Saved Font

Trước/109Sau

Cuộc Sống Nhàn Rỗi Của Dược Y

Chương 102

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit: Julia

Phải mất hai ngày mới có thể đem sức mạnh trong người trở thành của mình, Trì Lan Thần cảm thấy chưa bao giờ tự tin như lúc này, tuy lúc trước cái gì hắn cũng có, nhưng thứ hắn thiếu chính là sức mạnh của riêng mình, bây giờ ngay cả cái này lão thiên gia cũng cho hắn, không phải là muốn hắn làm đại sự sao?

Tịch tiểu thư à, không ngờ nàng có không ít kẻ thù, vốn không muốn đuổi cùng giết tuyệt, nhưng trong tay nàng lại có công pháp, hắn càng không thể bỏ qua, tuy thủ hạ toàn là cao thủ, thế nhưng sao tin cậy được bằng sức mạnh của bản thân.

Vội chạy đến khách điếm, vốn còn cho rằng bên trong không có ai, ở một khắc đẩy cửa vào kia, hai mắt hắn sáng ngời, “Nhược Minh, ngươi…luôn ở đây chờ ta sao?”

Nhược Minh chỉ cười không nói, rót một chén trà đặt sang một bên, cạnh chén trà của mình,Trì Lan Thần thức thời ngồi xuống, thuận tay nắm tay y hôn một cái,“Có thấy tờ giấy ta để lại không?”

“Thấy, ngươi thu được gì ở chỗ Nhạc Tâm vậy?”

Nghĩ đến Trì Lan Thần có khả năng giở thủ đoạn với Nhạc Tâm, Nhược Minh cố ý bỏ đi hờn giận trong lòng.

“Thứ có thể giao dịch với chủ tử ngươi, Nhược Minh, ta nguyện ý nói cho ngươi, nhưng ngươi thật sự muốn biết sao? Sau khi biết ngươi sẽ làm gì? Nói cho chủ tử ngươi nghe để đẩy ta vào chỗ chết,hay là giúp đỡ ta giấu chủ tử ngươi? Ngươi chọn lựa thế nào đây?”

Đối mặt với khí thế bức người kia, Nhược Minh cầm chén trà lên, che đi sự bất dĩ của mình, hắn không phải là người có tự do, điểm ấy, cả hai đều hiểu rõ.

Nhìn thấy Nhược Minh trầm mặc, Trì Lan Thần không nhắc đến chuyện này nữa, mà hỏi: “Chủ tử ngươi bên kia có nói gì không? Khi nào thì bắt đầu hành động? Bên ta đã chuẩn bị tốt rồi.”

“Nếu hôm nay ngươi không đến, ta cũng định đến phủ đệ tìm ngươi, chủ tử chỉ thị, muốn ngươi đem người đến Lương Châu, người bình thường không thể dùng, ngươi cũng biết đám người đó lợi hại thế nào mà,  ta sẽ lập tức xuất phát, dẫn người đến Nghênh Phong trấn tụ hợp với ngươi”

Trì Lan Thần mặc kệ,“Nhược Minh,mấy ngày nay ta không gặp ngươi, giờ ngươi lại nhẫn tâm mà đi à?”

Mặt Nhược Minh hơi hồng, giờ đi thì hơi tiếc thiệt, Trì Lan Thần không biết gì nhưng hắn lại biết rất rõ, những ngày bọn họ ở cùng nhau không còn bao nhiêu, có thể tranh thủ được khoảnh khắc ngọt ngào này cũng đã quý giá lắm rồi, nhưng lời này không thể nói ra,“Sao nào, mấy ngày nay Nhạc Tâm không thỏa mãn ngươi sao?”

Trì Lan Thần nắm lấy cánh tay non mềm của hắn,“Yên tâm đi, mấy ngày nay nàng ấy còn không có cơ hội đó nữa là.”

Không biết vì sao mà Nhược Minh cảm thấy rất vui, muốn giấu đi, nhưng ánh mắt đã để lộ ra tất cả, liếc mắt đưa tình, phong tình vạn chủng vô cùng,“Là ngươi không được à.”

