Saved Font

Trước/50Sau

Cuộc Sống Hậu Cung Hằng Ngày Của Thần Hào

Chương 22: Đánh Mặt

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Mười phút sau.

"Ninh tiên sinh, không thể tưởng tượng được là ngài còn trẻ như vậy, thật sự là quá trê ..."

Tôn Thiểu Thành ăn mặc chỉnh tề, lúc này đang lấy lòng Ninh Viễn Trình.

Hắn không nghĩ tới Ninh Viễn Trình còn quá trẻ như vậy, buổi sáng ngày hôm nay chủ cũ gọi điện đến nói là tòa nhà lớn này đã chuyển nhượng cho Ninh Viễn Trình, về sau dù tiền thuê hay là những chuyện khác đều phải tìm chủ nhà mới này.

Lúc ấy Tôn Thiểu Thành vẫn còn cảm thấy tên này chắc hẳn phải là một người có tuổi.

Nếu không, làm sao có khả năng mua được tòa nhà lớn này!

Bây giờ thấy Ninh Viễn Trình còn trẻ, làm cho hắn rất là kinh ngạc.

Hơn hai mươi tuổi, dĩ nhiên mua đứt một tòa nhà giá trị cả chục triệu, vô cùng hiếm thấy!

"Tôn tổng quá khen rồi." Ninh Viễn Trình cười cười.

"Ninh tiên sinh, vừa rồi trong điện thoại... Ngài nói rằng tiền thuê nhà muốn gấp bội?" Tôn Thiểu Thành hơi nhíu mày, cẩn thận nhìn Ninh Viễn Trình.

"Chắc vậy."

"Ách... Ninh tiên sinh có thể cho tôi hỏi lý do hay không? Nói thật, bên chúng tôi vẫn luôn thuê toàn bộ tầng mười chín, mấy năm nay cũng không có ý định đổi đi nơi khác, ngài đột nhiên tăng... Chúng tôi có chút trở tay không kịp..." Tôn Thiểu Thành hết sức tìm từ, ngữ khí uyển chuyển nhìn Ninh Viễn Trình nói.

Ninh Viễn Trình nhìn về phía sau Tôn Thiểu Thành, giơ tay lên chỉ về phía trước cười nhạt nói: "Bởi vì hắn."

Tôn Thiểu Thành ngẩn ra, vội vàng quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Đỗ Phi Vinh đang thở hồng hộc vội vàng chạy đến, trên trán ứa ra cả đống mồ hôi.

Người này, vừa rồi vì tình thế cấp bách, trực tiếp chạy bậc thang ...

"Đỗ Phi Vinh, rốt cuộc cậu giở trò quỷ gì!"

Nhìn Đỗ Phi Vinh, mặt Tôn Thiểu Thành mặt tối sầm lại, âm trầm phẫn nộ quát.

"Tôn... Tôn tổng, too cũng không nghĩ tới ..." Đỗ Phi Vinh đau khổ, gương mặt ủy khuất nhìn Tôn Thiểu Thành.

Thật sự là do hắn không nghĩ tới.

Nếu sớm biết rằng gã đàn ông của Tô Thanh Nhã lại là chủ tòa nhà này.

Cho dù là cho hắn một trăm cái lá gan, hắn cũng không dám xé đơn từ chức của Tô Thanh Nhã đơn từ chức a!

Nhưng bây giờ, nói gì cũng đã chậm.

Nếu như Tôn Thiểu Thành báo cáo chuyện này với tổng bộ, vô duyên vô cớ tổn thất nhiều tài chính để bổ khuyết lỗ thủng tiền thuê nhà, chỉ sợ tổng bộ lập tức sẽ cho hắn nghỉ việc.

Thậm chí, cậu em vợ đều có khả năng bị liên lụy.

Muốn giải quyết chuyện này, cơ hội duy nhất, sợ là chỉ có khẩn cầu Tô Thanh Nhã!

Vừa nghĩ đến đây, Đỗ Phi Vinh bỏ qua Tôn Thiểu Thành, gương mặt xu nịnh tiến lên.

"Tô giám đốc... Không, Ninh phu nhân, trước đây đều là do tôi có mắt như mù, là tôi mắt mù, xin ngài giơ cao đánh khẽ, khuyên nhủ Ninh tiên sinh giúp tôi với!"

"Ngài yên tâm, đơn từ chức của ngài tôi lập tức cho người giải quyết, sau đó lập tức đốc xúc bộ tài vụ kết toán tiền lương, ngài có vừa ý không ạ?"

"..."

Đỗ Phi Vinh lấy lòng, chỗ nào còn có bộ dạng xem thường người khác như lúc trước.

Tô Thanh Nhã ôm Ninh Viễn Trình, nhíu mày, tỏ vẻ chán ghét nhìn Đỗ Phi Vinh.

Một câu Ninh phu nhân kia làm nàng vui mừng, nhưng nghĩ đến là do tên Đỗ Phi Vinh này nói thì nàng liền ghê tởm không thôi.

"Ha ha, Đỗ tổng nói chuyện gì vậy?" Tô Thanh Nhã cười lạnh một tiếng, khinh bỉ nói: "Tôi nhớ được hơn mười phút, chính mồm Đỗ tổng đã nói ngài không cho phép tôi từ chức cơ mà !"

"Như thế nào, hiện tại sao lại cầu xin rồi hả?"

Nàng giận quá.

Nếu như là người khác, nàng sẽ lập tức từ chức.

