Saved Font

Trước/50Sau

Cuộc Sống Hậu Cung Hằng Ngày Của Thần Hào

Chương 13: Đi Xem Mắt Lần Thứ N

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lúc này.

Bên trong quán cà phê.

Hai cô gái ăn mặc thời thượng đang châu đầu ghé tai lại nói chuyện với nhau.

"Y Y tôi đã nói với bà rằng không được rụt rè cơ mà!"

Mai Tiểu Thiên đang ôm bạn thân Giang Y Y, lời nói và việc làm đều rất mẫu mực.

Hai người đều mặc toàn bộ áo lông, nhưng mà cũng không mập mạp.

Mai Tiểu Thiên nhìn thì thanh lãnh hào phóng hơn một chút.

Mà Giang Y Y thì có gương mặt nhỏ tròn tròn, làn da vô cùng mịn màng, cột tóc thành hai đuôi ngựa, có chút giống thiếu nữ vị thành niên.

Nhưng mà, hôm nay đi xem mắt với Ninh Viễn Trình, chính là thiếu nữ tràn ngập hơi thở tuổi thanh xuân này.

"Ừ! Tôi nhất định sẽ cố hết sức."

Giang Y Y kiên định gật đầu, còn bóp nắm đấm nhỏ để thể hiện sự quyết tâm.

Mai Tiểu Thiên nhíu mày, hiển nhiên cũng không yên tâm, tiếp tục dặn dò: "Nhớ kỹ, mặc kệ nhan sắc của đối phương như thế nào, trăm vạn lần không thể háo sắc!"

"Không háo sắc!"

"Vậy được rồi, còn có, trăm vạn lần không thể để cho đối phương nói chuyện trước, nhất định phải chiếm quyền chủ động ở trong tay mình!" Mai Tiểu Thiên lại nói.

"Không để đối phương... Là sao?"

Giang Y Y chu miệng nhỏ, ủy khuất nhìn bạn thân của mình.

"Ách... Là không hỏi hắn những điều bình thường như có nhà, có xe, có tiền gửi ngân hàng hay không?" Mai Tiểu Thiên tiếp tục nói .

"Nha..."

"Oke, đợi đối phương đi đến, cậu trực tiếp đặt câu hỏi ngay, nhất định phải biểu hiện sự cao ngạo một chút!"

"Nhớ kỹ rồi!"

"Nếu như đối phương đẹp trai, trăm vạn lần không được háo sắc!" Mai Tiểu Thiên lập lại lần nữa.

Nàng quá hiểu cô gái này.

Đơn thuần, dễ gạt.

Vừa ngu xuẩn, vừa đáng yêu.

Mấu chốt nhất, rất dễ dàng bị hấp dẫn bởi những cái đẹp.

Bao gồm soái ca!

Nhìn thấy soái ca liền đứng tim, chính là đang nói Giang Y Y.

Giang Y Y đã từng như vậy một lần, ngắm soái ca chơi bóng rỗ ở sân thể dục thế nhưng mà một ngày cũng chưa đi học.

Đáng sợ nhất là, soái ca chơi rất lâu, còn Giang Y Y thì cũng ngẩn ra ở đó không chịu nhúc nhích tí nào.

Chưa ăn cơm mà nước cũng chưa uống một hớp.

Kết quả là chạng vạng tối thì Giang Y Y bị ngất ở trên khán đài.

Mau Tiểu Thiên mãi mới tìm được nàng.

Mà hôm đó có tiết của ông thấy thích nhất là điểm danh.

Hơn nữa ai không điểm danh thì bị rớt tín chỉ ngay, phải thi lại!

Giang Y Y liền ngủm một môn quan trọng, thi lại ba lần, ông thầy kia mới cho qua.

Vết xe đổ.

Mai Tiểu Thiên không thể không trịnh trọng nhắc nhở lại.

Thậm chí vì lần xem mắt này của Giang Y Y, nàng phải hoãn cuộc phỏng vấn lại.

"Tôi ngồi ở phía sau, đến lúc đó hắn nói gì thì tôi đều có thể nghe được, nên làm gì cũng phải nhìn ánh mắt của tôi mà lf việc."

Mai Tiểu Thiên vỗ vỗ bả vai Giang Y Y, vẻ mặt như là đang quan ái kẻ ngốc, trịnh trọng nói: "Đứa ngốc này, không có chuyện gì sao lại đi xem mắt cơ chứ?"

"Mẹ bắt đến ..." Giang Y Y khổ sở, ủy khuất nhìn Mai Tiểu Thiên.

"Được rồi... Mới năm thứ ba đại học, dì gấp gáp như vậy cũng đúng!"

Mai Tiểu Thiên cạn lời.

Vỗ vỗ đầu Giang Y Y, Mai Tiểu Thiên ngồi xuống bàn bên cạnh.

Giang Y Y ngồi ngay ngắn, tựa như là học sinh tiểu học nghe lời vậy.