Trì Lan Thần lập tức ôm lấy hắn về giường, tức giận nói: “Ta sẽ cho ngươi biết ta được hay không.”

*

*

*

Ở trong Du Nhiên Cư, Chung Ly Tình Nhi đang cầm sách thuốc nằm ở trên ghế Quý phi, nhưng nửa ngày còn chưa lật qua tờ khác, ai nấy đều thấy được nàng có chút không yên lòng, Tham Oa chạy đến,“Tỷ tỷ, tỷ tỷ.”

Chung Ly Tình Nhi phục hồi tinh thần lại, nhìn Tham Oa đang nhíu mày, mỉm cười, đặt sách xuống, ôm lấy nó,“Làm sao vậy?Nhớ Tiểu Ngọc sao?”

Tham Oa gật đầu,“Tỷ tỷ, tỷ cũng nhớ Tiểu Ngọc à?”

Ôm chặt đứa nhỏ vào lòng,“Đúng vậy, tỷ rất nhớ.”

Thật ra, là có chút lo lắng cho đứa nhỏ này, không biết vì sao mà mấy ngày nay cảm thấy không yên lòng tí nào, liệu có phải là Tiểu Ngọc xảy ra chuyện gì, làm bạn nhiều năm như vậy, nàng đã coi đứa nhỏ là người nhà của mình, sao có thể không lo lắng chứ.

Tham Oa giống như tiểu đại nhân ôm lấy nàng vỗ lưng, an ủi: “Tỷ tỷ, Tiểu Ngọc sẽ không sao đâu, Tiểu Ngọc đã hứa với Tham Oa, phải cùng nhau ra ngoài chơi với tỷ tỷ.” 

Bị một đứa nhỏ an ủi, thật là, càng sống càng thụt lùi mà, Chung Ly Tình Nhi bật cười, véo hai cái má béo đô đô của Tham Oa,“Tham Oa à, mặt đệ ngày càng nhiều thịt quá, tỷ tỷ giúp đệ giảm béo nha.”

Tham Oa tránh trái tránh phải cũng không thoát được, kêu to vì bị khi dễ,“Tỷ tỷ, đau, tỷ tỷ, a, Vô Diễm tỷ tỷ, cứu mạng a, Bách gia gia, cứu mạng a……”

Mọi người thì ai nấy chọn chỗ đứng dựa hoặc chỗ ngồi thoải mái, chờ tiểu thư chơi cho đã ghiền, tay có chút ngứa ngáy, Địch Hi tay nhanh lẹ mắt, véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Dân, lại một cái tiểu hài tử lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

*

*

*

Buổi tối, Tinh Quang Ẩn xem quẻ lần nữa, quẻ tượng giống như vài lần trước, mông lung không rõ ràng, không  thu hoạch gì thêm, cũng may, bọn Hiên Viên đều tin lời ông nói, bảo vệ tiểu thư thêm chặt chẽ, có bọn họ bảo vệ, người bình thường hẳn không có khả năng tổn thương tiểu thư được.

Đang suy nghĩ xem có nên thử lại lần nữa không, thì bị tiếng mở cửa cùng ánh nến trong viện cùng lúc được thắp lên làm cho giật mình, vội thu hồi đồ đạc, ông cũng mở cửa ra xem, hơi nghi hoặc nhìn Hiên Viên đứng đó không xa,“Đã xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt Hiên Viên không tốt lắm, nhưng không có căng thẳng gì,“Bọn họ đến đây, Tinh Quang, lát nữa ông với mấy đứa nhỏ Tử Phàm đừng lộ diện.”

Biết bây giờ bản thân mình phải làm gì, nên Tinh Quang Ẩn cũng không có tức giận vì bị xem nhẹ,“Biết rồi, ta sẽ trông chừng huynh đệ Tử Phàm.”