Nhưng vừa rồi Đỗ Phi Vinh còn dám khinh thường, hơn nữa vẫn còn nhằm vào Ninh Viễn Trình.

Hiện tại, nàng đã là người phụ nữ của Ninh Viễn Trình, Ninh Viễn Trình vì nàng mà tăng tiền thuê nhà lên gấp bội, nàng làm sao khả năng để cho kẻ khác vô duyên vô cớ chế ngạo Ninh Viễn Trình!

Thấy Tô Thanh Nhã giận dữ, Ninh Viễn Trình mỉm cười.

Mà đối diện, sắc mặt Đỗ Phi Vinh càng thêm thấp thỏm, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

"Đều là lỗi của tiểu nhân, tiểu nhân có mắt không nhìn thấy thái sơn, Ninh phu nhân ngài đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt với kẻ hèn này!" Đỗ Phi Vinh khúm núm vẻ mặt đau khổ, như là cha mẹ chết.

Hắn biết, muốn làm cho Ninh Viễn Trình giảm tiền thuê nhà, chỉ có làm cho Tô Thanh Nhã tha thứ mình mới được.

Cho nên, hắn cũng không có cầu xin Ninh Viễn Trình ngay.

Giữa nam và nữ, nữ luôn dễ dàng hơn mềm lòng hơn một chút.

"Xin lỗi, tôi thì sao cũng được!" Tô Thanh Nhã cười lạnh, ôm cánh tay Ninh Viễn Trình càng chặt hơn, "Là do ông chặn chồng tôi ở ngoài cửa!"

"Chuyện từ chức, tốt nhất là ông lập tức làm cho tôi!"

"Về phần tiền thuê nhà, ông tìm chồng tôi nói chuyện đi!"

Tô Thanh Nhã giải quyết dứt khoát.

Nàng biết đúng mực, biết chuyện tiền thuê nhà không phải chính mình nên hỏi, nhưng mượn uy phong Ninh Viễn Trình, cáo mượn oai hùm một chút vẫn là không có vấn đề .

"Lập tức làm, lập tức làm!"

Đỗ Phi Vinh hơi vui mừng, vội vàng lấy điện thoại ra để gọi.

"Là Lý tổng sao? Là tôi... Tôi là Đỗ Phi Vinh, lập tực giải quyết thủ tục từ chức của giám đốc Tô, cho mức bồi thường cao nhất!"

"Ờm có thể là giám đốc Tô nào khác..."

"Nửa giờ... Không, 20 phút giải quyết xong hết cho tôi, làm xong đưa đến sảnh lớn ở tầng 1 !"

Đỗ Phi Vinh mạnh mẽ vang dội.

Hắn hiểu được, mặc kệ Ninh Viễn Trình có giảm tiền thuê nhà hay không, đơn từ chức củ Tô Thanh Nhã tuyệt đối không được xé nữa.

Cùng với như thế, còn không bằng dứt khoát quyết đoán một chút, may ra còn cứu vãn được chút.

Toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi Tôn Thiểu Thành chỉ trầm mặt, yên lặng nhìn Đỗ Phi Vinh xử lý.

Cúp điện thoại xong, mặt Đỗ Phi Vinh như lấy lòng, cũng không dám ngồi xuống, ánh mắt di chuyển từ Tô Thanh Nhã đến Ninh Viễn Trình, cuối cùng dừng ở trên mặt Ninh Viễn Trình .

"Khụ khụ... Ninh tiên sinh, thủ tục lập tức được giải quyết! Ngài xem việc tiền thuê nhà..." Đỗ Phi Vinh gương mặt lấy lòng.

Ninh Viễn Trình lạnh nhạt, tay ôm Tô Thanh Nhã buông ra.

Hắn cũng không có nhìn Đỗ Phi Vinh, mà là nhìn Tôn Thiểu Thành.

"Tôn tổng, công ty muốn tiếp tục thuê ở đây cũng không phải là không được." Ninh Viễn Trình nói.

"Ninh thiếu xin chỉ thị, có yêu cầu gì thì tôi Tôn Thiểu Thành, nhất định sẽ thỏa mãn!" Tôn Thiểu Thành vội vàng khom người, cung kính nói.

"Hợp đồng mang theo sao?" Ninh Viễn Trình cũng không trả lời thẳng, mà là hỏi Tôn Thiểu Thành.

"Mang theo mang theo." Tôn Thiểu Thành mở cặp công vụ ra, lấy hợp đồng ra, dâng hai tay lên cho Ninh Viễn Trình.

Ninh Viễn Trình mở ra nhìn một chút.

Hợp đồng thuê mướn kỳ hạn lần trước là ba năm, mỗi mét vuông mỗi ngày 8 khối, 1500 mét vuông, tổng giá ba năm là hơn 14 triệu.

Khép hợp đồng lại, Ninh Viễn Trình tựa vào sofa, nhìn thoáng qua Đỗ Phi Vinh, sau đó nhìn về phía Tôn Thiểu Thành.

"Mỗi mét, mỗi ngày 10 khối, thời hạn mướn vẫn là ba năm, nhưng..." Ninh Viễn Trình nhìn thoáng qua Đỗ Phi Vinh, lạnh nhạt nói: "Tôi không muốn nhìn thấy mặt hắn ở trong cái thành phố này."

Trước/50Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tùy Thân Không Gian Chi Trọng Sinh Qua Đi Tới Làm Ruộng