Bàn tay đặt ở dưới bàn bởi vì khẩn trương mà nắm lấy thật chặt.

Đối với việc xem mắt, nàng không kháng cự

Đương nhiên, cũng không yêu thích.

Nàng thuộc về dạng ngươig hiền hòa.

Mặc kệ làm gì đều chậm chạp, có người thúc giục thì mới cố gắng, không có người thúc giục thì cứ theo tiết tấu của mình.

Mẹ bảo nàng đi xem mắt, nàng liền xem mắt.

Hoàn toàn không có tính cách làm trái.

Chỉ chốc lát sau.

Một người đàn ông đi vào.

Là Ninh Viễn Trình.

Sau khi đi vào thì liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó liền bay thẳng đến chỗ Mai Tiểu Thiên cùng với Giang Y Y.

Ngoại trừ Giang Y Y cùng Mai Tiểu Thiên ra, tiệm cà phê không có cô gái nào ngồi một mình.

Mai Tiểu Thiên liền tinh tế đánh giá trước.

Quần áo không vượt quá một ngàn khối...

Bần nông và trung nông!

Bộ dạng rất tuấn tú, nhưng bước chân có chút run, khuôn mặt có một phù thũng...

Hẳn là thường xuyên thức đêm lập trình, hoặc chính là thận hư!

Thân thể cứng đờ, không cười ...

Đại khái là người rất nghiêm túc!

Tổng hợp lại: Xem như là có tiềm lực, nếm thử cũng tạm được, nhưng không thích hợp thân mật lâu dài.

Ninh Viễn Trình cũng không biết.

Chính mình đã bị mai Tiểu Thiên phân tích hoàn toàn khi chỉ mới có vài bước chân.

Nhưng nếu như hắn biết ý nghĩ củ Mai Tiểu Thiên, phải nghiêm chỉnh thanh minh một chút.

Đi đường hơn run, khuôn mặt phù thũng, không phải là thận hư!

Mà là ngày hôm qua thức đêm.

Cùng thức đêm với một con gấu bông biết kêu ba ba, bị 'Tra tấn' thành như vậy !

Tuyệt đối không phải là thận hư!

Tuyệt đối!

Ninh Viễn Trình đi qua, dừng lại ở bên người Mai Tiểu Thiên.

Đầu tiên là nhìn về phía Giang Y Y, lại nhìn Mai Tiểu Thiên bên cạnh.

Ừm, là người này không sai!

Cô gái kia nhìn còn là một học sinh cao trung, không có khả năng đi xem mắt.

Lúc này.

Hắn liền cúi đầu, mặt mỉm cười mà hỏi: "Xin hỏi... Cô là người mà dì Trương giới thiệu đến đây sao?"

Mai Tiểu Thiên ngơ ngác: ? ? ?

Nàng đương nhiên biết ám hiệu của dì Trương.

Nhưng vấn đề mấu chốt là... Đại ca tìm lầm người rồi!

Mai Tiểu Thiên dở khóc dở cười, đành phải ra vẻ ghét bỏ nói: "Cái gì mà dì Trương, tôi không biết."

Nói xong, nàng liền chột dạ cúi đầu quấy cà phê.

"Hử?" Ninh Viễn Trình ngẩn ra.

Nhìn kỹ nhìn thần sắc của Mai Tiểu Thiên, hắn liền hiểu rõ .

Không biết dì Trương là giả , không muốn nói chuyện với mình mới là thật !

Nhất định lúc nãy đã quan sát, cảm thấy mình không thích hợp làm đối tượng hẹn hò của nàng, cho nên mới ra vẻ không biết.

Nhất định là như vậy .

Ninh Viễn Trình cảm thán với cơ trí của mình.

Đồng thời, tâm lý có chút bất đắc dĩ, cười khổ lắc lắc đầu, liền xoay người chuẩn bị rời đi.

Xem mắt mười lần.

Đây là lần đầu, còn chưa bắt đầu đã bị đối phương cho vào sổ đen!

Bản thân mình lúc này so với trước ưu tú gấp vạn lần.

Haizz bó tay.

Ninh Viễn Trình ta đây lớn như vậy, chưa từng bị nhục nhã như này?

Nhưng mà cũng tốt.

Dù sao hắn cũng không ôm hy vọng gì với lần này.

Nếu mẹ hỏi ...

Nhà gái không đồng ý, còn giả trang không biết, con có biện pháp gì?

Hoàn mỹ!

Vừa nghĩ đến đây, Ninh Viễn Trình liền nhấc chân chuẩn bị rời đi.

Mà đúng lúc này.

"Đợi... Đợi một chút!"

Phía sau, truyền đến một giọng nói lạ lẫm.

Sợ hãi yếu ớt, giống như là chứ từng tiếp xúc với người.

Cái quỷ gì?

Ninh Viễn Trình theo bản năng quay đầu.

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Võ Hồn