Chung Ly Tình Nhi bởi vì lo lắng cho Tiểu Ngọc nên không có ngủ, cho nên mới thấy Vô Diễm hiếm khi khi nàng lên giường ngủ rồi lại chủ động gõ cửa đi vào, liền thả thần thức ra nhìn tình huống bên ngoài, mày nhăn lại,“Vô Diễm, bên ngoài là sao vậy?”

Vô Diễm vừa giúp nàng mặc quần áo vừa trả lời: “Bọn họ đến.”

Nháy mắt nàng liền hiểu,“Trì Lan Thần?”

“Dạ, trong nhóm người cầm đầu có hắn.”

“Nhạc Tâm thế nào?”

Tay Vô Diễm khựng lại rồi mới đáp: “Mấy ngày nay mọi người không liên lạc được với nàng ấy, Bách thúc nói có khả năng nàng đóng lại linh thức, cố ý không tiếp thu linh niệm của chúng ta.”

Chung Ly Tình Nhi không nói gì, vì tâm tư của bản thân mà kéo yêu tộc xuống vũng nước bẩn này, nàng không thể nào thích Nhạc Tâm cho được, chuẩn bị xong hết thảy, mang theo mạng che mặt, xác định sẽ không rơi xuống được mới rời phòng.

Mọi người đều tập trung hết ở đại sảnh, vừa thấy Chung Ly Tình Nhi xuất hiện đều đứng dậy hành lễ,“Tiểu thư.”

“Ngồi xuống cả đi, Hiên Viên, bọn họ đến thế nào?”

Nàng tự biết mình, tu vi nông cạn, phạm vi linh thức phủ lấy chỉ trong vòng 200m không thể nào mà so sánh với yêu tu luyện vạn năm, thiếu chút nữa thành tiên này.

“Cách nơi này còn có 4 dặm, tiểu thư, chúng ta có thể……”

Chung Ly Tình Nhi biết Hiên Viên muốn nói cái gì,“Hiên Viên, ông lớn hơn ta rất nhiều, việc này ông xem thế nào được thì làm, không cần phải chờ lệnh của ta,mọi người xem tình huống ra sao thì làm, có thể không lộ ra ngoài là tốt nhất.”

“Dạ.”

Nhìn Trình Tử Phàm đang nghi hoặc, còn có Tử Dân đang dựa vào lòng hắn ngủ, Chung Ly Tình Nhi có chút hối hận khi không tiễn họ về sớm, như vậy cũng sẽ không bị kéo vào chuyện này, nàng tự tin có thể bảo vệ bọn họ, nhưng lòng người, nàng không có nắm chắc, cho nên, nàng mới không để cho Trình Tử Phàm biết, quan hệ đơn thuần này vẫn tốt hơn. 

Nhìn tình huống hôm nay, có một số việc không giấu giếm được nữa rồi,“Tử Phàm, hiện tại đừng có hỏi gì cả, cũng không cần hoảng, ta sẽ không để ngươi gặp chuyện gì, mau ôm Tử Dân theo Tinh Quang, biết chưa? Tham Oa, đệ ở cùng Tử Dân, bảo vệ bọn họ được không?”

Từ ngày ra ngoài Tham Oa đều ngủ với Kê Nghi, tuy nó vẫn là đứa nhỏ, lúc ở trong không gian đều là ba người ngủ với nhau, nhưng bên ngoài lại không giống vậy, không ai đồng ý để hai người họ ngủ cùng giường,  Chung Ly Tình Nhi cũng không cưỡng cầu, dù sao chờ Tiểu Ngọc tỉnh lại, bọn họ sẽ trở về không gian ngủ, không cần phiền não như mấy ngày nay.

Tham Oa nhìn thấy biểu tình trên mặt mọi người, cực kỳ hiểu chuyện,“Được, Tham Oa sẽ đi theo Tử Phàm ca ca.”

Trình Tử Phàm không nói, mà dùng hành động đi đến bên cạnh tiên sinh mình thay câu trả lời, Tinh Quang Ẩn âm thầm gật đầu, không tệ,dưới bầu không khí này mà còn có thể trấn định, nhưng không biết trấn định này có thể kiên trì được bao lâu, hy vọng, không làm cho ông thất vọng.

“Thư Dục, các ngươi không cần phải đi theo ta, có Vô Diễm lưu lại bên cạnh ta là đủ rồi, xuống tay không cần lưu tình, nếu dám đến đây, thì phải cho bọn họ biết Du Nhiên Cư không phải là quả hồng mềm muốn bóp sao thì bóp, Hiên Viên, các ngươi đả thương người là được, giết người ta lo lắng sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của các ngươi, chuyện đoạt mệnh người cứ giao cho bọn Thư Dục là được.”

Nhớ tới giá trị công đức kia, Chung Ly Tình Nhi rất để ý, cái gì cũng đều có công bằng, không đạo lý chỉ có thưởng, mà không có phạt, nàng cân nhắc,phạt này chắc chắn sẽ đối lập với thưởng kia.

Hiên Viên ngầm hiểu, đáp: “Được, mọi người đều nghe cả chưa?”

“Nghe rồi ạ”

Hiên Viên ngày càng có phong phạm của một lão quản gia à nha, Chung Ly Tình Nhi thầm thở dài, bưng chén trà lên, từ ngày có được lá trà, uống trà đã thành một loại hưởng thụ, trà này…… Gợi đến ký ức đẹp đẽ kia.

Đại sảnh lớn như vậy, rõ ràng nhân số không ít, lại im lặng mà thản nhiên, đúng là quá phù hợp với cái danh Du Nhiên Cư này, ngay cả Trình Tử Phàm vốn có chút khẩn trương cũng không tự giác bình tĩnh lại.

Trì Lan Thần sống vai cùng Nhược Mình, nhìn chút ánh sáng suy nhất trong bóng đêm ở xa kia, phía sau là đoàn người đông nghịt không chút tiếng động áp sát gần, nhìn sơ thôi cũng vài trăm người, nếu những người này  đều là cao thủ hết, thì dựa vào 8 người Thư Dục đối phó thôi cũng mệt đi.

“Nhược Minh, còn phải chờ bao lâu?”

Lúc này Nhược Minh mới có thể quang minh chính đại nhìn hắn mà trả lời,“Theo chủ tử nói, bọn họ hẳn cũng sắp đến, có bọn họ ở đây, chúng ta càng thoải mái.”

Du Nhiên Cư kia không đơn giản, người không biết nội tình còn nhìn ra được nữa là, huống chi bọn hắn không chỉ biết nội tình, còn có thân phận của họ, không có mười phần nắm chắc thì sẽ không dễ dàng hành động như vậy, nam nhân này, hắn (TLT) cũng biết, mặc kệ chuyện này thành hay bại, hắn (NM) đều không có ngày mai để nói.

Trong bụng đầy chua xót, Nhược Minh quay đầu đi, không đợi Trì Lan Thần nói, hắn liền cướp lời: “Cho người của ngươi chuẩn bị động thủ đi, bọn họ đến rồi.”

Trì Lan Thần dùng linh khí chưa thuần thục lắm cảm nhận mọi thứ xung quanh, quả nhiên, phía bên phải cách đó không xa có 6 người.“Ta biết rồi, Nhược MInh, đừng để mình bị thương.”

Nhược Minh không nhịn được quay đầu lại,“Lời này phải là ta nói, ta có bản lĩnh tự bảo vệ mình được, còn ngươi thì không có, đã bảo ở trấn trên chờ tin của ta đi, sao ngươi còn chạy theo tới đây.”

Đó là trước kia, hiện tại ta, cũng không có yếu như ngươi nghĩ đâu, Trì Lan Thần giấu trong lòng không nói ra, nói  hay không bằng làm, đêm nay, hắn nhất định sẽ để nam nhân này mở to con mắt mà xem.

Trước/109Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hoắc Gia, Phu Nhân Lại Đi Cầu Vượt Bày Sạp