẻ về đây, gọi điện cho anh hai, nói anh ấy chờ tin. Gọi cho Tống Linh, nói anh ấy đến tập hợp với chúng ta, Chúng ta có máy bay riêng, bất kỳ lúc nào cũng có thể cất cánh, nghe chưa?”

“Vâng.” Tống Thanh nhẹ nhàng gật đầu.

“Được, mau đi đi. Anh lập tức chuẩn bị máy bay, hôm nay chúng ta sẽ về đó.” Hà Nhật Dương dùng sức hôn lên trán Tống Thanh một cái: “Tin anh, được không? Bà ngoại nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”

Tống Thanh dùng sức gật đầu, xoay người nhanh chóng chạy ra ngoài.

Nhìn thấy bóng dáng của Tống Thanh, lông mày Hà Nhật Dương cũng nhíu lại.

Theo kế hoạch, hiện tại anh có thể đã đi về Tống gia ở Đông Bắc xin cưới rồi.

Nhưng bà ngoại lại vừa ngã bệnh, kế hoạch này tạm thời lại phải gác lại rồi.

Lấy vợ thôi mà cũng không dễ dàng.

Tống Thanh cấp tốc đi đến nhà trẻ, đưa Tống Duệ và Tống Hà về.

Lúc ở trên đường đã gọi cho Tống Linh rồi, vì thế Tống Linh và Sùng Minh đã cùng nhau qua đây.

Xét thấy hai người đã là người yêu chính thức, Hà Nhật Dương cũng tỏ vẻ hữu hảo một chút.

Ừ, về sau mọi người đều là người thân thích rồi.

Tống Linh vừa bước vào cửa đã mở miệng hỏi: “Sao bà ngoại đang khỏe mạnh lại ngã bệnh thế?”

Hà Nhật Dương lắc đầu nói: “Tình thình cụ thể em cũng không rõ, máy bay đã được chuẩn bị xong rồi, sau nửa tiếng nữa chúng ta sẽ xuất phát, chắc ba giờ chiều sẽ đến nơi.”

Sùng Minh nhướn mày, nhìn Hà Nhật Dương một cái, Hà Nhật Dương lập tức nói: “Bọn em dẫn theo hai bác sĩ, trừ khi là bệnh quá phức tạp, nếu không sẽ không phán đoán sai đâu.”

Sùng Minh gật gật đầu, giơ tay nắm lấy bả vai của Tống Linh: “Đừng sợ, không có việc gì đâu.”

“Em không sao. Chờ Tiểu Thanh cùng bọn nhỏ về đây, chúng ta lập tức trở về.” Tống Linh nói: “Anh cũng nên cùng em về để đối mặt với tất cả rồi.”

Sùng Minh cười cười.

Từ khi ở cùng một chỗ với Tống Linh, cái mùi tai họa của Sùng Minh cũng đã nhẹ đi nhiều.

Dường như có nhân khí rồi.

Quả nhiên, tình yêu quả thực dễ dàng thay đổi một người.

Tốc độ của Tống Thanh rất nhanh, mới một lúc đã lái xe trở về.

Dẫn theo hai đứa nhỏ, gió cũng dường như thổi lại.

Hà Nhật Dương lập tức nói: “Xuất phát.”

Đoàn người không ai nói gì, lên xe đến thẳng sân bay, ba giờ rưỡi chiều cùng ngày liền đến bệnh viện của thành phố G, tỉnh G.

Vừa đi vào, liền nhìn thấy mọi người của Tống gia đã đến đông đủ.

“Mẹ.” Tống Thanh từ xa đã nhìn thấy Tống Dao, lập tức ôm lấy Tống Dao.

Trước/815Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian